Hạ Vọng bị câu hỏi của Chu Ninh Mục làm cho sửng sốt, sau khi sửng sốt xong lại nghĩ Chu Ninh Mục là heo hả, hai người họ có quan hệ thế nào, hai người đều như vậy rồi còn có thể là quan hệ thế nào, hắn cảm thấy chỉ có heo mới hỏi mấy câu như vậy, hắn thấy khó chịu khi Chu Ninh Mục lại nêu ra một vấn đề ngốc nghếch như thế, giữa âm thanh cao vυ't của bối cảnh phim hắn hừ hừ hai tiếng: “Quan hệ của chúng ta à?” Lại hết sức khó chịu hầm hừ: “Cậu nhớ chúng ta có quan hệ gì sao?”
Chu Ninh Mục lại bị thái độ của hắn chọc giận rồi, đè giọng nghiến răng nói: “Rõ ràng tôi đang hỏi cậu!”
Hạ Vọng bị cậu rống cũng thấy giận, giữa phòng chiếu phim tối thui hắn liếc Chu Ninh Mục một cái, giọng điệu khó chịu: “Hỏi tôi ư?”
Chu Ninh Mục nhìn hắn chằm chằm trong bóng tối “…”
Hạ Vọng vẫn tiếp tục tức giận: “Quan hệ à, bạn học, hàng xóm, bạn cùng lớn lên từ nhỏ, cậu chọn đại một cái đi!”
“Mẹ nó ai có những loại quan hệ này với cậu?!” Chu Ninh Mục hét lên, Hạ Vọng biết rất rõ, khi cậu tức giận muốn xông lên ăn thua đủ với người ta chính là trạng thái như vậy, sau khi phẫn nộ xong dùng sức lực có thể vật ngã trâu xông về phía người ta, đến gần rồi sẽ nhanh chóng tung ra một cước, muốn bao nhiêu tàn nhẫn thì có bấy nhiêu.
Có một buổi tối nọ sau khi tan lớp tự học, Hạ Vọng đi ngang qua một con hẻm nhỏ không người ở sau trường thấy cậu kéo bè đánh nhau với người khác, sau khi bắt gặp mấy lần thì có hơi không vui, sau đó mỗi buổi tối tự học xong, Hạ Vọng cũng không đi ngang qua con đường kia nữa.
Hiện giờ dáng vẻ cậu nổi giận kiểu này lại càng khiến Hạ Vọng không vui nổi, hắn nhìn đường viền cơ thể Chu Ninh Mục trong bóng tối, không muốn trả lời.
Chu Ninh Mục tiếp tục gào: “Bạn bè nào lại mẹ nó làm chuyện này với cậu hả?”
Hạ Vọng đứng giữa rạp chiếu phim nhìn về phía cậu cười lạnh: “Con mẹ nó cậu cũng biết bạn bè sẽ không làm những chuyện này à?”
Chu Ninh Mục ở trong bóng tối cũng thở hổn hển mấy hơi, nói không biết lựa lời: “Ai biết cậu với “bạn bè” khác có làm hay không chứ?”
Hạ Vọng bị cậu chọc giận rồi, vốn hai người vui vẻ đi xem phim, không hiểu sao lại thành như vậy, Chu Ninh Mục còn dám nói chuyện kiểu đó, Hạ Vọng tức đến nỗi huyệt thái dương nhảy thình thịch, tiếng nói cũng trở nên lạnh lùng, nghe còn hơi dọa người: “Lặp lại lần nữa?”
Chu Ninh Mục há miệng, vốn lửa giận đầy một bụng bị Hạ Vọng lạnh giọng dập tắt, cậu hét mãi nên cổ họng hơi khô, phẫn nộ từ đại não hạ xuống mũi hơi chua xót, cậu có hơi muốn khóc nhưng lại không dám khóc, cậu chưa từng thấy Hạ Vọng như vậy, tuy Hạ Vọng hay giận dỗi, tính tình hẹp hòi, nhưng hắn thông thường tự tức giận cũng tự xuôi, thậm chí người không thân thiết còn không kịp nhận ra hắn đã giận rồi, rất ít khi nào Hạ Vọng giận dữ rõ ràng như vậy, Chu Ninh Mục bị dọa sơ, cả buổi cũng không dám lên tiếng.
Hạ Vọng quay đầu đi khỏi rạp chiếu phim.
Chu Ninh Mục muốn chạy theo, đi giữa chừng lại thu chân, cậu cảm thấy bản thân lại không có sĩ diện rồi, nên cậu ngồi trở lại, nhìn chằm chằm lên màn hình, từng chữ trong đầu lại hướng về phía người bên ngoài —- lần này, tôi, tuyệt đối, không, đuổi theo!!
Hạ Vọng dám xưng bạn bè với cậu, mẹ nó ai muốn làm bạn bè với hắn!
Mẹ nó ai thèm!
Chu Ninh Mục tàn nhẫn cố định bản thân trên ghế, sống lưng ưỡng thẳng lên, nghiêm tục như đang họp hội đồng chứ không phải đang ngồi xem phim.
Chỉ là thỉnh thoảng lại phải giơ tay lên lau mặt.
Lần này hai người cãi nhau rất nghiêm túc, sau khi tranh cãi với Chu Ninh mục trong rạp chiếu phim Hạ Vọng cũng không quay lại, đứng bên đường đón xe định về nhà, tình cờ mò trúng kẹo que trong túi, nhìn chằm chằm nó một chút, tức giận quăng vào thùng rác.
Hắn không thể hiểu nổ sao cậu lại có thể nói những câu như vậy, xem hắn là ai chứ? Có ý nghĩa gì không!
Mỗi ngày hai người cùng làm nhiều chuyện như vậy, vừa rồi hắn còn cầm tay Chu Ninh Mục trong rạp phim cơ mà, thế mà người kia còn hỏi hắn bọn họ có quan hệ gì, chắc cậu ấy là heo mới dám mở miệng nói hắn cùng rất nhiều người khác cũng có thể làm những chuyện như vậy.
Hạ Vọng không muốn hiểu.
Chu Ninh Mục không thèm hiểu.
Cậu còn mẹ nó không đi ra theo hắn, một mình ngồi xem cái phim qq kìa à!
Hạ Vọng khó chịu vô cùng, giơ chân đá một hòn đá vô tội ven đường, ngoắc một chiếc taxi, leo lên xe mà không thèm quan tâm gì nữa.
Một mình hắn quay về trường, dùng thái độ nghiêm túc chưa từng có nghe giàng cả ngày, làm Đại Hùng ở bàn trước hoảng sợ, không lẽ còn hơn năm mươi ngày nữa là thi đại học hắn đột nhiên muốn phấn đấu.
Hạ Vọng không để ý tới cậu ta, lấy điện thoại di động ra dịch từng câu từng chữ trong sách tiếng anh, cần cù gõ từng ký tự, kết quả sau nửa tiếng chỉ toàn dịch ra cái gì đâu không, Hạ Vọng nhìn mấy câu lộn xộn trong phần mềm phiên dịch, cảm thấy chúng rối loạn như quan hệ của hắn và Chu Ninh Mục.
Hắn buồn bực lấy kẹo trong ngăn kéo ra, lột vỏ cho vào miệng.
Hắn với Chu Ninh Mục chính thức bắt đầu chiến tranh lạnh.
Chu Ninh Mục ở bên kia cả ngày không có đến trường học, nói ra còn có chút chua xót, vì điện thoại của cậu rơi mất, trước giờ lại không có thói quen mang tiền mặt, cậu đi ra khỏi rạp chiếu phim với đôi mắt đỏ hồng, dù không có tiền đón xe cũng không muốn nhờ vả người qua đường, trong cơn tức quyết định tự đi bộ từng bước về nhà, đi suốt mấy tiếng đồng hồ, còn suýt chút nữa bị lạc đường vì không phân biệt được mấy con hẻm nhỏ ở cái thành phố mà cậu lớn lên, lúc về gần đến nhà cậu sụt sùi, cảm thấy bản thân là cây cải thìa chơi vơi trong gió.
Đều tại Hạ Vọng.
Cậu ủ rũ cúi đầu vào nhà, lê bước về phòng trong ánh mắt nghi ngờ của cha mẹ, bởi vì đi bộ suốt một đường nên rất mỏi chân, cậu thật sự quá mệt rồi, dụi mắt muốn ngủ, cậu nằm sấp trên giường một lát, rồi đột nhiên bật dậy giống như vừa nhớ ra gì đó, cậu cố gắng tỉnh táo mở máy tính tìm kiếm bộ phim hôm nay đã xem, sau đó vô cùng cẩn thận cho nó điểm đánh giá thấp nhất có thể ở tất cả các trang đánh giá phim.
Còn thêm một cái bình luận lời ít ý nhiều: quá dở!
Sau khi nỗ lực chấm điểm phim xong, cậu hít mũi quay lại giường, cuốn chăn lại muốn ngủ.
Rồi trong lúc mơ màng cậu thấy Hạ Vọng là nhân vật đối thủ trong game, đè xuống đánh mấy trăm cái.
Sau khi tỉnh lại cậu nghĩ, trừ phi Hạ Vọng xin lỗi cậu nếu không thì nhất định không để ý đến hắn.
Cậu và Hạ Vọng bắt đầu chiến tranh lạnh.