Candy

Chương 4: Kẹo Bông Gòn (2)

Hạ Vọng chở Chu Ninh Mục về nhà đối phương, dì đã làm xong cơm nước để lại tờ giấy rồi rời đi, hai người cơm nước xong, tiện tay ném bát đũa ở đó rồi nằm co quắp trên sô pha phòng khách chơi game.

Hạ Vọng trong game bị Chu Ninh Mục gϊếŧ ba lần có chút khó chịu, nghiêng người trên ghế nhìn người đang chơi đến hăng say kia, dường như nhớ ra chuyện gì đó: “Điện thoại của cậu đâu, tắt đi.”

Chu Ninh Mục ấn điều khiển đến mặt mày hớn hở, nghe vậy cũng không tiếp lời, ngón tay nhanh chóng ấn hai lần nhân vật của Hạ Vọng lại bị mình gϊếŧ chết, Chu Ninh mục có chút sảng khoái, lại muốn chơi một trận.

Hạ Vọng nhìn chằm chằm màn hình một lát, tên Chu Ninh Mục này gϊếŧ mình đến đỏ mắt rồi, đôi mắt lóe lên vẻ hưng phấn, hắn “Ê” một tiếng nỗ lực kéo lại lý trí của người này: “Điện thoại của cậu…” Hắn cao giọng hỏi Chu Ninh Mục.

Chu Ninh Mục bận rộn liếc hắn một cái: “Hả? Không biết bỏ đâu rồi.” Lại vội vàng chú ý vào màng hình.

Nhân vật trong game của Hạ Vọng từ bỏ chống cự, lần nữa bị Chu Ninh Mục một đao chém chết.

“…” Hạ vọng thả tay cầm xuống, âm trầm lại gần Chu Ninh Mục nở nụ cười: “Gϊếŧ vui không?”

Chu Ninh Mục bị dọa sợ hết hồn, cả người run lên, cầm điều khiển mờ mịt quay đầu sang nhìn hắn: “Cái gì?” sau khi phản ứng lại thì giận dữ.

“Sao mà cậu chơi game thôi cũng thua?!!” Chu Ninh Mục hết sức giận, cảm giác đỉnh đầu mình bốc khói.

Hạ Vọng nhào tới, đè cậu ở dưới thân, hai tay đặt hai bên đầu cậu, nhìn từ trên cao xuống: “Thắng tôi đúng không?”

Chu Ninh Mục bị chọc tức đến mắt cũng đỏ: “Tài nghệ cậu kém cỏi sao còn trách tôi!!”

Hạ Vọng chống tay hai bên cúi đầu nhìn chằm chằm vào mắt cậu, cười thâm trầm: “Có phải là hận chết tôi rồi? Hận tôi không thể biến tôi thành nhân vật trong game cho cậu chém một lần lại một lần?”

Chu Ninh Mục oan ức sắp khóc, tuy rằng lúc chơi game đúng là nghĩ như vậy, nhưng bị Hạ Vọng nói ra thì không được, chỉ tủi thân: “CMN cậu có bệnh sao Hạ Vọng!”

Hạ Vọng hạ thấp đầu mổ mổ trên môi cậu, lên tiếng uy hϊếp: “Vậy cậu có thắng tôi không?”

Chu Ninh Mục bĩu môi.

Hạ Vọng cắn chặt môi dưới của cậu, uy hϊếp: “Hả? Có nghe lời hay không?”

Chu Ninh Mục “huhu” hai tiếng, cậu oan quá mà, nhanh chóng từ bỏ chống cự: “Nghe lời.”

Hạ Vọng ngậm môi dưới của cậu cười: “Nghe lời cái gì?”

Chu Ninh Mục thuận theo hàm hồ nói: “Sau này chơi game không bao giờ thắng cậu.” Lời này nói ra khiến cậu nhục không khác gì cậu và Hạ Vọng ký “Hiệp ước bât bình đẳng”, nhục nước mất chủ quyền, còn phải cắt đất bồi thường, cậu triệt để là thuôc địa của Hạ Vọng.

Cậu bỗng nhiên không nhịn được, oa một tiếng khóc to.

Hạ Vọng bị dọa sợ hết hồn, thân thể hắn chống trên người Chu Ninh Mục, hai tay đặt hai bên đầu, chân để giữa khe chân cậu, bị cậu gào khóc làm cho bối rối, hắn nghĩ chỉ là trò chơi thôi mà sao lại khóc dữ vậy?

Chu Ninh Mục vừa giơ tay lau nước mắt vừa nói: “Tôi sau này chơi game không gϊếŧ cậu nữa, không bao giờ thắng cậu nữa…”

hạ Vọng vẫn ngây người: “Làm sao vậy…”

Chu Ninh Mục vẫn cứ khóc.

Hạ Vọng nhất tay áo lau nước mắt giàn giụa cho cậu.

Chu Ninh Mục hút mũi nhìn hắn, càng nhìn càng ấm ức.

Hạ Vọng nhấc tay đặt lên mặt cậu, bất đắc dĩ: “Đừng khóc.” Hắn nhét vào miệng cậu một viên kẹo vị vải.

Chu Ninh Mục kéo tay hắn xuống, nước mắt vẫn rơi lã chã nhìn hắn, chép miệng hai cái: “Vị vải.” Hạ Vọng gật đầu một cái, giả vờ dỗ dành bật ngón cái: “Thông minh.”

Chu Ninh Mục lại bị chọc giận, đỏ mắt nhìn hắn.

Hạ Vọng vô cùng bình tĩnh nhìn lại, đột nhiên nhớ buổi trưa người này đã nói giặt quần áo cho mình, hắn quơ quơ ống tay áo trước mặt Chu Ninh Mục: “Nhớ giặt quần áo đó.”

Chu Ninh Mục cắn kẹo trong miệng, ấp úng nói: “Có máy giặt.”

Hạ Vọng lại giơ tay áo lên nhìn vết nước mắt giàn giụa, sau đó ngồi thẳng lên kéo áo qua đầu cởi ra, vứt quần áo trên mặt đất, ngồi trên người Chu Ninh Mục cúi đầu nhìn cậu: “Còn khóc hay không?”

Chu Ninh Mục đỏ mắt lên lắc đầu.

“Thật sự không khóc?” Hạ Vọng cúi đầu nhìn.

Chu Ninh Mục chần chờ: “Cậu muốn làm gì?”

Hạ Vọng bị dáng vẻ đề phòng này chọc cười, từ trên ghế bước xuống, vừa đi vừa cởϊ qυầи: “Đến phòng cậu tắm.”

Tư thế của Chu Ninh Mục trên sô pha cũng từ nằm chuyển thành ngồi, cậu ngồi dậy xoa mắt, gom quần áp Hạ Vọng vứt trên đất, theo sau hắn vào phòng mình.