Chú chó nhỏ Samoyed nhà anh cũng tên là Hi Hi.
Trử Úc gạt đi những suy nghĩ vẩn vơ trong đầu và bế Nhâm Hi đi thẳng vào phòng tắm.
Nhiệt độ nước trong bồn tắm vừa phải, Nhâm Hi cả người đầy vết đỏ và lốm đốm, từ từ thả người vào nước. Lúc đầu thì không có vấn đề gì, sau đó không biết có phải là do anh dùng sức hơi mạnh nên làm đối phương khó chịu hay không nữa.
Nhâm Hi khó chịu cau mày, hừ nhẹ một tiếng, mơ màng nói: “… Cậu là ai.”
Trử Úc thấy vậy cũng không trả lời.
Anh vẫn chăm chú lau lưng cho Nhâm Hi, không biết có phải vì nhột hay không mà Nhâm Hi phản ứng kích động:”Lăn ta xa một chút.”
Trử Úc trầm giọng nói: “Tôi lăn ai sẽ chiếu cố anh?”
Bộ dạng ngọt ngào, nhưng không nghĩ tới mở miệng lại cay độc như vậy.
Trử Úc vẫn tiếp tục phục vụ đối phương tắm rửa, nhưng lại không nghĩ tới ngươi này không chỉ không ngồi yên mà còn quấy phá không thôi.
Nhâm Hi cố gắng dùng sức mà quay người lại, nước ấm bị động tác của hắn làm dính hết lên áo choàng tắm của Trử Úc. Sau khi tắm xong cho người này, anh cởi bộ đồ đang mặc ra để thay một bộ khác nhưng khi nhìn lên gương lại thấy phản chiếu ảnh tấm lưng với đầy những vết cào. Thấy vậy, anh chỉ biết chết lặng và không còn biết cảm thán gì hơn.
Trử Úc bây giờ chỉ cảm thấy vô cùng thẹn thùng, cổ anh đã đỏ hết lên vì ngượng.
Sau đó, anh quấn khăn tắm cho Nhâm Hi rồi ôm người trở lại giường. Khi anh định thu tay lại, thì không kiềm được mà dùng đầu ngón tay chạm vào cái vết hôn tối qua, hơi nóng truyền đến và làm dây lý trí cuối cùng của Trử Úc như muốn đứt ra.
Anh nên làm gì bây giờ?
Chờ người này tỉnh lại thì phải giải thích?
Anh không có kinh nghiệm với những chuyện như vậy, chỉ sợ chỉ có thể dùng vẻ mặt trời sinh lạnh nhạt, luôn bất biến trước mọi chuyện này để đối mặt với người này.
Sau khi Trử Úc đút cháo và cho hắn uống thuốc, Nhâm Hi vẫn chưa tỉnh lại.
Nhâm Hi, người này vừa nãy mơ màng tỉnh dậy mà không ngờ lại hung dữ như vậy. Tuy bề ngoài xinh đẹp nhưng tình tình thật không được tốt cho lắm. Trử Úc lúc trước còn lo lắng Nhâm Hi tỉnh lại sẽ dùng hết sức đánh anh một trận nhưng bây giờ anh đã không còn lo lắng vấn đề này nữa —-
Ngược lại lo lắng đối phương tỉnh lại và thấy tình cảnh tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ thì tình huống của hai người sẽ vô cùng xấu hổ.
Trử Úc lại ôm Nhâm Hi. Anh có thể ước lượng được chiều cao và cân nặng của đối phương bằng cảm giác của bàn tay, nhưng anh không rõ giá trị của bộ quần áo cho lắm. Anh có thể mua hai bộ quần áo thể thao có giá khoảng 300 tệ cho hai người. Rốt cuộc thì anh vốn không thể mua được những thứ đắt hơn.
Lại một bút chi tiêu, quả thực là làm cho bản thân anh không giàu có lại càng thêm nghèo.
Trử Úc chán nản ngồi xuống ghế sô pha, tiền càng ngày càng ít, nợ nần thì chồng chất, giờ anh chỉ cầu trời phù hộ cho công ty giải trí Thịnh Tinh đừng chấm dứt hợp đồng với anh.
Miễn là ông chủ không phải là bị anh biến thành một đêm không xuống được giường thì anh vẫn có khả năng tiếp nhận công việc này.
Trử Úc liếc mắt nhìn thời gian liền nhận ra sắp đến giờ làm thêm ở quán cà phê, việc làm này tuy không nhiều nhưng anh tuyệt đối không thể mất công việc này. Công việc này nếu mất đi, anh sẽ nghèo lại càng nghèo, không chỉ không có tiền ăn cơm mà thậm chí còn phải sống dưới gầm cầu và sống một cuộc sống nghèo khổ.
Trong phòng vốn đã yên tĩnh lại càng thêm yên tĩnh, Trử Úc nhẹ nhàng thay quần áo, để lại số điện thoại di động và đặt tờ tiền cuối cùng của mình dưới bịch thuốc rồi lập tức chạy đi.
Sau khi anh đóng cửa lại rời đi, bên trong phòng chỉ còn tiếng thở yếu ớt của Nhâm Hi.
Từ bình minh đến hoàng hôn.
Cuối cùng Nhâm Hi cũng tỉnh dậy, đầu óc choáng váng như bị búa đập cả đêm, dần dần hắn cũng nhớ ra chuyện gì đã xảy ra.
Trí nhớ tuy rời rạc nhưng từng hình ảnh lại thẳng đánh vào lý trí của hắn, lại liếc nhìn tờ 500 tệ trên bàn, nhìn tờ tiền giống như là cho ăn mày cùng một chuỗi dãy số không rõ. Hắn tức giận đến nỗi dùng bàn tay đập vỡ đèn bàn.
Trợ lý chậm chạp đến nơi, nhìn thấy cảnh như vậy, run rẩy bước vào phòng: “Ông, ông chủ, sao đồ của ngài--”
Nhâm Hi mắt lạnh hỏi: “Như thế nào?”
Bộ quần áo thể thao này quả thực là làm nhục hắn.
Ngay cả bí thư Thường Tiểu Hâm của hắn, người có chỉ số IQ không cao, cũng có thể nhìn ra.
Thường Tiểu Hâm: “Ta đây liền đi lấy cho ngài bộ quần áo khác để đổi!”
Nhâm Hi ngăn người trợ lý đang cố gắng trốn thoát khoỉ đây: “Chờ đã, kiểm tra xem người này bây giờ đang ở đâu.”
Thường Tiểu Hâm: “!!!”
Thường Tiểu Hâm trước giờ làm việc hiệu suất rất cao, không nói hai lời liền đi làm.
Chờ Nhâm Hi đang mặc áo choàng tắm ngồi ở mép giường uống cháo với tư thế ngồi khó tả, sắc mặt Thường Tiểu Hâm có chút khó coi, chống lại ánh mắt của ông chủ: “Nhâm tổng.”
Nhâm Hi uể oải ngước mắt lên nhìn: "Như thế nào?"
Thường Tiểu Hâm: "Người đó gọi là Trử Úc, và là thành viên của nhóm nhạc nam Salty mà Thịnh Tinh chuẩn bị ký hợp đồng. Hôm nay là buổi ký kết hợp đồng nhưng hắn nói rằng phải đi mổ ruột thừa nên không thể đến công ty được.”
Phải đi mổ ruột thừa cái rắm, đem hắn làm ra thành như vậy còn kêu bản thân đi mổ ruột thừa?
Nhâm Hi lạnh lùng nói: "Hắn bây giờ đang ở đâu."
"... Trử Úc bây giờ đang ở quán cà phê chó."
"Quán cà phê chó?!"
Đây tuyệt đối là đang xúc phạm hắn. Này chẳng phải là đang nói hắn "không bằng một con chó”.
Nhâm Hi không kìm được tức giận: “Đem hắn người đại diện số điện thoại cho ta.”
Thường Tiểu Hâm rùng mình: “Dạ.”
Mặc dù không biết chính xác chuyện gì đã xảy ra, nhưng anh ta biết Trử Úc xem như đã xong đời!
Tác giả có chuyện muốn nói:
Cảnh báo mìn cần phải đọc:
1. Truyện này không thích hợp cho công khống đọc, truyện này không thích hợp cho công khống đọc, truyện này không thích hợp cho công khống đọc.
2. Có âm mưu bị người thân, bạn bè hại, ý định ban đầu là mở đường cho sự nghiệp thăng hoa, vì sự sắp xếp cốt truyện không thể làm hài lòng tất cả mọi người. Nếu ai không chấp nhận được, mong các bạn không cần tiếp tục đọc. Đã gỡ mìn không nhận điểm âm (chương 19-24).