Tác giả: Kỵ Kình Nam Khứ
Edit: Cánh Cụt
"Mày đoán nãy tao thấy ai?"
"Ai vậy?"
Người đàn ông mang cái cằm hợp kim ngồi trên ghế dài của quán bar, thân hình như gấu đó khiến bốn chân của ghế dài đều toẽ ra.
Gã ta làm khẩu hình miệng với bạn của mình.
Ánh mắt của người bạn ấy sáng lên: "Thằng hai nhà họ Ninh? Là tên "Henna" đó á?"
Người kia cười ra tiếng, xem như là đồng ý.
Nhạc nền thuộc thể loại death metal, khi bọn họ nói chuyện chỉ có thể gân cổ lên.
"Chẳng phải tên đó quản lý bên khu Trường An à, chạy tới đây làm gì?"
Người mang cằm hợp kim xoa mũi: "Ai biết được."
Người bạn kia mờ ám hỏi: "Chắc là không có nghề phụ đặc biệt nào nhỉ?"
Người mang cằm hợp kim cười vui vẻ, lên tiếng: "Còn phải hỏi nữa à? Lính đánh thuê mà, chỉ cần trả tiền thì cái gì chẳng làm. Trông như vậy chắc chắn là để làm việc kia rồi còn gì."
"Nghe nói là đã bị chơi đến chín mọng rồi à?"
"Cũng không hẳn, đợi đến khi bố đường họ Phó ăn đủ rồi thì không biết khi nào mới đến lượt chúng ta?"
Hai người lại đê tiện vui đùa một hồi, nụ cười càng trở nên thấp hèn dưới ánh đèn bảy màu nồng nặc hơi thở thối nát.
Sau khi tên mang cằm hợp kim uống xong ly rượu được ủ từ lúa mạch nhân tạo thì còn to gan hơn.
"Chờ tới khi người khác làm hỏng, chơi chán rồi bị "Henna" đá thì thế nào ông đây cũng phải bao nó cả đêm. Cái eo đó, cái mông đó trông mà hăng hái, chẳng qua mới gác kiếm chứ không thì suýt nữa ông đây đã ——"
Người đàn ông càng nói càng hăng say, đến khi nhận ra sắc mặt của đứa bạn xấu kia không ổn lắm thì đã muộn rồi.
Một bàn tay giả lạnh đến rùng mình lặng yên di chuyển từ phía trái, nắm lấy cằm gã.
Đầu ngón tay lướt qua cằm gã một vòng, nắm má của gã, phát ra tiếng ồn trầm trầm của khớp xương làm từ máy.
Một giọng nói lạnh lùng vang lên bên tai phải của gã: "... Suýt nữa thì mày làm gì cơ?"
Toàn thân của gã mang cằm hợp kim cứng đơ ra, trong lúc nhất thời có mỗi tròng mắt của gã là có thể cử động.
Gã nhìn qua cổ tay phải của nhân loại đang để ở bên khác của ghế dài, nhìn từ cổ tay đến ngón tay, trên đó bao trùm hình vẽ Henna màu xanh đậm.
...Là tên đó thật.
Gã mang cằm hợp kim vốn là boxer dưới lòng đất.
Chỉ bằng một tay thôi là gã có thể làm đứt cổ tay mảnh như này thành hai đoạn.
Nhưng đó là Ninh Chước!
Gã mang cằm hợp kim cảm thấy thứ quấn trên cổ mình là một con rắn độc, chỉ cần cử động thôi là không sống nổi giây nào nữa.
Âm thanh lạnh lẽo hoà vào giai điệu của death metal vang lên từ phía sau với khoảng cách vài thước: "... Tao hỏi mày đó, suýt nữa thì sao?"
Lưỡi của người đàn ông lúc thì đắng lúc thì tanh, máu chưa kịp chảy xuống thân dưới đã vèo phát chảy ngược lên não.
Chợt, cổ gã bị nhấn về bên trái.
Đèn flash bỗng loé lên.
Mã ID thân phận nằm ở bên phải cổ của gã mang cằm hợp kim đã bị chụp.
Người phía sau buông lỏng tay phải: "Mày nợ tao một cái tát. Hiện giờ tao còn có việc, lát nữa đừng quên bảo tao suýt nữa mày làm gì."
Anh lay cổ tay.
Thiết bị trên cổ tay phát một tấm ảnh lên không trung, đúng là hình ảnh từ mã ID thân phận của gã mang cằm kim loại.
Ninh Chước đặt tay lên bờ vai mướt mồ hôi của gã đàn ông, nhẹ nhàng nắn bóp.
Không tương xứng với động tắc trấn an của anh là giọng nói lạnh lùng: "Đừng chạy. Tao biết mày là ai."
Ninh Chước cất bước rời đi.
Đúng là anh đang có việc gấp.
Máy truyền tin bên tai truyền đến một giọng nữ sang sảng: "Tôi cược với cậu một phần hàu tráng trứng, chắc chắn gã ta sẽ chạy."
"Chạy thì chạy." Ninh Chước nói, "Tôi sẽ khiến gã nhớ thương cái tát này của tôi suốt đời."
Người phụ nữ cười run cả người: "Lời đồn giữa cậu và lão Phó tôi đã nghe được từ năm cậu 18 tuổi tới tận năm cậu 28 tuổi, tôi nghe chán rồi mà sao bọn họ vẫn không thấy chán nhỉ?"
Ninh Chước đi đến một góc trong hành lang quán bar: "Kẻ thù của tôi nhiều."
Người phụ nữ nói: "Nghĩ kĩ xem, vì sao khi người khác kết thù, kẻ thù chỉ hận không thể băm vằm người ta; mà sao kẻ thù của cậu lại chỉ hận không thể nhìn cậu nghèo túng đi đứng đường nhỉ?"
Ninh Chước nói: "Tôi đã nghĩ kĩ rồi, chỉ cảm thấy hôm nay cô muốn chết thôi."
Người phụ nữ phá lên cười, không biết là đang nói phương ngữ với ai bên cạnh: "Tướng môn hạn chết tả, ngô tí cừ nhập lê!" [1] (Giữ chặt cửa, đừng để hắn đi vào)
[1] Vì đoạn này đang là phương ngữ í, tác giả cũng có hẳn một phần ngoặc đơn để chú thích nên mình xin phép không edit ra nhé
Chỗ rẽ của hành lang có một người đàn ông mặc đồ đen cao hơn Ninh Chước một cái đầu, tư thế thả lỏng dựa vào ven tường chơi đùa, như đang chờ ai đó.
Ninh Chước đi qua bên cạnh hắn, hắn cũng chẳng làm gì, chỉ gật đầu nhẹ tới mức khó có thể phát hiện ra.
Trùng hợp là có một con ma men không tìm được WC đang nghiêng ngả đến gần, anh ta nhìn thấy Ninh Chước đi tới hành lang, cho rằng Ninh Chước dẫn anh ta đi tìm WC nên cũng lảo đảo đi theo.
Nhưng anh ta còn chưa kịp đi qua gã áo đen thì hai người đàn ông đã mau chóng bước ra từ bên sườn ghế lô.
Gã áo đen đưa mắt ra hiệu cho bọn họ.
Bọn họ ôm cổ của con ma men, anh ta còn chưa kịp hiểu chuyện thì đã thân thiết đưa anh ta sang một bên như thể anh em.
Rất nhanh thôi đã chẳng thấy bóng dáng của con sâu rượu đó.
Một mình Ninh Chước bước vào hành lang dài dằng dặc, tông màu chủ đạo của hành lang là màu đen và xanh dương.
Có một gã áo đen là đã đủ để giữ cửa rồi, hành lang đang tạm thời bị quản lý nên rất thanh tịnh và yên ắng, hoàn toàn tương phản với đống hỗn loạn bên ngoài.
Ninh Chước đứng im trước cửa một gian phòng, sau khi xác nhận số phòng thì yên lặng đẩy cửa vào.
Trong phòng có một người đàn ông lịch thiệp đang ngồi xem tin tức mới hôm nay trên màn hình lớn.
Gã mang tây trang cùng giày da, gương mặt trắng nõn, mắt đeo kính, địa vị là công dân từ cấp B trở lên, làm công việc văn chức.
Gã không cải tạo bộ phận nào của thân thể, đại khái chỉ thăng cấp não máy đơn giản nhất.
Trước ngực gã vốn mang huy chương hàng năm, nhưng vì che giấu thân phận thật nên gã đã gỡ xuống, để lại hai lỗ thủng không lộ rõ lắm trên âu phục.
—— Cho nên, đây là con chó Nhật lệ thuộc vào tập đoàn lớn nào đó.
Đây là tin tức Ninh Chước thu thập được từ ánh nhìn đầu tiên.
Khi Ninh Chước tiến vào thì con chó Nhật đó đang chăm chú xem "Chương trình công lý" mà kênh thứ ba chiếu.
Hai từ "chương trình" và "công lý" được đặt cùng một cụm ở thời đại này là lẽ hiển nhiên.
"Đêm nay là đêm mà chính nghĩa được thực thi bằng án tử hình!"
"Tên sát thủ huỷ dung Ruskind Devin sẽ phải trả giá vì đã cưỡиɠ ɧϊếp và sát hại 4 thiếu nữ nổi tiếng cùng với việc phá huỷ 7 gương mặt xinh đẹp!"
"Cách thời gian tử hình của tên ác ma đó chỉ còn 1 giờ... Không, là 59 phút 56 giây!"
"Ở dưới có một đoạn phim ngắn quay lại quá trình những người bị hại chịu tổn thương."
"Mời những thanh thiếu niên dưới 18 tuổi hay những người có tâm lý yếu và người thân trong gia đình chuyển kênh, mở máy lọc khí trong nhà ra và cùng hít thở không khí trong lành."
"Thế giới vẫn tốt đẹp như trước, bởi vì kẻ ác sắp nhận được kết cục mà gã phải chịu ——"
Cùng với một đợt trống làm cổ họng con người thít chặt lại, từng khuôn mặt của người bị hại xuất hiện.
Sự phấn chấn của tuổi thanh xuân cho tới khuôn mặt hiện giờ bị huỷ hoại bởi thuốc hoá học, hình ảnh đối lập đó phản chiếu lên kính mắt của người đàn ông.
Chỉ mới nhìn hai ba tấm thôi mà gã đã cau mày, cảm thấy khó chịu mà dời mắt, lúc này mới để ý trong phòng đã có thêm một người.
Sự hoảng sợ của gã hiện lên một cách rõ rệt, điều này làm Ninh Chước cảm thấy buồn cười.
Mà sau khi người đàn ông hoàn hồn lại thì nhìn chăm chăm vào đường cong nơi khoé miệng của Ninh Chước, lạnh lùng hừ một tiếng.
Ninh Chước không dao động.
Đây là ánh mắt điển hình khi công dân cấp B nhìn bọn họ.
Đề phòng, lạnh lùng, nhưng thường mang theo yêu cầu nào đó.
Ninh Chước quá quen với ánh mắt phức tạp và mâu thuẫn như thế, cho nên anh lựa chọn việc lờ đi.
Anh ngồi xuống chiếc sô pha cách người đàn ông hơn ba mét.
"Đợi chút."
Người đàn ông dùng khăn tay lau mồ hôi trên chóp mũi, ấn chuông gọi trên mặt bàn.
Ngay sau đó, một người phụ nữ với dáng vẻ yểu điệu bưng cái hộp đen đi đến.
Vừa nãy ngoài hành lang rất vắng vẻ, sau khi người phụ nữ được gọi thì cô đã tới cực kỳ nhanh, cho nên chỉ có thể là cô đã chờ ở gần đây.
Trước khi Ninh Chước tiến vào đã đếm sơ qua, trong hành lang có tổng cộng mười bảy phòng.
Những căn phòng tưởng chừng như là yên lặng đó đều có thể giấu người ở trong, mà không chỉ một phòng.
"Bỏ máy truyền tin lẫn bao cổ tay của anh xuống đi." Người đàn ông hướng cằm về phía cái hộp, "Đây là cuộc trò chuyện tư mật."
Tất nhiên Ninh Chước sẽ làm theo yêu cầu của cố chủ.
Nhưng hiển nhiên là người đàn ông vẫn chưa thấy yên tâm.
Bởi vì gã ta đã thêm yêu cầu ngay sau đó: "Gỡ tay phải của anh xuống."
Ninh Chước đang tháo bao cổ tay.
Lúc này, anh ngẩng đầu lên nghiêm túc nhìn người đàn ông đó.
Mà bên trong màn hình xuất hiện khuôn mặt quá mức anh tuấn của tên tội phạm gϊếŧ người, nằm ở vị trí song song với khuôn mặt của Ninh Chước.
... Giá trị nhan sắc của gương mặt này sẽ khiến con người ta thốt ra ngôn từ đáng khinh với nạn nhân.
Đương nhiên đó là bức ảnh đã được lựa chọn tỉ mỉ bởi kênh thứ ba.
Sau đó, trên mạng xã hội sẽ xảy ra các cuộc khẩu chiến cùng chửi mắng xoay quanh bức ảnh này, mang lượng ratings đẹp đẽ đến cho chương trình công lý.
Đôi mắt của kẻ phạm tội trên màn hình là một màu xanh dương tựa như nước hồ.
Mà con ngươi của Ninh Chước trong hiện thực lại thuần khiết vô cùng, màu xanh lục tựa như đá quý.
Một trong một ngoài, hai tròng mắt vô cảm nhìn chăm chú vào người đàn ông.
Người đàn ông cảm thấy rất không thoải mái, gã lại lấy khăn tay lau cái trán khô ráo, không nói gì.
Dựa theo kinh nghiệm đàm phán trong quá khứ, người đàn ông tin chắc rằng đánh đòn phủ đầu là chuyện cần phải làm, như vậy mới có thể khiến những tên lính đánh thuê thô lỗ thấp trí này e ngại, cho họ biết cái gọi là "ngoan ngoãn nghe lời".
Vì thế gã lặp lại yêu cầu của mình: "Gỡ tay anh xuống."
Ninh Chước mang thái độ cầu thị: "Chi giả của tôi không có khả năng trao đổi hay là ghi âm thông tin."
Gã đàn ông lắc đầu, không tỏ ý kiến: "Hiện giờ khoa học kĩ thuật đã rất phát triển rồi."
Đây là yêu cầu tương đối vô lý.
Trong thời đại phát triển mạnh mẽ của chi giả và cải tạo cơ thể con người thì những khí quan nhân tạo đã thịnh hành từ rất lâu rồi.
Nếu anh mang lá phổi nhân tạo thì chẳng lẽ cũng phải biểu diễn tiết mục móc tim móc phổi ra à?
Đối phương là khách hàng, nhưng thân là phó lãnh đạo của "Henna", có một vài việc Ninh Chước không thể nhân nhượng.
Ninh Chước ngồi im, anh nói: ""Henna" vốn chuyên nghiệp."
Người đàn ông thấy nực cười, thốt ra lời mỉa mai: ""Chuyên nghiệp"? Nếu anh đủ chuyên nghiệp thì sao cái tay kia của anh mất được?"
Trong phòng thoáng yên tĩnh lại.
Người đàn ông biết lời mình nói đã khiến Ninh Chước á khẩu, về khí thế đã hoàn toàn áp đảo anh, gã đang vui vẻ định lấy rượu thì Ninh Chước lại nở nụ cười.
Anh nhìn khớp xương chỗ cánh tay phải của gã đàn ông đó, giọng nói nhẹ hơn hẳn, dịu dàng tới mức khiến gã sởn tóc gáy: "Anh muốn biết à?"
"Anh muốn biết thì tôi sẽ nói cho anh."
Người đàn ông cảm thấy không ổn, lòng gã trầm xuống.
Cái danh Cyberpsychosis của Ninh Chước, gã từng nghe nói qua.
Tiếc là tiếng thơm của anh lại vang xa hơn.
Một công dân cấp B không hề liên quan tới lính đánh thuê như gã còn từng nghe đồn rằng, bên khu Cát Nguyên có một con vịt với góc nghiêng trong trẻo lạnh lùng trông hao hao Ninh Chước rất được vài lính đánh thuê thô kệch yêu thích, sau mỗi lần cậu ta nhận được số tiền lớn thì đều bị lăn lộn gần chết. Đây cũng coi như là một câu chuyện dung tục mà hấp dẫn.
Sau khi anh đi vào vẫn luôn bình thường, suýt nữa thì người đàn ông quên mất, Ninh Chước được xếp vào cấp bậc nguy hiểm do bọn họ bầu chọn, hình như là cấp S.
Gã nuốt nước miếng.
Suy cho cùng thì gã đàn ông cũng chỉ muốn ra đòn phủ đầu với Ninh Chước, chứ cũng chẳng muốn phá hoại đợt làm ăn này.
Vậy là gã phải cố ra vẻ khoan dung lắm, vung tay: "Thôi bỏ đi."
Người phụ nữ yểu điệu mang máy truyền tin đến, đi những bước ưu nhã lắc lư ra ngoài.
Gã đàn ông sĩ diện từ tốn uống nửa ly Whiskey, cổ họng khô rát vì khẩn trương mới thoáng bình ổn trở lại.
Trong khoảng thời gian đó thì gã lại trở nên khéo léo, thong dong.
Người đàn ông nói: "Anh có thể gọi tôi là Lawson."
Gã trượt chìa khoá xe trên mặt bàn về phía anh.
"Đúng 12 giờ tối nay, đi tới "Đường Babaili" cách phía đông 200 mét. Có một chiếc "Iron Maiden" dừng ở đó. Hàng hoá đã được sắp xếp sẵn rồi. Hướng dẫn trong xe đã quy hoạch xong lộ tuyến, cứ theo lộ tuyến mà đi."
"Đường Baibali" nằm ở khu Arthur, thường hay được gọi là "khu nhà giàu", "khu thượng thành", là nơi đặt trụ sở chính của đơn vị cảnh sát "Bạch Khiên".
"Iron Maiden" thì là cách gọi khác của xe vận chuyển hàng đầu.
Ninh Chước lấy chìa khoá, anh hỏi: "Hàng công khai hay hàng ngầm?"
"Lawson" trả lời: "Hàng ngầm."
Ninh Chước ồ lên.
Ý là anh không thể xem xét hàng hoá mà chỉ phụ trách vận chuyển.
"Lộ tuyến." Ninh Chước nói, "Tôi cần một phương án khác thích hợp cho những tình huống bất ngờ."
"Lawson" chần chờ trong giây lát, cuối cùng cũng chỉ nói tên một địa điểm.
Nơi đó gần sát khu câu cá đang có nguy cơ sập, đó là nơi cần đến của hàng hoá lần này, lộ tuyến cụ thể thì không tiện lộ ra.
Ninh Chước hỏi: "Tôi phải đưa hàng trong bao lâu?"
"Lawson": "Hai tiếng."
"Không làm được." Ninh Chước nói quả quyết, "Nếu đi đường vòng thì không đủ thời gian. Không đi đường vòng thì chắc chắn sẽ qua địa bàn của Thiện Phi Bạch. Hắn rất..."
Ninh Chước dừng lại, cố gắng tìm từ thích hợp để hình dung.
"... Phiền phức."
"... Thiện Phi Bạch?"
"Lawson" khá kinh ngạc khi Ninh Chước quen thuộc với con đường này, nhưng khi nghe tới cái tên đó, khoé miệng gã hơi cong lên, như đang nghe về một câu chuyện cười.
"... Hắn à." "Lawson" nhẹ nhàng nói, "Không sao, anh không cần để ý đến hắn."
Lời này có gì đó kỳ lạ.
Nhưng Ninh Chước cũng chẳng hỏi, mà nhanh chóng đề cập tới một vấn đề khác liên quan đến nhiệm vụ.
Ninh Chước: "Có thể dẫn người theo không? Lái xe một mình mà lỡ gặp tình huống không tốt thì khó xử lý."
"Lawson" cảm thấy thoải mái với tiết tấu nói chuyện nhanh như vậy, gã ưu nhã nhấp một ngụm rượu: "Đủ rồi. Lái xe mà thôi. Nhiều người quá lại khiến người ta chú ý."
Ninh Chước nhìn đồng hồ điện tử trong phòng.
Hiện tại đã là 10 giờ tối.
Ban đầu anh đã được yêu cầu tới nhận nhiệm vụ một mình.
Kể cả khi anh khởi hành ngay bây giờ, dùng tốc độ nhanh nhất phi tới "Đường Baibali", với motor của anh thì cũng cần 1 tiếng 40 phút.
Căn cứ "Henna" cách "Đường Baibali" tối thiểu là 3 tiếng đi xe, có gọi chi viện thì cũng không kịp nổi.
Con chó Nhật đáng yêu kia có lẽ không hiểu lắm về quá trình đó, nhưng người sau lưng gã đã lên kế hoạch kín kẽ.
Đối phương đưa cho anh một giá cả đẹp đẽ không thể từ chối, hơn nữa không để cho anh bất cứ thời gian chuẩn bị nào...
Sau khi tự hỏi, Ninh Chước gật đầu: "Tôi đi một mình cũng được."
Anh hỏi: "Còn chuyện gì khác không?"
"Lawson" tán thưởng lắc đầu.
Không thể không nói, quả thật Ninh Chước rất chuyên nghiệp.
Những gì không nên hỏi thì sẽ không hỏi một câu, bớt lo hơn hẳn.
Sự việc diễn ra thuận lợi, "Lawson" bưng chén rượu còn một nửa, đưa mắt nhìn Ninh Chước đi ra ngoài, còn không quên thân mật "dặn dò" một câu: "Hàng hoá rất quý báu. Nếu xảy ra chuyện gì, một mạng của anh cũng không đền nổi đâu. Hiểu chưa?"
Ninh Chước đứng thẳng, xoay người lại.
"Lawson" bình tĩnh nhìn anh.
Ninh Chước nhìn khuôn mặt dào dạt đắc ý này, anh nói: "Hàng hoá đó, chắc hẳn là người."
Cơ mặt "Lawson" cứng đờ.
Nhìn phản ứng trong chớp mắt này của gã, Ninh Chước gật đầu: "À, là người."
Ninh Chước: "Nếu anh lại nhúng tay vào công việc của tôi, tôi sẽ gϊếŧ chết người kia bồi một mạng, rồi bảo là do anh sai sử."
Ninh Chước nâng tay lên, như đang nhắc nhở mà gõ vào xương cổ tay trái: "Anh Lawson, tôi đang gấp lắm, anh còn lời gì muốn nói không?"