Tả Thực Phái Mary Sue

Chương 30

Nghe xong bài diễn văn Diệp Hi thỉnh thoảng nghẹn ngào kể lể, vương tử đúng như dự đoán toát ra thần sắc cường liệt oán giận, y thất vọng lắc đầu, thở dài nói: "Tôi từng nghe nói tại quốc gia Đông Phương lâu đời này có một gia tộc vô cùng giàu có, đủ để khống chế mạch kinh tế toàn cầu - Hoàng Phủ gia tộc. Không ngờ rằng người thừa kế gia tộc ấy thế nhưng lại có thể làm ra loại chuyện khuyết thiếu tinh thần quý tộc nghiêm trọng như bức hôn vậy..."

Xem ra Hoàng Phủ đại thiếu gia với ánh hào quang của nhân vật chính chiếu rọi lung linh trên đầu tại thế giới Mary Sue cũng nổi tiếng không khác tổng thống Mỹ ở thế giới thật là bao nhỉ, ngay cả vương tử nước ngoài cũng đã từng nghe qua đại danh của hắn

"Đúng vậy!" Diệp Hi lập tức vỗ tay tán thành, mặt dày cảm xúc dạt dào nói: "Thực ra từ nhỏ em đã luôn mơ ước được gả cho một vị vương tử tóc vàng, trên đầu có vương miện vàng ròng khảm ngọc thạch, hơn nữa người ấy còn sẽ cưỡi ngựa trắng tới đón em. Nhưng thật đáng tiếc, giấc mơ đó đã không thể thành hiện thực được rồi."

Hiển nhiên Diệp Hi đã vì EXP mà vứt bỏ toàn bộ tiết tháo, ước mơ từ nhỏ nói thay đổi là đổi ngay!

Vương tử nghe vậy, anh tuấn cười tươi, ưu nhã khom người với Diệp Hi nói: "Xin lỗi, vẫn luôn chưa tự giới thiệu bản thiệu, thực ra tôi là..."

Êi, lúc trước tui có đọc qua giới thiệu tóm tắt nhân vật rồiii. Diệp Hi ngáp to một cái, nhàm chán tiến vào trạng thái buồn ngủ khi tới lớp, hơn nữa còn ỷ vào việc vương tử không nhìn thấy mà lặng lẽ ngoáy mũi mấy cái.

Thật đúng là vô cùng thô tục!

Vương tử thao thao bất tuyệt tự giới thiệu bản thân một hồi: "... Lewis đệ X, hết."

Diệp Hi nhịn xuống xúc động muốn nhảy múa một đoạn trước mặt vương tử, cho phép bản thân bung lụa bay lên ghế sô pha ngồi vắt chân chễm chệ hình chữ X, bóp mũi nhéo nhỏ giọng: "Trời ơi ~ không ngờ em lại có thể gặp được một vị vương tử điện hạ thật sự ~ Nhưng tại sao anh vẫn luôn phải đeo bịt mắt ~ "

Thanh âm như thế, lại kết hợp với dáng ngồi như vậy quả thực vạn phần không hài hòa!

"Đó là bởi vì..." Vương tử cười khổ sờ sờ bịt mắt của mình: "Tôi được thừa hưởng huyết thống hoàng kim của nhiều đời hoàng thất X Quốc, là người sở hữu mắt hoàng kim. Bất cứ vật gì bị tôi nhìn vào đều sẽ ngay lập tức biến thành vàng, cho nên từ khi sinh ra tôi đã bắt đầu đeo bịt mắt, rất ít khi tháo xuống."

Diệp Hi: "..."

Người anh em, thực ra anh mới chân chính là người có thể khống chế mạch kinh tế toàn cầu đấy! Anh chỉ cần liếc mắt nhìn biển rộng một cái, ngày hôm sau rác thải trên toàn thế giới đều sẽ biến thành vàng đó có biết khôngggg!

"Liếc mắt nhìn thì liền biến thành vàng ư? Sao lại có thể như thế nhỉ?" Diệp Hi sắc mặt lạnh nhạt, lười diễn biểu cảm, chỉ có giọng nói là vô cùng nhuyễn manh: "Nếu như vậy, vương tử điện hạ không phải là chưa từng nhìn qua ai sao?"

Vương tử vẻ mặt nghiêm túc lắc đầu, nói: "Chỉ từng nhìn một lần. Đó là lúc tôi năm tuổi, bởi vì hiếu kỳ mà tự ý tháo bịt mắt xuống nhìn thị vệ bên người của mình, chỉ trong nháy mắt hắn liền biến thành một khối tượng vàng. Từ đó về sau tôi không còn nhìn ai nữa... Đó là một lần duy nhất, làm tôi hối hận đến tận bây giờ vẫn chưa thôi."

Mấu chốt để công lược nam phụ này nằm ở chỗ cần phải để cho y phát hiện ra rằng mình là người duy nhất sẽ không chịu ảnh hưởng của mắt hoàng kim. Điều đó không phải là rất có cảm giác như số mệnh an bài sao? Vừa nghe đã thấy sướиɠ rồi!

Tuy rằng trong phần giới thiệu không có chỉ mặt gọi tên nói rõ, nhưng căn cứ vào quy luật của thế giới nhiệm vụ, Diệp Hi cho rằng người sẽ làm mắt hoàng kim của vương tử mất đi hiệu lực chắc chắn chính là mình. Huống hồ, cứ cho là không phải đi thì dù sao sau khi biến thành tượng vàng xong liền lập tức tử vong, lúc đấy kiểu gì cũng được trọng sinh ấy mà! Cho nên Diệp Hi không sợ hãi sức mạnh của mắt hoàng kim chút nào, nhanh chóng quyết định nghĩ ra biện pháp khiến cho vương tử phải nhìn mình một lần.

Cậu hạ quyết tâm, vì vậy tiếp tục tỏ vẻ hoài nghi nói: "Nhưng em vẫn cảm thấy rất khó tin, bây giờ anh có thể lấy bịt mắt xuống để biến một vật thành vàng cho em xem với được không?"

Vương tử khẽ mỉm cười đáp lời: "Đương nhiên là được, tôi có thể thỏa mãn cái nguyện vọng nho nhỏ này của ân nhân cứu mạng. Xin vui lòng đưa cho tôi một vật cậu sẽ không sử dụng nữa."

Diệp Hi tiện tay lấy một cái gối ôm từ trên ghế sô pha xuống, đặt vào tay vương tử: "Cái gối ôm này có được không?"

"Được." Vương tử một tay đặt lên bịt mắt, trước lúc tháo nó xuống y nghiêm giọng nhắc nhở Diệp Hi: "Xin nhất định hãy tránh khỏi phạm vi tầm mắt của tôi, tốt nhất là nên đứng phía sau lưng tôi ấy. Đừng để cho ánh mắt của tôi nhìn thẳng vào cậu, nếu không, cho dù chỉ là trong nháy mắt, cậu cũng sẽ biến thành tượng vàng như người thị vệ kia."

Quả thực giống như đang nghe truyện cổ tích... Diệp Hi nghĩ thầm, đứng phía sau lưng vương tử, làm tốt công tác chuẩn bị doạ cho vương tử nhảy dựng lên, nói: "Em đã đứng phía sau anh."

Vương tử dùng hai ngón tay cầm vào bịt mắt của mình, nhẹ nhàng kéo xuống một cái, sau đó lập tức chậm rãi mở mắt ra.

Đó là một đôi mắt rất đẹp, một vẻ đẹp dịu mát như bầu trời mùa thu. Bao bọc bên ngoài con ngươi trong xanh sáng ngời như ngọc thạch là màu chàm sẫm, càng vào trong càng nhạt màu hơn, từ xanh đậm của nước biển chậm rãi tan thành sắc xanh của bầu trời. Nơi gần đồng tử nhất lại tựa như một vầng trăng tròn trong suốt ôm lấy con ngươi đen láy ẩn ẩn những ánh vàng...

Khi ánh mắt của vương tử rơi vào chiếc gối ôm trong tay, những điểm vàng này liền lóe sáng lên, lập tức biến cái gối ôm mềm như bông kia thành một khối vàng vuông vức, thoạt nhìn có vẻ nặng, từ trong tay vương tử đập sầm xuống sàn nhà.

Đệt đệt, người anh em, mắt của anh đẹp quá, ưu thế chủng tộc quả là lợi hại, ngay cả màu sắc nhãn cầu cũng có thể vi diệu đến thế. Diệp Hi trong lòng tấm tắc tán thưởng, aida chỉ là so với Thẩm tổng vẫn là kém hơn một chút. Vẻ đẹp của Thẩm tổng có hồn hơn nhiều, lại còn phù hợp với thẩm mỹ của người Phương Đông bọn tui nữa, Thẩm tổng...

Khoan khoan! Thời khắc then chốt như thế này tại sao mình lại muốn khen Thẩm tổng!?

Diệp Hi quyết đoán quét bay hình ảnh Thẩm tổng lượn lờ không tan trong đầu, mạnh mẽ nhảy đến trước mặt vương tử vẫn còn đang mở mắt, cực kì bướng bỉnh!

Vương tử sợ ngây người, trước khi ánh sáng trong mắt tiếp xúc đến Diệp Hi vội vàng nhắm mắt lại, kinh hoàng xí xô xí xào một tràng tiếng mẹ đẻ.

"Em nghe không hiểu." Diệp Hi tự nhiên hoạt động tay chân một chút, thậm chí còn hoạt bát mà nhảy hai cái: "Vương tử điện hạ, hình như mắt hoàng kim của anh không có tác dụng với em."

"Sao có thể? Vừa rồi rõ ràng tôi đã nhìn thấy cậu." Ấn đường vương tử nhăn lại, đôi mắt vẫn gắt gao nhắm chặt, sắc mặt hết sức kích động, dường như là mang theo vài phần điên cuồng ý vị lẩm bẩm: "Chẳng lẽ cậu chính là cái người trong truyền thuyết... Không, sẽ không có chuyện trùng hợp như thế được... Nhưng mà Đại tư tế đã từng nói vạn sự trên thế gian này hết thảy đều là do thần linh an bài..."

Diệp Hi cẩn thận tiến lên chọc chọc người vương tử, nói: "Vương tử điện hạ, anh có muốn lại nhìn em một lần nữa không?"

"Nhưng nếu như vừa rồi chỉ là ngoài ý muốn..." Trong lòng vương tử hai xu hướng muốn mở mắt và phải nhắm mắt đang đấu tranh kịch liệt, qua nửa ngày, y mới ngẩng đầu lên, đầy mồ hôi xoay đầu về phía Diệp Hi, y chần chử cắn cắn môi, cố gắng tự trấn định lại, nói: "Xin lỗi, là tôi thất lễ rồi."

Diệp Hi vội đáp: "Không có việc gì, vừa nãy anh đã nhìn thấy em, nhưng mà em không sao cả."

Vương tử trầm ngâm chốc lát, nói: "Đại tư tế nước tôi đã từng nói, mỗi một người thừa kế huyết thống hoàng kim đều sẽ có một định mệnh của đời mình, như là mặt trăng với mặt trời, như là trời với đất. Người định mệnh ấy chính là người duy nhất có thể khiến cho mắt hoàng kim tạm thời mất đi hiệu lực, hắn có thể làm cho người sở hữu hoàng kim huyết mạch không cần lo lắng mà mở mắt ra ngắm nhìn thế giới này. Nhưng mà, chưa từng có ai tìm được định mệnh của đời mình, bởi vì bọn tôi không có cách nào phân rõ được người đó, chính là, em..."

Diệp Hi cảm xúc dạt dào: "Không lẽ, em chính là định mệnh của đời anh sao?"

Wow, cái thiết lập này cũng thực cmn Mary Sue ghê, có thể bình ổn sức mạnh Kraken, có thể làm cho huyết thống hoàng kim mất đi hiệu lực, có thể hòa tan trái tim đóng băng ngàn năm của sát thủ máu lạnh... Vị Mộ Dung tiểu thiếu gia này đúng là chả khác gì thần dược trị bách bệnh mà!

Diệp Hi rèn sắt khi còn nóng: "Anh mở mắt ra nhìn em đi, lẽ nào anh không hiếu kỳ sao?"

Vương tử hít sâu một hơi, dùng tốc độ cực chậm cẩn thận mở hai mắt ra, chỉ sợ vô ý liếc mắt một cái Diệp Hi liền chết. Nhưng mà, một giây, hai giây, ba giây... Thời gian lặng lẽ trôi qua, hai người đứng đối diện nhau, không chớp mắt ngắm nhìn nhau, lại không hề xảy ra chuyện gì.

Một đám lửa tình sáng rực cháy lên từ sâu thẳm trong mắt vương tử, tựa như thay thế những ánh vàng kia, y bàng hoàng không thể tin nổi gắt gao nắm chặt hai tay Diệp Hi, gương mặt cực kỳ đẹp trai góc cạnh rõ ràng kia toàn bộ ánh lên niềm vui sướиɠ rạng ngời, nhìn qua càng thêm chói mắt hơn so với lúc trước. Cùng lúc đó, vương tử đưa mắt sang nhìn qua những vật dụng sinh hoạt trong phòng, nhưng cũng chẳng có gì xảy ra cả.

—— Lúc tiếp xúc cùng định mệnh đời mình, sức mạnh của mắt hoàng kim sẽ tạm thời biến mất.

"Định mệnh của đời anh, lần tai nạn trên biển này nhất định là sự an bài của thần linh để cho anh gặp được em." Vương tử kích động đến cả người hơi run lên, rũ mắt nhìn và nỗ lực khắc chế hôn nhẹ một cái trên mu bàn tay Diệp Hi, hỏi: "Em có nguyện ý trở về quốc gia của anh không? Thân là người thừa kế vương vị, anh thề với thần linh anh sẽ dành cho em lễ ngộ cấp bậc cao nhất. Em sẽ trở thành một thành viên của hoàng thất, tên em sẽ vĩnh viễn được khắc ghi trong gia phả hoàng thất hoàng kim... Em có đồng ý không?"

Tại sao không phải là cầu hôn! Diệp Hi không khỏi thất vọng tràn trề, cũng lập tức dối trá mà tỏ vẻ đồng ý: "Em nguyện ý đi cùng anh, chỉ cần có thể thoát khỏi sự khống chế của Hoàng Phủ thiếu gia thì em sao cũng được. Thế nhưng anh có biện pháp rời khỏi hòn đảo này không?"

"Quá tốt rồi, cảm tạ thần linh!" Nghe thấy Diệp Hi nguyện ý đi cùng mình, vương tử thở phào nhẹ nhõm một hơi thật sâu, ôn nhu giải thích: "Anh có biện pháp rời khỏi nơi này. Khi anh sinh ra đã cùng Đại tư tế nước anh ký ước huyết khế, hắn có thể cảm ứng được hoàng kim huyết mạch trong cơ thể anh. Bất kể là anh ở nơi nào, hắn đều có thể chuẩn xác mà cảm ứng được. Chiến hạm hoàng gia hẳn là đã xuất phát lên đường cứu viện rồi, về điểm này em không cần lo lắng."

Diệp Hi: "..."

Thứ cho tôi nói thẳng, dựa vào kinh nghiệm xét duyệt đam mỹ ba tháng của tôi, vị vương tử điện hạ này cùng Đại tư tế của y thực ra cũng rất có mùi gei!

Nói vậy, quân cứu viện của nguyên soái và vương tử không chừng sẽ đến hòn đảo này cùng lúc. Tới lúc đó tình cảnh có thể sẽ khá là nan giải, cho nên trước đó nhất định phải công lược thành công hai nam phụ này rồi... Diệp Hi ở trong lòng tính toán, chỉ cần EXP tới tay là được, mặc kệ bọn họ nháo đến long trời lở đất!

Vương tử trầm ngâm chốc lát, lại nói: "Tuy rằng rất thất lễ nhưng trước khi chiến hạm hoàng gia tới cứu viện, anh cho rằng tốt nhất là mình không nên gặp mặt chủ nhân của hòn đảo này để tránh những phiền toái không cần thiết. Xin hỏi nơi trú ngụ này của anh có tuyệt đối bí mật không?"

"Tuyệt đối bí mật, chỉ cần điện hạ không đi ra khỏi cánh cửa này." Vì để không cho vương tử đổi ý, Diệp Hi lại một lần nữa thêm mắm dặm muối kể lể các hành vi biếи ŧɦái của vị hôn phu, bôi đen Thẩm tổng từ đầu đến chân, lại một lần từ chân lên đầu! Sau đó, cậu liền quan tâm hỏi nhỏ: "Điện hạ có đói bụng không?"

Khuôn mặt tuấn mỹ của vương tử ngay lập tức hơi ửng đỏ, nói: "Đúng là có chút đói."

"Anh chờ một chút, em đi chuẩn bị chút đồ ăn đến." Diệp Hi chớp chớp mắt, nhẹ nhàng bước ra ngoài.

Chỉ chốc lát sau, Diệp Hi liền quay trở về cùng một chậu hải sản chín to bự trên tay, cặp mắt to xinh đẹp cong thành hình vầng trăng khuyết, khi cười lộ ra hàm răng trắng nhỏ đều tăm tắp cùng hai lúm đồng tiền trên má, vô cùng vui vẻ đặt bữa tiệc hải sản lớn trên bàn trước mặt vương tử, nghịch ngợm khom người thi lễ nói: "Điện hạ, mời dùng cơm."

Vì vậy vương tử điện hạ trong nháy mắt liền bị tiểu khả ái tinh nghịch này hạ gục!

Diệp Hi: "..."

Dùng đồ ăn nam phụ thứ nhất làm ra đưa cho nam phụ thứ hai ăn, mình thật là một nam nhân xấu xa, siêu cấp vô tình!

Cùng lúc đó, tại cổng biệt thự, Thẩm tổng vẫn cứ yên lặng đứng ngóng trông Diệp Hi trở về, gần như sắp biến thành một hòn vọng phu...

***

Tác giả có lời muốn nói:

Thẩm tổng: Ngày hôm nay phần diễn của tôi chỉ có 29 chữ.