Trước cửa Lục Đảo có một tấm bảng đèn LED tạo hình đảo khá to, bên trong sáng đèn, rất bắt mắt. Thời gian Tiền Tâm Nhất tìm chỗ đỗ xe còn lâu hơn thời gian tìm quán, xong anh mới cất bước vào trong.
Trần Tây An bóp bóp giữa trán, suy nghĩ rồi nói:
– Ông nghĩ hơi nhiều rồi đấy, nghĩ đến đâu là trời rồi, tôi cảm thấy con người cậu ấy không tệ, cũng rất thú vị.
Cuộc sống của anh vô cùng tẻ nhạt, đi làm, tăng ca, ngủ, đi siêu thị, rất nhiều phương thức giải trí đều vô duyên với anh. Mặc dù ban nãy anh đã nói với Vương Nhất Phong, đồng tính luyến chẳng có gì to tát, bản thân anh cũng cảm thấy vậy, nhưng khi đứng trước cửa quán bar, anh vẫn không khỏi thấp thỏm một hồi. Sợ bước vào nhìn thấy mấy người… đàn ông ôm nhau.
Một nụ cười hóa giải thù hận. Dương Giang cười xong thì cảm thấy thật mất mặt, dù sao Tiền Tâm Nhất cũng không có ý cười cợt anh ta. Trong lòng anh ta buồn không chịu nổi, trở mình giả vờ ngủ.
Anh không chỉ nhằm vào hai người đàn ông, ngay cả mấy đôi trai gái ôm hôn chốn đông người cũng khiến anh cảm thấy họ thật tùy tiện. Nói chung anh không thích. Đúng lúc này một đôi nam nữ say bí tỉ khoác vai nhau bước ra, cô gái không đứng vững còn đυ.ng vào người Tiền Tâm Nhất khiến anh lảo đảo, chút thấp thỏm kia cũng bị đánh bay.
Hắn nhìn thấy Tiền Tâm Nhất xuyên qua đám người, biểu cảm thoáng chốc trở nên dịu dàng hơn. Hắn lắc đầu ra hiệu anh đừng tới gần, cứ ở bên ngoài đợi thôi.
Anh đến rất đúng lúc, cuộc cãi vã trong bar đang đạt tới cao trào, anh nhanh chóng nhìn thấy Dương Giang bị đánh ở trung tâm gió lốc, cùng với Trần Tây An đang bảo vệ anh ta. Có mù cũng nhìn ra Dương Giang chính là người bạn mà Trần Tây An nói tới.
Trần Tây An ấn vào nút tắt, đứng tại chỗ lau mồ hôi trên mặt:
– Đúng, đúng, đúng! Tiền Tâm Nhất là một người cố chấp, ông muốn bẻ cong cậu ta còn khó hơn bẻ năm thanh thép góc dày.
Tiền Tâm Nhất sực nhớ tới một chuyện, cái ngày mà anh mặc áo phao lông vũ tới VA họp, hình như Triệu Đông Văn đã hỏi có phải anh học chung trường với Trần Tây An hay không, thế mà ồn ào một hồi anh cũng quên bẫng đi.
– Khác ở đâu?
– Không ai hết, trước đây chỉ có mấy cô nàng theo đuổi ông thôi cơ mà, hơn nữa cũng không thấy ông để ý tới đàn ông. Tôi, tôi, tôi cảm thấy có lẽ ông bị cuộc sống vô tình này k1ch thích, đầu tiên đẹp trai tới mức bị đuổi việc, sau đó gặp phải thằng học sinh hư chuyển mình. Ông bình tĩnh lại mấy ngày đi, chưa biết chừng ông vẫn là trai thẳng nguyên đai nguyên kiện chưa biết yêu ai thì sao?
Dương Giang là bạn cùng trường của anh + Trần Tây An cũng là bạn cùng trường của anh = Trần Tây An và Dương Giang là bạn cùng trường. Chứng tỏ rằng Trần Tây An cũng biết chuyện anh bị đuổi học. Anh lờ mờ hồi tưởng lại thái độ của Trần Tây An với mình, không khỏi cảm thấy phẩm chất đạo đức của người này thực sự không tệ.
Anh dừng một lát, nhìn ghế sau, phát hiện Dương Giang cũng đang nghe bèn bóc trần tâm tư u ám mà mình chưa nói với ai ra ngoài ánh sáng:
Trần Tây An quay sang nhìn anh, nhìn tới mức Tiền Tâm Nhất cũng cảm thấy ngại còn định mở miệng giải thích, chợt nghe hắn nói:
Trần Tây An cao ráo tay dài, chen vào giữa Dương Giang và người đang đôi co kia, cản bàn tay khác của Dương Giang đồng thời đẩy người kia ra ngoài.
Cánh tay Dương Giang vung lên từ trên bả vai anh, còn muốn đánh thêm, biểu cảm dữ tợn, máu mũi tùm lum, nào còn phong thái lịch sự như khi xuất hiện ở nhà của bác anh ta. Trần Tây An sa sầm mặt kéo tay anh ta xuống, không biết nói câu gì đó, sắc mặt hắn lạnh lùng nghiêm nghị trước giờ Tiền Tâm Nhất chưa từng thấy qua.
Tiền Tâm Nhất sực nhớ tới một chuyện, cái ngày mà anh mặc áo phao lông vũ tới VA họp, hình như Triệu Đông Văn đã hỏi có phải anh học chung trường với Trần Tây An hay không, thế mà ồn ào một hồi anh cũng quên bẫng đi.
Đồng tử người đàn ông trung niên co lại:
Ở văn phòng, hắn vẫn luôn là một anh chàng dịu dàng lễ độ, thấy hắn như vậy, Tiền Tâm Nhất cảm thấy như thể hắn đã biến thành một người khác. Con người luôn thể hiện mặt tốt nhất của mình khi đối diện với người khác, giống như thoạt nhìn anh là một người gọn gàng sạch sẽ, ấy vậy mà trong nhà lại có cả sọt quần áo lâu rồi chưa giặt.
– Chuyện cậu bị đuổi học không có gì buồn cười hết.
Cánh tay Dương Giang vung lên từ trên bả vai anh, còn muốn đánh thêm, biểu cảm dữ tợn, máu mũi tùm lum, nào còn phong thái lịch sự như khi xuất hiện ở nhà của bác anh ta. Trần Tây An sa sầm mặt kéo tay anh ta xuống, không biết nói câu gì đó, sắc mặt hắn lạnh lùng nghiêm nghị trước giờ Tiền Tâm Nhất chưa từng thấy qua.
Bước gần hơn một chút, Tiền Tâm Nhất có thể nghe thấy bọn họ đang nói gì.
– Cảm ơn, để cậu phải chê cười rồi. Đưa cậu ấy về nhà tôi, tôi không yên tâm lắm.
Người đàn ông hùng hổ lao tới định đánh Dương Giang nhưng bị nhân viên phục vụ ôm eo kéo lại là một người đàn ông trung niên ăn mặc chỉnh tề, có lẽ phải tức điên rồi mới mở miệng mắng chửi thô tuc.
– Không phải. – Dương Giang hậm hực nói – Ông đừng nói với cái giọng thằng đàn ông cặn bã cưỡi ngựa xem hoa, nam nữ không tha kia, tôi sợ đấy.
– Mày là cái loại cặn bã không biết xấu hổ, mày còn quấy rầy vợ tao nữa thì tao sẽ tìm người gϊếŧ mày, loại súc sinh khốn nạn.
Người đàn ông niên trừng mắt nhìn anh ta với đôi mắt đỏ sực, liều mạng vùng vẫy:
Quần chúng vây xem luôn mù quáng, ai nói trước thì sẽ tin người đó, dù sao xoay theo chiều gió cũng đâu mất tiền, Dương Giang lập tức bị áp đảo bởi những ánh nhìn kỳ thị và những lời chỉ trích. Trần Tây An cũng bị tặng kèm vô số ánh mắt xem thường bởi vì “trợ giúp kẻ ác làm điều ác”.
Cho nên không cần biết vì ai, anh vẫn luôn là chính anh.
Hắn nhìn thấy Tiền Tâm Nhất xuyên qua đám người, biểu cảm thoáng chốc trở nên dịu dàng hơn. Hắn lắc đầu ra hiệu anh đừng tới gần, cứ ở bên ngoài đợi thôi.
Nhìn dáng vẻ thờ ơ của Trần Tây An, anh ta lại khuyên nhủ:
Tiền Tâm Nhất chen lên phía trước đám người, ánh sáng trong quán bar mờ ảo vậy mà vẫn có thể nhìn thấy sắc mặt Dương Giang tái mét. Anh ta được Trần Tây An ôm bảo vệ trước người, nét mặt phảng phất vẻ mỉa mai:
– Vợ của anh? Ha ha ha ha, người vợ một tháng bị anh bạo hành mười lần ấy hả? Người vợ bị anh đánh thừa sống thiếu chết không dám báo cảnh sát chỉ dám cầu cứu một người ngoài như tôi sao? Người vợ đã nắm được chứng cứ nɠɵạı ŧìиɧ của anh nhưng lại không dám đệ đơn lên tòa đòi ly hôn ư?
Những câu hỏi phía sau đều cao giọng hơn câu phía trước, chấn động tới mức ngay cả ca sĩ của quán bar cũng dừng lại. Tất cả mọi người đều cố gắng hết sức tiêu hóa thông tin phân biệt chính nghĩa và tà ác trong màn cãi vã này.
Trần Tây An không khỏi sầm mặt:
Trần Tây An cao ráo tay dài, chen vào giữa Dương Giang và người đang đôi co kia, cản bàn tay khác của Dương Giang đồng thời đẩy người kia ra ngoài.
– Mẹ mày, đừng nói linh tinh! Tao sẽ kiện mày tội phỉ báng, dụ dỗ phụ nữ! Tao phải cho mày ngồi tù cả đời mới được!
Người đàn ông niên trừng mắt nhìn anh ta với đôi mắt đỏ sực, liều mạng vùng vẫy:
Tiền Tâm Nhất về nhà được mười phút thì nhận được điện thoại của Trần Tây An hỏi anh đã về chưa. Anh nói về rồi thì hắn bảo nghỉ ngơi sớm đi. Cúp máy xong, Tiền Tâm Nhất ngồi ở phòng khách uống sữa chua, trong lòng dâng lên cảm giác mất tự nhiên thật kỳ lạ. Từ sau khi mẹ anh tái giá, chẳng còn ai… để ý đến anh như vậy, còn quan tâm mấy giờ anh về đến nhà.
Tiền Tâm Nhất và Trần Tây An không nói thêm gì nữa, bởi vì có nói gì cũng không thích hợp vào lúc này, cho nên trên suốt đoạn đường về nhà chỉ có âm thanh nhắc nhở từ thiết bị chỉ đường. Cuối cùng xe dừng lại trước nhà Trần Tây An, một khu nhà không mới cũng chẳng cũ, cách cầu Hòa Bình khá xa.
– Mẹ mày, đừng nói linh tinh! Tao sẽ kiện mày tội phỉ báng, dụ dỗ phụ nữ! Tao phải cho mày ngồi tù cả đời mới được!
Lòng Dương Giang kêu lên một tiếng, thầm nói: Xong đời rồi, cấp ba đã nhìn trúng người ta. Trần Tây An lại là một người có chính kiến, điểm này Dương Giang không bằng hắn nhưng vẫn cố thử vãn hồi chút đỉnh:
– Tôi thấy ông vấp vào rồi còn dám nói như vậy! – Dương Giang che mắt – Mẹ ơi, người có trái tim sắt đá như ông còn muốn làm gay, tôi ngủ ở đây có an toàn không vậy?
Hết chương 9
Dương Giang há miệng, song không nói được câu nào. Sau khi bật ra hết những lời kia, dường như anh ta đã chẳng còn tí dũng khí nào hết. Mặc dù đầu óc anh ta vô cùng hỗn loạn nhưng cũng biết được mình đã làm một chuyện vô cùng thiếu lý trí.
“Luật sư” Trần mặc áo ba lỗ đen và quần thể thao, chạy tới mức toàn thân đổ mồ hôi, nhịp thở cũng đồn dập theo:
– Không an toàn, cút đi.
Tiền Tâm Nhất tinh mắt nhìn thấy tay anh ta đang run lên, anh đang định đi vào, bỗng nghe Trần Tây An nói:
– Vậy thì tốt, anh La, tôi chính là luật sư đại diện của anh Dương đây, chúng tôi cũng muốn kiện anh tội phỉ báng, cố ý gây thương tích, hạn chế tự do nhân thân bất hợp pháp. Chúng tôi rất vui nếu như bên anh cũng có ý muốn đi theo trình tự pháp luật, chúng ta sẽ gặp mặt nhau ở tòa án.
Một cái tên ra tới bên môi, nhưng may sao Dương Giang nuốt xuống, anh ta trợn mắt:
Đồng tử người đàn ông trung niên co lại:
Biểu cảm và ánh mắt của hắn rất nghiêm túc, Tiền Tâm Nhất giật mình, sực nhớ ra có thể hắn là gay, Tiền Tâm Nhất không dám nhìn hắn nữa, ra vẻ nhìn đường:
Trần Tây An rất thản nhiên:
– Mày là cái thá gì!
– Đi đâu bây giờ?
Trần Tây An bình tĩnh nói:
Trước đây ở trường Trung học phổ thông số 2 đã từng có một nữ sinh nhảy lầu do điểm thi đại học thất thường. Nghe nói chết thảm tới mức không dám nhìn, để lại bóng ma tâm lý trong lòng rất nhiều cô bạn mềm yếu. Nữ sinh không dám ở ký túc xá của trường, bởi vậy sau khi bàn bạc, phía nhà trường đã đưa ra quyết định hi sinh đông đảo đồng bào nam sinh, đổi ký túc xá nam và nữ. Chuyện này xảy ra vào khóa trước bọn họ. Nếu Tiền Tâm Nhất tới ký túc xá nữ mới nhảy lầu, vậy thì nhất định nhà trường phải xì tiền ra xây dựng một căn ký túc mới chỉ vì đuổi học Tiền Tâm Nhất mất.
– Làm gay cũng phải xem đối tượng thế nào chứ! Vừa nhìn Tiền Tâm Nhất đã biết ngay là trai thẳng, bây giờ người ta còn đang làm lãnh đạo của ông, ông cẩn thận đắm chìm trong trò chơi không thoát được ra đâu.
– Chỉ là một người bình thường, một luật sư có đức.
Tiền Tâm Nhất chen lên phía trước đám người, ánh sáng trong quán bar mờ ảo vậy mà vẫn có thể nhìn thấy sắc mặt Dương Giang tái mét. Anh ta được Trần Tây An ôm bảo vệ trước người, nét mặt phảng phất vẻ mỉa mai:
Tiền Tâm Nhất chép miệng nhìn hắn thay đổi nghề nghiệp nhoay nhoáy, còn giả vờ hù dọa người ta. Nhưng bản thân cái dạng người kia cũng chột dạ, chẳng ngờ còn bị hắn dọa thật. Quản lý quán bar tới hòa giải, xua những người vây xung quanh đi, lần lượt mời hai bên gây sự vào phòng riêng.
Trần Tây An dùng khăn mặt phủ lên tóc:
Tiền Tâm Nhất theo Trần Tây An bước vào một gian phòng nhỏ, nhìn hắn bàn vấn đề bồi thường với quản lý. Bỏ ra 3964 tệ chuộc người về.
Dương Giang như người mất hồn, chẳng thèm chào hỏi gì với Tiền Tâm Nhất. Trần Tây An sắp xếp người ngồi vào ghế sau, còn mình thì ngồi ở ghế phụ. Tiền Tâm Nhất khởi động xe, nói:
– Đi đâu bây giờ?
Dường như Dương Giang chẳng biết phải miêu tả thế nào:
Trần Tây An bóp bóp giữa trán, suy nghĩ rồi nói:
Dương Giang như người mất hồn, chẳng thèm chào hỏi gì với Tiền Tâm Nhất. Trần Tây An sắp xếp người ngồi vào ghế sau, còn mình thì ngồi ở ghế phụ. Tiền Tâm Nhất khởi động xe, nói:
– Cảm ơn, để cậu phải chê cười rồi. Đưa cậu ấy về nhà tôi, tôi không yên tâm lắm.
Trần Tây An bình tĩnh nói:
Tiền Tâm Nhất đánh tay lái, nhìn Dương Giang qua gương xe, phát hiện anh ta đang che mắt khóc:
Dương Giang là bạn cùng trường của anh + Trần Tây An cũng là bạn cùng trường của anh = Trần Tây An và Dương Giang là bạn cùng trường. Chứng tỏ rằng Trần Tây An cũng biết chuyện anh bị đuổi học. Anh lờ mờ hồi tưởng lại thái độ của Trần Tây An với mình, không khỏi cảm thấy phẩm chất đạo đức của người này thực sự không tệ.
Tiền Tâm Nhất tinh mắt nhìn thấy tay anh ta đang run lên, anh đang định đi vào, bỗng nghe Trần Tây An nói:
– Cảm thấy cũng không buồn cười bằng chuyện tôi bị đuổi học, đi thế nào đây?
– Phải rồi.
Dương Giang há miệng, song không nói được câu nào. Sau khi bật ra hết những lời kia, dường như anh ta đã chẳng còn tí dũng khí nào hết. Mặc dù đầu óc anh ta vô cùng hỗn loạn nhưng cũng biết được mình đã làm một chuyện vô cùng thiếu lý trí.
Trần Tây An quay sang nhìn anh, nhìn tới mức Tiền Tâm Nhất cũng cảm thấy ngại còn định mở miệng giải thích, chợt nghe hắn nói:
Tiền Tâm Nhất chép miệng nhìn hắn thay đổi nghề nghiệp nhoay nhoáy, còn giả vờ hù dọa người ta. Nhưng bản thân cái dạng người kia cũng chột dạ, chẳng ngờ còn bị hắn dọa thật. Quản lý quán bar tới hòa giải, xua những người vây xung quanh đi, lần lượt mời hai bên gây sự vào phòng riêng.
– Chuyện cậu bị đuổi học không có gì buồn cười hết.
Cuối cùng Trần Tây An cũng cười, ngay cả Dương Giang cũng không khỏi bật cười trong nước mắt và cơn đau do vết thương, chẳng khác nào tâm thần.
Biểu cảm và ánh mắt của hắn rất nghiêm túc, Tiền Tâm Nhất giật mình, sực nhớ ra có thể hắn là gay, Tiền Tâm Nhất không dám nhìn hắn nữa, ra vẻ nhìn đường:
– Không sao, chẳng qua lúc ấy tôi thực sự tuyệt vọng tới mức muốn nhảy lầu.
Anh dừng một lát, nhìn ghế sau, phát hiện Dương Giang cũng đang nghe bèn bóc trần tâm tư u ám mà mình chưa nói với ai ra ngoài ánh sáng:
– Qua bên ký túc xá nữ nhảy lầu.
– Chỉ là một người bình thường, một luật sư có đức.
Cuối cùng Trần Tây An cũng cười, ngay cả Dương Giang cũng không khỏi bật cười trong nước mắt và cơn đau do vết thương, chẳng khác nào tâm thần.
Dương Giang dựa cơ thể mềm oặt vào cửa như thể không xương, dõi ánh mắt dò xét về phía ấy:
Trước đây ở trường Trung học phổ thông số 2 đã từng có một nữ sinh nhảy lầu do điểm thi đại học thất thường. Nghe nói chết thảm tới mức không dám nhìn, để lại bóng ma tâm lý trong lòng rất nhiều cô bạn mềm yếu. Nữ sinh không dám ở ký túc xá của trường, bởi vậy sau khi bàn bạc, phía nhà trường đã đưa ra quyết định hi sinh đông đảo đồng bào nam sinh, đổi ký túc xá nam và nữ. Chuyện này xảy ra vào khóa trước bọn họ. Nếu Tiền Tâm Nhất tới ký túc xá nữ mới nhảy lầu, vậy thì nhất định nhà trường phải xì tiền ra xây dựng một căn ký túc mới chỉ vì đuổi học Tiền Tâm Nhất mất.
Một nụ cười hóa giải thù hận. Dương Giang cười xong thì cảm thấy thật mất mặt, dù sao Tiền Tâm Nhất cũng không có ý cười cợt anh ta. Trong lòng anh ta buồn không chịu nổi, trở mình giả vờ ngủ.
Tiền Tâm Nhất và Trần Tây An không nói thêm gì nữa, bởi vì có nói gì cũng không thích hợp vào lúc này, cho nên trên suốt đoạn đường về nhà chỉ có âm thanh nhắc nhở từ thiết bị chỉ đường. Cuối cùng xe dừng lại trước nhà Trần Tây An, một khu nhà không mới cũng chẳng cũ, cách cầu Hòa Bình khá xa.
Hai người hợp sức lôi con ma men ngủ say Dương Giang ra ngoài, Trần Tây An cõng anh ta, mời Tiền Tâm Nhất lên nhà mình uống cốc nước. Tiền Tâm Nhất bảo Trần Tây An còn phải chăm sóc người say cho nên mình không lên đó nữa. Trần Tây An cũng không miễn cưỡng, nhìn anh đánh xe đi rồi mới cõng người vào trong nhà.
Hết chương 9
Tiền Tâm Nhất về nhà được mười phút thì nhận được điện thoại của Trần Tây An hỏi anh đã về chưa. Anh nói về rồi thì hắn bảo nghỉ ngơi sớm đi. Cúp máy xong, Tiền Tâm Nhất ngồi ở phòng khách uống sữa chua, trong lòng dâng lên cảm giác mất tự nhiên thật kỳ lạ. Từ sau khi mẹ anh tái giá, chẳng còn ai… để ý đến anh như vậy, còn quan tâm mấy giờ anh về đến nhà.
Trần Tây An nhớ tới trưa nay Tiền Tâm Nhất cũng nói hắn rộng lượng tới mức khiến anh sợ hãi, chợt cảm thấy buồn cười:
Anh ngồi trên sofa cắn ống hút hộp sữa chua, hết cắn dẹt rồi cắn vuông, lại cắn dẹp. Hút tới khi chiếc hộp rỗng phát ra âm thanh ọc ọc, dòng suy nghĩ như con ngựa đứt cương, càng nghĩ càng cảm thấy Trần Tây An đồng tính, một lúc sau cảm thấy bản thân mình nghĩ quá nhiều. Cuối cùng anh đá chiếc đệm sofa, vào phòng xem phim.
Trần Tây An ngồi xuống cạnh máy chạy bộ, nhìn những ngọn đèn kéo dài về chốn xa bên ngoài cửa sổ sát đất, cất giọng nghiêm túc:
Phía bên kia, Dương Giang bị vứt trên sofa để mặc muốn ra sao thì ra. Mười rưỡi, đầu anh ta đau như muốn nứt, từ từ tỉnh dậy, phát hiện bạn tốt của mình đang ở trong phòng tập thể hình.
Dương Giang vào phòng tắm rửa mặt, tâm trạng vẫn vô cùng âm u bèn bưng tách trà trên bàn chạy tới phòng tập thể hình buôn chuyện:
– Luật sư Trần, ông sao đấy? Không phải giả gay tới nghiện rồi đấy chứ?
“Luật sư” Trần mặc áo ba lỗ đen và quần thể thao, chạy tới mức toàn thân đổ mồ hôi, nhịp thở cũng đồn dập theo:
Cuộc sống của anh vô cùng tẻ nhạt, đi làm, tăng ca, ngủ, đi siêu thị, rất nhiều phương thức giải trí đều vô duyên với anh. Mặc dù ban nãy anh đã nói với Vương Nhất Phong, đồng tính luyến chẳng có gì to tát, bản thân anh cũng cảm thấy vậy, nhưng khi đứng trước cửa quán bar, anh vẫn không khỏi thấp thỏm một hồi. Sợ bước vào nhìn thấy mấy người… đàn ông ôm nhau.
Dương Giang vừa nghĩ vừa nói:
– Đừng nói vòng vo nữa.
Dương Giang dựa cơ thể mềm oặt vào cửa như thể không xương, dõi ánh mắt dò xét về phía ấy:
Quần chúng vây xem luôn mù quáng, ai nói trước thì sẽ tin người đó, dù sao xoay theo chiều gió cũng đâu mất tiền, Dương Giang lập tức bị áp đảo bởi những ánh nhìn kỳ thị và những lời chỉ trích. Trần Tây An cũng bị tặng kèm vô số ánh mắt xem thường bởi vì “trợ giúp kẻ ác làm điều ác”.
– Ông và Tiền Tâm Nhất…
Tiền Tâm Nhất theo Trần Tây An bước vào một gian phòng nhỏ, nhìn hắn bàn vấn đề bồi thường với quản lý. Bỏ ra 3964 tệ chuộc người về.
Trần Tây An liếc nhìn anh ta:
– Làm sao?
Dường như Dương Giang chẳng biết phải miêu tả thế nào:
– Cảm giác với cậu ta rất khác với những người khác.
Người đàn ông hùng hổ lao tới định đánh Dương Giang nhưng bị nhân viên phục vụ ôm eo kéo lại là một người đàn ông trung niên ăn mặc chỉnh tề, có lẽ phải tức điên rồi mới mở miệng mắng chửi thô tuc.
Dương Giang vào phòng tắm rửa mặt, tâm trạng vẫn vô cùng âm u bèn bưng tách trà trên bàn chạy tới phòng tập thể hình buôn chuyện:
Trần Tây An ấn vào nút tắt, đứng tại chỗ lau mồ hôi trên mặt:
– Khác ở đâu?
– Không sao, chẳng qua lúc ấy tôi thực sự tuyệt vọng tới mức muốn nhảy lầu.
Dương Giang vừa nghĩ vừa nói:
– Ông hỏi quá khứ của cậu ta, gọi điện thoại tìm cậu ta giúp đỡ, còn mời cậu ta lên nhà ông ngồi. Dường như ông rất… muốn tiếp xúc với cậu ta.
– Mày là cái thá gì!
Dự cảm của Dương Giang rất đúng, đây toàn là những chuyện bình thường rất nhỏ nhặt nhưng đối với Trần Tây An thì lại khác. Năm ấy Cục công trình số 8 có ưu đãi nên hắn đã gom góp tiền mua căn nhà này, bao nhiêu năm qua chỉ có Dương Giang và bố mẹ hắn từng tới.
Dưới bề ngoài dễ gần, ẩn giấu một Trần Tây An vô cùng kỹ tính, thậm chí có thể nói là mắc bệnh sạch sẽ. Hắn có thể nhanh chóng nhìn rõ tính cách của một người, phát hiện hiệu quả và lợi ích của người khác khi đến gần hắn, sau đó đánh mất mong muốn tiếp xúc sâu hơn.
Trần Tây An rất thản nhiên:
– Hơn nữa từ khi học cấp ba tôi đã chú ý tới cậu ấy rồi. – Trần Tây An chợt quay sang – Tôi thích tính cách của cậu ấy, cố chấp, có cái tôi của mình.
– Phải rồi.
Dương Giang giật mình trước sự thẳng thắn của hắn, kinh ngạc nói:
– Cái đệt! Ông thực sự chuẩn bị đi làm gay đấy à, giả vờ thành thật hả?
Hai người hợp sức lôi con ma men ngủ say Dương Giang ra ngoài, Trần Tây An cõng anh ta, mời Tiền Tâm Nhất lên nhà mình uống cốc nước. Tiền Tâm Nhất bảo Trần Tây An còn phải chăm sóc người say cho nên mình không lên đó nữa. Trần Tây An cũng không miễn cưỡng, nhìn anh đánh xe đi rồi mới cõng người vào trong nhà.
Nhìn dáng vẻ thờ ơ của Trần Tây An, anh ta lại khuyên nhủ:
Anh ngồi trên sofa cắn ống hút hộp sữa chua, hết cắn dẹt rồi cắn vuông, lại cắn dẹp. Hút tới khi chiếc hộp rỗng phát ra âm thanh ọc ọc, dòng suy nghĩ như con ngựa đứt cương, càng nghĩ càng cảm thấy Trần Tây An đồng tính, một lúc sau cảm thấy bản thân mình nghĩ quá nhiều. Cuối cùng anh đá chiếc đệm sofa, vào phòng xem phim.
– Làm gay cũng phải xem đối tượng thế nào chứ! Vừa nhìn Tiền Tâm Nhất đã biết ngay là trai thẳng, bây giờ người ta còn đang làm lãnh đạo của ông, ông cẩn thận đắm chìm trong trò chơi không thoát được ra đâu.
Trần Tây An không khỏi sầm mặt:
– Ông nghĩ hơi nhiều rồi đấy, nghĩ đến đâu là trời rồi, tôi cảm thấy con người cậu ấy không tệ, cũng rất thú vị.
– Không phải. – Dương Giang hậm hực nói – Ông đừng nói với cái giọng thằng đàn ông cặn bã cưỡi ngựa xem hoa, nam nữ không tha kia, tôi sợ đấy.
– Cảm giác với cậu ta rất khác với những người khác.
Trần Tây An nhớ tới trưa nay Tiền Tâm Nhất cũng nói hắn rộng lượng tới mức khiến anh sợ hãi, chợt cảm thấy buồn cười:
Trước cửa Lục Đảo có một tấm bảng đèn LED tạo hình đảo khá to, bên trong sáng đèn, rất bắt mắt. Thời gian Tiền Tâm Nhất tìm chỗ đỗ xe còn lâu hơn thời gian tìm quán, xong anh mới cất bước vào trong.
– Qua bên ký túc xá nữ nhảy lầu.
– Tôi đã từng làm gì ai nào?
Phía bên kia, Dương Giang bị vứt trên sofa để mặc muốn ra sao thì ra. Mười rưỡi, đầu anh ta đau như muốn nứt, từ từ tỉnh dậy, phát hiện bạn tốt của mình đang ở trong phòng tập thể hình.
Một cái tên ra tới bên môi, nhưng may sao Dương Giang nuốt xuống, anh ta trợn mắt:
– Không ai hết, trước đây chỉ có mấy cô nàng theo đuổi ông thôi cơ mà, hơn nữa cũng không thấy ông để ý tới đàn ông. Tôi, tôi, tôi cảm thấy có lẽ ông bị cuộc sống vô tình này k1ch thích, đầu tiên đẹp trai tới mức bị đuổi việc, sau đó gặp phải thằng học sinh hư chuyển mình. Ông bình tĩnh lại mấy ngày đi, chưa biết chừng ông vẫn là trai thẳng nguyên đai nguyên kiện chưa biết yêu ai thì sao?
Trần Tây An ngồi xuống cạnh máy chạy bộ, nhìn những ngọn đèn kéo dài về chốn xa bên ngoài cửa sổ sát đất, cất giọng nghiêm túc:
Anh không chỉ nhằm vào hai người đàn ông, ngay cả mấy đôi trai gái ôm hôn chốn đông người cũng khiến anh cảm thấy họ thật tùy tiện. Nói chung anh không thích. Đúng lúc này một đôi nam nữ say bí tỉ khoác vai nhau bước ra, cô gái không đứng vững còn đυ.ng vào người Tiền Tâm Nhất khiến anh lảo đảo, chút thấp thỏm kia cũng bị đánh bay.
– Ông cảm thấy cuộc đời này của tôi có bao nhiêu cái ba chục năm?
Dương Giang lập tức không dám nói thêm gì nữa. Vì Trần Tây An quá kỹ tính cho nên sống hơi khép kín. Nếu như hắn còn tiếp tục kỹ tính như vậy, cô đơn tới già sẽ chẳng còn chỉ là một giấc mơ.
– Cái đệt! Ông thực sự chuẩn bị đi làm gay đấy à, giả vờ thành thật hả?
– Hơn nữa từ khi học cấp ba tôi đã chú ý tới cậu ấy rồi. – Trần Tây An chợt quay sang – Tôi thích tính cách của cậu ấy, cố chấp, có cái tôi của mình.
Cho nên không cần biết vì ai, anh vẫn luôn là chính anh.
Lòng Dương Giang kêu lên một tiếng, thầm nói: Xong đời rồi, cấp ba đã nhìn trúng người ta. Trần Tây An lại là một người có chính kiến, điểm này Dương Giang không bằng hắn nhưng vẫn cố thử vãn hồi chút đỉnh:
Dương Giang giật mình trước sự thẳng thắn của hắn, kinh ngạc nói:
– Đúng, đúng, đúng! Tiền Tâm Nhất là một người cố chấp, ông muốn bẻ cong cậu ta còn khó hơn bẻ năm thanh thép góc dày.
Anh ta khiến Trần Tây An dở khóc dở cười:
– Ông đừng căng thẳng quá, tôi chỉ muốn thử xem, chưa biết chừng tìm hiểu sâu hơn rồi sẽ cảm thấy không thích hợp, nếu như cậu ấy tỏ ra bài xích, tôi sẽ từ bỏ!
Bước gần hơn một chút, Tiền Tâm Nhất có thể nghe thấy bọn họ đang nói gì.
– Tôi thấy ông vấp vào rồi còn dám nói như vậy! – Dương Giang che mắt – Mẹ ơi, người có trái tim sắt đá như ông còn muốn làm gay, tôi ngủ ở đây có an toàn không vậy?
Trần Tây An dùng khăn mặt phủ lên tóc:
Ở văn phòng, hắn vẫn luôn là một anh chàng dịu dàng lễ độ, thấy hắn như vậy, Tiền Tâm Nhất cảm thấy như thể hắn đã biến thành một người khác. Con người luôn thể hiện mặt tốt nhất của mình khi đối diện với người khác, giống như thoạt nhìn anh là một người gọn gàng sạch sẽ, ấy vậy mà trong nhà lại có cả sọt quần áo lâu rồi chưa giặt.
– Không an toàn, cút đi.
Trần Tây An không khỏi sầm mặt:Dương Giang vừa nghĩ vừa nói:Hết chương 9