Bác sĩ Hiên Viên chở Diệp Hi đến nơi gọi là chỗ nghỉ ngơi tạm thời nhưng cũng hết sức xa hoa, đẹp đẽ. Đó là một ngôi nhà rộng sáu trăm mét vuông với lối bài trí tinh tế mang lại cảm giác vừa thoải mái, vừa thật trang hoàng, lộng lẫy.
Lúc dẫn Diệp Hi vào, bác sĩ Hiên Viên cười khổ, nói: "Đây chỉ là chỗ nghỉ ngơi tạm thời nên thật sự rất đơn sơ."
"Em cảm thấy nơi này rất tốt." Diệp Hi bề ngoài miễn cưỡng duy trì vẻ rụt rè nhưng nội tâm lại đang mở nhạc quẩy tưng bừng.
Rốt cuộc không cần phải thi đi bộ nửa tiếng mới đến được nhà vệ sinh!
Rốt cục mỗi sáng thức giấc không cần cảm thấy như đang ở nơi rừng hoang núi vắng!
Rốt cục trước khi ra khỏi phòng ngủ không cần đau đầu suy nghĩ nên đi hướng nào!
Thực sự là rất sảng cmn khoái!!!
Bác sĩ Hiên Viên thở dài: "Chỉ sợ cậu phải chịu khổ một thời gian rồi."
Diệp Hi vẻ mặt ngoan ngoãn: "Không sao đâu ạ."
Tui nguyện ý mỗi ngày đều được chịu khổ như này, thank you very much.
Hiên Viên bác sĩ rũ mắt nhìn chăm chú tiểu thiếu gia rõ ràng mảnh mai lại cố tỏ ra kiên cường trước mặt, sự thương cảm trong mắt tăng nhanh về lượng đủ để biến đổi về chất (*), một giây sau liền hóa thành yêu thương đong đầy như biển rộng bao la...
Tăng nhanh về lượng đủ để biến đổi về chất (*): Nghiên cứu thêm quy luật lượng - chất của triết học Mác - Lênin để hiểu rõ.
Thiết lập "nam phụ một lời không hợp liền điên cuồng yêu tiểu thụ ngốc nghếch" đặt ra trong nguyên tác được áp dụng hoàn toàn triệt để, không sai chút nào!
"Em muốn đi tắm, ban nãy đau bụng quá nên bây giờ cả người dính đầy mồ hôi, rất khó chịu." Diệp Hi mở to mắt chớp chớp, tiếp tục cố gắng phóng điện câu dẫn nam phụ.
Ánh mắt yêu thương đong đầy như biển rộng của bác sĩ Hiên Viên trong nháy mắt liền biến thành du͙© vọиɠ cơ khát trần trụi của mãnh thú, tựa hồ hận không thể đem Diệp Hi ăn vào bụng!
Diệp Hi ngơ ngác nhìn y: "..."
Ánh mắt của nam phụ này kì quái ghê...
Mình cũng không phải tôm hùm nhỏ xào cay, tại sao lại nhìn mình như vậy ha ha ha ha ha!
Bác sĩ Hiên Viên nhìn biểu tình hồn nhiên như cô tiên của tiểu thiếu gia trước mặt, đành phải chậm rãi hít sâu, cố gắng dập tắt ngọn lửa du͙© vọиɠ tà ác vừa dấy lên trong cơ thể, cắn răng nói: "Tôi đi lấy cho cậu một bộ quần áo mới, có thể sẽ hơi rộng một chút."
Diệp Hi sung sướиɠ theo sau y: "Dạ. Làm phiền bác sĩ rồi."
Mười phút sau, Diệp Hi vừa ngâm mình trong bồn tắm mát-xa của Hiên Viên, vừa vui vẻ huýt sáo xem TV. Những cánh hoa trên đầu rơi xuống nước tạo thành bồn tắm hoa tường vi thơm ngát.
Mà cùng lúc đó, Thẩm tổng lại đang bị trận mưa to sấm chớp bão bùng cùng cơn lốc xoáy do chính mình tạo ra nhốt ở bệnh viện...
...bởi vì máy bay tất nhiên không thể nào cất cánh được trong loại thời tiết cứ một giây lại có một tia chớp xẹt tới này.
Do vậy, Thẩm tổng chỉ có thể ôm cục tức trong lòng đứng trước đại sảnh bệnh viện giận dữ nhìn chằm chằm cơn mưa rào tầm tã ngập trời ngập đất trước mặt, chờ tài xế lái xe tới đón.
Diệp Hi trong bồn tắm: "Má ơi, Châu Tinh Trì hài quá ha ha ha!"
Thẩm Tu Lâm tại bệnh viện: "..." Rào rào, ầm ầm!
Sau khi tắm rửa sạch sẽ xong, Diệp Hi mặc bộ quần áo mới mà bác sĩ Hiên Viên đưa cho.
Trong thế giới hiện thực cậu vốn thuộc về loại hình gầy gò, vóc dáng cũng không cao. Sau khi tiến vào thế giới Mary Sue thì cả thân người đều nhỏ lại một vòng, trở nên càng thon gọn hơn. Quần áo bác sĩ Hiên Viên đưa cho mặc lên căn bản không vừa, cổ áo hở ra để lộ xương quai xanh tinh xảo chọc người phạm tội, ống tay áo cũng thừa ra một đoạn phải xắn lên - chính là bộ dáng tinh tế đáng yêu đến độ hoa gặp hoa nở, gay gặp gay thương...
"Em tắm xong rồi." Diệp Hi lau khô tóc, ngồi sát bên cạnh bác sĩ Hiên Viên, suy nghĩ tiếp theo nên làm gì để công lược nam phụ này.
Sắc dụ vẫn là tốt nhất!
Mặc dù mình cái gì cũng phẳng như giấy, không có gì đáng xem nhưng còn hơn không làm gì... Diệp Hi nghĩ vậy bèn cố tình làm lệch cổ áo, lộ ra hơn nửa một bên vai.
Chúc mừng người chơi Diệp Hi thành công mở khóa kỹ năng "Sắc dụ dù sao cũng tốt hơn không làm gì", độ hảo cảm của nam phụ miễn cưỡng +1! Diệp Hi trong lòng vui sướиɠ tưởng tượng.
Bác sĩ Hiên Viên liếc mắt nhìn cậu sau đó liền toát ra ánh mắt thèm khát giống y hệt lúc Diệp Hi nhìn đĩa tôm hùm nhỏ xào cay.
Diệp Hi mặt ngây thơ vô (số) tội: "... Bác sĩ đói bụng sao?"
Trên người tiểu thiếu gia trước mặt tản ra mùi hương hoa tường vi thơm ngát cùng hơi nước ướŧ áŧ, nhìn qua cực kỳ giống một khối điểm tâm nhỏ mềm mại thơm ngon.
"Rất đói." Hiên Viên bác sĩ máu sôi sùng sục, nhích lại gần Diệp Hi giọng khàn khàn hỏi: "Phải làm sao bây giờ?"
Diệp Hi bóp giọng nũng nĩu thúc giục: "Vậy bác sĩ nhanh đi ăn cơm đi, tuyệt đối không được để dạ dày đói đâu đó~."
Chúc mừng người chơi Diệp Hi thành công mở khóa kỹ năng "Ân cần dặn dò", độ hảo cảm của nam phụ trong nháy mắt +5! Diệp Hi trong lòng tiếp tục tự chơi vui vẻ.
Bác sĩ Hiên Viên đυ.ng phải cái đinh mềm bèn cố hết sức áp chế kích động, không cam lòng nhìn chăm chú Diệp Hi, ôn nhu nói: "Cậu hãy nhìn vào mắt tôi đi."
Dứt lời, bác sĩ Hiên Viên liền phóng ra những tia cưng chiều cùng thương tiếc, dục hỏa cùng yêu mến, muốn tiến tới nhưng không thể biến thành ưu thương, và nhất kiến chung tình điên cuồng chờ đợi,... biết bao loại cảm xúc cùng hòa lẫn vào nhau trong ánh mắt ấy...
Chỉ là, Diệp Hi trì độn hoàn toàn không phân tích nổi bất kì thành phần nào của tia sáng nơi đáy mắt y, đành phải chân thành ca ngợi nói: "Mắt bác sĩ thật đẹp, đặc biệt sáng ngời, thật giống như ánh sao vậy."
Chúc mừng người chơi Diệp Hi thành công mở khóa kỹ năng "Nhiệt tình nói lời yêu thương", độ hảo cảm của nam phụ +5! Diệp Hi vẫn đang chơi đến quên trời quên đất!
"..." Bác sĩ Hiên Viên thất vọng mặc áo khoác đứng dậy, quyết định bản thân cần phải ra ngoài hít thở không khí để bình ổn lại tâm tình.
Diệp Hi nói vọng ra: "Lúc trở về làm phiền bác sĩ mua cho em một bó hoa bách hợp với nhé."
Bác sĩ Hiên Viên mỉm cười: "Được."
Chúng ta cần phải biết một điều,
ý nghĩa của loài hoa bách hợp, chính là tình yêu thuần khiết.
Diệp Hi liếʍ liếʍ môi: "Bác sĩ chọn cánh hoa dày dày, ngon ngon một chút nha. Em cảm ơn bác sĩ nhiều."
Sau biết bao ngày tháng nếm đủ loại hoa, Diệp Hi cảm thấy ăn hoa bách hợp vẫn là hơi hơi ngon một chút xíuuuuu.
"..." Bác sĩ Hiên Viên u buồn đội mưa rào đi ra cửa.
Tạm biệt nhé, tình yêu thuần khiết của tôi!
Cứ như vậy, Diệp Hi sinh hoạt cùng bác sĩ Hiên Viên tại đây ba ngày. Mặc dù là trước mặt nam phụ phải ăn hoa uống sương sớm để tránh OOC có chút buồn nhưng mọi thứ khác đều rất tốt. Đi đâu cũng cực kì thuận tiện, muốn xuống giường liền xuống giường; muốn đi nhà xí liền WC thẳng tiến; gần đó còn có một cửa hàng bán cơm hoa không tệ; lại không cần phải thận trọng tiếp xúc với sếp tổng, mỗi ngày chỉ cần nằm xoài trên ghế sôpha xem TV, thực sự sảng khoái vô cùng!
Đương nhiên, sau khi sảng khoái xong vẫn phải cố gắng công lược nam phụ. Ba kỹ năng "Sắc dụ dù sao cũng hơn không làm gì", "Ân cần dặn dò" và "Nhiệt tình nói lời yêu thương" không ngừng được thay phiên sử dụng đều đặn mỗi ngày.
Có điều, mãi mà vẫn không thấy nam phụ tỏ tình gì, Diệp-thẳng-nam hết sức buồn rầu...
Hệ thống này không có công cụ kiểm tra độ hảo cảm nhỉ, không biết hiện tại được bao nhiêu rồi. Diệp Hi lo lắng sốt ruột nghĩ, chẳng lẽ muốn mình phải mở lời trước ư? Má nó chứ, không rụt rè như vậy lỡ đâu bị tính là OOC thì sao?
Thế nhưng Diệp Hi đang phi thường sốt ruột đâu hay bác sĩ Hiên Viên thực ra đã bởi vì lần trước ẩn ý bày tỏ lại chạm phải cái đinh mềm mà lo âu ba ngày ngủ không ngon.
Bởi vì đêm đêm, y lại rối rắm không biết người y dẫn về nhà, cũng điên cuồng yêu kia đến tột cùng là tiểu bạch hoa trì độn xuẩn manh hay là một đóa hoa thanh lãnh giảo hoạt.
Vì vậy buổi sáng ngày cuối cùng, Diệp Hi rốt cục không nhịn được nữa.
Bây giờ là hơn 9 giờ sáng, cách thời gian kết thúc nhiệm vụ chỉ còn chưa tới nửa giờ. Tuy rằng trên lý thuyết có thể tiếp tục ở đây thêm một thời gian ngắn để công lược bác sĩ Hiên Viên, nhưng biết đâu như thế sẽ làm chậm tiến độ thực hiện nhiệm vụ chủ tuyến, cho nên nhất định phải tăng nhanh tốc độ chinh phục lên thôi!
Sau khi rửa mặt xong xuôi, bác sĩ Hiên Viên bởi vì lại một đêm mất ngủ uể oải bước ra khỏi phòng tắm, chuẩn bị đi làm bữa sáng.
Vừa đẩy cửa ra, y liền nhìn thấy Diệp Hi mắt lấp lánh đứng trước cửa, trên người mặc chỉnh tề bộ quần áo lúc mới tới, một bộ dạng muốn đi ra ngoài.
Bác sĩ Hiên Viên xoa đầu cậu, hỏi: "Chào buổi sáng, cậu muốn ra ngoài hả?"
Diệp Hi gật đầu.
Bác sĩ Hiên Viên dịu dàng nói: "Cậu muốn đi đâu? Đợi một chút tôi sẽ lái xe chở cậu đi."
Diệp Hi do dự một hồi, ngay thẳng hỏi: "Bác sĩ có điều gì muốn nói với em không?"
Bác sĩ Hiên Viên trầm mặc: "..."
Diệp Hi mặt tràn đầy thất vọng chân thật: "Không có?"
Câu dẫn lâu như vầy mà độ hảo cảm vẫn chưa đủ sao?
Bác sĩ Hiên Viên ngữ khí có chút thương cảm: "Có rất nhiều, cậu muốn nghe câu nào?"
Diệp Hi nhanh trí hỏi ngược lại: "Nếu như em nói chẳng mấy chốc nữa em phải rời khỏi nơi này, bác sĩ sẽ nói gì?"
Làm ơn đừng là "thuận buồm xuôi gió" cái con khỉ gì đó!
"Cậu phải đi sao?" Hiên Viên bác sĩ cắn răng: "Đi đâu?"
Diệp Hi không đáp, mà là tiếp tục truy hỏi: "Khoan hẵng bàn về chuyện này, bác sĩ có muốn nói gì với em không?"
"Cậu..." Bác sĩ Hiên Viên thống khổ đỡ trán: "Không đi được không?"
Lưu luyến chính là có cơ hội! Diệp Hi nắm chặt cổ tay y, ánh mắt nóng rực đến độ có thể nung chảy sắt thép: "Vì sao?"
Bác sĩ Hiên Viên buồn rầu hỏi: "Cậu muốn đi đâu? Cậu còn nhớ bây giờ mình đang đào hôn chứ? Chẳng lẽ cậu không sợ bị hắn ta tóm lại?"
Diệp Hi lắc đầu: "Em không thể ở nơi này mãi được."
"Cậu có thể." Bác sĩ Hiên Viên cắn răng, mạnh mẽ nắm chặt tay Diệp Hi, "Chỉ cần cậu muốn, cậu có thể ở đây cả đời."
Diệp Hi lập tức mừng rỡ, dường như high đến tận trời: "Tại sao?"
Đúng rồi, chính là vẻ mặt này, không sai vào đâu được! Come on babe!
Bác sĩ Hiên Viên hít sâu, yêu thương đong đầy như thuỷ điện mùa xả lũ nói: "Bởi vì tôi yêu em..."
Y vừa dứt lời, trong tai Diệp Hi liền vang lên thông báo công lược nam phụ thành công. Hệ thống lần này siêu cấp hào phóng mà cho tận 10.000 điểm kinh nghiệm.
Cùng lúc đó, mây đen phía chân trời bắt đầu lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được nhanh chóng bay tới, một tia chớp xẹt xẹt cắt ngang bầu trời...
Chỉ có điều, Diệp Hi đang chìm đắm trong men say hạnh phúc được thăng cấp nào để ý tới chút biến hóa thời tiết này.
"Cám ơn anh." Diệp Hi nắm tay bác sĩ Hiên Viên mạnh mẽ lắc qua lắc lại, ánh mắt chân thành, tha thiết: "Anh thật sự là một người tốt!"
Bác sĩ Hiên Viên vừa-tỏ-tình-xong-đột-nhiên-được-phát-thẻ-người-tốt luống cuống: "Ý em là gì?"
"Thật ra chúng ta không hợp nhau, em phải đi đây, rất xin lỗi anh. Hi vọng một ngày nào đó chúng ta sẽ gặp lại." Diệp Hi vui sướиɠ vẫy vẫy tay nhỏ với bác sĩ Hiên Viên, bởi vì biết rằng nhân vật trong truyện không phải là người thật nên nội tâm không hề áy náy chút nào, trái lại mặt còn đỏ bừng, đầy vui sướиɠ.
"Em đứng lại đó cho tôi!" Sau khi nhận ra người mình yêu thật sự là đóa hoa thanh lãnh giảo hoạt, lại còn bị cậu đóng kịch lừa gạt suốt thời gian qua, bác sĩ Hiên Viên đổ vỡ siết chặt cổ tay Diệp Hi, đè cậu lên tường, đỏ mắt giận dữ hét lên: "Em dám đùa giỡn tôi!?"