Tước Linh Mộng Vũ [Khúc 1 - Hồng Nhan Thiên]

Chương 18: Tô Linh Lung

Hôm sau, Mộ Dung Nhan ở Tề Vương phủ ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao mới chậm rãi tỉnh rượu.

Mộ Dung Nhan xoa đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, nhìn chằm chằm màn trướng xa lạ một lúc lâu mới đột nhiên lật người dậy, thầm nghĩ, ta...ta đây là ở Tề Vương phủ? Hôm qua tựa hồ uống rượu...

Nghĩ đến đây, Mộ Dung Nhan lại vội vàng cúi đầu kiểm tra y sam, phát hiện vẫn là bộ đồ hôm qua liền thoáng thở phào, xem ra mình mặc y phục ngủ...

Tiếp theo lại nghĩ, kia hôm qua sau khi mình uống rượu, Lãnh Lam Ca đi đâu?

Lòng nghĩ thầm, aish, uống rượu hỏng việc! Liền vội vàng đẩy cửa chạy ra ngoài.

Khi chạy đến đình viện, Mộ Dung Nhan nhìn thấy Mộ Dung Huyền đã trở về sau khi lâm triều đang luyện kiếm, liền kêu lên: "Tứ ca!"

Mộ Dung Huyền thấy Mộ Dung Nhan chạy tới chỗ mình liền thu kiếm, cười nói: "Ngươi tiểu tử này, cuối cùng đã tỉnh!"

"Tứ ca...Hôm qua ta say rượu...Ca nhi sau đó thế nào?" Mộ Dung Nhan sốt ruột hỏi.

"Nàng không có việc gì, đêm qua ta đã giúp ngươi đưa nàng về Lãnh phủ." Mộ Dung Huyền thản nhiên trả lời, nghe Mộ Dung Nhan gọi nàng ấy là Ca nhi, trong lòng âm thầm nổi lên một tia ghen tị.

"Kia đa tạ Tứ ca!" Mộ Dung Nhan vừa nghe nói tối qua Lãnh Lam Ca bình yên vô sự, cuối cùng sợi dây căng thẳng trong lòng cũng được thả lỏng xuống.

"Không có việc gì, ta và ngươi là huynh đệ, không cần khách khí như thế." Mộ Dung Huyền ôn nhuận nói: "Đúng rồi, hôm nay khi bãi triều, Thừa Tướng Lãnh đại nhân, Lại bộ Thượng Thư Trương đại nhân, Hộ bộ thượng Thư Hồ đại nhân, còn có cữu cữu của ta Bộ binh Thượng Thư Trầm đại nhân nói muốn đón gió tẩy trần cho ta, đến Vọng Nguyệt Lâu bày một bàn tiệc rượu, Thất đệ nếu không có việc gì thì cùng vi huynh đến đó nhé?"

Mộ Dung Nhan vốn định cự tuyệt, nhưng vừa nghe nói Thừa Tướng Lãnh Hựu cũng ở đó, nghĩ rằng mình sớm đã coi Lãnh Lam Ca là người thân nhất, vậy phụ thân của nàng ấy, tự nhiên cũng nên tiếp xúc nhiều thì tốt hơn...

Nghĩ vậy, Mộ Dung Nhan liền gật đầu, nghỉ ngơi ở Tề Vương phủ một lát liền cùng Mộ Dung Huyền đi đến Vọng Nguyệt Lâu.

***

"Tử Yên à, một hồi nữa ở Tử Vân Các sẽ có một số khách quý lại đây, đến lúc đó còn phải phiền ngươi dẫn theo Linh Lung, Y Y, Tiểu Uyển và vài tỷ muội khác đi đàn trợ hứng cho các vị đại nhân." Tú bà của Vọng Nguyệt Lâu khách khí nói với Tiêu Tử Yên.

Ba người trong miệng tú bà cùng Tiêu Tử Yên được xưng là "Vọng Nguyệt tứ mỹ", mỗi khi có đại quan quý nhân đến Vọng Nguyệt Lâu, tú bà mới có thể để cho bốn người này xuất trướng trợ hứng.

Nhất là Tiêu Tử Yên đứng đầu bốn người, bình thường nếu không phải vương hầu tướng quân thì thật đúng là không dễ gặp nàng. Dân chúng áo vải bình thường, văn nhân mặc khách cũng chỉ có mỗi ngày hội mới có thể gặp phương dung của vị mỹ nhân có danh xưng "Yên kinh nhất tuyệt" này.

"Dạ, Tử Yên đã biết." Tiêu Tử Yên thản nhiên đáp lại, nhưng không khỏi thầm than, lưu kim tương ngọc mộng hồng lâu, nào ai biết được trong lòng sầu?

Tiêu Tử Yên vốn không thích đối diện với đám đại nhân mặt ngoài áo mũ chỉnh tề đó, nhưng bản thânmình thân hãm ở trốn phong trần, lại thân bất do kỷ...

Mỗi lần phải đi trợ hứng cho đám đại quan quý nhân, Tiêu Tử Yên đều phải cầu nguyện một phen, hy vọng gặp được người quân tử có thể thủ lễ, chứ không phải hạng tiểu nhân.

Vọng Nguyệt lâu, Tử Vân các.

"Lãnh đại nhân, bệ hạ thật sự sẽ phế trưởng lập ấu sao?" Lại bộ Thượng Thư Trương Lập đè thấp thanh âm, hỏi Thừa tướng Lãnh Hựu đang phẩm trà.

"Suỵt, cẩn thận tai vách mạch rừng, ba vị đại nhân nếu tin tưởng lão phu thì đừng ngại đi theo lão phu, đặt cược hết lên người Tề Vương đi." Lãnh Hựu vẻ mặt bí hiểm vuốt chòm râu.

"Aish, cũng không biết Tề Vương rốt cuộc có cái khí phách làm đại cuộc hay không đây?" Trong lời nói của Lại bộ Thượng Thư Hồ Lượng vẫn có vài phần lo lắng.

"Ha ha, Hồ đại nhân lo lắng quá rồi, nay trong số phần đông hoàng tử, chỉ có người chất nhi này của ta là thân kinh bách chiến, trải qua tôi luyện sa trường, điện hạ nhất định không phải vật trong ao!" Bộ binh Thượng Thư Trầm Kỳ vẻ mặt đắc ý nói.

Bốn vị đại nhân đang trò chuyện, bỗng nhiên nghe được ngoài cửa truyền đến một trận tiếng bước chân, ai nấy đều đình chỉ nói chuyện, tưởng Tề Vương đến.

Nhưng rất nhanh, ngoài cửa truyền đến thanh âm cung kính của tú bà: "Các vị đại nhân, có tiện để cho các cô nương vào không?"

Trong số bốn người có Lại bộ Thượng Thư Hồ Lượng háo sắc nhất, người này vốn là Sở Vương đảng, nhưng nghe nói hôm nay có thể nương ánh sáng của Tề Vương và Thừa Tướng, có thể tụ tập hết tứ mỹ của Vọng Nguyệt Lâu, thế này mới vui vẻ thoải mái chuyển qua Tề Vương đảng do Thừa Tướng cầm đầu, ở mặt ngoài là nói đón gió tẩy trần cho Tề Vương, trên thực tế đến là vì mình có thể tầm hoan mua vui cùng "Vọng Nguyệt tứ mỹ".

Hồ Lượng vừa nghe nói "Vọng Nguyệt tứ mỹ" đã ở ngoài cửa, vội vàng trả lời: "Tiện tiện, mau mau cho mời!"

Cửa chậm rãi đẩy ra, vài vị mỹ nhân đi vào, trong lúc nhất thời, ngay cả Thừa tướng Lãnh Hựu vốn đứng đắn ổn trọng cũng hoa mắt.

Mà mấy vị mỹ nhân lúc trước trên đường đi theo tú bà đến Tử Vân Các đã khe khẽ nói nhỏ.

"Cũng không biết người nào tới Tử Vân Các, dĩ nhiên có thể có năng lực đồng thời kêu tất cả chúng ta." Liễu Y Y lấy sáo ngọc chống cằm, tò mò hỏi.

"Ha ha, chẳng là là hoàng đế đến đây sao?" Đổng Tiểu Uyển ôm cầm che mặt cười nói.

"Dù sao tuyệt đối không thể là tên Lục điện hạ háo sắc kia, cho dù hắn muốn gặp riêng hoa khôi của chúng ta cũng không hẹn được mà, lại càng sẽ không phô trương lớn đến vậy." Tô Linh Lung tựa hồ trong lời có ẩn ý, đôi mắt đẹp dừng trên người Tiêu Tử Yên đi phía trước.

Mà Tiêu Tử Yên cũng không đáp lời, giống như hết thảy đều không liên quan đến nàng.

"Được rồi, các cô nương, an tĩnh chút, tới rồi, lúc đi vào chớ làm ầm ỹ." Tú bà nhắc nhở.

Đợi tú bà đẩy cửa ra, chúng mỹ nhân vừa thấy chỉ có bốn vị trung niên nam tử, lập tức thoáng có chút thất vọng, trừ bỏ Lại bộ Thượng Thư Hồ Lượng là quen mặt, ba người còn lại cũng không biết có lai lịch gì, nhưng thấy bốn người này cũng đều thần hồn điên đảo nhìn chằm chằm mình, nói vậy cũng không phải bậc chính nhân quân tử.

Lúc này, ngoài cửa truyền đến một tiếng ho khẽ, tất cả mọi người quay đầu nhìn, chỉ thấy ngoài cửa có một vị tử bào nam tử ngọc thụ lâm phong đang đứng, phía sau hắn còn có một vị bạch sam thiếu niên tuấn mỹ như ngọc.

Bốn vị đại nhân đều vội vàng đứng dậy, chắp tay nói: "Vi thần tham kiến điện hạ."

Chúng nữ cũng đều khom người hành lễ.

Mà Tiêu Tử Yên lại mừng rỡ, nàng si ngốc nhìn chằm chằm người áo trắng ngoài cửa.

Ngươi rốt cục đến đây...Ta còn nghĩ ngươi sẽ không bao giờ đến nữa...

Tô Linh Lung hiếm khi thấy Tiêu Tử Yên dĩ nhiên lại thất thần, liền nương theo ánh mắt của nàng nhìn qua, sau đó gợi lên một nụ cười ẩn ý không rõ.

"Khụ khụ, mọi người không cần đa lễ, hôm nay...phô trương quá lớn ah..." Mộ Dung Huyền nhiều năm chinh chiến bên ngoài, làm sao gặp qua nhiều oanh oanh yến yến như vậy, lập tức cũng cảm thấy một trận cảm xúc mênh mông, ngay cả lòng bàn tay đều hơi đổ mồ hôi.

"Ha ha, Tề Vương điện hạ nếu ngày sau có thể toạ ủng hậu cung ba ngàn, này có tính là gì đâu." Hộ bộ Thượng Thư Trương Lập lập tức ngầm ám chỉ nói.

"Ha ha, Trương đại nhân thật biết nói đùa..." Mộ Dung Huyền xấu hổ cười.

"Tề Vương điện hạ và Thất điện hạ mau đến ngồi đi, hôm nay chúng ta chỉ nói chuyện phong nguyện, không bàn chuyện triều chính." Lãnh Hựu cao giọng nói, hắn không ngờ Tề Vương dĩ nhiên lại dẫn theo Thất điện hạ đến đây, liền trong lời nói ám chỉ mấy vị đại nhân này không cần nhiều lời trước mặt Thất điện hạ.

Mộ Dung Nhan mới vừa ở cửa liếc mắt một cái thấy Tiêu Tử Yên, thấy nàng cũng nhìn mình, liền vội cúi đầu, thầm nghĩ, aish, không ngờ lại rơi vào tình huống này...Hôm nay thật sự không nên cùng Tứ ca tới dây..., nếu như bị Ca nhi biết, không thể không bị giận...

Mộ Dung Nhan kiên trì ngồi song song cùng Mộ Dung Huyền, vẫn cúi đầu đùa nghịch chiếc nhẫn bạch ngọc trên ngón cái.

Tiêu Tử Yên thầm nghĩ trong lòng, ngươi quả nhiên họ Mộ Dung, nguyên lai là đương kim Thất điện hạ...

Tô Linh Lung thấy Tiêu Tử Yên còn đang thất thần, liền mỉm cười đợi mấy vị đại nhân và hai vị hoàng tử đều ngồi vào chỗ của mình rồi, cười dài nũng nịu nói: "Nay nhân các vị khách quý đến đây, các cô nương trước tiên sẽ ca một khúc [Xuân giang hoa nguyệt dạ] cho chư vị đại nhân, để trợ nhã hứng cho các vị, thế nào?"

"Rất tốt! Rất tốt! Ngày tốt cảnh đẹp như thế, không phải chính là "xuân giang hoa nguyệt dạ" sao!" Hồ Lượng chỉ nghe Tô Linh Lung nói mấy câu cũng đã cả người lâng lâng.

Mộ Dung Nhan cũng chưa bao giờ nghe qua thanh âm xinh đẹp kiều mỵ như thế, không khỏi ngẩng đầu liếc mắt đánh giá Tô Linh Lung, chỉ thấy nàng một đôi diệu mục hàm tiếu, mị ý lan tràn, khoé môi khéo léo hơi cong lên, làn môi đỏ mọng khẽ dương, mặc một thân quần hồng lụa mỏng, dưới gáy ngọc thon dài là bộ ngực sữa nõn nà bạch ngọc, nửa che nửa hở, đai lưng quấn quanh eo thon, nhưng lại không buộc chặt, giống như tản ra lời mời gọi mê người.

Mộ Dung Nhan nhìn Tứ ca bên cạnh cầm chén rượu trong tay vẫn không nhúc nhích, nhìn chằm chằm Tô Linh Lung, thầm nghĩ, đây thật đúng là một nữ nhi tản ra yêu mị từ trong xương cốt, cũng khó trách có thể làm cho hoàng huynh và chư vị đại nhân đều quyến rũ thất điên bát đảo, ngay cả chính mình trong nháy mắt cũng bị nàng ấy hút hồn...

Lời này Tô Linh Lung nói kỳ thật vốn nên là do hoa khôi Tiêu Tử Yên nói ra, nhưng Tô Linh Lung lại thừa dịp Tiêu Tử Yên thất thần mà cướp lời. Nàng cân nhắc, xem ra hôm nay đến đều là khách quý ngàn năm một thuở, chính mình nhất định phải vượt qua Tiêu Tử Yên này mới được. Nếu mình có thể lung lạc được vị đại quan quý nhân nào, như vậy kỳ tuyển hoa khôi tiếp theo, không thể không thuộc về mình.

Tiêu Tử Yên lại hoàn toàn không có tâm tình so đo chuyện này với Tô Linh Lung. Nàng thấy Mộ Dung Nhan từ khi tiến vào cũng không ngẩng đầu nhìn mình đã phi thường mất mát, thấy hắn dĩ nhiên ngược lại ngẩng đầu nhìn Tô Linh Lung, liền càng ảm đạm thất sắc, âm thầm tự nhủ, quả nhiên nam nhân thiên hạ này vẫn thích loại nữ tử trang điểm xinh đẹp thế sao?

Tiêu Tử Yên có vẻ không vui, cùng Liễu Y Y và Đổng Tiểu Uyển ngồi vào chỗ của mình. Ba người này một đàn tranh, một đánh cầm, một thổi sáo, đợi nhìn đến ánh mắt ám chỉ của Tô Linh Lung liền không hẹn mà cùng đệm nhạc.

Tô Linh Lung vừa khe tiếng tranh cầm du dương vang lên, liền nhẹ nhàng bước, ở trung ương chậm rãi nhảy múa, cử động vòng eo nhỏ nhắn lả lướt mềm mại, mà ba năm vị vũ cơ ở bên như chúng tinh phủng nguyện, nhảy làm nền cho nàng.

Chỉ thấy mĩ mục của Tô Linh Lung đảo qua, hai tròng mắt long lanh như muốn xuất ra nước, tựa tiếu phi tiếu, đuôi lông mày khoé mắt đều là xuân ý, làm cho nam tử ở đây quân tâm đập loạn không thôi, cảm thấy nàng đang nhìn mình.

Tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm nhìn chằm chằm điệu múa thướt tha yêu dã này của Tô Linh Lung, ngay cả Mộ Dung Huyền cũng không kìm được nuốt nước miếng, thầm nghĩ, vị cô nương này thật sự yêu diễm, muốn câu dẫn hồn phách chúng nhân, chắc không phải hồ ly tinh chuyển thế đấy chứ...

Tô Linh Lung lại thầm cả kinh, nghĩ trong lòng, vị điện hạ mặc bạch sam này quả nhiên định lực cao, cư nhiên còn có thể thần sắc tự nhiên phẩm rượu. Có phong thái đức độ như thế, cũng khó trách sẽ làm Tiêu Tử Yên mê muội, chẳng lẽ là Liễu Hạ Huệ tái thế sao...Ha ha, ta thật lại muốn nhìn xem ngươi có phải thật sự ngồi trong lòng mà vẫn không loạn hay không!

Tô Linh Lung vốn định khiến cho vị điện hạ mặc bạch sam kia cũng mất hồn mất vía vì điệu vũ của mình, như thế có thể chọc tức Tiêu Tử Yên, làm cho nàng ấy biết mình rốt cuộc có mấy phân mấy lượng, không ngờ Mộ Dung Nhan căn bản bất vi sở động, biểu tình thập phần lạnh nhạt, liền đành phải sinh ra kế khác.

Chỉ thấy Tô Linh Lung giơ lên một tia cười quyến rũ không dễ phát hiện, đem thân hình vũ động càng lúc càng nhanh, làn váy tung bay, không ngờ, dưới chân nghiêng một cái, thân mình mềm nhũn, nhưng lại vừa lúc té ngã trong lòng Mộ Dung Nhan.

Biến cố này làm cho mấy vị đại nhân đều rất hâm mộ, tròng mắt cũng sắp sửa rớt ra. Mọi người đều thầm nghĩ, Thất điện hạ quả nhiên có phúc...Nếu Linh Lung cô nương có thể té vào lòng mình thì thật tốt biết bao...

Mọi người đều nghĩ Tô Linh Lung đây là ngoài ý muốn, nhưng Tiêu Tử Yên lại hiểu, Tô Linh Lung luyện múa mười năm sao có thể khinh địch té ngã như vậy. Lập tức, Tiêu Tử Yên tức giận đến lập tức dừng đàn tranh trong tay, không khỏi đứng lên, đôi mắt đẹp hung hăng trừng lên, nhìn qua.

Tô Linh Lung ở trong lòng Mộ Dung Nhan nhìn thoáng qua ánh mắt đố kỵ bùng lên như lửa của Tiêu Tử Yên, lập tức dương nụ cười đắc ý đáp trở lại.

"Cô nương, có thể đứng lên không?" Mộ Dung Nhan đột nhiên mạc dang kỳ diệu có nhuyễn ngọc trong ngực, lập tức cả kinh, nhưng rất nhanh trấn định xuống, thản nhiên nói với Tô Linh Lung.

"Điện hạ thực xin lỗi, để ta đứng lên..." Tô Linh Lung nhíu mày, giống như thực cố gắng muốn giãy dụa đứng lên, không ngờ vừa nhỏm dậy được một nửa, cổ chân lại trẹo một cái, té ngã lại vào lòng Mộ Dung Nhan.

Lần này ngã, đôi tay của Tô Linh Lung như có như không đặt trước ngực Mộ Dung Nhan, người bên ngoài nhìn qua, cảm thấy hai người cực kỳ ái muội, chỉ nghe nàng điềm đạm đáng yêu nũng nịu nói: "Điện hạ, cổ chân của ta...sợ bị trật mất rồi...Nhất thời cũng không đứng dậy nổi...Như thế phải làm gì bây giờ?"

Mộ Dung Nhan chỉ thấy mùi son phấn dày đặc quá mức trên người Tô Linh Lung, lập tức hơi ngửa đầu ra sau, bất đắc dĩ, cúi người ôm lấy nàng, nhẹ nhàng đặt sang bên cạnh, nói: "Cô nương nếu không đứng nổi, vậy đừng múa, ngồi nghỉ ngơi một chút đi."

"Phải phải phải, các cô nương không vội, lại đây bồi chúng ta uống chút rượu, cũng có thể giúp vui mà!" Hồ Lượng mê đắm nói tiếp: "Đến đến đến, Tử Yên cô nương..."

Hồ Lượng quay đầu, vừa định gọi hoa khôi Tiêu Tử Yên kính rượu với mọi người, đã thấy nàng mặt trầm như nước đi thẳng đến chỗ trước mặt Tề Vương điện hạ và Thất điện hạ.

"Tử Yên kính nhị vị điện hạ, chúc nhị vị điện hạ phúc thọ an khang!" Lời Tiêu Tử Yên nói nghe không ra vui buồn, bưng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch.

"Tử Yên kính nhị vị điện hạ, chúc nhị vị điện hạ tuổi tuổi bình an!" Tiêu Tử Yên lại rót một chén rượu, ngửa đầu uống.

"Tử Yên lại kính nhị vị điện hạ, chúc nhị vị điện hạ mọi sự hanh thông!" Tiêu Tử Yên lại rót đầy rượu, mặc dù nhíu mày, nhưng vẫn một ngụm uống cạn.

Thế này Mộ Dung Nhan mới phát giác cảm xúc của Tiêu Tử Yên hôm nay có chút phập phồng bất định, thấy nàng còn muốn rót rượu tiếp, liền vội vàng đè tay nàng, nói: "Tiêu cô nương, ngươi...ngươi không thể uống nữa..."

Mộ Dung Huyền không quen biết Tiêu Tử Yên, nhưng cũng cảm thấy vị hoa khôi tiểu thư này không có vẻ như một người có thể uống nhiều rượu, liền nhân tiện nói: "Đúng vậy, Tiêu cô nương, uống rượu như thế rất tổn hại thân thể, ngươi lại đây châm rượu cho bổn vương và Thất điện hạ là được rồi."

Tô Linh Lung thấy Tiêu Tử Yên uống liền ba ly, lập tức cũng có chút không đành lòng, biết mình chọc tức nàng, cũng chỉ bởi ngày thường nàng luôn nổi bật hơn mình, làm cho mình cảm thấy có chút không phục thôi, nhưng cũng không có thâm cừu đại hận gì...

Nàng biết, kỳ thật Tiêu Tử Yên cũng không uống nhiều rượu được, ngày thường gặp khách cũng đều lấy trà thay rượu, mà vừa mới rồi nàng mặc dù luôn miệng nói kính nhị vị điện hạ, nhưng trong mắt nhìn chằm chằm lại vẫn đều là vị Thất điện hạ kia.

Tô Linh Lung không khỏi thở dài, Tiêu Tử Yên a Tiêu Tử Yên, không nghĩ ngươi đã tình thâm như vậy đối với vị Thất điện hạ này...Đáng tiếc...Không biết nếu ngươi biết bí mật của hắn, còn có thể một mực thắm thiết như thế không?

Nghĩ vậy, nàng liền nhẹ nhàng dịch đến bên cạnh Mộ Dung Huyền, dịu dàng nói: "Tề Vương điện hạ, để cho ta châm rượu cho ngài." Nói xong, liền nâng ngọc thủ thon dài rót rượu cho Mộ Dung Huyền, ánh mắt lại thản nhiên chống lại ánh mắt Tiêu Tử Yên.

Ngụ ý, tự nhiên là, ngươi chỉ cần đi hầu hạ vị Thất điện hạ kia của ngươi là được.

Hết chương 18