Đáy lòng cô chứa đựng sự lo lắng không thể giải thích được.
Từ Dung không nghe ra có gì khác thường: “Mẹ của bà chủ thực sự rất yêu thương đại thiếu gia, quan hệ bà cháu giữa hai người họ cũng rất thân thiết. Trong hai ngày đầu khi bà ngoại cậu ấy vừa qua đời, đại thiếu gia quả thật rất khó chịu, tới giờ chẳng ăn được bao nhiêu, nhìn thôi cũng đủ khiến người khác thấy xót xa…”
Ôn Kiều không nghe thấy những lời mà dì Từ nói sau đó nữa.
….
Sau đó Ôn Kiều quay về phòng.
Từng cơn gió ẩm ướt và râm mát thổi vào trong phòng thông qua ô cửa sổ chưa đóng, những bông hoa nhỏ trồng trong chậu nhựa trên lan can đang từ từ đâm chồi nảy lộc.
Ôn Kiều ngồi trên mép giường, bàn tay nóng rực cầm lấy chiếc điện thoại, cô do dự không biết mình có nên gửi tin nhắn cho Yến Hiếu Tiệp hay không, dù sao ngày hôm đó anh đã vì dạy bổ túc cho cô nên mới bỏ lỡ cơ hội gặp mặt bà ngoại của mình lần cuối.
Cô cảm thấy có hơi áy náy.
Dù sao đây cũng chỉ là một tin nhắn an ủi bình thường mà thôi.
Ôn Kiều không nghĩ nhiều nữa, gửi một tin nhắn trên Wechat cho Yến Hiếu Tiệp.
[Hôm nay Doãn Hải Quận có đến tìm tôi, nói với tôi bà ngoại cậu đã qua đời, ngoài ra, cậu ấy còn nói thứ bảy tuần trước cậu định ở cùng với bà ngoại của mình, nhưng tôi lại nhờ cậu dạy tôi học bổ túc môn toán, khiến cậu bỏ lỡ cơ hội gặp mặt bà mình lần cuối, tôi thật sự xin lỗi.]
Sau đó cô còn bổ sung thêm một câu: [Bây giờ cậu đã đỡ hơn chưa?]
Thời gian trôi qua khoảng mười phút, nhưng chưa thấy có hồi âm nào cả.
Đột nhiên Yến Hiếu Tiệp gọi video call qua cho cô.
Chuyện này khiến Ôn Kiều giật mình, bởi vì gần như cô chưa từng nói chuyện qua video với bất kỳ ai cả, cô hoảng sợ vài giây, sau đó nhấn nút chấp nhận.
Nhưng khoảnh khắc cô nhấn nút nhận cuộc gọi chính là điểm khởi đầu cho sự điên rồ nhất của cô.
Bởi vì Yến Hiếu Tiệp vừa mới tắm xong, đang đứng khỏa thân trước ống kính.
Ôn Kiều lập tức quay mặt đi, mắng anh: “Yến Hiếu Tiệp, cậu có thể bớt vô lại lại được không, tôi muốn an ủi cậu, cậu có thể nói chuyện một cách bình thường với tôi được không?”
Yến Hiếu Tiệp nhìn thẳng vào ống kính, không chút xấu hổ nói: “Lần đầu tiên cậu nhìn thấy tôi đã xông thẳng vào nhà vệ sinh rồi, từ trên xuống dưới của tôi cậu cũng nhìn thấy qua một lần, chắc cậu vẫn chưa quên đâu đúng không?”
Ôn Kiều cảm thấy khá bực, nhíu mày, không thèm để ý đến anh.
“Vả lại.”, Yến Hiếu Tiệp kéo cái khăn tắm, lau tóc mình, nhưng vẫn không mặc quần áo vào, mang theo tâm tư gây hấn với cô: “Lần trước khi giúp tôi tắm, chính cậu nói cậu đã tìm hiểu rất kỹ các bộ phận trên người đàn ông rồi, cũng từng xem qua rất nhiều ảnh, vậy cậu còn để ý cái gì nữa?”
Anh đã nắm bắt được cách làm sao để giao tiếp với cô, đó chính là khích tướng.
Quả nhiên Ôn Kiều lập tức quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào màn hình, nhìn vào thân thể trần trụi của Yến Hiếu Tiệp.
Cánh tay, l*иg ngực, đường cong bờ mông rõ ràng, cơ thịt rắn rỏi, lưu loát thoải mái, tràn đầy năng lượng của hoocmon, cũng có cảm giác ngọc thụ của tuổi thiếu niên.
Tất nhiên bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© mềm mại cùng túi tinh vẫn căng phồng lên như cũ.
Từ trước đến giờ dáng vẻ cô vẫn lạnh lùng bình tĩnh.
Yến Hiếu Tiệp hài lòng duỗi tay ra, mặc chiếc áo thun chữ T lên người, sau đó kéo chiếc qυầи ɭóŧ màu xám đang treo trên tường xuống, nhưng khi mặc qυầи ɭóŧ vào, anh lại cố ý thả chậm tốc độ, dường như đang cố tình thể hiện cho cô xem.