Mưa Bóng Mây

Chương 6.1: Ngủ một giấc

Đêm nay, không hiểu vì sao mà Ôn Kiều ngủ yên đến lạ, cũng không biết là do lăn qua lăn lại cả ngày quá mệt hay là do căn nhà này có một cảm giác an toàn kỳ lạ.

Ngay cả khi trong nhà có một người mà cô ghét nhất và muốn thoát khỏi nhất.

Sáng hôm sau, lúc Ôn Kiều rời đi, nhà ngoài không có ai, cô cũng không biết đêm qua Yến Hiếu Tiệp có về đây hay không.

Cô nghĩ loại thiếu gia nhà giàu thân thể cao quý như anh sao có thể nằm trên chiếc sofa cũ, trong căn nhà rách này ngủ suốt một đêm được chứ?

*****

Trung học Kỳ Nam 2, 12 giờ trưa.

Trong tầng hầm nằm dưới Siêu thị Hỷ Ca, mấy cậu con trai nhân lúc nghỉ trưa trốn trong góc xem phim 18+, đoạn phim chủ đề cô gái vườn trường và gã đàn ông thô kệch, xem đến mức người nào người nấy máu mũi sắp chảy ra, tranh nhau chiếc tai nghe để nghe tiếng.

Thằng lùn: "Mẹ nó, muốn đè Risa Tachibana thật đấy."

*Risa Tachibana: diễn viên phim khiêu da^ʍ.

Thằng tóc húi cua coi khinh cậu ta: "Hà Sa Sa lớp bên còn chẳng thèm để mắt đến mày, còn đòi đè Risa Tachibana."

Uỳnh! Một cái gối bay đến, đập thẳng vào giá trống.

Tiếng kim loại va vào nhau tạo nên âm thanh chói tai.

Yến Hiếu Tiệp đang nằm bò trên ghế sofa ngủ bù bị tiếng nói chuyện đánh thức: "Mẹ nó, xem sεメ thôi mà, đâu phải diễn, chúng mày kêu cái gì mà kêu."

"Anh Hiếu, chúng em câm miệng, anh ngủ đi, ngủ thật ngon."

Còn về phần lý do tại sao đám côn đồ này lại nghe lời Yến Hiếu Tiệp răm rắp...

Rất đơn giản, bởi vì anh có tiền.

Yến Hiếu Tiệp thật sự rất buồn ngủ, đêm qua đi dạo ngoài bờ biển đến hơn một giờ sáng, cuối cùng không về nhà mà quay lại căn nhà cũ kia, nằm ngủ tạm trên chiếc sofa cũ rích ấy một đêm, ghế quá nhỏ, làm anh khó chịu vô cùng, miễn cưỡng lắm mới chợp mắt được một lát.

Bây giờ anh cứ nhắm mắt là lại nhớ tới một màn tối qua, cảnh tượng cô chạm vào tính khí nóng bỏng của mình, hồi tưởng xúc cảm da thịt thân mật này.

Cứ như ngọn lửa thiêu đốt, càng nghĩ càng ngứa ngáy trong lòng.

Yến Hiếu Tiệp không ngủ được bèn dứt khoát ngồi dậy hút thuốc.

Phim 18+ cũng xem xong rồi, đám con trai kia lập tức giải tán.

Trước khi đi, Thằng tóc húi cua chợt nhớ ra một chuyện, cậu ta quay lại nói với Yến Hiếu Tiệp: "À đúng rồi, sáng nay tiết thể dục, chị dâu phải vào phòng y tế đấy."

Thằng tóc húi cua học chung Lớp 2 với Ôn Kiều.

Yến Hiếu Tiệp cầm bao thuốc lá đập về phía cậu ta: "Bây giờ đã là giữa trưa rồi, mẹ nó bây giờ mày mới nhớ ra, sao mày không chờ đến tối rồi hãy nói với tao?"

Thằng tóc húi cua nhặt bao thuốc lên, ngượng ngùng gãi đầu.

Yến Hiếu Tiệp khom lưng, chống khuỷu tay lên đầu gối, khói thuốc bay lượn quẩn quanh bên má anh, cả cái gương mặt này của anh, dù là da thịt hay xương cốt đều rất đẹp, chỉ là mỗi lúc không cười đều rất lạnh lùng.

Anh kẹp điếu thuốc vào giữa hai đầu ngón tay: "Có chuyện gì vậy?"

Thằng tóc húi cua: "Chị dâu quá đỉnh luôn, đến ngày còn tham gia thi 800m, kết quả vừa chạy xong đã thấy khó chịu, được mấy cô bạn cùng lớp dìu vào phòng y tế."

Tim Yến Hiếu Tiệp thắt lại: "Ừ, biết rồi."

Anh dập tắt điếu thuốc, nhanh tay lôi áo đồng phục đang vắt trên bàn bida xuống rồi đi thẳng lên lầu, bước đi rất vội, như thể chỉ hận không thể bước một lúc ba bậc cầu thang.

*****

Canteen.

Sau một hồi nghỉ ngơi ở phòng y tế, Ôn Kiều bèn đi đến canteen, thân thể vốn đã gầy gò, lúc này nhìn càng khiến người ta thương xót hơn.