Tả Thực Phái Mary Sue

Chương 37

Diệp Hi thuật lại một lần kiến thức về các chòm sao đêm qua Thẩm Tu Lâm đã phổ cập cho mình với vương tử, thành công đạt được lòng ngưỡng mộ và ánh mắt tán thưởng của hắn.

"Không ngờ học thức của em lại cũng uyên bác như vậy", vương tử nhiệt tình kích động ca ngợi: "Không kém gì ngoại hình thiên sứ và tâm hồn thủy tinh trong sáng của em."

Diệp Hi hắng giọng, mặt dày khiêm tốn nói: "Điện hạ quá khen, em cũng chỉ là ngẫu nhiên đọc được trong sách mà thôi, thường ngày em sẽ bỏ ra khoảng tám tiếng để xem..." Công việc yêu cầu lượng lớn tiểu thuyết đam mỹ mạng!

Vương tử đã sâu sắc mê luyến Diệp Hi ngay lập tức não bổ ra một màn mỹ thiếu niên nhã nhặn, lịch sự, thông tuệ trước mắt ngồi dưới giàn hoa tử đằng, nâng một quyển thiên văn nặng trịch chăm chú đọc từng trang. Thậm chí còn tỉ mỉ tưởng tượng ra cảnh mưa hoa bay tán loạn, lúc những cánh hoa nghịch ngợm rơi trên trang sách, mỹ thiếu niên đã dùng ngón tay thon nhỏ tú lệ của mình dịu dàng vuốt ve chúng như thế nào... Vì thế vương tử trong nháy mắt liền kích động đến không kiềm chế được, thâm tình nói: "Đó nhất định là một hình ảnh rất đẹp."

Tuy rằng hoàn toàn không biết vương tử đang não bổ cái gì, nhưng mà Diệp Hi vẫn cứ ung dung mỉm cười gật đầu đồng ý, biểu tình vô cùng thiếu đánh.

Lúc này, phương xa mơ hồ truyền đến một tiếng sấm nổ, thế nhưng Diệp Hi cũng không hề để ý tới.

"Có thể nói thêm một ít chuyện liên quan đến em không?" Vương tử nắm tay Diệp Hi, trong mắt nhu tình như sóng biển cuồn cuộn: "Em là định mệnh của đời anh, anh muốn càng biết nhiều hơn về em, cái gì cũng được."

Diệp Hi suy nghĩ một chút, nói: "À, lúc nhàn rỗi em thường tụ tập cùng đám bạn chơi một loại trò chơi trên bàn..."

Đây không phải là nói dối, máy vi tính không phải là để trên bàn hả?

Vương tử si mê nhìn khuôn mặt dối trá cao độ kia của Diệp Hi, trong nháy mắt não bổ ra cảnh tượng một đám mỹ thiếu niên ăn mặc hoa lệ, cử chỉ nho nhã quý tộc tụ tập cùng một chỗ chơi bài, quần áo sang trọng, nói cười yến yến, hết sức làm người ngóng trông. Vì vậy vương tử vẻ mặt say mê nói: "Anh đã tưởng tượng ra cảnh tượng đó."

Diệp Hi nhớ lại bộ dáng lúc mình chơi game, sâu kín liếc nhìn tên vương tử ngu ngốc này: "..."

Tiểu Diệp Hi vừa chơi game, vừa móc chân: "Solo đê, thằng nào thua phải gọi bố!"

Tiểu Diệp Hi ngậm que cay chơi game: "Người còn thì tháp còn, Demacia!"

Lại một tiểu Diệp Hi quỳ n ván, quăng ngã bàn phím: "Ôi đcm, mày đùa bố à!"

Vương tử, anh có chắc anh đã tưởng tượng ra những hình ảnh ấy không!?

Nhưng mà vương tử còn đang đắm chìm trong ảo tưởng không thể tự kiềm chế, high tung giời.

Không biết có phải là bởi vì không thể tự do nhìn thấy cảnh vật xung quanh hay không, năng lực não bổ của vương tử thật sự rất mạnh mẽ.

Diệp Hi tiếp tục kể về sinh hoạt của mình: "Em còn rất thích đi chơi xa nữa, lần trước đi em ngắm nhìn núi tuyết..."

Vương tử lập tức não bổ ra cảnh tượng Diệp Hi trong mênh mông tuyết trắng dưới sự bảo vệ của quân đoàn người hầu và vệ sĩ, ánh tuyết lạnh lẽo chiếu vào khuôn mặt cậu, những ngọn cỏ mềm mại đong đưa trong gió, mái tóc đen bị nhiễm tuyết trắng, khác nào cây mun đẹp nhất. Chóp mũi khả ái của thiếu niên và khuôn mặt bé nhỏ bị đông cứng hơi ửng hồng như màu cánh sen, nhìn mà thấy thương... Vương tử trìu mến nhìn thiếu niên giống như tinh linh động nhân trước mắt, ngóng trông nói: "Hình ảnh của em trong núi tuyết, nhất định là rất đẹp."

Diệp Hi mặt dày mỉm cười, đáp lời: "Cũng bình thường thôi."

Nhưng mà trên thực tế đấy chính là thời điểm giá trị nhan sắc của Diệp Hi tụt xuống mức thấp nhất. Lúc đó cậu cùng đám bạn đại học đồng thời leo lên núi tuyết, mặt bị phơi đến đen nhẻm, chỉ còn hai cái vành mắt được kính râm che đậy là trắng mà thôi. Quả thực nhìn qua chính là một con gấu trúc ngược màu. Đứng dưới núi tuyết, râu không cạo, mặt không rửa, cười ra một hàm răng trắng bóc, để thuận tiện đi lại còn cắt một quả đầu đinh, phỏng chừng có thể hù cho vương tử đầy đầu là ảo tưởng đẹp đẽ sợ đến không muốn mở mắt ra nữa!

Hai người thân mật tay trong tay đứng trên đá ngầm tắm ánh trăng, Diệp Hi kể rất nhiều chuyện liên quan tới mình cho vương tử nghe, nhưng mà để không lòi đuôi cậu chỉ nói hết sức mơ hồ, phần chi tiết nhỏ đều dựa cả vào trí tưởng tượng phong phú của vương tử. Những hình ảnh trong đầu vương tử đều là được thành lập từ thế giới quan của mình, mà hắn từ nhỏ đã sinh hoạt ở hoàng thất, hơn nữa bởi vì không thấy vật nên rất ít khi đi ra ngoài, đối với cuộc sống của người bình thường hoàn toàn không có khái niệm. Bởi vậy, hình ảnh trong đầu tất nhiên đều tương đối xa hoa lãng mạn, thành công não bổ một thanh niên phổ thông thành người tình cao quý tao nhã thuần khiết, hoàn mỹ không tì vết...

Trong lúc trò chuyện cùng vương tử, chân trời vẫn luôn có tiếng sấm vang chớp giật đứt quãng. Nhưng bởi vì còn chưa công lược nam phụ thành công, Diệp Hi cảm thấy Thẩm Tu Lâm không có lý do gì để tức giận cho nên liền chắc mẩm đây là hiện tượng thời tiết bình thường.

Dù sao trước dông bão có sấm sét gì gì đó là vô cùng bình thường, tuy rằng Thẩm tổng tức giận sẽ đánh sét nhưng không có nghĩa sét đánh chính là Thẩm tổng đang tức giận!

Cảm giác thế này là đủ rồi, sợ về muộn quá sẽ bị Thẩm Tu Lâm điều tra, cho nên Diệp Hi liền bày ra vẻ mặt điềm đạm đáng yêu nói với vương tử: "Em nên phải trở về rồi, nếu như về muộn quá, không biết cái tên hôn phu đáng sợ kia sẽ làm ra loại chuyện biếи ŧɦái gì với em."

Vương tử căm phẫn sục sôi nhíu chặt mày: "Xin hãy nhẫn nại thêm một thời gian nữa, sau khi hoàng kim hộ vệ đến, anh nhất định sẽ cứu thoát em khỏi cái địa ngục trần gian này."

Diệp Hi hức hức hức mà tỏ vẻ đáp ứng.

Trái tim vương tử lập tức bị cảm hóa, gương mặt hắn trong nháy mắt đỏ ửng, ngắm nhìn Diệp Hi nhẹ giọng nói: "Cảnh tượng xinh đẹp như vậy, thật hy vọng sau này mỗi ngày đều có thể nhìn thấy."

Diệp Hi hứa hẹn: "Có em ở đây, mỗi ngày anh đều có thể xem. Chỉ là rong biển phát sáng không phải ngày nào cũng có."

"Không." Vương tử lắc nhẹ đầu cười: "Anh nói là, lúm đồng tiền của em."

Chẳng lẽ là chuẩn bị tỏ tình àaaa! Diệp Hi bỗng cảm thấy phấn chấn, thâm tình chân thành phối hợp nói: "Em mỗi ngày đều sẽ cười cho anh xem."

Vốn dĩ vương tử còn đang chần chừ chưa quyết được câu nói này cổ vũ, lấy lại dũng khí, "phịch" một tiếng quỳ một gối xuống đất, đột nhiên cầu hôn: "Anh biết rằng đối với một người đã được tiếp thu nền giáo dục tốt mà nói, điều anh chuẩn bị làm mạo muội đến không thể tha thứ, nhưng anh cũng không cách nào áp chế được nội tâm mình xao động... Xin hỏi, định mệnh của đời anh, em có đồng ý dùng thân phận Vương phi theo anh cùng về nước không?"

Vương tử vừa dứt lời, thông báo thành công công lược nam phụ liền vang lên. Bởi vì độ khó chinh phục hắn không lớn lắm cho nên lần này chỉ được 20 ngàn điểm EXP.

Chân con muỗi có nhỏ đi chăng nữa thì cũng là thịt, Diệp Hi an ủi mình, dù sao có số mệnh sắp xếp như vầy thì hoàn toàn không quá khó.

Nhưng mà kỳ quái là, sau khi thông báo vang lên, tiếng sấm của Thẩm Tu Lâm lại không nối gót mà tới.

Diệp Hi sửng sốt một chút, thậm chí còn có chút không quen: "..."

Tại sao công lược thành công không đánh sét? Thẩm tổng của chúng ta có phải là không yêu tui nữa không!?

"Em... Nguyện ý không?" Thấy Diệp Hi chậm chạp không trả lời, vương tử thấp thỏm hỏi, trong mắt tràn đầy hoảng loạn không chút che giấu.

Tuy rằng EXP đã tới tay nhưng sợ rằng sau khi cự tuyệt nam phụ sẽ nháo, Diệp Hi không thể làm gì khác hơn là thuận lời nói: "Em nguyện ý, vừa rồi em chỉ là quá bất ngờ."

"Thần linh trên cao, anh sẽ dùng toàn bộ linh hồn của anh để yêu em." Vương tử mang theo vẻ mặt gần như thành kính, hôn nhẹ một cái trên đầu ngón tay Diệp Hi.

Mười phút sau, Diệp Hi đưa vương tử quay về.

Vương tử là một nam phụ tương đối có gia giáo, cho dù là xác lập quan hệ rồi cũng không vội vàng đòi hôn hay là đυ.ng chạm tay chân. Hắn chỉ là khắc chế lễ độ nói hết lời yêu thương với Diệp Hi mà thôi, cũng không khó ứng đối.

Xử lý tốt vương tử xong, Diệp Hi tâm tình hơi xoắn xuýt mà trở lại biệt thự Thẩm Tu Lâm.

Ngày hôm nay Thẩm Tu Lâm không có nửa đường chặn cậu, cũng không chờ cậu trước cửa, bầu trời vạn dặm không mây, ngàn sao tỏa sáng lấp lánh, thậm chí tiếng sấm đứt quãng lúc trước cũng đã ngừng. Diệp Hi đi vào biệt thự, một người hầu và vệ sĩ đều không thấy, tâm lý bị bầu không khí khác thường này làm cho vô cùng hoảng loạn!

"Đã xảy ra chuyện gì...?" Diệp Hi lẩm bẩm tự hỏi, bôn ba đi về phía phòng ngủ Thẩm Tu Lâm.

Mọe nó, yên tĩnh thành như thế này thật sự đáng sợ. Mình thà rằng Thẩm tổng đánh cmn chín chín tám mốt tiếng sấm còn hơn!

Diệp Hi đi tới cửa phòng ngủ Thẩm Tu Lâm, khẽ đẩy cửa ra một nửa, ló đầu vào nhìn.

Phía xa xa, Thẩm Tu Lâm đang trầm mặc ngồi bên giường, thân ảnh bị giường chèn ép rất nhỏ bé, Diệp Hi cảm giác hắn dường như là ngẩng đầu nhìn thoáng qua về phía cửa nhưng mà do khoảng cách quá xa nên không rõ cho lắm. Vì vậy cậu liền đi vào phòng ngủ, xoay tay lại đóng cửa, đi tới trước mặt Thẩm Tu Lâm, ra vẻ thoải mái chào hỏi: "... Hi, chào buổi tối."

Muốn làm bộ cái gì cũng chưa xảy ra, thế nhưng nguỵ trang một chút cũng không giống!

Thẩm Tu Lâm mặt không đổi sắc nhìn chằm chằm Diệp Hi, đáng sợ đến nỗi cậu nổi hết cả da gà da vịt lên, hai người không nói gì mà nhìn nhau chốc lát, Diệp Hi cấp tốc bại trận trong khí tràng lạnh như băng của Thẩm Tu Lâm.

"... Em đi tắm đây." Diệp Hi cười gượng, quay người muốn chạy đi nhưng mà chân còn chưa kịp bước, cổ tay đã bị Thẩm Tu Lâm nắm lại, đột nhiên kéo ra sau. Cả người Diệp Hi ngã ngồi trên đùi hắn, nghĩ thầm xong đời cmnr, vừa định đứng dậy, eo nhỏ liền bị hai cánh tay mạnh mẽ siết chặt. Thẩm Tu Lâm không nhẹ không nặng cắn tai cậu một cái, thanh âm vừa thấp vừa từ tính, nhưng hiệu quả lại có thể so với một tiếng sấm nổ: "Em mang nam phụ tới nơi chúng ta ước hẹn ngày hôm qua?"

Diệp Hi sợ tới mức da đầu căng thẳng, tay chân luống cuống đẩy tay Thẩm Tu Lâm ra nỗ lực chạy trốn, hữu khí vô lực giải thích: "A, cái đó, cũng là vì EXP..."

Thẩm Tu Lâm buông ra một cánh tay đang kiềm eo Diệp Hi, một lần nữa vòng tay qua ôm chặt cậu, làm cho người trong ngực không thể động đậy chút nào. Con người đỏ sậm càng ngày càng đậm màu hơn: "Ngày hôm qua anh chỉ sao cho em ngắm, ngày hôm nay em liền chỉ cho người khác xem?"

"Em xin lỗi!" Diệp Hi tim đập như trống chầu, nhanh chóng xin lỗi và nguỵ biện: "Thế nhưng, thế nhưng nam phụ đều là người giả, anh cứ xem như em là đang chỉ cho không khí không được sao..."

Là ảo giác của mình sao, huhu nhìn Thẩm tổng giống như sắp hắc hóa đến nơi rồi ấy!

Nhưng Thẩm Tu Lâm cũng không trả lời, hắn chỉ tiếp tục lạnh lùng truy vấn: "Lúc trước em nói chỉ nhặt được một nam phụ?"

Diệp Hi không thể làm gì khác hơn là lại phải tung ra một phần ba: "Thực ra tên này trưa hôm nay vừa nhặt được!"

Thẩm Tu Lâm châm chọc nở nụ cười: "Ha? Nửa ngày liền công lược thành công?"

"Đúng rồi, sao anh biết em dẫn hắn đi vậy?" Diệp Hi run lẩy bẩy đổi chủ đề.

Thẩm Tu Lâm chậm rãi nói: "Bởi vì anh cũng đi, muộn hơn em một chút, vốn là muốn đi giải sầu..."

Kết quả lại rất sốt ruột!

"Anh hận không thể "làm chết" em." Thẩm Tu Lâm êm ái liếʍ tai Diệp Hi, tà khí mà nói nhỏ: "Muốn cho em ở dưới thân anh khóc lóc xin tha..."

Diệp Hi mặt đỏ như lửa đốt, nhỏ giọng nói: "Vậy em trực tiếp xin tha với anh có được không?"

Thẩm Tu Lâm: "..."

Diệp Hi chớp chớp mắt to: "Chỉ bỏ bớt cái bước "làm em" kia thôi?"

Thẩm Tu Lâm chậm rãi hít sâu, giống như đang vất vả nhẫn nhịn thứ gì đó!

Nói được làm được, Diệp Hi liền quyết đoán cầu xin tha thứ: "Tráng sĩ tha mạng, van ngươi."

Thẩm Tu Lâm: "..."

Diệp Hi: "Anh còn tức giận không?"

"Tức giận." Thẩm Tu Lâm siết chặt eo Diệp Hi: "Em đã nói với hắn, nếu như em về quá muộn, không biết cái tên hôn phu đáng sợ kia sẽ làm ra loại chuyện biếи ŧɦái gì với em?"

Fuck! Trán Diệp Hi chảy ra mồ hôi lạnh, vội vã giải thích: "Đó là để tỏ vẻ đáng thương, kí©ɧ ŧɧí©ɧ ý muốn bảo vệ của nam phụ mà thôi, dễ lừa EXP. Em một chút cũng không thấy anh đáng sợ, thật sự..."

"Đừng giải thích." Thẩm Tu Lâm thô lỗ ngắt lời: "Anh hiện tại thật sự là muốn làm chút chuyện biếи ŧɦái với em."

***

Tác giả có lời muốn nói:

Thẩm tổng: Tức giận là giả, biếи ŧɦái là thật.