Tốc độ chạy trốn của đạo tặc quả thực không ngoa khi nói là nhanh như lốc xoáy, tuyệt đối vượt khỏi giới hạn của người bình thường. Diệp Hi bị hắn ôm một đường chạy như bay, cảnh vật hai bên xung quanh giống như cũng hóa thành hai dòng chảy, hoàn toàn không nhìn thấy rõ.
Không bao lâu sau, tiếng ầm ĩ gào hét biến mất, đạo tặc ôm Diệp Hi mấy nhịp lên lên xuống xuống rồi vững vàng hạ cánh. Diệp Hi định thần nhìn lại, nhìn thấy ở mặt đất phía trước mình là cái máy bay trực thăng bằng vàng hàng thật giá thật kia của Hoàng Phủ thiếu gia, bốn phía đều được bao bọc bởi những cây cổ thụ cao lớn thô tráng, làm cho nơi này trở nên khá là bí mật. Nếu như không phải trước đó đã biết rằng máy bay bị trộm tới đây thì hẳn là rất khó phát hiện.
Cửa cabin đang ở trạng thái mở, đạo tặc không nhanh không chậm thả Diệp Hi ra, phong thái nhẹ nhàng mà đưa tay về phía máy bay trực thăng, nói: "Xin mời."
Trên bầu trời dày đặc mây đen, một vài hạt mưa li ti bay xuống, cộng với thỉnh thoảng lại đùng đùng vang lên mấy tiếng sấm vang chớp giật, trừ phi đạo tặc không muốn sống nữa, còn không thì hắn sẽ chắc chắn không lập tức lái máy bay đi, vì vậy Diệp Hi liền yên lòng ngồi xuống.
Quả nhiên, đạo tặc cũng khẽ khom người, theo sát phía sau chui vào khoang hành khách, ngồi xuống ngay bên cạnh Diệp Hi. Gương mặt vừa tuấn mỹ vừa tà khí kia lộ ra một tia thưởng thức, khóe mắt hơi cong cong hướng lên trên, giống như cảm thấy rằng Diệp Hi rất thú vị.
"Từ từ hẵng chạy, hiện tại máy bay không lên được." Đạo tặc gác chân, hai tay để sau gáy, dương dương tự đắc nói: "Dù sao mấy thằng đần kia trong chốc lát cũng sẽ không tìm ra chúng tađược, mà cho dù có tìm được, cũng sẽ không bắt nổi."
Diệp Hi ngoan ngoãn ngồi: "Vâng."
Đạo tặc nghiêng mặt liếc nhìn Diệp Hi, kéo khóe miệng nở nụ cười, giọng điệu tùy tiện: "Thật không ngờ, Mộ Dung tiểu thiếu gia ngoài mặt ngây thơ thanh khiết như trẻ con thế này, ai dè hóa ra cũng lại là dân chơi à nha."
Diệp Hi vô tội chớp chớp mắt: "Anh đang nói cái gì vậy?"
"Ái chà chà, còn giả vờ nữa cơ." Đạo tặc nghiêng người sang, một tay đè lên phần lưng ghế của Diệp Hi, giam cầm cậu trong khuỷu tay mình: "Vừa nãy ba người kia giữ lấy cưng không buông tay là đang làm gì đấy?"
Diệp Hi bình tĩnh đáp: "Chia quà Tết?"
Đạo tặc ngửa mặt cười to: "Ha ha ha, ôi cái tên nhóc lừa đảo này!"
Diệp Hi nhanh chóng tập hợp toàn bộ tế bào thần kinh não để phân tích vẻ mặt của đạo tặc, trong lòng bỗng nhiên lóe lên một ý nghĩ kì lạ.
"Nói đi", đạo tặc thân mật chạm vào tay Diệp Hi, ánh mắt lấp lánh có hồn, dùng giọng điệu mê hoặc hỏi: "Cưng có phải là muốn trêu đùa cái đám ngu si kia hay không? Haha, ỷ vào bản thân lớn lên đáng yêu, trước tiên thả thính câu dẫn người khác, rồi sau đó đá phăng chúng nó đi?"
"..." Diệp Hi căng thẳng liếʍ liếʍ môi, trong chớp nhoáng, đại não chậm rì rì nỗ lực vận chuyển.
Cái tên đạo tặc này tam quan lệch lạc, hơn nữa có thể nói là nhân vật đảm đương vai trò thông minh trong nguyên tác, căn bản không có hứng thú đối với loại hình tiểu thụ ngây thơ tiểu bạch thỏ gì gì đó. Thế nhưng!!! Nếu như hắn vẫn yêu trúng Mary Sue thụ trong nguyên tác thì nhất định là trên người tiểu thụ có cái gì đó có thể hấp dẫn hắn.
Lập luận theo logic thông thường nhưng không trái với tính cách thiết lập mà nói, cách giải thích hợp lý duy nhất chính là đạo tặc cho rằng tiểu thụ là một playboy trá hình tiểu bạch thỏ! Tất nhiên cũng không rõ ý định của tác giả là giề, nhưng mà cảm giác nhân vật thụ trong nguyên tác đem lại cho người đọc chuẩn không cần chỉnh chính là như vậy, cũng chỉ có cái tên nam chính cùng với đám nam phụ vừa nhìn thấy thụ liền mất não kia là không biết thôi...
Dù sao nếu đi trên con đường công lược phổ thông thì chắc chắn là không bắt được đạo tặc, không bằng hiện tại liền thuận theo hắn tới một lần, lỡ như thành công chẳng phải là rất yomost sao?
Con ngươi Diệp Hi xoay chuyển trái phải hai vòng, cắn răng rồi giậm chân một cái, tui nhận.
"Haizz, bị anh nhìn ra rồi." Diệp Hi nhéo giọng mà nói với cái giọng rất ngứa đòn.
Trên mặt đạo tặc trong chớp mắt chợt lóe lên vẻ "quả nhiên là thế", quái gở nói: "Ái chà chà, thất kính thất kính, hóa ra cưng là một con sói xám đội lốt cừu non à nha."
Diệp Hi khiêm tốn phất phất tay: "Quá khen, quá khen."
Đạo tặc vẻ mặt đau xót lắc đầu một cái, không hề có thành ý mà phê bình: "Cưng đúng là hư hỏng, đùa giỡn tình cảm của người khác như vậy là không đúng."
Diệp Hi nhướng mày: "Đừng nói thế chứ, chúng ta là đồng nghiệp đấy."
Đạo tặc mở to hai mắt: "Hửm?"
"Anh trộm đồ vật, em trộm tình yêu." Diệp Hi vừa nói, vừa nhoẻn miệng cong cong cười, bởi vì chỉ biết diễn theo cảm xúc thật cho nên nụ cười này vô cùng hồn nhiên đáng yêu. Thế nhưng rơi vào trong mắt đạo tặc, lại biến thành kỹ năng diễn xuất cao siêu!
Đạo tặc cười ha hả đầy vui vẻ, sắc mặt hiếm thấy mang tới vài phần nghiêm túc, nói: "Anh hỏi cưng, tại sao cưng phải làm như vậy?"
Nhìn dáng vẻ của đạo tặc thì không giống như là thiếu tiền, ngược lại khá giống như là dùng ăn trộm làm thú vui. Diệp Hi cau mày suy tư trong chốc lát, cố gắng bẻ lệch tam quan của mình như đạo tặc, thử mở miệng thăm dò nói: "Vì thú vị."
"Ha ha ha!" Đạo tặc vỗ đùi cười như điên, sau khi nắc nẻ sằng sặc một hồi lâu thì bỗng nhiên hắn cúi người xuống, vẫn duy trì khoảng cách mỏng manh giống như chóp mũi chạm chóp mũi cùng Diệp Hi, dùng giọng điệu tràn ngập yêu thương và quý mến nói: "Cưng đúng thật là một tiểu quỷ xấu xa đủ đường mà."
Oa, hình như có hi vọng rồi này! Diệp Hi theo bản năng ngây thơ hồn nhiên cười, cậu nói: "Cũng bình thường thôi."
Đạo tặc giơ ngón cái lên: "Diễn xuất tiểu bạch hoa thật sự không tệ, tiền đồ vô lượng."
Bởi vì bản thân căn bản đang không hề diễn, cho nên Diệp Hi được thổi phồng không khỏi có chút mặt đỏ!
Đạo tặc kinh ngạc thốt lên: "Lại còn biết giả vờ đỏ mặt nữa cơ đấy!"
Diệp Hi: "..."
"Anh đây cũng rất yêu thích đồ sói xám nhà cưng..." Đạo tặc sờ sờ cằm mình, dùng ánh mắt ngả ngớn oanh tạc một vòng toàn thân Diệp Hi, đột nhiên câu chuyện xoay chuyển 180 độ, hắn nói: "Hay là chúng ta làʍ t̠ìиɦ đê?"
Giọng điệu hắn hỏi câu này nhẹ nhàng bình thản quả thực giống như chỉ là đang hỏi "Chúng ta đi ăn một bữa cơm nhé?", hoặc là "Chúng ta đi xem phim đi!", chẳng khác gì mấy lời mời thông thường.
Diệp Hi kinh ngạc suýt chút nữa rớt hàm xuống đất.
Một là bởi vì đề nghị kỳ quái của đạo tặc.
Hai là bởi vì hắn vừa dứt lời, ngay lập tức bên tai cậu liền vang lên thông báo công lược nam phụ thành công!
Diệp Hi: "..."
Ôi mẹ nó, cái câu y như thể quấy rầy tìиɧ ɖu͙© này qua miệng đạo tặc thế nhưng lại được coi là tỏ tình á hả!?
Có thể là bởi vì phương pháp công lược đạo tặc là cái duy nhất trái ngược với 98 nam phụ còn lại, cho nên số điểm mà hệ thống dành cho hắn cũng là mức điểm tối đa xa xỉ như của nguyên soái, tròn trĩnh 50 ngàn điểm!
"Thế nào?" Đạo tặc nhẹ giọng mê hoặc dụ dỗ: "Ngay tại máy bay trực thăng tư nhân của hôn phu cưng, tại ghế salông trong cabin hắn đã ngồi qua vô số lần, cùng một tên tội phạm cấp S được hơn một nghìn quốc gia truy nã làm một phát, cưng không cảm thấy khá là kí©ɧ ŧɧí©ɧ sao? Nếu như vị hôn phu của cưng biết, hắn tám phần mười sẽ bị tức chết đấy, cưng không thích như vậy ư?"
Khóe miệng Diệp Hi khẽ giật một cái, ờ, dù sao EXP đã tới tay, cậu cũng lười phối hợp với hắn, liền trung thực đáp: "Thật ra em không thích lắm."
Anh không biết Thẩm tổng của chúng ta lúc tức giận khủng bố cỡ nào đâu!
"Đừng có chơi cái trò dục cự hoàn nghênh cũ rích này nữa", đạo tặc nắm lấy cằm Diệp Hi, ám muội mà nháy mắt một cái: "Đến đây."
Diệp Hi bình tĩnh cuộn tròn đầu gối lên để trước ngực đạo tặc, cố gắng gia tăng khoảng cách giữa bọn họ, vẻ mặt tam trinh cửu liệt cự tuyệt hét lớn: "Không được!"