Mộ Dung Nhan cùng Lãnh Lam Ca hai người vừa vội vàng chạy về Vọng Nguyệt Lâu, đến khi nhìn thấy Mộ Dung Tình tường an vô sự cùng ăn cơm với Cố Hàn, lúc này mới nhẹ nhõm thở phào.
Cố Hàn thấy Mộ Dung Nhan và Lãnh Lam Ca đã trở lại, hắn vội vàng đứng dậy, nói với Lãnh Lam Ca: "Đệ muội, ngươi chớ trách Mộ huynh đệ, đều là ta không tốt, do ta cứng rắn lôi kéo hắn cùng đi nghe khúc với ta..."
Lãnh Lam Ca bị Cố Hàn kêu một tiếng "đệ muội", nghe mà lòng hoan hỉ, nàng nói: "Cố công tử hôm nay lại cứu huynh ấy, ta cảm tạ ngươi còn không kịp, sao có thể trách ngươi được chứ..." Nhưng lại hơi tạm dừng, đổi giọng nói: "Chỉ là lần sau nếu Cố công tử còn muốn nghe tiểu khúc, không ngại kêu tiểu nữ tử đi cùng nhau. Lam Ca cũng rất có hứng trí với khúc nghệ ca vũ đó."
"Được được được, lần sau nhất định kêu đệ muội đi cùng!" Cố Hàn vội vàng đáp lời, vẻ mặt đồng tình nhìn Mộ Dung Nhan. Hắn thầm nghĩ, Mộ huynh đệ à, ngươi có thê tử như thế, thật sự đời này đừng nghĩ đến chuyện phong hoa tuyết nguyệt...
Mà Mộ Dung Nhan lại hoàn toàn không hiểu ánh mắt Cố Hàn có ý gì, còn tưởng hắn lại cầu cứu mình, cho nên cười dắt tay Lãnh Lam Ca, ôn nhu nói: "Được rồi, đừng nói nữa, Ca nhi đói bụng rồi phải không?"
"Đúng đúng đúng, đệ muội mau ngồi xuống, để tại hạ đến mời khách!" Cố Hàn dõng dạc nói, nhất thời làm cho Mộ Dung Nhan ba người dở khóc dở cười.
Mộ Dung Tình bên cạnh thật sự nhịn không được "phì" một tiếng: "Ngân lượng của ngươi còn không phải đều do ca ca đưa cho ngươi sao? Dĩ nhiên lại dám nói để ngươi mời khách! Ngươi vừa tham, vừa háo sắc, lại còn thích mạnh miệng, đúng là không biết xấu hổ!"
Cố Hàn bị Mộ Dung Tình nói thế, cũng lập tức nhướng mày hỏi ngược lại: "Tình nhi cô nương nói tại hạ ham món lợi nhỏ, ăn nói lại không biết giữ miệng, tại hạ đều chấp nhận, duy chỉ mỗi chuyện nói tại hạ háo sắc, điểm ấy tại hạ lại không rõ, ta háo sắc ai chứ?"
"Ngươi...ngươi chính là hạng người lỗ mãng ham mĩ sắc!" Mộ Dung Tình hồng mặt, lớn tiếng nói.
"Chậc chậc, ai không biết còn tưởng tại hạ khinh bạc ngươi đó, Tình cô nương nói chuyện thật khiến người ta hiểu lầm." Cố Hàn bĩu môi phản bác.
"Ngươi...ngươi..." Mặt Mộ Dung Tình càng đỏ hơn, chỉ vào Cố Hàn, nàng dù mồm miệng lanh lợi mà lần này lại bị chọc tức đến nói không ra lời.
Mộ Dung Nhan nhìn hai người tranh cãi, vội vàng khuyên nhủ: "Được rồi, mau cùng ngồi xuống ăn cơm đi. Cố huynh đừng so đó với Tình muội nữa, nha đầu kia tính tình vốn vậy đó, mong Cố huynh thông cảm nhiều hơn."
"Đâu có đâu có, tại hạ sao có thể so đo với một tiểu nha đầu chưa dứt sữa chứ." Cố Hàn còn không quên chọc ngoáy một câu.
"Ngươi!" Mộ Dung Tình tức đến bật dậy.
Mộ Dung Nhan bước lên trước vỗ nhẹ vai Mộ Dung Tình, cười mắng Cố Hàn: "Ngươi tên này, sao thích mồm mép chiếm tiện nghi người khác thế! Nhìn ngươi làm muội muội ta tức đến mức này này..."
Cố Hàn nhìn bộ dáng Mộ Dung Tình buồn bực chu miệng bĩu môi, cũng hơi áy náy, nhân tiện cất lời: "Được rồi, là do tại hạ không tốt, không nên chọc giận Tình nhi cô nương, Cố mỗ tự phạt ba chén rượu bồi tội!"
"Phi, rõ ràng là chính ngươi muốn uống rượu, lại lấy ta ra nguỵ trang làm gì!"
"Ai nha, Tình nhi cô nương quả nhiên giống con giun trong bụng Cố mỗ!"
"Ngươi mới là con giun! Cả nhà ngươi đều là giun!"
"Tình nhi cô nương đã gặp qua phụ mẫu tại hạ lúc nào? Tại hạ thế nhưng cũng không dễ dàng dẫn cô nương về nhà đâu."
"Ngươi..."
Sau khi trải qua một màn đấu võ mồm, Mộ Dung Tình lại rơi xuống hạ phong.
Mộ Dung Nhan cảm thấy hai người này nhất định chính là oan gia ngõ hẹp, cho nên cũng không để ý tới, bắt đầu tự mình gắp đồ ăn.
Mà Lãnh Lam Ca cũng rốt cuộc nhịn không được bật cười: "Lam Ca vốn cứ nghĩ Tình muội muội là người biết ăn nói nhất thế gian, hôm nay vừa thấy, mới biết đạo cao một thước, ma cao một trượng."
Kết quả bữa tiệc này quả nhiên kết thúc trong bầu không khí ồn ào ầm ỹ, hai người kia ngươi một câu ta một câu cãi qua cãi lại.
"Tình nhi! Sắc trời không còn sớm, ngươi muốn cùng vi huynh trở về, hay muốn ở chỗ này ầm ỹ với Cố huynh một đêm?" Mộ Dung Nhan rốt cục không thể nhịn được nữa bạo phát.
"Đương nhiên trở về, bổn...bổn cô nương không bao giờ muốn gặp tên vô lại này nữa!" Mộ Dung Tình lập tức đứng lên, đi ra cửa.
Mộ Dung Nhan nói cáo từ với Cố Hàn, sau đó vội vàng lôi kéo Lãnh Lam Ca đuổi theo Mộ Dung Tình còn đang dỗi.
Trên lầu Vọng Nguyệt Lâu, một vị nữ tử yểu điệu mặc tử sam nấp nửa thân mình sau cây cột, vẫn không chuyển mắt nhìn chằm chằm Mộ Dung Nhan và Lãnh Lam Ca, thẳng đến khi thân ảnh hai người bọn họ biến mất bên ngoài Vọng Nguyệt Lâu, nàng mới phát ra một tiếng than nhẹ đến nỗi gần như không thể nghe thấy, thầm cân nhắc lẩm bẩm: "Thì ra bên cạnh hắn đã có một mỹ hân tuyệt sắc khuynh thành như thế làm bạn, cũng khó trách trong mắt hắn không có khả năng chứa nổi người khác...Chỉ là hắn nói hắn họ Mộ, nghe giọng nói là nhân sĩ Yên kinh, nhưng trong kinh thành chưa bao giờ nghe nói có đại hộ nào họ Mộ. Nhìn hắn diện mạo bất phàm, khí dộ ngời ngời, tựa hồ có quen biết với vị lục điện hạ kia...Chẳng lẽ hắn...hắn hẳn là họ Mộ Dung?"
Tiêu Tử Yên thân ở chốn phong nguyệt, tâm tư kín đáo hơn nhiều so với nữ tử tầm thường, sau khi tinh tế cẩn thận cân nhắc, liền cơ hồ đại khái đoán ra thân phận của Mộ Dung Nhan.
Cho nên, ngươi hẳn gọi là Mộ Dung Ngạn, phải không?
***
Ban đêm, Mộ Dung Nhan nằm trên giường, lăn qua lộn lại, cứ cảm thấy đã quên chuyện gì quan trọng.
Hồi lâu, Mộ Dung Nhan đột nhiên ngồi dậy, nghiến răng nghiến lợi thầm nhủ: "Cố Hàn kia, kết quả là hôm nay vẫn chưa dạy ta công phu!"
Sáng sớm ngày thứ hai, Mộ Dung Nhan liền nổi giận đùng đùng đuổi tới Vọng Nguyệt Lâu, hỏi phòng Cố Hàn, đi lên lầu, một cước liền đá văng cửa phòng.
Lúc này Cố Hàn đang lau mặt, nhìn thấy Mộ Dung Nhan đột nhiên đá cửa vào, giật mình kinh ngạc đến nỗi khăn trên tay cũng rơi xuống. Hắn khó hiểu hỏi: "Mộ huynh, ngươi sáng sớm làm gì mà...ăn phải thuốc nổ hả?"
"Ngươi tên này, hôm nay thế nào cũng phải dạy ta công phu!" Mộ Dung Nhan nửa giận nửa bực nói.
"A...thì ra là chuyện này, không vội không vội, đợi ăn bữa sáng trước đã."
"Không cần, dạy ngay bây giờ đi!" Mộ Dung Nhan dùng sức một chưởng vỗ lên bàn, lớn tiếng kiên trì nói.
Nhìn vẻ mặt thật sự cấp bách đó của Mộ Dung Nhan, Cố Hàn cũng thu liễm vẻ tươi cười, nghiêm mặt đáp: "Được rồi, ngươi đã thành tâm như vậy, ta sẽ dạy ngươi một ít biện pháp đả toạ* ngủ."
(*động tác ngồi xuống khoanh chân, tay đặt lên đùi để luyện công, giống như ngồi thiền)
"Đả toạ? Ngủ? Ai lại không biết chứ?" Mộ Dung Nhan thầm nghĩ, ngươi không phải đang đùa giỡn với ta đó chứ?"
"Không phải vậy. Nếu chỉ là ngồi ngủ đả toạ bình thường, ta cần gì phải dạy ngươi, ta muốn dạy ngươi là phương pháo thổ nạp vận khí, thuật tĩnh toạ thu liễm tâm thần."
Cố Hàn nhìn sắc mặt có chút mờ mịt của Mộ Dung Nhan, liền nói tiếp: "Đơn giản mà nói, muốn dạy ngươi luyện nội công. Mộ huynh ngươi cảm thấy công phu một chưởng đánh tan ghế đẩu của ta hôm kia thế nào?"
"Đương nhiên rất lợi hại! Thật sự vô cùng uy lực!" Mộ Dung Nhan khâm phục khen.
"Ha ha, đó chính là nội công. Ghế là bị nội lực của ta đánh nát, mặc dù không cần dùng võ công chiêu thức gì, nhưng một khi vận khởi nội lực, một chưởng bình thường liền không còn bình thường nữa." Nói xong, hữu chưởng thầm vận nội lực, cũng vỗ một cái xuống cái bàn mà Mộ Dung Nhan vừa đập lên, chỉ nghe "rầm" một tiếng, cái bàn kia trong nháy mắt đã bị đánh nát.
Mộ Dung Nhan nhìn mà trợn mắt há hốc mồm, nhưng trong lòng cũng hoàn toàn hiểu được, Cố Hàn muốn dạy hắn không phải là thứ võ nghệ có hoa không quả, mà là nội công tâm pháp thật sự, lập tức cảm kích cơ hồ muốn rơi lệ, nói: "Cố huynh...Ta thật sự không biết làm thế nào có thể cảm tạ ngươi mới tốt..."
"Aish, ta cùng ngươi coi như có duyên, huống chi ta cũng không tính truyền thụ ngoại gia công phu cho ngươi, như vậy ngày sau vạn nhất nếu ngươi đánh nhau với ai, cũng không nhìn ra là võ công cùng môn phái với ta." Cố Hàn tựa hồ thực lo lắng chuyện mình dạy công phu cho Mộ dung Nhan bị ai phát hiện.
"Nếu có thể có nội công mạnh như vậy, còn cần phải học chiêu thức hoa mỹ của ngoại gia công phu làm gì...Từ nhỏ ta đã bắt đầu tập võ, tập quyền cước, thương kiếm cũng biết một hai, những năm nay vẫn đều ngày đêm khổ luyện, lại vẫn không đánh lại những kẻ khí lực lớn hơn ta, nội lực mạnh hơn ta..." Mộ Dung Nhan nhớ tới thất bại cho tới nay, có chút ủ rũ.
"Không phải vậy, cao thủ chân chính khẳng định là nội ngoại kiêm tu. Cho dù nội lực có cường thịnh đến mức nào, nhưng nếu không có động tác võ công hoa mỹ kia ở giữa che mắt, thuỷ chung cũng quá ngu ngốc. Đối phó một vài kẻ công phu mèo vào hoặc vật chết thật ra cũng đủ, nhưng vạn nhất gặp phải vài kẻ cao thủ, nếu ngay cả góc áo đối phương cũng không chạm tới, thì có một thân nội lực lại có gì dùng? Chẳng qua, ta cũng chỉ có thể dạy ngươi học nội công, nếu cũng đem chiêu số võ công của chúng ta dạy ngươi, nếu bị sư phụ ta biết, sẽ chém chết ta mất!"
"Cố huynh chịu dạy ta nội công, ta đã vô cùng cảm kích, nào dám lòng tham hơn nữa." Mộ Dung Nhan chắp tay nói: "Phải rồi, cũng không biết Cố huynh đến tột cùng là môn phái nào?"
"Chuyện này ta không thể nói, Mộ huynh đừng thăm dò." Cố Hàn hiếm khi nghiêm trang nói.
"Ừ, ta sẽ không hỏi nữa." Mộ Dung Nhan cũng không giận, cái gọi là người sinh trên đời này, ai mà không có bí mật, Mộ Dung Nhan hiểu đạo lý này hơn ai khác.
Cố Hàn thấy Mộ Dung Nhan sảng khoái như vậy, cũng không nói vô nghĩa nữa, lập tức truyền thụ vài câu nội công tâm pháp cho Mộ Dung Nhan.
Mộ Dung Nhan liền thử ngồi đả toạ ở ngay trên giường Cố Hàn, làm thử theo lời, mới đầu tư tưởng phập phồng, tâm thần khó có thể an tĩnh.
Cố Hàn thấy vậy, liền ở một bên chỉ điểm: "Nhớ rõ trong đầu phải trống rỗng thanh triệt, mắt nhìn mũi, mũi nhìn miệng, miệng hướng tim, tim hướng đan điền, mới có thể tự do vận khí.
Cũng không biết phải điều chỉnh hơi thở bao nhiêu lần, thật vất vả Mộ Dung Nhan mới có thể định tâm, chậm rãi phun ra hít vào, mơ hồ cảm thấy trong đan điền bắt đầu có một cỗ khí ấm chậm rãi lưu động.
Cố Hàn nhìn thấy Mộ Dung Nhan đã có thể thần sắc thong dong tiến vào trạng thái nhập định huyền diệu, hắn vuốt cái bụng lép kẹp của mình, nghĩ đến việc xuống lầu tìm ít đồ ăn sáng. Hắn lặng yên ra khỏi phòng, để một mình Mộ Dung Nhan ở trong phòng tiếp tục đả toạ luyện khí.
Cố Hàn vừa mở cửa phòng, nhấc đầu lên liền nhìn thấy Tiêu Tử Yên cũng đi ra từ phòng đối diện. Nàng tử y phiêu phiêu, mái tóc dài buông xuống, tử sam như hoa, xuất trần như tiên.
Cố Hàn nhất thời nhìn ngây người, thầm nghĩ, đẹp quá! Quả nhiên còn mê người hơn nha đầu Mộ Tình kia.
Nhưng sau đó lại lập tức cảm thấy mơ hồ có chút quái dị, ta vì sao lại so sánh Mộ Tình với nàng ấy nhỉ?
Tiêu Tử Yên vừa ra khỏi cửa phòng liền nhìn thấy Cố Hàn bộ dáng ngẩn ngơ nhìn chằm chằm mình, vốn cũng không định quan tâm, nhưng lại thoáng nhìn thấy Mộ Dung Nhan tựa hồ đang ngồi trên giường hắn, lập tức cảm thấy có chút buồn bực, thầm nghĩ, hai kẻ này không phải "long dương" (1) gì đó chứ...
Nàng mỉm cười đi tới Cố Hàn, nhẹ nhàng nói: "Cố công tử, sớm."
Nghe tiếng Tiêu Tử Yên chào,dòng suy nghĩ của Cố Hàn mới bị kéo trở về, vội vàng đáp lễ: "Tiêu...Tiêu cô nương, sớm a!"
Tiêu Tử Yên thế này mới thấy rõ, Mộ Dung Nhan đang ngồi thẳng trên giường Cố Hàn, nhắm mắt, không nói một lời, lập tức cảm thấy có chút kỳ quái, liền hỏi Cố Hàn: "Mộ công tử ở trong phòng làm gì vậy?"
Cố Hàn sợ Mộ Dung Nhan bị người khác quấy rầy, dẫn đến tẩu hoả nhập ma, cho nên hấp tấp đóng cửa phòng, xấu hổ cười nói; "Ha ha, hắn ấy à...Tối hôm qua hắn ngủ không ngon, giờ ngủ bù thôi! Không cần phải xen vào đâu! Tiêu cô nương đã dùng bữa sáng chưa?"
"Hắn sao lại ngồi ngủ?"
"Khụ khụ, thiên hạ rộng lớn, có chuyện kỳ lạ gì không có chứ! Tiêu cô nương nếu chưa dùng bữa sáng, tại hạ có thể cùng ngươi..."
"Ta đã dùng rồi."
"Khụ khụ, kia Cố mỗ tự xuống lầu ăn vậy..."
Đợi sau khi Cố Trạch xuống lầu, Tiêu Tử yên vẫn cảm thấy nghi hoặc, quyết định không tin lý do thoái thác mà Cố Hàn nói là Mộ Dung Nhan ngồi ngủ, liền đứng bên cửa nhẹ nhàng kêu: "Mộ công tử, Mộ công tử?"
Mộ Dung Nhan lúc này đang hết sức chăm chú cảm thụ cỗ khí ấm áp chậm rãi dâng lên từ đan điền, không một tia suy nghĩ linh tinh, làm sao có thể nghe được tiếng Tiêu Tử Yên kêu ngoài cửa.
Đợi thật lâu, trong phòng vẫn không có tiếng trả lời, Tiêu Tử Yên ngày càng nghi ngờ, liền nhẹ nhàng đẩy cửa phòng, đi vào.
Tiêu Tử Yên không hiểu võ công, thấy Mộ Dung Nhan ngay cả khi mình đi đến cũng ngoảnh mặt làm ngơ, nàng kinh hãi vội tới trước đưa tay thử hơi thở của hắn, không ngờ lại đột ngột cảm thấy hai luồng khí nóng cháy phun lên ngón tay mình, làm nàng sợ tới mức vội vàng rụt tay lại.
Tiêu Tử Yên thế này mới bừng tỉnh đại ngộ, Mộ Dung Nhan có lẽ đang luyện võ công nào đó. Trong lòng thầm nghĩ, đây là lần đầu tiên nhìn thấy có người tĩnh toạ luyện công...
Đây cũng là lần đầu tiên nàng nhìn hắn gần như vậy, thì ra trên người hắn lại có hương hoa lê nhàn nhạt. Nàng si ngốc nhìn khuôn mặt tuấn mỹ kia, trong thời gian ngắn, cảm thấy tâm diêu thần trì, phương tâm như say, nhưng lại không nỡ ra khỏi phòng.
Nhưng chung quy có chút lo lắng Cố Hàn không sai biệt lắm sắp về, Tiêu Tử Yên liền thật sâu nhìn Mộ Dung Nhan một cái, rồi nhẹ nhàng xoay người đi ra ngoài.
Có rất nhiều người từng hỏi ta, Tiêu cô nương, nàng có tin tưởng chuyện nhất kiến chung tình không?
Ta đều cười lắc đầu,
Thẳng đến khi, gặp ngươi.
Mộ Dung Nhan ngồi mãi đến giờ Thân mới cảm thấy trong bụng có chút đói khát, liền mở hai mắt, chợt cảm thấy quanh thân có một cỗ khí ấm chậm rãi lưu động, tinh thần chấn động, thoải mái hưởng thụ nói không nên lời.
Từ đó về sau, mỗi ngày Mộ Dung Nhan đều y theo tâm pháp Cố Hàn truyền thụ, điều tức thổ nạp, ngay cả khi ngủ cũng không quên thu liễm khí tức ngưng thần.
Hơn một tháng sau, Mộ Dung Nhan liền cảm thấy thân thể nhẹ hơn không ít, ngẫy nhiên trong đình viện gió lạnh đến thấu xương, vận khởi cỗ khí ấm trong đan điền, vậy mà không còn rét lạnh nữa. Nàng cảm thấy thực vui mừng, xem ra nội lực đã có chút thành tựu. Mộ Dung Nhan biết, công phu bực này một ngày luyện thành, liền càng cần mỗi ngày khổ luyện, có khi phu tử đang giảng bàu, nàng cũng không quên ngừng thần thổ nạp một phen.
Hết chương 12
—————————–
(1) Long dương chi hảo: Thời Chiến quốc có Long Dương Quân là một cậu học trò vô cùng khôi ngô tuấn tú. Anh ta được Ngụy vương say mê vô cùng, đồng sàng cộng chẩm (ăn cùng ngủ cùng), rất được sủng ái.
Một ngày hai người cùng đi thuyền câu cá, Long Dương Quân câu được hơn mười con cá,cá cắn câu ngày càng nhiều, thế nhưng nước mắt lại rơi, Nguỵ vương thấy vậy liền hỏi có chuyện gì, Long Dương Quân nói: ""Khi đại vương câu được con cá lớn, trong lòng sẽ rất vui vẻ. Thế nhưng lưỡi câu rất nhanh chóng sẽ được thả xuống nước để tìm con cá to hơn, còn con cá vừa câu được sẽ bị vứt đi mà không được ngó ngàng tới nữa. Thần không dám liên tưởng đến, như nay thần có thể được sự sủng ái của đại vương, có được một địa vị hiển hách trong triều đình, thần dân thấy thế, đều rất kính trọng thần, nhưng khắp trời đất này, người dung mạo tuấn tú nhiều không đếm xuể, bên ngoài người ta đồn đại rằng thần sở dĩ được đại vương sủng ái, là vì dung mạo của mình. Thần tự lo lắng rằng mình cũng giống như con cá vừa bị mắc câu, sợ ngày mình bị bỏ đi không còn xa nữa, như thế thần làm sao mà không khóc được?"
Sau đó Ngụy vương ra một sắc lệnh trong cả nước rằng: Từ nay về sau nếu có người bàn luận mỹ nhân, nếu bị phát hiện sẽ bị gϊếŧ mà không cần định tội. Câu thành ngữ "Long Dương chi hảo" cũng bắt nguồn từ đây.