Tả Thực Phái Mary Sue

Chương 48: (Hoàn chính văn)

Ngày hôm nay sau khi tan làm, Diệp Hi và Thẩm Tu Lâm tự cho là khá bí mật mà phân công nhau rời khỏi công ty. Bởi vì Diệp Hi cảm thấy chuyện tình yêu giữa tổng giám đốc và nhân viên gì gì đó, tốt nhất là không cần quá lộ liễu, dù sao miệng người đáng sợ, chuyện như vậy cứ khiêm tốn một chút luôn không sai.

Đúng vậy, Diệp Hi vẫn chưa biết rằng chuyện tình văn phòng của mình với Thẩm tổng đã được nhóm bảo vệ thêm mắm dặm muối lan truyền khắp công ty...

Vì vậy mấy phút sau, cách công ty 200 mét bên lề đường, Diệp Hi nhanh nhẹn mà lách người chạy vào một chiếc xe ô tô màu đen vừa nhìn đã thấy rất xa hoa, đi gặp Thẩm tổng!

Nhưng mà ba giây sau, cậu lại nhanh nhẹn vọt ra, mặt đỏ tới mang tai vùi đầu chạy thêm một đoạn ngắn về phía trước, lại một lần nữa nhanh nhẹn lách vào một chiếc xe ô tô màu đen khác giống y hệt chiếc vừa nãy.

Diệp Hi: "..."

Đậu móa, lên nhầm xe rồi! Giống y xì đúc xe chồng mình dị đó!

Thẩm tổng nhìn-thấy-hết-thảy rất muốn đánh sét: "..."

"Hôm nay ăn gì?" Diệp Hi chà xát khuôn mặt đỏ bừng, thuần thục bật điện thoại lên, mở phần ghi chú ra: "Lẩu, nướng, đồ Tây, Trung, Nhật hay Hàn?"

Thẩm Tu Lâm chậm rãi trả lời: "Đồ Trung đi."

Diệp Hi lướt lên lướt xuống ghi chú, hỏi: "Món nào đây? Sơn Đông, Tứ Xuyên, Quảng Đông, Phúc Kiến, Giang Tô, Chiết Giang, Hồ Nam hay An Huy?"

Nghiễm nhiên như một mỹ thực gia!

Thẩm Tu Lâm cười cười: "Hôm nay đến nhà anh ăn được không?"

Diệp Hi đỏ mặt, giơ tay đánh nhẹ một cái trên người Thẩm Tu Lâm, sau đó cậu nói: "Anh đứng đắn một chút có được không, chúng ta đang thảo luận chuyện ăn cơm đấy, ăn cái gì kia của anh thì chờ đến tối đi."

—— Hiển nhiên là di chứng để lại do thường ngày quá đen tối rồi!

Thẩm Tu Lâm dùng một loại ánh mắt rất khó hình dung mà nhìn Diệp Hi, khó khăn há miệng, giải thích: "... Thật sự là "ăn cơm" ý trên mặt chữ."

"A, vậy cũng được." Diệp Hi lúng túng quay đầu nhìn bên ngoài cửa sổ.

Lúc hai người trở lại nhà Thẩm Tu Lâm, dì giúp việc đã dọn xong một bàn lớn đồ ăn, đang dùng lửa nhỏ hâm canh.

"Chị Lý, chị đi trước đi, còn lại để tôi tự mình làm là được rồi." Thẩm Tu Lâm nói.

Nói xong, hắn cởϊ áσ vest xuống, ưu nhã xắn ống tay áo sơ mi trắng lên, tắt bếp, lấy ra hai cái bát, dùng muôi múc ra hai bát canh. Diệp Hi cẩn thận bưng chúng lên bàn, Thẩm Tu Lâm nhìn bóng lưng của cậu ngoắc ngoắc khóe môi mỉm cười, rồi lại mở nồi cơm điện ra xới cơm, lúc mở ra còn bị hơi nóng nghi ngút bốc lên phả vào mặt.

Một cảnh tượng thực bình dị, tràn đầy ý vị khói lửa nhân gian, Diệp Hi nhìn Thẩm Tu Lâm nhịn không được bật cười một chút, cảm giác người trước mặt cùng với cái người cứ động một chút là lại dùng vương bá khí triệu hoán sấm chớp lôi đình trong thế giới nhiệm vụ căn bản không phải là cùng một người!

Diệp Hi càng yêu thích người trước mắt này hơn, nhìn hắn liền cảm thấy trong lòng thực ấm áp.

Thẩm Tu Lâm bưng hai bát cơm trắng đi tới, bọn họ liền bắt đầu dùng bữa tối. Diệp Hi lúc trước cũng đã từng tới nhà Thẩm Tu Lâm mấy lần, bởi vì có thuê người giúp việc quét dọn cho nên ngôi nhà vô cùng sạch sẽ, ngay ngắn gọn gàng, khác hẳn với căn phòng nồng đậm hơi thở đàn ông độc thân của Diệp Hi...

Cơm nước xong xuôi, Diệp Hi thu dọn bát đĩa chất đống vào bồn rửa chén, sau đó đi vào phòng vệ sinh một chuyến, lúc bước ra, sắc mặt cậu có chút cổ quái mà nhìn Thẩm Tu Lâm: "Hình như phòng anh nay khác rồi."

"Ừm." Thẩm Tu Lâm điềm nhiên như không có chuyện gì đáp: "Bồn tắm đổi thành hai người."

Diệp Hi liếʍ liếʍ môi, nói: "Hẳn là không chỉ có như vậy đi."

Thẩm Tu Lâm ám muội nở nụ cười: "Phòng làm việc đã được đặt thêm một cái máy vi tính mới rất tốt, lúc thường em chơi game, anh sẽ ngồi bên cạnh."

Diệp Hi mắt sáng như hai ngôi sao nhỏ: "Em sẽ bớt chơi game, nhiều cùng anh."

Thẩm Tu Lâm rất hài lòng: "Phòng ngủ đổi một chiếc giường lớn hơn, không được 40 ngàn mét vuông, gả tới chịu khổ, vất vả cho em rồi."

Diệp Hi trấn định đáp lời: "Em thấy rồi, thả hai cái đuôi khủng long không thành vấn đề."

Thẩm Tu Lâm: "Phòng chứa đồ đã được dọn trống một nửa, cho em để đồ, tủ quần áo nhiều thêm một cái, cho em treo quần áo, trong tủ lạnh đều là đồ uống em thích và hoa quả... Anh mới mua máy chạy bộ đối diện với TV, nếu em không thích đi phòng gym thì ở nhà luyện nhiều một chút."

Diệp Hi gật gật đầu, kéo dài âm điệu lặp lại lời Thẩm Tu Lâm nói: "Được, em ở nhà —— luyện nhiều một chút."

Thẩm Tu Lâm tươi cười rạng rỡ: "Sau này tan tầm, chúng ta cùng nhau về nhà ăn cơm đi."

Diệp Hi nhanh chóng đáp ứng yêu cầu ở chung của Thẩm Tu Lâm: "Được, vậy sau này em sẽ không sợ đến muộn nữa."

Dù sao nhà Thẩm tổng cũng rất gần công ty!

Tuy rằng thường ngày, để che giấu điều này, Thẩm Tu Lâm vẫn luôn lái xe đi làm, hết sức giảo hoạt...

Thẩm Tu Lâm ôm lấy Diệp Hi, tựa trán mình vào trán cậu, dịu dàng nói: "Sau này mỗi sáng đều cho phép em ngủ cùng ông xã đến bảy giờ rưỡi."

Đối với con người yêu bám giường mà nói, đây thực sự là lời âu yếm giàu tính thực tế nhất rồi!

Vì vậy tiểu Diệp tử cứ như thế bắt đầu ở chung với Thẩm tổng, buổi tối lúc ngủ, trên chiếc giường rộng rãi mới sắm có hai chú khủng long manh manh, một lớn một nhỏ, bọn chúng tương thân tương ái mà ôm nhau, hai cái đuôi lẫn nhau khoát lên người đối phương, hai cái bụng trắng như tuyết dính vào nhau cọ cọ, còn nói những lời tâm tình ngọt ngào hạnh phúc, trong không khí ngập tràn bong bóng màu hồng, quả thực ấm áp đẹp đẽ tựa như trong truyện cổ tích!

Ngay sau đó, khủng long lớn liền "ăn" luôn khủng long nhỏ...

Sau một tháng ở chung, công ty tổ chức dã ngoại cho toàn thể nhân viên đi biển cắm trại nướng BBQ. Trước khi hoạt động chính thức bắt đầu, Thẩm tổng theo thông lệ nói vài câu đơn giản với mọi người, rót một làn sóng canh gà.

Diệp Hi ngồi trên bờ cát điên cuồng vỗ tay, tuy rằng rất muốn cười, thế nhưng trên mặt lại là vẻ sùng bái đầy dối trá, vừa vỗ tay vừa quay đầu sang nói với đồng nghiệp bên cạnh: "Thẩm tổng của chúng ta nói hay quá, tớ cảm giác linh hồn tớ đều thăng hoa mất rồi."

Ngoan ngoãn hiền lành nội trợ, đặc biệt hiểu được phải tạo thế cho ông xã, dẫn dắt dư luận!

Các đồng nghiệp lúng túng nhìn kỹ năng diễn xuất xốc nổi của Diệp Hi: "..."

Làm như thể có ai không biết đó là ông xã cậu không bằng!

Sau khi một hơi ăn sạch mười con hàu nướng mập mạp, Diệp Hi hài lòng xoa xoa bụng, mặc dù mang trong mình thể chất ăn nhiều cũng không béo nhưng gần đây thật sự là quá mức phóng túng, cho nên bụng nhỏ mơ hồ có xu thế tạo phản rồi. Vì vậy tiểu Diệp Hi liền quệt miệng, cởi chiếc áo phông rộng thùng thình trên người chuẩn bị ra biển bơi một vòng.

Diệp Hi vừa đi, Thẩm Tu Lâm cũng đi theo, vóc người hoàn mỹ khác nào người mẫu nam trong nháy mắt hấp dẫn hết thảy ánh mắt trên bờ biển.

Các đồng nghiệp lộ vẻ mặt thần bí mỉm cười nhìn hai con người giấu đầu hở đuôi này: "..."

Thẩm tổng của chúng ta và tiểu Diệp tử nhất định là muốn bơi đến nơi không người, sau đó hị hị hị một chút!

Mà ở nơi không ai nhìn thấy, cách bờ biển rất xa, Thẩm Tu Lâm thật sự đuổi kịp Diệp Hi.

Quả nhiên không phụ lòng mong đợi của mọi người...

Diệp Hi phát hiện Thẩm Tu Lâm đang bơi về phía mình, xoay người lại đạp nước, ỷ vào xung quanh không có ai, làm càn mà vẫy tay kêu lên: "Ông xã ông xã, em ở đây!"

Ánh mặt trời hun mặt biển thật sự rất ấm, ngón chân di động sâu bên trong nước lại vẫn cứ cảm thấy lạnh.

Trên ngón áp út bàn tay phải đang giơ cao cao trên không trung của Diệp Hi, có một vật sáng lấp lánh đang khúc xạ dưới ánh mặt trời, lóe lên những ánh sáng nhỏ vụn chói mắt.

Thấp thoáng sau sóng nước cuồn cuộn, Thẩm Tu Lâm lộ ra một nụ cười mềm mại như bọt sóng lăn tăn, ngay sau đó, hắn lặn vào trong nước bơi nhanh về phía Diệp Hi.

Từng đợt tiếp từng đợt sóng biển trong xanh cứ thế nhấp nhô, một chú chim biển trắng đen xen kẽ lướt xẹt qua mặt nước, nhàn nhã hót vang một tiếng, rồi lại kéo lông đuôi bay về phía dải đen xa xa nơi chân trời.

Một đóa dạ lan hương màu bơ được chim biển ngậm tới từ trên trời giáng xuống rơi trên đầu một ngọn sóng, dập dềnh trôi theo nhịp sóng vỗ.

【 Chính Văn Hoàn】

***

Sau bao nhiêu trắc trở thì cuối cùng tui cũng đã edit hoàn được một truyện dài rồi haha *cảm thấy siêu siêu hạnh phúc*.

Cảm ơn các thím đã đồng hành với tui suốt 48 chương vừa qua, mặc dù là trình edit của tui vẫn còn quá dở tệ (đặc biệt là mấy chương đầu tay hê hê) ❤❤. Chậc, để hôm nào rảnh rỗi tui phải ngồi beta lại mới được aida._.

Mặc dù chính văn đến đây là kết thúc, nhưng vẫn còn tận 16 chương PN đang chờ đợi chúng ta, các thím đừng vội bỏ cuộc chơi nhaaa.

Yêu mọi người siêu siêu nhiều xxoo (≧◡≦) ♡

P.s 2: Chợt nhận ra hôm nay là vừa tròn 1 năm ngày tui post truyện này, 1 năm 1 ngày xây nhà... Hô hô, đúng là edit truyện với tốc độ rùa bò mà 🤣