Sơ Tình

Chương 9: Hôn Trạch một cái thật lớn nào.

Đừng nói Lâm Tín, người vô cảm như Đông Quân cũng bị Khải Trạch dọa cho đứng hình. Lúc cậu quay xuống Khải Trạch vẫn còn giữ thái độ cực kỳ nghiêm túc nghe giảng. Chỉ khi thấy ánh mắt hiếm lạ của Đông Quân hắn mới mỉm cười, dùng khẩu hình miệng nói hai chữ: “Gì thế?”

“À.” Đông Quân hơi bối rối, bịa đại một lý do: “Mượn… bút.”

Lâm Tín lập tức chìa cây bút của mình đưa cho Đông Quân, nhưng Khải Trạch đã nhanh hơn một bước. Hắn ta nhét cây bút đang xoay trên tay vào tay của cậu ta: “Nè.”

Đông Quân cầm cây bút trên tay, một cỗ xấu hổ trỗi dậy trong đầu. Cậu âm thầm chửi mẹ nó rồi tập trung nghe giảng. Cây bút mực xanh nằm trên bàn làm cậu không thể không nhớ về sự tò mò chưa từng tồn tại trong đời cậu.

Khải Trạch nhìn bóng lưng của người ngồi bàn trên, nghiêng một chút liền thấy nửa khuôn mặt cùng hàng mi cong đang chớp chớp của Đông Quân. Hắn chống cằm mỉm cười, nhìn cậu ta xấu hổ thế này thật đáng yêu.

Đây là lần thứ hai Khải Trạch thấy Đông Quân đáng yêu.

Căn tin trường buổi trưa chính là thiên đường của học sinh. Trường học của Đông Quân không phải trường chuyên nhưng cũng là trường trực thuộc thành phố, căn tin cũng thuộc dạng được đầu tư kỹ lưỡng. Đồ ăn được thay đổi mỗi ngày, không ngày nào trùng ngày nào.

Đối với lịch học đường đột tăng cao, học sinh toàn trường gần như không có dự định trở về nhà vào buổi trưa nữa nên nhiệt độ của căn tin tăng cao chưa từng thấy. Lâm Tín cùng với Đông Quân đi vào suýt chút bị không gian rộn ràng như tết dọa bay ngược trở ra.

“Đông dữ thần vậy?” Lâm Tín đi thẳng tới quầy quẹt thẻ ăn: “Ôi trường nhà mình đã rất thành công trong việc kí©ɧ ŧɧí©ɧ học sinh yêu trường mến lớp.”

Đông Quân cười cười, cũng quẹt thẻ ăn sau lượt Lâm Tín: “Cũng chỉ có những học sinh nhà xa lười về ở lại, làm gì tới mức như cậu nói.”

“Ừ ha ha.” Lâm Tín ngoái lại nhìn cậu: “Nhưng mà cũng có những thành phần lười chảy nước như tôi đây. Nhà chỉ đi mười phút là tới nhưng vẫn không thích về đây.”

“Ừ, vậy một lát ăn cơm xong thì tự mình tìm niềm vui trong lớp đi nhé. Đừng đi theo tôi.” Đông Quân bưng khay đồ ăn bắt đầu chọn món.

Lâm Tín tò mò hỏi: “Ủa không phải cậu không về nhà sao?”

Đông Quân nghiêm túc trả lời: “Tôi đâu nói là tôi đi về nhà, chẳng phải ăn cơm ở đây rồi sao?”

Lâm Tín tay vẫn gắp đồ ăn, mắt thì ngờ nghệch nhìn Đông Quân: “Vậy chứ cậu định đi đâu?”

“Đi mộng du.” Đông Quân ngắn gọn trả lời: “Tập trung lấy đồ ăn kìa, đổ hết ra ngoài rồi.”

Lâm Tín giật mình nhìn khay đồ ăn lộn xộn của mình, lúc ngước lên Đông Quân đã bưng khay đồ ăn đi mất.

Bàn ở căn tin là loại bàn dài nhiều người ngồi, có tổng cộng mười dãy bàn. Mỗi dãy mười bàn, mỗi bàn dài hai mét. Nên tất cả đều ngồi gộp với bạn khác, lúc này căn tin rất đông nên cả Lâm Tín và Đông Quân ngồi chung với bàn của những học sinh lớp B đã ngồi sẵn.

Trong giờ ăn Đông Quân không có thói quen nói chuyện, nhưng Lâm Tín lại có thể một phút nói một trăm từ không vấp đang hăng hái tám chuyện cùng với nhóm bạn lớp B.

“Ha ha còn nhớ lúc sáng Dung ma ma nói câu gì không?” Lâm Tín hỏi mà không biết đang hỏi ai, lại bắt chước giọng nói ngọt như mật của chủ nhiệm Dung nói tiếp: “Cô ấy nói là ‘Các em trách nhà trường khắc nghiệt với các em, vậy sao các em không tự cảm thấy các em không đủ cố gắng vậy hả?" đây sẽ là châm ngôn học tập hết năm nay của tôi!"

Cả bàn cười ầm lên một tiếng.

Một bạn nữ tên Trúc Giang đập lên vai cậu ta một cái: "Được đó! Rất có khí khái, để coi châm ngôn học tập này có thể giúp cậu sống sót được qua bao nhiêu lâu."

"Ha ha." Lâm Tín buông đũa cười híp cả mắt: "Dù sao cũng chỉ là châm ngôn sống, con người đâu phải chỉ có một châm ngôn. Tôi chính là người có thể mỗi ngày tạo ra một cái châm ngôn để tạo động lực nha."

"Cậu nên im mồm mà ăn đi Tín à, tôi sắp không ăn nổi bữa cơm này rồi." Nhạn Nhi lớp trưởng cũng ở bên cạnh, cô nàng cũng bị chọc cười tới ăn không được.

Đông Quân luôn cảm thấy Lâm Tín chính vì điều này mà có thể bước chân vào cuộc đời mờ mịt của cậu. Lâm Tín ồn ào nhưng chính là một kiểu ồn ào không hề nhạt nhẽo, những câu chuyện xung quanh cuộc sống của cậu ấy dù có đen tối cỡ nào cũng có thể phủ một màu hồng được cả.

Lâm Tín ăn nữa ngày mà vẫn chưa xong, mọi người đã bắt đầu chuyển sang uống nước và ăn đồ ăn vặt mà cậu ta vẫn kiên trì với khay cơm với sườn ram của mình. Đông Quân thật sự phục Lâm Tín, cũng hiểu vì sao cậu ta không muốn về nhà.

Ở nhà sẽ không có ai ngồi nghe cậu ta ba hoa tới mức độ này.

Đông Quân ăn xong cũng chỉ mất mười lăm phút, cậu đứng dậy: "Cậu tiếp tục ở đây suy nghĩ nên sống theo châm ngôn nào đi nhé, tôi ăn xong rồi đi trước đây."

"Ơ..." Lâm Tín nhìn Đông Quân nói: "Cậu đi thật à?"

"Không thì đi giả à? Cậu đi giả tôi xem thử đi." Đông Quân bước ra khỏi ghế, cười cười với Lâm Tín. Còn không đợi cậu ta trả lời đã đi mất.

Đông Quân trả khay sau đó đi tới nhà vệ sinh của trường. Lúc đi ngang qua hòn non bộ chợt thấy một bóng dáng hết sức quen thuộc ngồi ở đó nói điện thoại.

Cậu không cố ý nghe lén, nhưng vẫn nghe được một ít khi đi ngang. Điều làm cậu bất ngờ nhất chính là người đang nói chuyện đây dùng một giọng nói hết sức ngọt ngào, ngọt tới mức cậu hơi sững người.

"Ăn được tận hai chén cơm sao? Ôi giỏi thật nha."

Cậu cố ý đi lướt qua thật nhanh nhưng vẫn nghe được một câu tiếp theo.

"Vâng ạ, hôn Trạch một cái thật lớn nào."

Lông tóc Đông Quân dựng đứng hết cả lên! Cậu quay phắt người lại nhìn để chắc chắn cậu không nhìn nhầm, người vừa nói những lời kia chính là Khải Trạch.

Không thể nào sai vào đâu được, chính là hắn ta. Những lời vừa rồi Đông Quân vô tình nghe được cũng không phải là đang nghe lầm.

Đông Quân mang khuôn mặt vẫn còn cực kỳ hoảng sợ đi vào nhà vệ sinh, sau khi rửa mặt xong vẫn chưa thể bình tỉnh trở lại. Không phải vì nội dung câu chuyện mà cậu nghe thấy, ví dụ như là chuyện Khải Trạch nói chuyện với người yêu thì cũng không liên quan gì tới Đông Quân. Nhưng đây con mẹ nó là lần đầu tiên cậu nghe được một người nói chuyện ngọt tới sởn gai ốc như vậy.

Gương mặt Đông Quân hơi tái nhợt hiện ra trong gương vẫn còn rất đẹp trai. Cậu lại cúi đầu tạt nước một lần nữa, thầm chửi trong lòng một ngàn câu mẹ nó cho chính mình. Lúc cậu ngước lên, trong gương đã biến thành hai khuôn mặt đẹp trai.

Đông Quân: "..."

Khải Trạch: "Ối cậu bệnh sao? Sắc mặt kém thế?"

Giây phút Đông Quân thật lòng thật dạ muốn bắt chước câu nói của Nhạn Nhi mà hét lên "Cậu im mẹ mồm lại được không?"