Tả Thực Phái Mary Sue

Chương 43

Song thực ra bàn về độ dối trá ấy mà, thì nào ai qua mặt được Diệp Hi nhà ta, cho dù đã ghen đến thế rồi nhưng vẫn nhất quyết không chịu thừa nhận tình cảm!

Cậu vừa dứt lời, hai người liền thu được thông báo nhiệm vụ chủ tuyến 18 của Diệp Hi hoàn thành.

Sau khi Nam Cung X rời đi thì tức giận, ghen nhưng lại cự tuyệt không chịu thừa nhận... Hoàn thành.

"Ồ?" Thẩm Tu Lâm khẽ động đuôi lông mày, nói bóng nói gió: "Nhiệm vụ của em hoàn thành rồi à?"

Bầu không khí xấu hổ yên lặng trôi qua mấy giây, Diệp Hi hơi sửng sốt một chút, đột nhiên chống hông cười to, sau đó vỗ mạnh trên vai Thẩm Tu Lâm một cái, nói: "Thế nào? Diễn xuất có em có phải là rất tiến bộ hay không? Cứ như là ghen thật luôn ấy nhỉ?"

Thẩm Tu Lâm khẽ mỉm cười, lộ vẻ mặt như một chú mèo giảo hoạt, hơi nghiêng nghiêng đầu, hắn cất giọng nói: "Con người Nam Cung rất ưu tú, hơn nữa tính tình cũng tốt vô cùng, ngây thơ lại hồn nhiên..."

"Cái gì mà ngây thơ? Người ngây thơ là anh đấy, có biết không! Em nói cho anh biết, nó chính là ví dụ điển hình nhất của loại người không ngay thẳng..." Diệp Hi giậm chân đấm ngực, đang bi phẫn phản bác, trong tai chợt vang lên thông báo nhiệm vụ chủ tuyến của đồng đội hoàn thành.

Diệp Hi nhanh như chớp nuốt lại toàn bộ những lời chưa kịp nói, coi như vừa rồi mình chỉ là đang diễn kịch!

"Ờm... Cái kia, chúng ta nhìn xem nhiệm vụ mới là gì đi." Diệp Hi nỗ lực khống chế lại biểu tình cùng giọng điệu, cố gắng tỏ vẻ đầy lý trí và tỉnh táo, tuy nhiên một đầu tóc xoăn chưa tiêu cơn giận vẫn làm bại lộ tâm trạng cậu!

Vì vậy Thẩm Tu Lâm liền nhịn cười ôm eo Diệp Hi kéo vào lòng mình một phen, hôn nhẹ lên cái đầu xù đầy phẫn nộ của cậu, dịu dàng thì thầm dỗ dành: "Vừa nãy là làm nhiệm vụ thôi, anh đương nhiên biết nó là ai."

Diệp Hi trầm mặc không nói, giống như là còn chưa được dỗ đủ.

Thẩm Tu Lâm tiếp tục nói: "Em tốt hơn nó cả vạn lần... Không, căn bản là không nên đặt em cùng một chỗ với nó."

Diệp Hi được dỗ đến sung sướиɠ, cái đầu xù nổ tung rất nhanh biến trở về mái tóc thẳng mềm mại, ngay sau đó cậu liền vô cùng dối trá mà trưng ra một khuôn mặt vô tội, chớp chớp mắt hỏi: "Anh đang nói gì vậy? Đó chỉ là một nhân vật trong truyện mà thôi, em không để ý đâu."

Thẩm Tu Lâm tối sầm mặt: "Ha ha, ồ ra vậy."

Cái miệng này hiển nhiên còn phải tưới thêm dấm nữa mới được!

Dưới ánh nhìn ngập tràn sự tức giận của Thẩm tổng, Diệp Hi bình tĩnh mở giao diện hệ thống ra xem nhiệm vụ, đồng thời âm thầm cầu nguyện trong lòng rằng đừng có lại xuất hiện phần diễn của Nam Cung X nữa, nhưng mà thật không may, cầu không được ước không thấy...

Nhiệm vụ chủ tuyến 19: Ngày hôm sau, lễ cưới lại một lần nữa được cử hành. Nam Cung X đúng hẹn tới tham dự lễ cưới, cũng tại lúc Hoàng Phủ X cùng Mộ Dung X chuẩn bị tuyên đọc lời thề thì đột nhiên phát bệnh tim, bất tỉnh nhân sự, nguy cấp đến tính mạng, khung cảnh lễ cưới lập tức rơi vào hỗn loạn...

Nhân lúc hỗn loạn chạy trốn khỏi lễ cưới. (0/1 hoàn thành)

Diệp Hi hai mắt bốc lửa mà trừng khung nhiệm vụ: "..."

Tui cảm thấy con bitch kia rất có khả năng là giả vờ phát bệnh tim!

Thẩm Tu Lâm thản nhiên nói: "Nhiệm vụ của anh là, lo lắng ôm lấy Nam Cung bất tỉnh nhân sự nằm trên đất, rít gào với quản gia, lệnh cho hắn lập tức điều động tổ chữa bệnh đặc phái từ Hoàng Phủ bổn gia tới đây, đồng thời uy hϊếp bác sĩ nếu không trị hết thì chuẩn bị tinh thần chôn cùng đi là vừa... Nhiệm vụ của em đại khái là thừa dịp hỗn loạn, chạy trốn khỏi lễ cưới hửm?"

Còn phải lo lắng ôm lấy cái hàng kia!? Diệp Hi tức giận gật đầu: "Không sai, là nhân lúc loạn lạc chạy trốn."

Trên khuôn mặt anh tuấn của Thẩm Tu Lâm lộ ra một nụ cười đầy hoàn mỹ: "Cố lên, anh lo liệu xong nhiệm vụ bên phía Nam Cung sẽ đi bắt em."

Tại sao không lập tức tới bắt em! Diệp Hi ghen đến mức hận không thể cắn một cái trên mặt Thẩm Tu Lâm, nhưng mà lại phải nhịn xuống xúc cảm trào dâng mãnh liệt như sóng lớn trong lòng mình, trầm ổn đáp: "Được."

Diệp Hi vốn cho là tới ngày mai mới có thể khai chiến với bitch Nam Cung, nhưng mà trăm triệu lần không nghĩ tới chính là, vào 11 giờ tối hôm ấy, khi cậu và Thẩm Tu Lâm đang cực kỳ tự nhiên mà vai bên vai, tay sát bên tay nằm trên giường chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, ngoài cửa phòng bọn họ bỗng nhiên truyền đến tiếng quản gia gọi cửa.

"Đại thiếu gia, có một cuộc điện thoại khẩn cấp." Khuôn mặt kính cẩn nghiêm túc của quản gia xuất hiện trong màn hình theo dõi cách đầu giường không xa.

Thẩm Tu Lâm không thể làm gì khác hơn là phải đáp lại: "Vào đi."

Cửa phòng ngủ mở ra, hai người hầu trái phải hợp lực bưng một cái khay nhỏ, cùng với quản gia, ba người đồng thời chạy bộ tới trước mặt Thẩm Tu Lâm. Trên khay có phủ một tấm lụa màu đỏ thượng hạng, phía dưới truyền đến tiếng chuông thực dễ nghe, quản gia nhẹ nhàng nâng tấm lụa lên như nâng khăn voan, nói: "Đại thiếu gia, xin mời nhận điện thoại."

Phía dưới tấm lụa đỏ là một chiếc điện thoại di động vàng ròng lớn tầm độ một cái laptop, mặt trên khảm lượng lớn châu báu kim cương, còn có một chú rồng vàng trông rất sống động, từ đầu đến chân quấn quanh điện thoại, nếu như bẻ thẳng đường cong uốn lượn của thân rồng thì hẳn là sẽ che kín chừng một nửa màn hình di động đó.

Đây chính là lý do vì sao bọn họ dường như chưa từng dùng di động ở nơi này...

Bởi vì căn bản là cầm không nổi!

Thẩm Tu Lâm ấn nút nghe máy, sau đó quay đầu đi, áp toàn bộ khuôn mặt lên màn hình điện thoại di động: "Alo?"

Nhìn thấy hình ảnh ấy, Diệp Hi suýt chút nữa bật cười ra tiếng, nhưng mà lúc nghe thấy âm thanh đầu bên kia điện thoại thì liền không cười được nữa!

Một giọng nói mềm mại mảnh mai truyền đến: "Anh Hoàng Phủ, anh đã ngủ chưa?"

Thẩm Tu Lâm liếc mắt nhìn Diệp Hi đang giả vờ trấn định, nói: "Anh chưa."

Nam Cung nỉ non bên kia điện thoại: "Em bị mất ngủ, không ngủ được, ngực đau, còn có chút khó thở, anh Hoàng Phủ có thể tới xem em được không..."

—— điều này hiển nhiên là phục bút cho sự kiện phát bệnh tim trong hôn lễ ngày mai.

Thẩm Tu Lâm giật giật đôi môi, đang định mở miệng, Diệp Hi lại đột nhiên đẩy hắn ra, cướp lấy rồi áp mặt lên điện thoại di động... Không chỉ trong lòng tức giận mà cái trán còn bị sừng rồng vàng trên điện thoại quệt một vết, lại càng đau đớn hơn!

Diệp Hi tức giận xoa xoa chỗ bị quệt, dồn khí đan điền, gào thét với điện thoại: "Mất ngủ thì uống nhiều nước ấm, đau tim thì đi khám bệnh đi, gọi điện cho hắn có tác dụng gì!"

Ở đầu dây bên kia, Nam Cung bị Diệp Hi đột nhiên tập kích sợ hết hồn, mảnh mai kinh hô một tiếng: "Hức!"

Diệp Hi lớn giọng giận dữ hét: "Hức hức hức! Hức hức hức! Hức hức ——!"

Muốn đấu tài hức hức chứ gì? Tới luôn!

Thẩm Tu Lâm một tay đỡ trán nghiêng đầu, hai vai run rẩy, giống như là đang cười vô cùng sung sướиɠ.

Nam Cung bị Diệp Hi hức hức cho một tràng đến nỗi hồi lâu không nói được gì, mấy giây sau nó mới nức nở tội nghiệp nói: "Anh Mộ Dung tức giận sao?"

Thẩm Tu Lâm xoa nhẹ một cái trên mái tóc bạo nộ của Diệp Hi, dịu dàng bảo: "Đừng bực mình, để anh nói chuyện với nó."

Nam Cung khóc thút thít: "Xin lỗi xin lỗi, đều là tại em không tốt, làm hại anh Mộ Dung hiểu lầm. Vậy thì, vậy thì sau này em sẽ không bao giờ gọi điện cho anh Hoàng Phủ nữa được không..."

Thẩm Tu Lâm mặt lạnh như băng, bày ra khí thế lúc thường tại công ty, lạnh lùng mà uy nghiêm nói bốn chữ: "Được, hẹn gặp lại."

Dứt lời, liền dứt khoát cúp máy.

Diệp Hi sảng khoái đến nỗi muốn phi thăng tại chỗ, hận không thể ôm mặt Thẩm Tu Lâm lên chụt một cái, nhưng mà cân nhắc đến việc bản thân mình dù sao cũng là thanh niên thẳng như thép, cho nên vẫn là nhịn được, chỉ là vừa dùng ánh mắt lấp lánh hữu thần mạnh mẽ nhìn chằm chằm Thẩm Tu Lâm, vừa vỗ tay cho hắn.

Trong phòng ngủ vang lên một tràng pháo tay vang vọng mãi không thôi!

Thẩm Tu Lâm ám muội mà dùng ngón tay vuốt mặt Diệp Hi, hỏi: "Anh từ chối nó một câu, em liền vui vẻ đến thế sao?"

"Đúng vậy, em vốn dĩ sắp ngủ được rồi, tự dưng lại bị cuộc điện thoại của nó đánh thức." Diệp Hi giảo hoạt đáp lời, đồng thời ngay lập tức thu mình vào trong chăn, tỏ vẻ bản thân đúng thật sự là rất buồn ngủ, hơn nữa tức giận cũng chỉ là bởi vì bị đánh thức mà thôi.

Nửa đêm quấy rối giấc ngủ của người khác, cả đời không có sinh hoạt tìиɧ ɖu͙©!!! Hơn nữa vừa nãy Thẩm tổng từ chối nó thật là cmn quá đẹp trai... Diệp Hi đắc ý mà nghĩ, dần dần rơi vào mộng đẹp.

Sáng sớm hôm sau, Diệp Hi cùng Thẩm Tu Lâm lại giống như lễ cưới lần trước, bắt đầu bằng việc hơn một trăm người hầu hỗ trợ tiến hành chuẩn bị các hạng mục rườm rà vô cùng tận của lễ cưới. Sau khi đã sắp xếp ổn thỏa, hai người lần thứ hai đi đến địa điểm làm lễ, khách mời lần trước tham dự hôn lễ lúc này cũng đã có mặt 100% theo lời quản gia, hơn nữa nhìn bộ dáng này thì hẳn là 97 lễ cưới sau bọn họ cũng sẽ xuất hiện không ngoài dự đoán, dường như toàn bộ ý nghĩa nhân sinh của mấy người này chính là để tham dự hôn lễ của Hoàng Phủ X và Mộ Dung X. Nếu không phải là đang tham dự lễ cưới, thì chính là đang trên đường đi tham dự lễ cưới...

Hành khúc kết hôn vang lên, Diệp Hi vẫn khoác tay Mộ Dung gia chủ, được hắn dẫn về phía Thẩm Tu Lâm đang đứng dưới cổng hoa.

Thẩm Tu Lâm vẫn mặc bộ lễ phục ngày ấy, dáng người cao to kiên cường, giống như một cây trúc vững chãi trước gió. Hắn hơi nghiêng người một chút, mỉm cười nhìn Diệp Hi đang bước trên thảm đỏ để tiến về phía mình, lúc tiếp nhận Diệp Hi từ trong tay Mộ Dung gia chủ, hắn cúi người thì thầm vào tai cậu: "Có thể kết hôn cùng em nhiều thêm mấy lần như vậy cũng không tồi."

Diệp Hi mơ hồ mà ừ một tiếng, đỏ ửng đôi tai.

Hai người cùng nhau đi qua cổng hoa, tử đằng lay động, mưa hoa nhẹ bay. Để không bị OOC, Diệp Hi cố ý xụ mặt, tỏ vẻ rất tức tối, nhưng mà thực ra nội tâm lại khó hiểu sinh ra một loại cảm giác khác thường, nhẹ bỗng, giống như muốn bay lên, mặt đất dưới chân rõ ràng rất là cứng chắc, thế nhưng lúc đạp lên sao lại mềm mại như đệm giường thế này.

Bọn họ đi tới trước mặt người chủ trì, đang lúc chuẩn bị tuyên đọc lời thề kết hôn, đám người bên tay trái Thẩm Tu Lâm bỗng dưng ồn ào hỗn loạn, lập tức liền truyền đến tiếng người kinh hô và cầu cứu, vừa nghe liền biết là Nam Cung phát bệnh tim!

Dựa theo cốt truyện, Thẩm Tu Lâm ba bước gộp làm hai chạy như bay đến bên người Nam Cung, quỳ một chân trên đất, duỗi tay nâng Nam Cung hôn mê trên đất, đặt đầu nó lên chân mình, cũng không thật sự ôm lấy. Làm xong mấy bước này, Thẩm tổng khá là phẫn nộ hét lên: "Quản gia! Nhanh đi Hoàng Phủ bổn gia điều động tổ chữa bệnh đệ nhất thế giới tới đây! Nhanh lên!"

Quản gia vội vã chạy đi, khách mời thì hoảng loạn thành một đoàn, như ruồi không đầu bay loạn xạ, lực chú ý của tất cả mọi người đều đặt ở trên người Nam Cung tiểu thiếu gia đột nhiên phát bệnh tim, không có ai chú ý tới Diệp Hi, đây là một cơ hội tốt để chạy trốn.

Cơ thể cậu hành động trước so với đại não, quay người bay ra ngoài một đoạn, lại đột nhiên dừng bước, chần chừ quay đầu lại liếc mắt nhìn về phía Thẩm Tu Lâm.

Hoa tử đằng vẫn cứ rơi lả tả không ngừng trên không trung, như một cơn mưa hoa, trong không khí tràn ngập mùi hương của thức ăn ngon, mùi nước hoa của khách mời, thảm đỏ mềm mại dưới chân in dấu giày của mình, phía cuối thảm đỏ, người chủ trì vẫn còn đang trợn mắt há hốc mồm nâng bài giảng thật dài...

Diệp Hi giống như là lần đầu tiên nhìn thấy lễ cưới, hồi tưởng lại toàn bộ những chi tiết hân hoan vui sướиɠ dù nhỏ nhất này đó trong đầu một lần, đám mây hình trái tim lúc nắm tay Thẩm Tu Lâm đi thảm đỏ hồi nãy, giờ phút này vẫn đang lững lờ trôi trên bầu trời. Trong lúc cúi đầu xuống ngẩng đầu lên, cậu nhìn thấy Thẩm Tu Lâm quỳ một chân trên đất, ôm người khác, dáng người tuấn tú kia của hắn chẳng biết vì sao bỗng nhiên trùng khớp với thân ảnh ngồi xổm xuống vốc lên một vốc nước mấy ngày trước trên bờ biển mộng ảo ánh sao...

Trong khoảnh khắc đó, thảm đỏ dường như hóa thành biển tảo phát sáng.

Mà cùng lúc ấy, Thẩm Tu Lâm cũng trùng hợp đang giương mắt nhìn lại đây. Hắn muốn nhìn xem Diệp Hi có thành công chạy trốn hay không, lại ngoài ý muốn phát hiện cậu không hề chạy, mà là ngơ ngác đứng yên tại chỗ, nhìn mình ôm cái tên nam phụ không quan trọng gì này, viền mắt ửng đỏ như là sắp khóc, nhưng lại không có vẻ gì là oan ức tức giận, nếu như nhất định phải nói, thì giống như là vừa chợt tỉnh ngộ.

Bộ dáng như đột nhiên hiểu ra được điều gì.

Thẩm Tu Lâm nghi hoặc mà nhướng mày lên với cậu, thoạt nhìn rất là anh tuấn.

"Ờm... Thẩm Tu Lâm." Diệp Hi gãi đầu một cái, giọng của cậu rất nhỏ, giữa hai người còn cách một khoảng không hề ngắn, xung quanh lại ồn ào đến muốn mệnh, theo lý thuyết nếu như nói nhỏ thế kia thì hẳn là không thể nghe thấy, thế nhưng Thẩm Tu Lâm lại vẫn cứ nghe thấy được.

Diệp Hi ngượng ngùng cúi đầu gãi gãi mũi, tốc độ nói rất nhanh, sau khi nói xong trước tiên ngượng ngùng nở nụ cười, lộ ra một hàm răng đều tăm tắp nho nhỏ xinh xinh, ngây ngô thẹn thùng, thật giống như một nam sinh cấp ba vừa rơi vào mối tình đầu.

Cậu nói: "Em nhận ra, em đặc biệt thích anh, khí tiết tuổi già khó mà giữ được, cong rồi."

Từng tiếng lọt vào tai.

Thẩm Tu Lâm mở to hai mắt, trong con ngươi phản chiếu bóng dáng Diệp Hi, là hình ảnh cậu đột nhiên chạy về phía mình.