“Thực xin lỗi, ta sai rồi.” Nhan Nịnh quyết đoán mở miệng nhận sai.
Đời trước nàng bị nữ chủ tính kế, trước mắt bao người đem nữ chủ ‘ đẩy ’ xuống hồ sen, bởi vì quật cường không chịu nhận sai, mới để hắn có lý do đem nàng đưa về bên người cha mẹ thân sinh, thực tế là giam lỏng.
Đời này nàng không cần kí©ɧ ŧɧí©ɧ hắn mau chóng tỉnh lại, chỉ cần sau khi chết đem tinh thần thể của hắn mang đi, đương nhiên, nếu ở đây có thể giúp hắn tích góp nhiều điểm công đức, để càng nhanh chữa trị tinh thần lực thì càng tốt.
Bởi vậy, nàng không cần ngoan cố chết cũng không nhận sai.
Đương nhiên, nàng cũng ngoan cố không đứng dậy.
Dùng não heo nghĩ đều biết, hắn cố ý trở lại thế giới này một lần nữa, khẳng định sẽ không cho cơ hội nàng từ bên người hắn thoát đi.
Đó mới là vấn đề.
Nàng đã làm trời làm đất 18 năm, mạo muội biến thiện giải nhân y*, qua khỏi cửa ải Lục Cận thì cũng không nói, còn tám chín phần sẽ bị phát hiện thiết lập nữ phụ ác độc không đúng, sẽ bị bài xích ra ngoài.
(*) Thiện giải nhân y: Giỏi trong việc cởϊ qυầи áo của người khác
Nàng muốn không OOC** như thế nào đây, tiếp tục gắt gao đắc tội với nữ chủ, sau đó lại trở thành tình huống Lục Cận đem nàng cấm luyến bên người cả đời?
(**)OOC: OOC có nghĩa “Out Of Character”, dịch sang tiếng Việt là “Không hợp với tính cách”. Từ này là từ thường dùng để đề cập đến lĩnh vực diễn xuất, diễn viên. Khi nói OOC là nói đến việc không phù hợp với tính cách, khuôn mẫu, hành vi vốn có của ai đó
Nhan Nịnh cảm thấy đầu mình có chút đau.
“A!”
Đầṳ ѵú không kịp phòng ngừa đột nhiên truyền đến một trận đau đớn bén nhọn .
Nhan Nịnh ăn đau liền giương mắt nhìn về phía nam nhân ôm nàng.
“Suy nghĩ cái gì?” Ngữ khí Lục Cận có chút không vui, trên mặt tràn ngập bất mãn với việc nàng thất thần.
Nhan Nịnh: “……”
Nhan Nịnh áp xuống thô tục trong lòng, ở trên cằm nam nhân hôn một cái.
Nàng ôm lấy cổ nam nhân, làm nũng nói, “Ta suy nghĩ bồi thường tỷ tỷ như thế nào. Cha, ta sai rồi, ta bảo đảm về sau sẽ không làm như vậy với tỷ tỷ nữa, cầu người tha ta lần này đi ~”
Nhìn Nhan Nịnh giống con mèo nhỏ ở trong lòng ngực hắn mềm mụp làm nũng, Lục Cận ánh mắt dần dối.
Sinh vật như mèo, điều khao khát nhất chính là tự do.
Tay chậm rãi cọ xát môi đỏ nàng, biểu tình nam nhân nhàn nhạt nói, “Đợi lát nữa ăn cơm chiều xong, nhớ đi tìm tỷ tỷ nhận lỗi.”
Hắn đáp ứng nàng, bất cứ lúc nào, chỉ cần nàng có thái độ nhận sai, hắn liền sẽ bỏ qua chuyện cũ.
“Vâng.” Nhan Nịnh nhẹ nhàng gật đầu, học bộ dáng của mình thường ngày, gằn từng chữ một nói, “Ta về sau nhất định sẽ đối xử tốt với tỷ tỷ.”
Trong đôi mắt hạnh Nhan Nịnh tràn ngập thành khẩn, trên thực tế trong lòng lại chửi thầm nghi hoặc.
Thái độ nam nhân đối lập với đời trước, nàng vẫn cảm thấy có chỗ không đúng, có cảm giác mưa to gió lớn sắp đến.
Không đợi Nhan Nịnh suy nghĩ cẩn thận, nam nhân như cười như không nói, “Chớ nói đến chuyện bồi thường, ngươi ba ngày không cùng nàng ta cãi nhau, ta liền cám ơn trời đất.”
“Cha……” Cái mũi tinh tế nhỏ xinh hơi nhíu, Nhan Nịnh kéo dài âm điệu oán giận, “Người sao có thể không tín nhiệm ta như vậy ?”
Nam nhân khẽ cười một tiếng, “Ngươi ngày cả việc không khi dễ nàng đều làm không được, ta tín nhiệm ngươi như thế nào?”
“Ta khi dễ nàng khi nào? Vị hôn phu tốt như An Vương ta đều nhường cho nàng.” Nhan Nịnh có chút bất mãn nói.
Phải biết rằng, sau khi nữ chủ vào phủ Thừa tướng, các nàng cãi nhau, tám chín phần đều là nữ chủ gây chuyện trước.
Lục Cận ha hả cười, “Ngươi không khi dễ nàng, vậy buổi sáng hôm nay nàng sao có thể rơi vào hồ sen?”
Nhan Nịnh cứng lại, “…… Nếu ta nói nàng ta tự mình nhảy xuống, người tin sao?”
Lục Cận cười mà không nói.
Hắn tất nhiên là tin tưởng, cô nương mà hắn tay cầm tay giáo dưỡng trưởng thành, tuy rằng có chút kiêu căng, nhưng cũng không biết nói dối.
Bất quá, thì sao?
Dùng danh nghĩa trừng phạt để cùng phòng với nàng, cái cớ tốt như vậy sao hắn có thể bỏ qua?