Kiến Trúc Sư

Chương 45

Vương Nhất Phong không chịu cho hắn số thẻ, Trần Tây An đành đi đường vòng, xin Tiền Tâm Nhất số tài khoản Alipay của anh ta, gửi cho anh ta mười nghìn tệ, chỉ ghi chú hai từ “cảm ơn”.

Phòng thí nghiệm của trường nằm ở góc phía Tây Bắc, bất cứ lúc nào nhìn thấy nó, Trần Tây An cũng đều cảm thấy nó giống như một chiếc máy xay thịt khổng lồ có đầu và đuôi nối với nhau.

Cao Viễn sợ Trần Tây An ghét phiền phức, nhưng khi nhìn sang thấy hắn đang cười bèn để mặc hai người họ. Trần Nghị Vi còn cảm thấy ghen:

Không phải hắn thừa tiền không có chỗ tiêu, kiếm được mười nghìn tệ hắn cũng phải vẽ hơn trăm bản vẽ, hắn chỉ muốn cho lương tâm của mình một lời công bằng. Mấy phút sau, tài khoản của hắn có thêm năm nghìn tệ đến từ anh người yêu chỉ ngồi cách hắn chưa tới năm mét, đang nằm vật trên sofa xem The Island.

Vương Nhất Phong không chịu cho hắn số thẻ, Trần Tây An đành đi đường vòng, xin Tiền Tâm Nhất số tài khoản Alipay của anh ta, gửi cho anh ta mười nghìn tệ, chỉ ghi chú hai từ “cảm ơn”.

Cho tới khi đi hết con phố, Tiền Tâm Nhất vẫn im lặng, cuối cùng cũng bị mê hoặc bởi sức hấp dẫn có thể từng bước chạm vào mơ ước. Anh nói:

Sở thích khi rảnh rỗi của hai người khác nhau, Tiền Tâm Nhất thích chuyển kênh tivi, Trần Tây An thường đọc sách, cho nên sofa chính là địa bàn của Tiền Tâm Nhất, còn bệ ngồi cửa sổ là cứ điểm của Trần Tây An.

– Em gần như không đi học. Khi ấy thầy Trình dạy môn kết cấu công trình là bạn học của thầy em. Em nhờ tiếng của thầy Trình để xin nghỉ lớp của các thầy cô khác, chỉ về trường để thi thôi.

Hết chương 45

Trần Tây An ngồi yên không cử động, cũng không có ý định trả lại tiền, nhìn qua tiền bạc thấy được tấm lòng đồng cam cộng khổ của Tiền Tâm Nhất. Hắn không thể sát phong cảnh tình yêu vào lúc này. Hắn nhìn con số trước mắt rất nhiều lần, cuối cùng sương mù trong lòng mới dần tan đi.

Tiền Tâm Nhất đẩy hắn ra:

Làm bạn đời, mỗi người một nửa, mỗi người một miếng.

Anh mỉm cười, vươn tay nắm lấy tay trái Trần Tây An giữa đám người đi tới đi lui không dứt:

Bọn họ tìm tới phòng trực ban của Học viện, được biết những giảng viên kia đều đã nghỉ hưu cả rồi, hai người bước đi trong vườn trường cuối thu, ra khỏi trường theo con đường chẳng hay tên với lớp lá vàng trải kín kênh nước. Con phố ẩm thực xa hoa vẫn còn đó, quy mô còn lớn hơn lúc trước tận mấy lần, hoàn cảnh cũng tốt hơn.

Đèn tắt, Trần Tây An sấn đến ôm Tiền Tâm Nhất. Anh thuận theo nghiêng người qua hôn hắn, hai người đều mặc áo ba lỗ ngủ, chỉ cần mò bừa bên dưới lớp chăn thôi là có thể chạm vào làn da ấm áp rồi. Hơn nữa một khi người trẻ tuổi tiếp xúc da thịt thì chẳng khác nào lửa cháy lan trên đồng cỏ.

Tiền Tâm Nhất: “…”

***

– Chắc do thiếu Canxi. – Tiền Tâm Nhất nói bừa – Cơ hội hiếm có thế này, cháu phải đi để mở mang tầm hiểu biết, Trần Tây An đỡ cháu đi là được rồi.

Đã lâu lắm rồi Trần Tây An chưa trở về đại học, Tiền Tâm Nhất học hệ tự học thì càng không về, nói ra thì bọn họ cũng là bạn học đại học, chẳng qua vì chưa tới thời cơ nên bỏ lỡ mất nhau mà thôi.

Khu kiến trúc đại học C vẫn mang dáng vẻ trước đây, bố cục không thay đổi, chẳng qua màu sắc đã cũ kỹ đi nhiều. Hàng cây bên đường đã đổi sang loại khác, từ những cây ngân hạnh mười mấy năm thành những cây long não thân to bằng miệng bát.

– Hồi học đại học anh đã từng thấy em ở đây rất nhiều lần, em luôn ngồi ở chiếc bàn mặt kính nứt gần cửa ra vào, anh còn tưởng em làm nhân viên phục vụ ở đây, hóa ra em theo học kiến trúc.

– Bắt…

Học viện Kiến trúc nằm ngay bên đường xe đi ra của trường, đối diện với Học viện Kinh tế qua quảng trường xa xa. Trần Nghị Vi lái xe của công ty tới thẳng phòng thí nghiệm hầm gió. Trần Tây An đứng cách những bức tượng trên quảng trường, nhìn tầng số sáu ấn tượng sâu đậm trong trí nhớ hắn, trong lòng vô cùng cảm khái.

Thanh xuân và ước mơ của hắn đều chôn vùi nơi đây. Giờ quay trở lại lần nữa, mong được một lần niết bàn trùng sinh.

Tiền Tâm Nhất bị hắn thuyết phục, nhưng cũng biết tự lượng sức mình:

Môi trường làm việc của GAD dần trở nên phức tạp, sự thay đổi mà Trần Nghị Vi mang tới vô cùng rõ rệt. Chuyện đơn giản nhất có thể nhận ra là trên bàn ăn. Đồng nghiệp bắt đầu học nói lời khách sáo khi nâng chén rượu, có không ít người bắt đầu không say không về, thời gian ăn cơm cũng nhanh chóng kéo dài hơn, từ bốn mươi lăm phút tan cuộc tới đến khi quán đóng cửa mới thôi. Hắn không nói Tiền Tâm Nhất không đối phó được với môi trường làm việc, anh chỉ không đối phó được với ông chủ Cao Viễn mà thôi.

Tiền Tâm Nhất cũng cảm thấy như thể cách xa mấy đời, năm ấy anh thi được vào đây, một nửa học phí do Dương Tân Dân tài trợ, một nửa do bản thân mình làm thêm ngoài giờ kiếm được. Thoáng chốc đã qua bao năm, anh cũng miễn cưỡng trở thành kiểu người mà mình mong muốn, đây chính là nơi giúp anh thay da đổi thịt.

Phòng thí nghiệm của trường nằm ở góc phía Tây Bắc, bất cứ lúc nào nhìn thấy nó, Trần Tây An cũng đều cảm thấy nó giống như một chiếc máy xay thịt khổng lồ có đầu và đuôi nối với nhau.

Trần Tây An cũng bật cười:

Thực ra nó đã không còn là phòng thí nghiệm mà năm ấy suýt chút nữa hắn bị đông chết, nó luôn được thay đổi theo từng bước tiến của khoa học kỹ thuật, chức năng cũng được củng cố hơn, bên ngoài mượt mà hơn, chỉ có mỗi vị trí không thay đổi.

Ấn tượng sâu sắc của Tiền Tâm Nhất với anh ta chỉ có tiền. Mua món xào mười tám đồng mà trả luôn năm mươi. Cho dù trong quán có bao nhiêu người, ông chủ luôn ưu tiên làm cho anh ta trước. Đến giờ phút này Tiền Tâm Nhất mới biết thanh niên nhà giàu đeo khuyên tai kia chính là Hách Bân, còn người anh ta đợi là Trần Tây An.

Trần Tây An ngồi yên không cử động, cũng không có ý định trả lại tiền, nhìn qua tiền bạc thấy được tấm lòng đồng cam cộng khổ của Tiền Tâm Nhất. Hắn không thể sát phong cảnh tình yêu vào lúc này. Hắn nhìn con số trước mắt rất nhiều lần, cuối cùng sương mù trong lòng mới dần tan đi.

Trần Tây An cảm động, cho nên cũng không quá căng thẳng nữa.

Trần Tây An rất căng thẳng, Tiền Tâm Nhất nhìn được ra, anh không thể công khai cầm tay Trần Tây An, chỉ có thể khoác tay lên cổ hắn, anh có thể lấy cớ ổn định cơ thể nhân cơ hội nắm tay.

– Nợ ân tình thì phải trả càng sớm càng tốt. Sếp Cao muốn nhận công trình tháp lưng ong, vậy thì em hãy cố hết sức đoạt lấy cho ông ấy, anh cũng sẽ cố gắng, đưa cho ông ấy một kết cấu tốt nhất. Nếu như trúng thầu, chúng ta cùng tới JMP được không?

Trần Tây An cảm động, cho nên cũng không quá căng thẳng nữa.

– Nơi này trước đây…

Nhân viên thí nghiệm dẫn đường đi phía trước, Cao Viễn cảm thấy anh khoác vai bá cổ như vậy không lịch sự. Tiền Tâm Nhất chỉ đành đổ tội cho Trương Hàng xa tít chân trời:

Làm bạn đời, mỗi người một nửa, mỗi người một miếng.

– Ngại quá, đầu gối cháu lại đau rồi.

Sở thích khi rảnh rỗi của hai người khác nhau, Tiền Tâm Nhất thích chuyển kênh tivi, Trần Tây An thường đọc sách, cho nên sofa chính là địa bàn của Tiền Tâm Nhất, còn bệ ngồi cửa sổ là cứ điểm của Trần Tây An.

Cao Viễn cau mày, dù sao cũng vẫn có phần quan tâm đến anh:

– Tại sao?

– Sao vậy, lâu thế rồi vẫn còn đau à, hay là cậu đến phòng nghỉ chờ chúng tôi.

– Anh cũng sẽ dưỡng lão cho thầy em.

Trước đây là một quán đồ xào nhỏ có tên Hà Diệp Tụ Tử, Tiền Tâm Nhất làm thêm ở đây, Trần Tây An và Hách Bân thường xuyên đến đây ăn.

– Chắc do thiếu Canxi. – Tiền Tâm Nhất nói bừa – Cơ hội hiếm có thế này, cháu phải đi để mở mang tầm hiểu biết, Trần Tây An đỡ cháu đi là được rồi.

Cao Viễn sợ Trần Tây An ghét phiền phức, nhưng khi nhìn sang thấy hắn đang cười bèn để mặc hai người họ. Trần Nghị Vi còn cảm thấy ghen:

Trần Tây An rất căng thẳng, Tiền Tâm Nhất nhìn được ra, anh không thể công khai cầm tay Trần Tây An, chỉ có thể khoác tay lên cổ hắn, anh có thể lấy cớ ổn định cơ thể nhân cơ hội nắm tay.

Đã lâu lắm rồi Trần Tây An chưa trở về đại học, Tiền Tâm Nhất học hệ tự học thì càng không về, nói ra thì bọn họ cũng là bạn học đại học, chẳng qua vì chưa tới thời cơ nên bỏ lỡ mất nhau mà thôi.

– Sếp Cao, chú xem hai người họ thân nhau thế kia, bình thường trong văn phòng chỉ có mình cháu lẻ loi, chẳng ai thèm để ý đến cháu hết.

Hai người giật mình liếc mắt nhìn nhau, chẳng biết câu nói đùa nham hiểm này có phải chỉ là đơn thuần hay không?

Trần Tây An ám ảnh tâm lý, lần này hắn không gặp ảo giác, bởi vì thân nhiệt ấm áp của Tiền Tâm Nhất đã an ủi hắn rất nhiều. Hơn nữa anh còn luôn cố ý bắt chuyện với hắn, khiến hắn không có thời gian suy nghĩ hoặc bàn bạc, cảm giác rét lạnh đáng sợ trong tưởng tượng cũng không tới.

Bây giờ đã không cần hắn phải đích thân vào trong phòng thí nghiệm đặt mô hình nữa, chỉ cần tới phòng điều khiển ngồi một lát, cung cấp cho phòng thí nghiệm tham số công trình và những số liệu liên quan, quan sát mười mấy hai mươi phút là có thể đi.

Bây giờ đã không cần hắn phải đích thân vào trong phòng thí nghiệm đặt mô hình nữa, chỉ cần tới phòng điều khiển ngồi một lát, cung cấp cho phòng thí nghiệm tham số công trình và những số liệu liên quan, quan sát mười mấy hai mươi phút là có thể đi.

Trần Tây An lên tiếng trước:

Có hai nguyên nhân để Cao Viễn kéo cả đám bọn họ tới đây, một là để những người chưa biết được mở mang kiến thức, hai là mời những thầy cô phòng thí nghiệm đi ăn bữa cơm, cho nên không thể quá qua loa được.

Cao Viễn thì không phải nói, với tính cách của Tiền Tâm Nhất, đây chính là một món nợ ân tình chẳng bao giờ trả hết, nhưng tiếc thay người nên nhận ân tình đã thay đổi rồi, cũng không cần nhận lại của anh nữa.

Trần Tây An ám ảnh tâm lý, lần này hắn không gặp ảo giác, bởi vì thân nhiệt ấm áp của Tiền Tâm Nhất đã an ủi hắn rất nhiều. Hơn nữa anh còn luôn cố ý bắt chuyện với hắn, khiến hắn không có thời gian suy nghĩ hoặc bàn bạc, cảm giác rét lạnh đáng sợ trong tưởng tượng cũng không tới.

Trần Tây An mất tập trung qua nửa tiếng đồng hồ, hắn nói với Cao Viễn muốn đi thăm giảng viên chuyên ngành của mình ngày xưa, Cao Viễn nhớ Tiền Tâm Nhất cũng từng học trường này cho nên xua cả hai người họ đi.

Cao Viễn cau mày, dù sao cũng vẫn có phần quan tâm đến anh:

Bọn họ tìm tới phòng trực ban của Học viện, được biết những giảng viên kia đều đã nghỉ hưu cả rồi, hai người bước đi trong vườn trường cuối thu, ra khỏi trường theo con đường chẳng hay tên với lớp lá vàng trải kín kênh nước. Con phố ẩm thực xa hoa vẫn còn đó, quy mô còn lớn hơn lúc trước tận mấy lần, hoàn cảnh cũng tốt hơn.

Đó là năm khó vượt qua nhất trong cuộc đời Tiền Tâm Nhất, anh tự ti và sợ hãi với cuộc sống hiện tại, sau đó bố anh qua đời, anh chưa bao giờ kể chuyện này với người khác, song Trần Tây An nào phải người khác, hắn là người anh yêu, bọn họ phải nương tựa vào nhau. Trần Tây An vừa hỏi, qua bao nhiêu năm anh vẫn có thể cảm nhận được sự tủi thân và bất lực của một thời niên thiếu bị chèn ép.

Hai người không hẹn mà cùng dừng lại trước cửa một quán cơm gà, hai miệng một lời:

Tiền Tâm Nhất và Trần Nghị Vi chỉ có thể giữ lại một, dựa vào tình huống trước mắt, Trần Nghị Vi đã bất giác ra lệnh cho Tiền Tâm Nhất rồi. Cứ tiếp tục theo chiều hướng này, chỉ cần bắt lấy sơ hở, Trần Nghị Vi sẽ đá anh ra khỏi công ty. Hơn nữa GAD cũng không phải đất vàng đất bạc gì mà cố chấp không đi.

– Nơi này trước đây…

Trước đây là một quán đồ xào nhỏ có tên Hà Diệp Tụ Tử, Tiền Tâm Nhất làm thêm ở đây, Trần Tây An và Hách Bân thường xuyên đến đây ăn.

Về công về tư, Trần Tây An đều cảm thấy Tiền Tâm Nhất nên xin nghỉ việc:

Trần Tây An lên tiếng trước:

Anh chẳng có chút ấn tượng nào về Trần Tây An hết, song anh hơi hơi ấn tượng về một người tóc vàng luôn ngồi đợi người ở chiếc bàn đó. Vóc dáng anh ta cao gầy, bắn một loạt khuyên trên tai trái, toàn thân treo đầy xích. Thời kỳ ấy phong cách Rock vẫn còn chưa lưu hành cho nên anh ta nổi bật lên với vẻ khác loài.

– Hồi học đại học anh đã từng thấy em ở đây rất nhiều lần, em luôn ngồi ở chiếc bàn mặt kính nứt gần cửa ra vào, anh còn tưởng em làm nhân viên phục vụ ở đây, hóa ra em theo học kiến trúc.

– Sao vậy, lâu thế rồi vẫn còn đau à, hay là cậu đến phòng nghỉ chờ chúng tôi.

Tiền Tâm Nhất: “…”

Tiền Tâm Nhất cũng có ấn tượng về chiếc bàn ấy, bởi vì chính tay anh đã làm nó bị nứt. Lúc vừa tới làm thêm, anh bưng canh lên nhưng quên lót nồi, kết quả kính nóng quá nứt ra. Bà chủ biết anh vất vả do vậy không bắt anh phải đền, kính cũng không vỡ hẳn nên cứ để đó không thay.

Anh chẳng có chút ấn tượng nào về Trần Tây An hết, song anh hơi hơi ấn tượng về một người tóc vàng luôn ngồi đợi người ở chiếc bàn đó. Vóc dáng anh ta cao gầy, bắn một loạt khuyên trên tai trái, toàn thân treo đầy xích. Thời kỳ ấy phong cách Rock vẫn còn chưa lưu hành cho nên anh ta nổi bật lên với vẻ khác loài.

Tiền Tâm Nhất cười ngặt nghẽo, đập lưng hắn:

– Được cái khỉ, em không với tới được ngưỡng cửa JMP, trong lòng em có tính toán rồi.

Ấn tượng sâu sắc của Tiền Tâm Nhất với anh ta chỉ có tiền. Mua món xào mười tám đồng mà trả luôn năm mươi. Cho dù trong quán có bao nhiêu người, ông chủ luôn ưu tiên làm cho anh ta trước. Đến giờ phút này Tiền Tâm Nhất mới biết thanh niên nhà giàu đeo khuyên tai kia chính là Hách Bân, còn người anh ta đợi là Trần Tây An.

Vận mệnh là một từ rất “giả”, có đôi khi lại khiến người ta cảm thấy thần kỳ. Hóa ra trong vận mệnh này, đã có bao nhiêu lần bọn họ gần nhau trong gang tấc.

***

Tiền Tâm Nhất nhìn đám mây lơ lửng phía chân trời, nơi tận cùng con phố xa hoa, có cảm giác đất trời này thật rộng lớn:

– Anh làm đá lót đường cho em không được à. – Trần Tây An cười nói – Tâm Nhất, tiến sĩ Conor đã gọi điện thoại cho anh, tiết lộ tin tức rằng tòa tháp thứ hai của Dubai đang trong giai đoạn triển khai, dự kiến tháng 5 năm sau sẽ công khai mời thầu, nếu như em bằng lòng ăn đất nửa năm trên sa mạc chim không thèm ị của Dubai thì chắc cũng đủ với tới ngưỡng cửa đấy.

Trần Tây An đoán chắc anh sẽ phản ứng như vậy. Cuối con đường đang thi công cho nên phía trường học mở một cửa thông tới con phố này, cho nên quán cơm không mở cửa, bây giờ cũng không có người. Trần Tây An ôm lấy anh, khen ngợi:

– Em gần như không đi học. Khi ấy thầy Trình dạy môn kết cấu công trình là bạn học của thầy em. Em nhờ tiếng của thầy Trình để xin nghỉ lớp của các thầy cô khác, chỉ về trường để thi thôi.

Trần Tây An nắm tay anh:

Trần Tây An cùng anh chậm rãi xuyên qua dòng sinh viên, bước về phía trước:

Không phải hắn thừa tiền không có chỗ tiêu, kiếm được mười nghìn tệ hắn cũng phải vẽ hơn trăm bản vẽ, hắn chỉ muốn cho lương tâm của mình một lời công bằng. Mấy phút sau, tài khoản của hắn có thêm năm nghìn tệ đến từ anh người yêu chỉ ngồi cách hắn chưa tới năm mét, đang nằm vật trên sofa xem The Island.

– Tại sao?

Tiền Tâm Nhất cũng có ấn tượng về chiếc bàn ấy, bởi vì chính tay anh đã làm nó bị nứt. Lúc vừa tới làm thêm, anh bưng canh lên nhưng quên lót nồi, kết quả kính nóng quá nứt ra. Bà chủ biết anh vất vả do vậy không bắt anh phải đền, kính cũng không vỡ hẳn nên cứ để đó không thay.

Đó là năm khó vượt qua nhất trong cuộc đời Tiền Tâm Nhất, anh tự ti và sợ hãi với cuộc sống hiện tại, sau đó bố anh qua đời, anh chưa bao giờ kể chuyện này với người khác, song Trần Tây An nào phải người khác, hắn là người anh yêu, bọn họ phải nương tựa vào nhau. Trần Tây An vừa hỏi, qua bao nhiêu năm anh vẫn có thể cảm nhận được sự tủi thân và bất lực của một thời niên thiếu bị chèn ép.

– Hôn anh một cái anh sẽ bình thường.

Đèn tắt, Trần Tây An sấn đến ôm Tiền Tâm Nhất. Anh thuận theo nghiêng người qua hôn hắn, hai người đều mặc áo ba lỗ ngủ, chỉ cần mò bừa bên dưới lớp chăn thôi là có thể chạm vào làn da ấm áp rồi. Hơn nữa một khi người trẻ tuổi tiếp xúc da thịt thì chẳng khác nào lửa cháy lan trên đồng cỏ.

Anh mỉm cười, vươn tay nắm lấy tay trái Trần Tây An giữa đám người đi tới đi lui không dứt:

– Bố em không phải bị bố Trương Hàng đánh chết, ông ấy bị ung thư phổi do hút thuốc quá nhiều, cũng không kiểm tra sức khỏe đến nơi đến chốn. Khi phát hiện ra đã đến giai đoạn cuối rồi, không thể trách người khác được. Em cần tiền, cũng không thể vay được ai tiền. Thầy cho em vay năm mươi nghìn, sau này em sẽ dưỡng lão ông ấy. Chú Cao cho em vay hai mươi lăm nghìn, hồi ấy lương tháng của chú Cao chưa tới hai nghìn tám, em nợ chú ấy nhân tình.

Tiền Tâm Nhất nhìn đám mây lơ lửng phía chân trời, nơi tận cùng con phố xa hoa, có cảm giác đất trời này thật rộng lớn:

– Hay là báo cảnh sát bắt…

Trần Tây An nắm tay anh:

– Anh cũng sẽ dưỡng lão cho thầy em.

Cao Viễn thì không phải nói, với tính cách của Tiền Tâm Nhất, đây chính là một món nợ ân tình chẳng bao giờ trả hết, nhưng tiếc thay người nên nhận ân tình đã thay đổi rồi, cũng không cần nhận lại của anh nữa.

– Được.

Môi trường làm việc của GAD dần trở nên phức tạp, sự thay đổi mà Trần Nghị Vi mang tới vô cùng rõ rệt. Chuyện đơn giản nhất có thể nhận ra là trên bàn ăn. Đồng nghiệp bắt đầu học nói lời khách sáo khi nâng chén rượu, có không ít người bắt đầu không say không về, thời gian ăn cơm cũng nhanh chóng kéo dài hơn, từ bốn mươi lăm phút tan cuộc tới đến khi quán đóng cửa mới thôi. Hắn không nói Tiền Tâm Nhất không đối phó được với môi trường làm việc, anh chỉ không đối phó được với ông chủ Cao Viễn mà thôi.

Tiền Tâm Nhất và Trần Nghị Vi chỉ có thể giữ lại một, dựa vào tình huống trước mắt, Trần Nghị Vi đã bất giác ra lệnh cho Tiền Tâm Nhất rồi. Cứ tiếp tục theo chiều hướng này, chỉ cần bắt lấy sơ hở, Trần Nghị Vi sẽ đá anh ra khỏi công ty. Hơn nữa GAD cũng không phải đất vàng đất bạc gì mà cố chấp không đi.

– Thần kinh.

Tiền Tâm Nhất cũng cảm thấy như thể cách xa mấy đời, năm ấy anh thi được vào đây, một nửa học phí do Dương Tân Dân tài trợ, một nửa do bản thân mình làm thêm ngoài giờ kiếm được. Thoáng chốc đã qua bao năm, anh cũng miễn cưỡng trở thành kiểu người mà mình mong muốn, đây chính là nơi giúp anh thay da đổi thịt.

Về công về tư, Trần Tây An đều cảm thấy Tiền Tâm Nhất nên xin nghỉ việc:

Khu kiến trúc đại học C vẫn mang dáng vẻ trước đây, bố cục không thay đổi, chẳng qua màu sắc đã cũ kỹ đi nhiều. Hàng cây bên đường đã đổi sang loại khác, từ những cây ngân hạnh mười mấy năm thành những cây long não thân to bằng miệng bát.

– Nợ ân tình thì phải trả càng sớm càng tốt. Sếp Cao muốn nhận công trình tháp lưng ong, vậy thì em hãy cố hết sức đoạt lấy cho ông ấy, anh cũng sẽ cố gắng, đưa cho ông ấy một kết cấu tốt nhất. Nếu như trúng thầu, chúng ta cùng tới JMP được không?

Tiền Tâm Nhất bị hắn thuyết phục, nhưng cũng biết tự lượng sức mình:

Trần Tây An cùng anh chậm rãi xuyên qua dòng sinh viên, bước về phía trước:

– Được cái khỉ, em không với tới được ngưỡng cửa JMP, trong lòng em có tính toán rồi.

– Anh làm đá lót đường cho em không được à. – Trần Tây An cười nói – Tâm Nhất, tiến sĩ Conor đã gọi điện thoại cho anh, tiết lộ tin tức rằng tòa tháp thứ hai của Dubai đang trong giai đoạn triển khai, dự kiến tháng 5 năm sau sẽ công khai mời thầu, nếu như em bằng lòng ăn đất nửa năm trên sa mạc chim không thèm ị của Dubai thì chắc cũng đủ với tới ngưỡng cửa đấy.

Có thể coi đây là một cánh cửa sau, nhưng nói thật thì cũng không mấy người muốn đi. Khí hậu của Dubai cực nóng, thường xuyên có bão cát quy mô nhỏ, thời gian khí hậu phù hợp ít đến đáng thương. Có rất nhiều công nhân Trung Quốc tới đó đều không chịu được, huống chi một người chỉ biết thiết kế, chưa chạy quá một trăm mét như Tiền Tâm Nhất, chẳng cần nghĩ cũng biết có thích hợp hay không, song đích thị đây cũng là một cơ hội.

– Dũng khí của em khiến bạn trai phải nghiêm mình cúi chào.

Cho tới khi đi hết con phố, Tiền Tâm Nhất vẫn im lặng, cuối cùng cũng bị mê hoặc bởi sức hấp dẫn có thể từng bước chạm vào mơ ước. Anh nói:

– Được.

Thực ra nó đã không còn là phòng thí nghiệm mà năm ấy suýt chút nữa hắn bị đông chết, nó luôn được thay đổi theo từng bước tiến của khoa học kỹ thuật, chức năng cũng được củng cố hơn, bên ngoài mượt mà hơn, chỉ có mỗi vị trí không thay đổi.

Trần Tây An đoán chắc anh sẽ phản ứng như vậy. Cuối con đường đang thi công cho nên phía trường học mở một cửa thông tới con phố này, cho nên quán cơm không mở cửa, bây giờ cũng không có người. Trần Tây An ôm lấy anh, khen ngợi:

– Dũng khí của em khiến bạn trai phải nghiêm mình cúi chào.

Trần Tây An mất tập trung qua nửa tiếng đồng hồ, hắn nói với Cao Viễn muốn đi thăm giảng viên chuyên ngành của mình ngày xưa, Cao Viễn nhớ Tiền Tâm Nhất cũng từng học trường này cho nên xua cả hai người họ đi.

Tiền Tâm Nhất cười ngặt nghẽo, đập lưng hắn:

– Thần kinh.

Trần Tây An cũng bật cười:

– Hôn anh một cái anh sẽ bình thường.

Tiền Tâm Nhất đẩy hắn ra:

– Hay là báo cảnh sát bắt…

Vận mệnh là một từ rất “giả”, có đôi khi lại khiến người ta cảm thấy thần kỳ. Hóa ra trong vận mệnh này, đã có bao nhiêu lần bọn họ gần nhau trong gang tấc.

– Bắt…

– Sếp Cao, chú xem hai người họ thân nhau thế kia, bình thường trong văn phòng chỉ có mình cháu lẻ loi, chẳng ai thèm để ý đến cháu hết.

Nụ cười của anh đông cứng trên gương mặt. Trần Tây An nhìn qua đó theo ánh mắt anh, phát hiện Trần Nghị Vi đang đứng trước con đường thi công mắc giàn giáo, há hốc mồm nhìn hai người họ.

Trần Tây An nắm tay anh:Hết chương 45