Candy

Chương 6

Bây giờ tên này dám lôi chuyện đó ra nói trước mặt cậu, Chu Ninh Mục muốn mắng to “Cậu quá nhỏ nhen luôn.”, còn muốn tặng kèm một trăm dấu chấm than phẫn nộ, nhưng bản thân lại không ngừng thở dốc dưới bàn tay của Hạ Vọng, cuối cùng hừ hừ như làm nũng: “Cậu nhỏ nhen…”

Đôi tay Hạ Vọng xoa xoa bóp bóp khắp người cậu, lại đến gần hôn lên mặt một cái: “Không phải mấy hôm trước nói tôi làm cậu đau hả?”

Chu Ninh Mục núp trong ngực hắn bị sờ đến rên hừ hừ.

Hạ Vọng bắt đầu dỗ cậu: “Tôi không làm đâu”

Chu Ninh Mục bĩu môi, không biết sao thấy tủi thân vô cùng.

Hạ Vọng hôn nhẹ mặt cậu: “Kẹp chân lại nào, bé ngoan.”

(…) lại là dấu ba chấm chứa lượng lớn nội dung =))

Chu Ninh Mục nhỏ giọng lèm bèm: “** khó chịu quá, sau này đừng làm nữa nha?”

Hạ Vọng nhẹ nhàng xoa đùi cậu, nói chuyện không đau eo còn trách cậu: “Sao lại yếu ớt vậy hả?”

Chu Ninh Mục thành công bị hắn chọc giận, mặt nhỏ vẫn dán lên tường mắng chửi: “Cậu mới yếu ớt! Cậu không biết xấu hổ! Đồ tự luyến đỏm dáng, mỗi ngày không muốn ôm muốn hôn thì muốn sờ muốn làm, đồ không biết xấu hổ!!”

Hạ Vọng buông bắp đùi, tay dán vào phía sau bóp bóp mông, miệng thì nói: “Được rồi, sau này không làm.”

Chu Ninh Mục muốn tách mông khỏi tay hắn, lắc lắc mông, Hạ Vọng nén cười, Chu Ninh Mục cả giận: “Vậy cậu tránh ra.”

Hạ Vọng bóp mông cậu một cái, vô cùng nghe lời lui ra sau, vừa lùi vừa nói đạo lý với Chu Ninh Mục đang đỏ mắt nhìn mình: “Cậu xem mỗi lần tôi với cậu làm, là tôi cởϊ qυầи áo giúp cậu đúng không?” Hắn tự an ủi bản thân “Có phải tôi hôn cậu, sờ cậu, tuốt cho cậu?”

“…” Chu Ninh mục cứ thấy có chỗ nào sai sai, nhưng không có căn cứ để phản bác.

Hạ Vọng tiếp tục nghiêm trang nói lý: “Còn bôi trơn giúp cậu nữa?”

“…” Chu Ninh Mục chần chờ nhìn Hạ Vọng.

Chu Ninh Mục rũ mắt, mặt ửng hồng vì động tác trên tay, nhìn Chu Ninh Mục oán giận: “Lúc làm cũng là tôi bỏ sức, cậu chỉ nằm trên giường hoặc là dựa tường bất động, đúng không?”

Chu Ninh Mục bị nói đến đỏ mặt, cậu thấy mình phải lặp tức cãi lại Hạ Vọng, phải thật lớn tiếng với tên phải mặt dày này.

Hạ Vọng thu hồi ánh mắt hừ một tiếng: “Còn không bằng tôi tự mình tuốt, đơn giản chỉ cần dùng hai tay là xong.”

Chu Ninh Mục bị chọc tức phát khóc, dụi mắt: “Cậu cãi chày cãi cối!” Nhưng cũng không tìm được lý do để bắt bẻ lại hắn, tức đến máu dồn lên não, đầu váng mắt hoa.

Hạ Vọng vừa trêu cậu vừa tự giải quyết, cậu buồn buồn hừ một tiếng, đồ vật rơi xuống trên nền gạch sứ, sau đó nhanh chóng bị nước rửa trôi.

Hạ Vọng đang ở trong gia đoạn trơ, đứng yên một chỗ chờ dư vị cao trào qua đi, mấy phút sau hắn đi tới tắt vòi hoa sen vẫn đang chảy nãy giờ, đứng trước mặt Chu Ninh Mục nói: “Được, vậy sau này mạnh ai nấy tuốt đi.”

Chu Ninh Mục giơ tay lau nước trên mặt, không biết là nước mắt hay nước tắm nữa, vành mắt ửng đỏ nhìn Hạ Vọng.

Chín tháng sau khi hai người cùng nhau nghiên cứu tác phẩm truyền hình và tư liệu trên mạng để thoát khỏi thân phận xử nam, Hạ Vọng lại nói hai người quay lại trạng thái cũ đi.

Chu Ninh Mục ngồi xổm trên mặt đất, úp mặt vào đầu gối.

“Không được.” Cậu không chút suy nghĩ đã mở miệng cự tuyệt.

Hạ Vọng cũng ngồi xuống trước mặt cậu, chọt gáy cậu, ghét bỏ: “Sao cậu lại khó phục vụ vậy, bé ngoan?” Hắn vô cùng nghiêm túc nghĩ, câu trước là cậu nói, câu sau cũng là cậu, sao nhóc này cứ cố tình gây sự vậy.

Chu Ninh Mục ngẩn đầu lên rống: “Không được gọi tôi như vậy!”

Hạ Vọng bị âm thanh của cậu chấn động đến đau tai luôn, thu tay đang đặt trên đầu cậu lại, qua một lúc tâm lý chống đối xuất hiện, ngồi xổm trước mặt Chu Ninh Mục liên tục kêu: “Bé ngoan bé ngoan bé ngoan bé ngoan bé ngoan bé ngoan bé ngoan bé ngoan bé ngoan…” Lần cuối cùng còn nhấn giọng: “Bé ngoan!”

Đầu tiên Chu Ninh Mục nhìn hắn chằm chằm, cách một lúc lại bẹt miệng, cuối cùng hừ ra một tiếng từ trong mũi: “Ừa.”

Hạ Vọng cười khoe hai hàm răng: “Bé ngoan?”

Chu Ninh Mục nhắm mắt ngại ngùng, nhưng vẫn nhỏ giọng đáp: “Ừa.”

Hạ Vọng sờ tóc cậu, chê bai: “Quỷ khóc nhè.”

Chu Ninh Mục mở mắt nhìn hắn, vì khoảng cách của hai người quá gần, nên cậu nói hơi nhỏ: “Vậy chúng ta còn làm hay không?”

Hạ Vọng lại vuốt ve cậu, vừa sờ vừa bình luận: “Trên người cậu, cái mông là trắng nhất.”

Chu Ninh Mục nhỏ giọng cãi lại: “Mông cậu cũng trắng nhất.”

Hạ Vọng: “Chỗ nào của tôi cũng trắng.”

Đến lúc hắn chạm đến đầu đỉnh của Chu Ninh Mục, nghe thấy Chu Ninh Muc hừ hừ hai tiếng, cả người đỏ lên, cầm tay Hạ Vọng, thở gấp.

Qua hồi lâu, hai người nhìn nhau một chốc, Chu Ninh Mục lén nghiêng đầu đến trươc mặt Hạ Vọng, ngượng ngùng hỏi: “Muốn hôn một cái không?”

Hạ Vọng giơ ngón tay lên chỉ môi mình, Chu Ninh Mục “ực” một tiếng nuốt nước miếng ịn môi mình lên.

Chờ đến khi hai người thu dọn xong ra khỏi phòng tắm, ngoài trời đã tối thui, cả hai mặt áo ngủ, nghiên ngã nằm trên giường, Chu Ninh Mục kéo tủ đầu giường lấy ra máy chơi game muốn chơi cùng Hạ Vọng, sau khi chơi hai màn Hạ Vọng thấy không hứng thú lắm, Chu Ninh Mục bỏ máy game qua một bên lấy máy tính lên giường, nghiêm túc hỏi: “Chúng ta có cần nghiên cứu thêm một chút…”

Cậu mở máy, tìm file ẩn nặng mười mấy GB, nghiêm túc nhìn Hạ Vọng.

Hạ Vọng cũng nghiêm túc nhìn lại cậu, nghiêm túc gật đầu.

Chu Ninh Mục nghiêm túc mở thư mục ẩn lên.

Bọn họ dùng hơn nửa buổi tối nghiên cứu các tư thế.

Cảm thấy trình độ đôi bên đều được nâng cao rõ rệt.

Nhưng hôm sau lại ngủ quên mất, dì đến nhà quét dọn liếc mắt nhìn cậu: “Dậy đi, sáng nay không cần lên lớp hả?”

Chu Ninh Mục: “…”

Cậu thấy tiền mừng tuổi gửi chỗ mẹ mấy năm nay đã bay hết.

HÉT CHƯƠNG 6