Mưa Bóng Mây

Chương 5.2: Tuốt cùng tôi (H nhẹ)

Lưng Yến Hiếu Tiệp rất rộng, bên trên có rất nhiều vết thương cũ mới chồng chất lên nhau, Ôn Kiều không làm được, chỉ dám lau thật nhẹ thật khẽ, dịu dàng hơn những lúc khác rất nhiều: "Cậu đau không?"

"Không đau." Thật ra rất đau, nhưng anh vẫn mỉm cười lắc đầu: "Cậu chạm vào tôi, tôi sẽ không đau."

Mấy lời không biết xấu hổ của anh, đối với cô mà nói đã không còn cảm giác gì nữa.

Ôn Kiều lau lưng giúp anh xong: "Quay lại đây."

Yến Hiếu Tiệp nghe lời quay người lại.

Nhà vệ sinh quá chật, hai người chỉ có thể áp sát cơ thể vào nhau.

Cô vò khăn mặt một lần nữa, ngẩng đầu lên, tỉ mỉ lau vai và ngực anh. Cô không nhìn vào mắt anh, nhưng anh lại nhìn cô không chớp mắt.

Khăn mặt rất ấm, còn người anh thì nóng.

Nhất là khi bàn tay của Ôn Kiều trượt xuống bụng, cơ thể anh đã sinh ra phản ứng.

Lúc tay cô định tiếp tục đi xuống, bỗng nhiên anh nắm chặt lấy cổ tay cô.

Ôn Kiều quýnh lên: "Cậu định làm gì?"

Yến Hiếu Tiệp thở hổn hển: "Ôn Kiều, tôi khó chịu quá."

Tất nhiên là Ôn Kiều biết anh đang nói đến cái gì, cô giãy tay ra, vứt khăn mặt vào chậu: "Cậu tự giải quyết đi, tôi đi ra ngoài."

Yến Hiếu Tiệp không để cô đi, giơ tay giữ cô lại, cầm rất chặt: "Đứng bên cạnh."

Cổ tay trắng nõn của cô bị anh nắm chặt đến mức đỏ ửng lên, cảm thấy lời đề nghị của anh quá xấc xược: "Yến Hiếu Tiệp, cậu có thể làm những việc giống con người đối với tôi không?"

Anh vội vàng phản bác: "Vừa nãy tôi làm vẫn chưa đủ nhiều à?"

Cô cứng họng luôn.

Anh dịu giọng, nói như đang dỗ dành cô: "Nhanh lắm."

Dứt lời, Yến Hiếu Tiệp tuột qυầи ɭóŧ xuống một chút, tính khí thô to lập tức nảy ra ngoài, không còn mềm nhũn như lúc bình thường mà dựng đứng, vểnh đầu lên, đó chính là sự dồi dào của tuổi trẻ tràn đầy sức lực.

Ôn Kiều vội quay mặt đi, mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm vào sàn nhà, nhưng làm thế nào cũng không giãy tay ra khỏi móng vuốt của anh được.

Người đầu tiên xuất hiện trong tưởng tượng đang đứng ngay trước mặt mình, đầu Yến Hiếu Tiệp như bị sung huyết, một tay anh giữ chặt lấy cô, tay kia đỡ tính khí to lớn của mình lên.

Mạch máu bành trướng, cây thịt thô cứng cực lớn, dù gì cũng chưa từng chính thức sử dụng nên vẫn ửng màu hồng phấn, chỗ đầu rùa còn rỉ ra một ít nước bóng loáng.

Yến Hiếu Tiệp nhìn Ôn Kiều, một tay chơi đùa cây gậy thịt của mình.

Cái cảm giác này, đúng là cực khoái.

Mười phút trôi qua.

Ôn Kiều đã ngửi thấy một mùi hương khá khó chịu, cô bắt đầu mất kiên nhẫn: "Cậu xong chưa?"

Bình thường bắn súng ngắn cũng chỉ mất hơn mười phút, nhưng hôm nay người tình trong mộng đang ở đây, Yến Hiếu Tiệp chẳng muốn bắn gì cả.

Có điều cảm giác cũng sắp rồi.

Bỗng nhiên Yến Hiếu Tiệp kéo mạnh tay Ôn Kiều, để tay cô đặt lên cây gậy thịt của mình làm cô sợ tới mức phẫn nộ hét ầm lên: "Yến Hiếu Tiệp, cậu đừng làm bậy."

Đầu anh rất nóng, thân thể căng trướng, ý thức rối loạn, dịu giọng cầu xin cô: "Một phút, giúp tôi một phút thôi."

"Tôi không muốn." Cô gằn giọng: "Một giây tôi cũng không muốn."

Thiếu niên tuổi trẻ hừng hực sao có thể chống lại bản năng khô nóng của cơ thể.

Yến Hiếu Tiệp không để ý đến sự khó chịu của Ôn Kiều, anh tách ngón tay của cô ra, ép cô nắm lấy cây gậy thịt của mình, dẫn dắt cô cử động, lên trên xuống dưới, chơi đùa từng chút một.

Đây là lần đầu tiên Ôn Kiều chạm vào cơ quan sinh dục của đàn ông.