Tô Tân lái xe một hồi, cuối cùng cũng đến được khách sạn nơi cuộc họp được tổ chức năm phút sau khi khai mạc.
Trên đường cô đã liên hệ với Trịnh Vân, trong điện thoại cũng không cách nào nói rõ ràng, Tô Tân chỉ liên tục nói, nếu như Cố Phi Nam không biết trả lời, thì nói "Không thể trả lời", "Công ty tôi sẽ cho mọi người một cái trả lời chắc chắn". Nói tóm lại, những luận điệu ngoại giao tương tự như vậy, không thể để mọi người bắt chuyện và phát tán câu chuyện, viết linh tinh.
Trong phòng yến hội người fan hâm mộ đã đông đủ, những diễn viên chính lần lượt lên sân khấu, Tô Tân đang hướng dẫn nhân viên làm việc, nâng eo và ngồi xuống hàng ghế đầu tiên, tình cờ ngồi cạnh Trịnh Vân.
"Tô tổng, cô đã đến " Trịnh Vân trầm giọng nói "Vừa rồi trên đường tới tôi đã nói chuyện với cậu ấy, tôi thấy cảm xúc cậu ấy vẫn ổn, cũng đã nói những lời cô căn dặn, hẳn sẽ không khiến người ta khó chịu."
Tô Tân nhẹ gật đầu, tâm vẫn như cũ treo lơ lửng.
Nếu như cô là Lữ Thành Chiêu, nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy mà bỏ đá xuống giếng.
Cuộc gặp mặt bắt đầu, những người trên sân khấu chắc hẳn cũng biết tối hôm qua bắt đầu một đợt phong ba, ánh mắt đều có mấy phần cứng ngắc, ngẫu nhiên thì thầm với nhau hai câu, bầu không khí ngưng trọng, mà các cảnh của Cố Phi Nam đều là hậu kỳ quay lại, cũng không quen ai, giờ phút này cậu là nam chính nên ngồi ở vị trí C, nhưng không có người cùng cậu giao lưu, nhìn lẻ loi trơ trọi giống như bị đoàn làm phim xa lánh.
Người dẫn chương trình bắt đầu hỏi các nhân vật chính về vấn đề tạo ra phim truyền hình, Cố Phi Nam đứng mũi chịu sào [1], cậu không nói nhiều, không thích chủ đề xoay quanh mình, một hai câu liền kết thúc câu trả lời, cũng cười đem vấn đề vứt cho diễn viên khác, mọi người tự nhiên đem lực chú ý từ trên người cậu dời đi.
[1] Người đứng mũi chịu sào là người chịu trách nhiệm nặng nề nhất khi có sự cố, ngay cả khi lỗi không phải do người này làm mà do cấp dưới không làm tròn trách nhiệm được giao phó.
"Cậu có nghĩ rằng mình cùng Bạch Vũ Phi tính cách giống nhau không?"
"Không, đều là diễn."
"Phần diễn của cậu đều là hậu kỳ quay lại, cậu có cảm thấy khó khăn khi diễn không? Nhập diễn như thế nào?"
"Không khó, đạo diễn chỉ dẫn rất tốt."
. . .
Trịnh Vân ở dưới đài gần như tức giận: "Tô tổng, cô nghe một chút, cậu ta trả lời cái gì? Cũng không nhiều hơn hai câu tâm sự lúc quay có bao nhiêu khổ sở, hiểu nhân vật có bao nhiêu khắc sâu? Người khác luôn thay đổi biện pháp đoạt ống kính, cậu ta thì ngược lại, thay đổi biện pháp đem cơ hội lộ mặt đẩy đi . . . Tôi . . . Quá khó khăn."
Đúng là kẻ huỷ diệt chủ đề mà.
Nhưng hôm nay không thể so với bình thường, trên mạng đang rất xôn xao, Cố Phi Nam thiếu cảm giác tồn tại cũng tốt.
Tô Tân an ủi Trịnh Vân: "Từ góc độ khác, cậu ấy cũng rất đáng yêu, hôm nay cũng không thích hợp nói nhiều."
Trịnh Vân nghĩ một chút, không nói gì.
Tiếp theo là hai trò chơi vận động nhỏ, trong đó một cảnh tái hiện cảnh phim, fan hâm mộ phía dưới đều hô to lên: "Ôm công chúa! Ôm công chúa!"
Trong phim có một cảnh nam chính ôm nữ chính kiểu công chúa, Cố Phi Nam cũng lại ôm một chút, người dẫn chương trình xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, hỏi cậu cảm giác như thế nào.
Cậu nhếch miệng cười một tiếng: "Kiều lão sư rất gầy và đẹp, diễn rất nhẹ nhàng."
Nói xong, cậu nhìn thoáng về phía Tô Tân.
Tô Tân không nhịn được cười, rất muốn cho Cố Phi Nam một lời khen.
Cẩn thận hồi tưởng một chút, Cố Phi Nam trả lời rất tốt, mặc dù kết thúc liên quan tới đề tài của cậu nhưng cậu lại đem chú ý vứt cho diễn viên khác cùng đạo diễn, dễ dàng khiến người ta có hảo cảm tốt, toàn bộ bầu không khí cũng không giống cứng ngắc như ban đầu; câu vừa rồi không chỉ khen Kiều Nhược Nam, còn cường điệu nhấn mạnh từ "Diễn", mười phần phù hợp với thói quen gϊếŧ CP của cậu, fan hâm mộ cùng fan CP lại sắp bắt đầu battle.
Cuối cùng là phần truyền thông phỏng vấn.
Có thể là do Trịnh Vân đến chào hỏi, mấy nhà truyền thông đặt câu hỏi khá ôn hòa, đều xoay quanh diễn viên cùng kịch bản phim, mắt thấy sắp kết thúc, ở giữa có một người không đợi người dẫn chương trình mời, đột nhiên đứng lên: "Xin hỏi nam chính Cố Phi Nam một chút, tối hôm qua có phát ra một video cho tôi hỏi anh có ở quán bar hôn người khác hay không?"
Cả khán phòng một mảnh tĩnh lặng.
Tô Tân yên lặng nhìn biểu cảm của Cố Phi Nam, lòng bàn tay chảy mồ hôi.
Người dẫn chương trình lấy lại tinh thần, phản ứng rất nhanh, lập tức hoà giải: "Hôm nay là buổi gặp mặt « vô địch thiên hạ », những câu hỏi không liên quan đến bộ phim sẽ không trả lời, hôm nay cũng đã đến lúc kết thúc-- "
"Hỏi một câu thật buồn cười, bảo sao." Cố Phi Nam mấp máy môi mỏng, đánh gãy lời của người dẫn chương trình, ánh mắt khinh miệt xuyên qua sân khấu rơi vào tên ngu kia.
"Xong . . ." Trịnh Vân vô thức lẩm bẩm.
"Đừng hoảng hốt, cũng đã nói rồi, cứ đi theo hướng cậu ấy nói là được." Tô Tân trấn định nói.
"Tôi có đến quán bar hát, không có gì phải phủ nhận, tôi chỉ dựa vào tài năng của mình để kiếm cơm, tôi không nghĩ rằng đóng phim đắt hơn nhiều so với làm việc trong quán bar, bản chất đều là công việc." Cố Phi Nam dừng một chút, ngạo nghễ cười cười "Về phần khiêu vũ nóng bỏng cùng nụ hôn nồng nhiệt, đương nhiên không có khả năng, tôi nguyện ý cùng người khác khiêu vũ và hôn môi sao, nếu chuyện đó xảy ra thì sao tôi có thể ngồi có thể ngồi ở ghế đại tứ đến hết chứ? Cho nên tôi đặc biệt cảm tạ Tô tổng cùng « vô địch thiên hạ » đã cho tôi cơ hội, tôi hi vọng có thể kiếm tỉ lệ người xem đi về quỹ đạo để cảm ơn, xin mọi người ủng hộ phim nhiều hơn để tôi ở trước mặt Tô tổng có chút tự tin, không còn nghèo túng phải đi quán bar làm công, cám ơn."
Đám fan hâm mộ phía dưới sửng sốt vài giây, sau đó thét chói tai, kích động kêu tên cậu biểu thị sự ủng hộ, người dẫn chương trình vừa làm trò vừa kết thúc công việc: "Phi Nam, ai nói cậu là kẻ hủy diệt chủ đề chứ? Đứng ra cùng cậu đơn đấu một chút! Chúng ta không dễ dàng nói chuyện, câu nói này nói rất chuẩn, hi vọng mọi người ủng hộ « vô địch thiên hạ » nhiều hơn, gặp mặt hôm nay đến đây xin được kết thúc . . ."
Tô Tân thở phào nhẹ nhõm.
Những lời này không kiêu ngạo cũng không hống hách, làm sáng tỏ tin đồn, đem chủ đề trở lại phim, ngôn từ cũng không thiếu tự giễu hài hước, khiến câu hỏi tràn ngập ác ý này trở nên vô dụng.
Cậu có thể xử lý tốt như vậy, là cô quá lo lắng, nửa năm qua, Cố Phi Nam trưởng thành rất nhanh, đã có thể đơn độc ứng phó khó khăn của truyền thông.
Một tiếng sau, ngoài video chỉnh sửa công khai chính thức, video quay bữa ăn của cuộc họp cũng được phát hành trực tuyến, CUT liên quan tới Cố Phi Nam rất nổi tiếng, lại thêm đoàn đội quan hệ xã hội, bao gồm đoạn "Ôm công chúa" và đoạn cuối. Chỉ trong một hai giờ đã được truyền ra.
Như Tô Tân dự liệu, ngoại trừ một số tài khoản marketing hắc Cố Phi Nam ở bên ngoài không lễ phép, người qua đường cũng có thêm vài phần ấn tượng, đám fan hâm mộ tức thì bị ngược khóc, nhao nhao ở phía dưới nhắn lại.
[ Ca ca anh nhất định phải quyết tâm! Vô địch thiên hạ nhất định sẽ bạo!]
[ Quá đau lòng cho Nam Nam, về sau Bí Đỏ sẽ bảo vệ cậu.]
. . .
Sáu giờ tối, Điền Chỉ Lam đem video giám sát ngày hôm đó tìm ra.
May mắn, tháng tám các thiết bị giám sát ở "Cũ hoan" đã bị thay đổi, dữ liệu để chồng chất trong kho chưa xử lý, Điền Chỉ Lam mang người đến kho hàng tìm cả buổi chiều.
Ổ cứng bị hỏng, Điền Chỉ Lam nhờ anh trai tìm chuyên gia sửa chữa, đem dữ liệu bên trong khôi phục lại.
Đoạn video cuối cùng được điều chỉnh rất rõ ràng, khi người phụ nữ kia dính sát đều né tránh camera, Cố Phi Nam cũng né tránh người này hết mực, cảnh hôn và đánh nhau phía sau cũng rất rõ ràng.
Video được đưa lên mạng, lời đồn được bài trừ, mức độ nổi tiếng của bộ phim và Cố Phi Nam lần nữa lại lên cao.
Sau tuần thứ ba phát sóng, nhân vật của Cố Phi Nam và Kiều Nhược Nam tiêu thăng, tỉ lệ người xem đạt tới 1.5, số lượng truyền bá sắp vượt quá hai trăm triệu, tổng biên Vệ bên truyền hình An Châu cũng gọi điện thoại tới chúc mừng, còn dặn đi dặn lại "Về sau công ty có bộ phim gì, nhất định phải đến nhà đài của ông trước tiên."
Tô Tân cười nói: "Cảm ơn Vệ lão sư đã nâng đỡ, có câu nói này của ông cháu rất an tâm, dựa lưng vào đại thụ hóng mát."
Tổng biên Vệ cười ha ha: "Khách khí khách khí, về sau chúng ta có rất nhiều cơ hội hợp tác, cùng nhau phát tài."
Cúp điện thoại, Tô Tân hít sâu một hơi, trong lòng nửa vui nửa buồn. Gần một tháng này, vì bộ phim mà cô ăn ngủ không yên.
Chuyện bây giờ chính là cố gắng thu lại kết quả tốt, nhưng không biết Lữ Thành Chiêu sẽ gây ra thiệt hại gì, tiếp tục như vậy sẽ bị động, bị người nắm mũi dẫn đi.
Phải tìm ra điểm yếu của Lữ Thành Chiêu uy hϊếp phản kích lại.
Tô Tân suy tư một lát, từ máy tính mở ra vài tư liệu văn kiện và trang web, định nghiên cứu một chút về các hạng mục truyền hình điện ảnh Gia Thành, xem có gì để phản kích hay không.
Rơi vào tầm mắt là bộ phim vừa mới bắt đầu chuẩn bị « Tận Thế Cuồng Hoan » có chế tác đệ nhất thiên hạ, xem tin tức một chút, bộ phim này đã quay được một tháng.
Tô Tân ánh mắt trì trệ, cô còn nhớ hôm đó Lữ Thành Chiêu ở cửa hàng C-cline mang theo ánh mắt ác ý.
"Giản Diệc Thận đã cùng tôi ký hợp đồng cùng nhau đầu tư « Tận Thế Cuồng Hoan » . . . Xem ra Tô tiểu thư trong lòng Giản tổng không đáng một đồng . . ."
Chính việc này khiến cô triệt để thanh tỉnh từ ảo tưởng, khiến cô thấy rõ vị trí của mình trong lòng Giản Diệc Thận, đừng nói là yêu, đến cả tình cảm vợ chồng bình thường cũng không có.
Cô lấy lại bình tĩnh, cố gắng thoát khỏi những suy nghĩ lung tung, giải tỏa bản thân với mọi thứ liên quan đến Giản Diệc Thận, cẩn thận kiểm tra chi tiết bộ phim trên mạng.
Đột nhiên, tay trượt con chuột của cô dừng lại, ánh mắt ngưng kết trên một thông tin.
"« Tận Thế Cuồng Hoan » chính thức khởi chiếu hôm nay tại núi Thanh Vân Sơn. Có thông tin cho rằng bộ phim này là một kiệt tác khoa học viễn tưởng của Gia Thành năm nay với kinh phí đầu tư sáu trăm triệu, mời đạo diễn hàng đầu quay, tất cả các hiệu ứng đặc biệt sẽ do một hãng phim nổi tiếng ở Mỹ chế tác, phía đầu tư thực lực hùng hậu, do rạp chiếu phim Mây Xanh, cộng đồng truyền hình điện Lục Hòa hợp tác đầu tư . . ."
Trong danh sách đầu tư không có tên Giản Diệc Thận của khoa học kỹ thuật Thận Ngôn, cũng không có bất kỳ thông tin vào liên quan đến khoa học kỹ thuật Thận Ngôn có đầu tư.
Nếu có, lấy danh khí của khoa học kỹ thuật Thận Ngôn, Lữ Thành Chiêu nhất định sẽ lợi dụng một phen.
Chẳng lẽ Giản Diệc Thận cuối cùng không đầu tư, Lữ Thành Chiêu nói láo với cô?
Tô Tân chớp mắt một cái, bỗng nhiên lắc lắc đầu, khinh bỉ mình một trận.
Vấn đề này có quan trọng hay không? Giản Diệc Thận không đầu tư là vì cô rút khỏi hạng mục này sao? Nguyên tắc "lợi nhuận trên hết " của Giản Diệc Thận có thể vì cô mà thay đổi sao?
Tỉnh lại đi, mặc kệ Giản Diệc Thận có đầu tư bộ phim này hay không, đều không liên quan đến cô.
Cô cảnh tỉnh mình một lát, bắt đầu tập trung tinh lực nghiên cứu những lỗ thủng của hạng mục này.
"Tô tổng " chị Diêu bước nhanh đến, trong tay mang theo một túi "Đang bận sao, nghỉ một lát đi, tôi mua trà chiều cho cô đây."
Tô Tân nhẹ gật đầu, ra hiệu đem điểm tâm đặt lên bàn.
Chị Diêu thoáng nhìn qua màn hình máy tính của cô một chút: " Tô tổng, cô xem hạng mục này của Gia Thành làm gì?"
"Không thể ngồi đợi bọn họ đến kɧıêυ ҡɧí©ɧ " Tô Tân vuốt vuốt huyệt thái dương "Chúng ta cũng phải khiến Lữ Thành Chiêu gặp rắc rối một chút."
Chị Diêu cười, đuôi lông mày khóe mắt đều là hỉ khí: "Tô tổng, tôi đang tính nói cho cô đây, Lữ Thành Chiêu không để ý tới chúng ta, hắn hiện tại ốc còn không mang nổi mình ốc."
Tô Tân có chút ngoài ý muốn: "Có người dám đi kɧıêυ ҡɧí©ɧ hắn sao?"
"Đúng, truyền hình điện ảnh Lục Hòa không phải đầu tư cho hắn đội chế tác lớn hay sao? Khoa học kỹ thuật Thận Ngôn không biết lúc nào thu mua truyền hình điện ảnh Lục Hòa, lợi dụng lỗ thủng hợp đồng, chính thức công khai rút vốn, Lữ Thành Chiêu lần này gặp phải phiền phức rất lớn, muốn bể đầu sứt trán."