Ngàn Vạn Loại Rung Động

Chương 17

Chắc vì muốn cảm ơn anh bát mì tương trộn ngon kia, hoặc bị gương mặt và dáng người của Trần Lục Nam hấp dẫn, nên Nhan Thu Chỉ không từ chối anh.

Hai người đối với việc này, vô cùng ăn ý, ngoài ý muốn rất phù hợp.

Cũng chỉ có lúc này, Nhan Thu Chỉ sẽ xuất hiện một loại ảo giác, bọn họ giống như một đôi vợ chồng ân ái.

Nhưng Nhan Thu Chỉ không nghĩ tới, hôm nay Trần Lục Nam không có ý định làm người, thậm chí còn nhớ lời cô nói.

Chờ cô bị giày vò ""Chết đi sống lại"" không còn sức lực, thì người đàn ông ghé sát tai cô, mυ'ŧ lấy vành tai cô hơi thở chui vào trong, khàn giọng hỏi: "Ai dùng tương đối tốt?""

Nhan Thu Chỉ khóc không ra nước mắt, cảm nhận được động tác của anh, đầu ngón chân co quắp lại với nhau, mặt ửng hồng, giống như là hoa hồng đang nở rộ, tươi đẹp ướŧ áŧ.

Cô cắn môi, trừng mắt nhìn anh.

Trần Lục Nam đối với chuyện như thế này có nhiều kiên nhẫn hơn ngày thường rất nhiều, anh không nhanh không chậm, chờ Nhan Thu Chỉ trả lời.

"Ừm?"

Anh đè nặng âm cuối cong lên, đặc biệt câu người.

Nhan Thu Chỉ không chịu nổi, đến cuối cùng chỉ có thể nhận kinh sợ: ""Anh... Anh dùng tốt... A... Anh dùng tốt hơn so với bạn trên mạng...""

Cũng không biết lời Nhan Thu Chỉ nói gây kí©ɧ ŧɧí©ɧ thế nào, đêm nay Trần Lục Nam tự triển lãm nhiều mặt ""dùng tốt"" của mình, làm Nhan Thu Chỉ tâm phục khẩu phục.

Xong chuyện, Nhan Thu Chỉ nghĩ, thực ra cô và Trần Lục Nam như bây giờ khá tốt.

Theo nhu cầu, mặc dù không có tình cảm gì, nhưng gặp khó khăn còn có người giúp đỡ, cô không phải lẻ loi trơ trọi một mình, cũng khá tốt.

*

Ngày hôm sau tỉnh lại, vậy mà Trần Lục Nam vẫn còn ở đây.

Nhan Thu Chỉ quay đầu liếc nhìn người đàn ông ngủ bên cạnh mình, vô cùng kinh ngạc. Dựa theo quá trình bình thường, Trần Lục Nam không phải là một người ngủ nướng.

Nhan Thu Chỉ chăm chú nhìn hai giây, trong lòng không thể không cảm khái Trần Lục Nam người này được ông trời thưởng cơm ăn, bề ngoài tốt còn chưa tính, một người đàn ông gần 30 tuổi, làn da có thể tốt như vậy, ngay cả lỗ chân lông cũng không rõ ràng, nhìn qua rất mềm mại mịn màng.

Cô dùng ánh mắt sáng quắc nhìn, mí mắt Trần Lục Nam giật giật.

Nhan Thu Chỉ chột dạ, vừa muốn nhắm mắt lại, ánh mắt hai người đột nhiên không kịp phòng bị đối diện nhau.

Con ngươi Trần Lục Nam rất nhạt đáy mắt không có du͙© vọиɠ mãnh liệt, nhìn qua bình thường hơn rất nhiều, cũng không đến mức làm Nhan Thu Chỉ một giây bị hút vào.

Cô chớp chớp mắt, đánh đòn phủ đầu: ""Anh hôm nay có công việc gì không?""

Trần Lục Nam bình tĩnh nhìn cô vài giây, thấp giọng nói: ""Muốn đi công ty.""

Anh vén chăn lên, ngược lại nhìn cô: ""Buổi tối về nhà.""

Nhan Thu Chỉ vừa định từ chối, Trần Lục Nam đã vào phòng tắm.

Cô thất bại gãi đầu một cái, hít thở sâu suy nghĩ đợi chút nữa nên tìm lý do gì cho hợp lý, thì điện thoại trên tủ đầu giường rung.

Nhan Thu Chỉ vừa nhìn, tay liền dừng lại.

Là mẹ Trần Lục Nam gửi tin nhắn tới, hỏi cô chuyện hai người về nhà ăn cơm tối, trong lời nói còn có chút thăm dò, chắc sợ Trần Lục Nam thay đổi.

Cô ngẫm nghĩ, gửi tin nhắn khẳng định cho mẹ Trần Lục Nam.

Nhan Thu Chỉ: [Mẹ, buổi tối chúng con sẽ về, khẩu vị Trần Lục Nam không thay đổi.]

Mẹ Trần: [Vậy còn Nhan Nhan, tối nay muốn ăn cái gì?]

Nhan Thu Chỉ cúi đầu nở nụ cười, đánh chữ: [Chỉ cần dì làm, Nhan Nhan đều thích ăn.]

Sau khi bỏ điện thoại xuống, Nhan Thu Chỉ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Tối hôm qua không biết mưa lúc nào, bầu trời bên ngoài như được rửa sạch một lần nữa, vô cùng trong sáng.

Có vẻ đặc biệt sạch sẽ.

Nhan Thu Chỉ uể oải ngồi dậy khỏi giường, chờ cô rửa mặt xong, dì xuất quỷ nhập thần đã chuẩn bị xong bữa sáng đặt lên bàn.

Cô và Trần Lục Nam không thích cảm giác có người giúp việc bên cạnh, ngày thường Trần Lục Nam dặn dò dì trước, dì ấy mới đến đây nấu cơm cho hai người, sau đó rời đi.

Hai người yên lặng không nói ăn bữa sáng, giống như đêm tươi đẹp qua không phải là bọn họ.

Nhan Thu Chỉ ăn chậm, chờ cô lấy lại tinh thần, Trần Lục Nam đã ăn xong lên tầng thay quần áo.

Lúc xuống dưới lần nữa, người đàn ông đã mặc chính trang, cấm dục kiêu ngạo.

Ngoài ý muốn Nhan Thu Chỉ nhìn: ""Anh đi công ty nào?""

Trần Lục Nam liếc nhìn cô, trầm giọng nói: ""Trình Thịnh.""

Nhan Thu Chỉ kinh ngạc nhìn anh lúc lâu, đến cuối cùng không thể nghẹn ra nửa chữ, cô chỉ có thể chết lặng gật đầu, bày tỏ đã biết.

Tập đoàn Trình Thịnh, là nơi Trần Lục Nam hiếm khi đến.

Trần Lục Nam không muốn kế thừa xí nghiệp gia tộc, thậm chí còn có chút chán ghét.

Còn nguyên nhân là gì, Nhan Thu Chỉ cũng cái biết cái không, biết không rõ ràng lắm.

Nói tóm lại, điều duy nhất cô biết là, Trần Lục Nam kết hôn với mình một trong các điều kiện là thoát khỏi nhà họ Trần.

Nhan Thu Chỉ đang nghĩ ngợi thì Trần Lục Nam đã đổi giày đi ra ngoài.

Cô nhìn, phát hiện chiếc xe Vương Khang tới đón anh không phải chiếc xe bảo mẫu hay đi kia, xem ra là có chuyện quan trọng cần đến công ty.

Nhan Thu Chỉ tò mò một lúc, nhưng cũng không nghĩ nhiều.

Trần Lục Nam thích đi đâu thì đi, không liên quan nhiều đến cô.

*

Sau khi ăn sáng xong, Nhan Thu Chỉ ở nhà tập yoga, nhân tiện quan sát một chút tin tức trên mạng, trên mạng fans cô và Quan Hà vẫn còn đang chiến đấu, không ai phục ai.

Đến chiều, cô nhận được tin nhắn của Châu Châu.

Châu Châu: [Chị Nhan Nhan, đoàn làm phim bên kia gần như đã xong, hôm nay em đã lấy phần diễn được phân cho chị rồi.]

Nhan Thu Chỉ: [Bao giờ đi?]

Châu Châu: [Ngày mai được không?]

Con ngươi Nhan Thu Chỉ chuyển động, không chút do dự đồng ý: [Được, ngày mai tới đón chị.]

Châu Châu: [Vâng.]

Quyết định thời gian ra ngoài quay phim xong, cả người Nhan Thu Chỉ vui vẻ hơn nhiều.

Ở trong nhà đối mặt với Trần Lục Nam, cô cảm thấy mình sắp buồn bực đến hỏng rồi.

Nghĩ, Nhan Thu Chỉ gửi tin nhắn cho Thẩm Mộ Tình: [Đi dạo phố không?]

Thẩm Mộ Tình: [...]

Nhan Thu Chỉ: [Ngày mai tớ vào tổ rồi, dạo hay không dạo?]

Hai người ăn nhịp với nhau, sau một tiếng liền gặp nhau ở khu thương mại.

Thẩm Mộ Tình bày tỏ không còn gì để nói với Nhan Thu Chỉ: "Sao cậu không rảnh lại nghĩ đi dạo phố? Tật xấu này của cậu dưỡng thành từ lúc nào?""

Nhan Thu Chỉ nhấc nhấc kính râm của mình, lộ ra sống mũi nhỏ và đôi môi đỏ chót, lạnh lùng nói: ""Sau khi có tiền dưỡng thành.""

Thẩm Mộ Tình: ""...""

Nhan Thu Chỉ khẽ cười, nói đùa: "Chủ yếu là tớ ở nhà đối mặt với Trần Lục Nam áp lực tinh thần quá lớn, cần phải mua sắm phát tiết một chút.""

Thẩm Mộ Tình ""Ha ha"" hai tiếng: ""Cậu nói thẳng là tiêu tiền của Trần Lục Nam để phát tiết một chút không phải tốt sao?""

Nhan Thu Chỉ sờ lên chóp mũi, cây ngay không sợ chết đứng: ""Tớ là vợ anh ấy, chẳng lẽ không nên tiêu tiền của anh ấy?""

Lần này, Thẩm Mộ Tình không thể bắt bẻ lại.

Hai người đi dạo hai vòng, còn hóng được không ít chuyện nhảm nhí.

Thẩm Mộ Tình đẩy cánh tay cô, đè nặng giọng hỏi: ""Người đại diện của cậu chưa tìm được đại ngôn[1] tốt hơn cho cậu sao?""

[1]Đại ngôn: Hợp đồng quảng cáo, làm người đại diện cho một thương hiệu.

Đôi mắt Nhan Thu Chỉ sau chiếc kính râm liếc cô: ""Đại ngôn cũng phải nhìn cơ hội.""

Thẩm Mộ Tình: ""Nói cũng phải.""

"Đừng đề cập đến chuyện đau lòng này.""

Nhan Thu Chỉ nói: ""Về điểm này phí đại ngôn còn chưa đủ cho tớ hôm nay tiêu khiển, đừng để ý là tốt rồi.""

""...""