Không muốn mắc nợ nên cuối cùng Ôn Kiều vẫn vào nhà vệ sinh với Yến Hiếu Tiệp.
Nhà vệ sinh nhỏ, cả hai người vào cùng một lúc nhìn có vẻ khá chật chội.
Rèm cửa bị thủng lỗ chỗ, muỗi bị chặn bên ngoài đang liều mạng chui qua khe hở, ánh điện lờ mờ chiếu xuống căn phòng khiến bầu không khí càng trở nên mờ ám hơn.
Đây cũng không phải lần đầu tiên Ôn Kiều chen chúc trong cái nhà vệ sinh này cùng Yến Hiếu Tiệp.
Một năm trước, lớp 10, đầu tháng sáu.
Từ Dung mới đến nhà họ Yến làm người giúp việc, bà ta cũng biết bản thân mình có đức hạnh gì nên đã đưa chìa khóa của căn nhà này cho Ôn Kiều và nói với cô rằng cô có thể đến đây bất cứ lúc nào, sẽ không có ai tới đây hết.
Lần đó là vào tầm chập tối, cũng là vì Từ Dung chơi đùa vụиɠ ŧяộʍ với đàn ông ở nhà nên Ôn Kiều chỉ đành thu dọn sách vở đi ra ngoài.
Đó là lần đầu tiên cô đến căn nhà cũ ở hẻm Yên Hải.
Bởi vì Từ Dung nhắn nhủ nghe rất đáng tin nên Ôn Kiều cũng không đề phòng gì, bước vào nhà thấy không có ai thì lập tức lấy quần áo trong cặp sách, chuẩn bị đi tắm, nhìn thấy ngoài cửa có một cái ghế gỗ để quần áo, thế là cô bèn cởϊ qυầи và áo sơmi, gấp gọn gàng rồi đặt lên đó.
Lúc này, Ôn Kiều chỉ mặc mỗi chiếc áσ ɭóŧ màu trắng và qυầи ɭóŧ chất liệu cotton.
Dáng người cao cao gầy gầy, da dẻ trắng nõn ửng hồng, đường nét trên cổ quá xinh đẹp, cổ thiên nga, hai má thơm thơm, tựa như thiếu nữ thoát tục bước ra từ bức tranh sơn dầu.
Ôn Kiều mở cửa, thế mà lại nhìn thấy một thiếu niên tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đứng dưới khung cửa sổ, lúc này anh đang gãi đầu, trên tóc đầy bọt xà phòng trong suốt.
Thiếu niên rất cao, chân rất dài, da dẻ rất trắng, vóc dáng không gầy cũng không quá cường tráng, đường nét cơ bắp cân xứng hài hòa nhưng vẫn tản ra đầy hormone nam tính.
Ánh mắt của cô chỉ chú ý đến hai bộ phận nổi bật nhất trên cơ thể của thiếu niên.
Một là sống mũi cao thẳng tuyệt đẹp của anh.
Còn lại là tính khí thô to căng đầy ở thân dưới.
Hiển nhiên, người nhìn không biết đủ không phải Ôn Kiều mà là Yến Hiếu Tiệp.
Anh rất bực bội, sao lại đóng cửa nhanh như thế chứ? Lúc ấy trong đầu anh chỉ có một suy nghĩ duy nhất, đó chính là cơ thể của cô còn đẹp hơn mấy cô người mẫu trong tạp chí 18+.
Thế mà bất tri bất giác hai người họ đã quen nhau được một năm rồi.
Ôn Kiều không hề đỏ mặt, nói chuyện hệt như một con robot lạnh lùng: "Cậu định cởi hết à?"
Yến Hiếu Tiệp lại nghĩ cô còn chẳng bằng robot, bởi ít nhất robot còn biết nghe lời anh.
Mấy ngón tay anh đã đặt lên cạp quần jean, nghe cô nói vậy, hai hàng lông mày nhướng lên: "Đi tắm thì tất nhiên phải cởi hết rồi."
"Được." Cô đồng ý: "Thế cậu nhanh lên."
Rất nhanh Yến Hiếu Tiệp đã cởϊ qυầи jean xong, bên trong là một cái qυầи ɭóŧ bốn góc, phần vải ở giữa bị tính khí thô to của anh chống lên, căng phồng.
Anh giương mắt nhìn Ôn Kiều, vẫn chưa đỏ mặt.
Ôn Kiều: "Ngày nào tôi cũng đọc sách y học nên rất am hiểu về cấu tạo cơ quan của nam giới, cũng từng nhìn thấy rất nhiều hình ảnh thực tế, cũng chỉ có vậy mà thôi."
Yến Hiếu Tiệp biết sách y học mà cô đang nói là chỉ mấy loại sách pháp y và giải phẫu.
Cơ quan sinh dục... cũng là cơ quan sinh dục của xác chết.
Cuối cùng Yến Hiếu Tiệp không cởi nữa, anh cầm chậu nước dưới đất, mở vòi hoa sen lấy nửa chậu nước nóng, sau đó hứng thêm nửa chậu nước lạnh, rút khăn mặt, bỏ vào chậu, vắt khô rồi đưa cho Ôn Kiều: "Tôi cũng không tắm được, lau người hộ tôi là được rồi."
Ôn Kiều gật đầu: "Ừ, được."