Cây gậy thịt nóng rực ma sát qua lại trong lòng bàn tay cô, tính khí thô to đến mức bàn tay nhỏ bé của cô căn bản không cầm được hết, sau khi được cô chơi đùa mấy cái, hình như lại cứng hơn một chút, chất lỏng sền sệt trượt qua lòng bàn tay, rỉ ra qua từng kẽ tay.
"Yến Hiếu Tiệp!" Ôn Kiều phát điên, giận dữ hét ầm lên: "Cút!"
Thế nhưng Yến Hiếu Tiệp lại đúng là một tên khốn nạn, anh không biết xấu hổ, cuối cùng vẫn nắm chặt tay cô, sau vài lần gia tốc lên xuống, anh bắn ra, một nửa chất dịch nóng bỏng bắn thẳng vào lòng bàn tay mềm mại của cô.
*****
Gần 12 giờ.
Yến Hiếu Tiệp ngồi bên ngoài nhấm nháp đống đồ ăn anh vừa mua về, áo phông chưa khô, vậy nên anh chỉ có thể cởi trần. Đôi chân dài tùy ý duỗi thẳng ra, tư thế ngồi chẳng có lúc nào ngay ngắn, anh gặm một chiếc cánh gà, hồi tưởng lại cảnh tượng kí©ɧ ŧɧí©ɧ vừa rồi.
Rất đẹp, dư vị miên man vô tận.
Sau khi Ôn Kiều lau người xong, cô đi vào phòng khách, chỉ riêng hai cái tay này, cô kỳ cọ hơn mười lần nhưng vẫn cảm giác có một mùi tanh mặn thoang thoảng dính bên trên.
Buồn nôn quá.
Yến Hiếu Tiệp đẩy bát bún xào về phía trước: "Lại đây ăn một chút đi."
Ôn Kiều đi ra ghế sofa, khom lưng, cầm cặp lên, nhét sách vở và đồ dùng học tập vào trong, căn bản không thèm để ý tới anh.
Cô rất ấm ức, rất khó chịu.
Cô đeo cặp sách, vừa đi về phía cửa đã bị Yến Hiếu Tiệp giơ tay cản lại: "Xin lỗi, vừa nãy tôi bị tϊиɧ ŧяùиɠ lên não, quá đáng rồi."
Xin lỗi cũng là cái bộ dạng cà lơ phất phơ này.
Có lẽ không chỉ là do mỗi chuyện vừa nãy mà là nỗi ấm ức suốt cả ngày nay đã khiến Ôn Kiều rơi nước mắt, giọng nói cũng khàn đi: "Tôi không nên nhờ cậu đi mua qυầи ɭóŧ, tôi biết ngay loại người như cậu sẽ không có lòng tốt đơn thuần."
Thấy cô khóc, Yến Hiếu Tiệp lập tức phát hoảng, cuống quýt rút hai tờ giấy ăn nhét vào tay cô: "Ăn no rồi đánh tôi đi."
Ôn Kiều hùng hổ nhìn anh chằm chằm, cô không nhịn được nữa, mọi cảm xúc tiêu cực tích tụ thành đống bộc phát ra ngoài: "Yến Hiếu Tiệp, sao cậu có thể trơ trẽn như vậy? Ba cậu đánh cậu, cậu lại tới đây bắt nạt tôi."
Nói xong, nước mắt lại bắt đầu rơi xuống.
Lúc này, gió đêm mát lạnh thổi qua, đầu óc Yến Hiếu Tiệp đã tỉnh táo hơn rất nhiều.
Lời nói của cô đâm anh đau nhói, nó khiến anh trông thật giống một kẻ trơ trẽn, làm chuyện không giống con người.
Trong lòng sinh ra cảm giác áy náy, anh nói xin lỗi: "Tôi ghê tởm, tôi hèn hạ, tôi trơ trẽn."
Sau đó, giọng điệu cũng yếu hẳn đi, anh thấp giọng nói nhỏ: "Ôn Kiều, xin lỗi."
Ôn Kiều đứng im không nhúc nhích, cứ thế rưng rưng nhìn anh.
Yến Hiếu Tiệp đứng dậy, tháo cặp sách giúp cô, sau đó dắt tay cô ngồi xuống ghế ăn, mang bún xào, cơm chiên, cánh gà và bánh bao chiên chất thành đống trước mặt cô.
"Tôi không biết cậu thích ăn gì nên vừa mua một ít đồ ăn vặt trên đường, cậu ăn mấy miếng đi, sắp đói lả đi rồi còn gì."
Sau đó, anh lại mang trà gừng và miếng giữ nhiệt tới: "Cậu ăn cơm xong thì uống ít trà gừng, tôi tra thử rồi, có thể làm ấm cái gì đó, bao giờ ăn xong thì dán miếng giữ nhiệt rồi vào phòng mà ngủ."
Sự quan tâm đầy bất ngờ, tim Ôn Kiều khẽ rung lên, cô hỏi: "Cậu thì sao? Cậu phải về nhà à?"
Yến Hiếu Tiệp đứng cạnh cửa, mỉm cười xấu xa: "Sao hả? Không nỡ để tôi đi à?"
Ôn Kiều không nói gì nữa.
Yến Hiếu Tiệp mặc áo phông còn chưa kịp phơi khô, kéo cánh cổng sắt: "Tôi ra ngoài đi dạo một vòng, lát nữa cậu khóa trái cửa nhà vào, tôi muốn đi hay không còn xem tâm trạng đã."