Sau Khi Cùng Giáo Thảo Liên Hôn

Chương 42: Rối rắm

Trước nửa đêm Giản Nhiên quả thực không ngủ ngon, đến sau nửa đêm mới mơ mơ màng màng ngủ đi. Cậu có thể cảm nhận được Nhậm Thanh Lâm không chỉ xuống giường một lần, hơn nữa mỗi lần trở lại, trên người đều lạnh muốn chết.

Buổi sáng lúc tỉnh dậy, Giản Nhiên phát hiện mình thoải mái nằm thẳng trên giường, còn có thể sảng khoái duỗi tứ chi. Cậu quấn quấn chăn, mang theo nụ cười hạnh phúc lật người, bỗng nhiên nhận ra cái gì không đúng.

一一Nhậm Thanh Lâm đâu?

Giản Nhiên dựa vào ý chí bò dậy, chỉ mở một con mắt. Phòng Huy Phùng còn đang ngủ say như chết, trong phòng trừ hai người bọn họ ra thì không còn người khác.

Giản Nhiên đang định gọi điện thoại cho Nhậm Thanh Lâm, thì Nhậm Thanh Lâm từ bên ngoài đi vào, trên tay còn cầm bữa sáng nóng hổi.

Đối diện với tầm mắt của cậu, học đệ vốn không có biểu cảm gì bèn nhoẻn miệng cười, "Chào buổi sáng, học trưởng."

Giản Nhiên còn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại, cậu dùng mu bàn tay dụi dụi mắt giống như mèo, mới mở nốt con mắt còn lại, "Cậu đi mua bữa sáng?"

"Ừ, học trưởng nếu không ngủ nữa thì xuống đây ăn chút."

Độ ấm trong chăn thật sự làm người ta lưu luyến, Giản Nhiên rất muốn ngủ tiếp lát nữa, nhưng suy cho cùng đây không phải giường của cậu, cậu cũng không tiện chiếm lấy nó mãi.

Giản Nhiên ngáp một cái xuống giường, "Tôi còn chưa đánh răng."

"Học trưởng có thể cầm về ăn."

Giản Nhiên nhìn bữa sáng Nhậm Thanh Lâm mua, trên túi có logo của một tiệm bánh bao, bánh bao gạch cua của tiệm này vô cùng được yêu thích, không đi sớm chút hoàn toàn giành không được.

"Cậu đây là thức dậy sớm bao nhiêu thế."

"Không bao nhiêu." Nhậm Thanh Lâm nói, dùng nắm tay che miệng, ho nhẹ hai tiếng.

Giản Nhiên nhướng mi, "Cậu là bị tôi lây, hay do tối qua bị lạnh? Nói đi, có phải thận cậu không quá tốt, buối tối đi tiểu nhiều lần như vậy."

Nhậm Thanh Lâm buồn cười: "Ngược lại, là thận tôi quá tốt rồi."

Giản Nhiên cười nhạo: "Người uống say đều nói mình không say, người không được đều nói mình được."

Nhậm Thanh Lâm lại gần cậu, rũ mắt giúp cậu chỉnh sửa lại cái mũ trên áo ngủ, lơ đãng nói: "Vậy học trưởng muốn tới thử chút không?"

Giản Nhiên ngây ra, nhìn gương mặt có thể giành vị trí hotboy trường từ cậu của học đệ, nhớ lại cảm giác dính lại với Nhậm Thanh Lâm tối hôm qua.

Phản ứng sinh lý vốn rút đi nhờ hơi lạnh mơ hồ có dấu hiệu trổi dậy, Giản Nhiên xấu hổ, lấy l*иg bánh bao và túi, đi đến cửa còn không quên dặn dò Nhậm Thanh Lâm: "Thật sự bị cảm thì uống miếng thuốc, mặc dày chút, đừng cho rằng tự mình kháng lạnh thì không mặc quần thu." Đây đều là bài học từ máu và nước mắt của cậu.

Nhậm Thanh Lâm bắt lấy cái mũ Spider Man của Giản Nhiên nhẹ nhàng kéo người ta lại, "Sữa đậu nành cũng cầm theo đi."

Hai tên cùng phòng thâu đêm ở quán net vừa móc chìa khoá ra, cửa đã mở ra từ bên trong, một chàng trai khá đẹp đi ra.

Chàng trai cười nói chào với bọn họ, mặc đồ ngủ và dép lê, loạng choạng bước đi.

Hai người đưa mắt nhìn nhau, đẩy cửa, "Bọn tui vừa mới thấy học trưởng Giản Nhiên đi ra từ bên trong一一"

"Đây là ảo giác sau khi bọn tui thâu đêm sao?"

Phòng Huy Phùng thò đầu ra, ý tứ sâu xa nói: "Mấy ông bỏ lỡ quá nhiều rồi."

Giản Nhiên cầm l*иg bánh bao và sữa đậu nành đi về phòng của mình, lúc ngang qua phòng giặt đồ nhìn thấy một cậu bạn cùng lớp đang gọi điện.

"Xin lỗi bảo bối, là lỗi của anh. Nhưng đây không phải là chuyện anh có thể khống chế, anh cũng không muốn mà... bảo bối, bảo bối?"

Cuộc gọi bị ngắt, chàng trai "Đm" một tiếng, quay đầu lại nhìn thấy Giản Nhiên, mặt mày ủ rũ chào cậu: "Anh Giản dậy sớm như à."

Giản Nhiên thuận miệng hỏi một câu: "Làm sao, cãi nhau với bạn gái?"

Chàng trai đầy bụng uỷ khuất, trút hết nói: "Tôi vẫn không hiểu, con gái rốt cuộc đang nghĩ cái gì!"

Giản Nhiên: "..." Lại điên thêm một tên.

"Chúng ta nên mở một khoá học, chuyên học mười nghìn nguyên nhân con gái tức giận, ít nhất hữu dụng hơn học gì mà vi tích phân nhiều."

Giản Nhiên đề xuất: "Cậu có thể lên mạng tra xem, nói không chừng thật sự có quyển sách như vậy."

"Tối hôm qua, tôi và bạn gái tôi đi xem phim, thời gian tương đối muộn rồi, bọn tôi thuê phòng bên ngoài."

Giản Nhiên không lên tiếng, cậu biết chắc chắn có ngược lại.

Chàng trai nói tiếp: "Cô ấy cái gì cũng không làm, chỉ ngủ chung đơn thuần, được, tôi tôn trọng cô ấy, ôm cô ấy ngủ cả buổi tối. Kết quả hôm sau mới sáng sớm cô ấy liền khóc一一Anh biết vì sao không?"

Giản Nhiên không hứng thú lắm nói: "Không biết."

Chàng trai hít sâu một hơi, khó có thể tin nói: "Cô ấy ghét bỏ vì tôi cương!"

Giản Nhiên: ?

"Cô ấy nói không nghĩ tới tôi là loại người đó, ngủ một giất thôi cũng có thể cương, nói tôi là tên cặn bã đầy đầu đều là phế liệu đen tối一一" Chàng trai càng nói càng tức, "Đó là chuyện tôi có thể khống chế sao? Tôi không phải vì thích cô ấy mới như vậy à! Hơn nữa cho dù tối qua tôi không ngủ cùng cô ấy, sáng sớm tỉnh dậy cũng sẽ có cái đó! Cuối cùng cô ấy cứ nháo với tôi, còn nói muốn chia tay, cái khỉ gì thế trời ạ一一"

Giản Nhiên không phúc hậu cười, "Vậy lần sau cậu nhịn chút, đừng cương nữa."

Chàng trai sắp khắp rồi, "Anh Giản, anh cũng là con trai đó, lẽ nào anh ngủ chung với người mình thích sẽ không có phản ứng?"

"Tôi không có người..." Giản Nhiên ngừng một chút, nụ cười dần dần biến mất, "mình thích."

Chàng trai lại kể khổ một đống, Giản Nhiên lại không nghe lọt được gì.

Chàng trai nói không sai, ngủ chung với người mình thích, là con trai đều sẽ có chút suy nghĩ, nhưng là nam giới trưởng thành bình thường, buổi sáng tỉnh dậy có chút phản ứng cũng là bình thường. Giản Nhiên bỗng thấy hoang mang, bé Giản Nhiên lúc nãy cái đó, là phản ứng bình thường, hay là vì Nhậm Thanh Lâm. Nếu như là cái sau一一

Giản Nhiên bị suy nghĩ của chính mình doạ tới hồn cũng sắp mất rồi.

Không thể nào, tuyệt đối không thể nào. Cậu đã sớm thử nghiệm qua, cậu và Thẩm Tử Kiêu nắm tay một chút phản ứng cũng không có, nếu như bảo cậu cùng Quý Nguyên Hi ngủ chung một đêm, cậu dám thề rằng cậu sẽ không có chút mất tự nhiên nào, cậu được Lâm Tư Sâm thích cũng chỉ cảm thấy không quen, lập tức muốn duy trì khoảng cách với đối phương.

Xem, xem đi, nhiều chứng cứ như vậy đều có thể chứng minh, Giản Nhiên cậu là một tên trai thẳng còn thẳng hơn nhiều so với cột cờ ở quảng trường!

Giản Nhiên vô cùng hài lòng với cách suy luận của mình, trong đầu lại chợt xuất hiện một âm thanh.

一一Nếu đổi đối tượng trong ba việc này thành Nhậm Thanh Lâm thì sao?

Nắm tay Nhậm Thanh Lâm, ngủ cùng Nhậm Thanh Lâm, được Nhậm Thanh Lâm thích.

...Vc

Giản Nhiên thấy như có một tia sấm sét từ trên trời giáng xuống, vừa vặn rơi xuống người cậu, nổ ầm đánh cậu chỉ còn bộ xương.

Qua loa an ủi bạn học xong, Giản Nhiên trở về ký túc xá, ngoại trừ Kha Ngôn đang rửa mặt ra, hai người khác đều đang ngủ.

Kha Ngôn nhìn thấy cậu, hỏi: "Anh Giản, tối hôm qua ông đi đâu vậy?"

Giản Nhiên phất phất tay, "Trước tiên đừng nói chuyện với tui, tui cần hoà hoãn lại."

Kha Ngôn: ?

Giản Nhiên nhét đồ ăn sáng vào người Kha Ngôn, "Cho ông."

Kha Ngôn mù tịt nói: "L*иg bánh bao? Anh Giản, ông không ăn à?"

"Tui không có khẩu vị."

Giản Nhiên đi được hai bước, lại xoay người lại, nói: "Bỏ đi, ông vẫn là trả cho tui đi, lần sau tui mời ông ăn."

Tốt xấu gì cũng là Nhậm Thanh Lâm sáng sớm đặc biệt mua cho cậu.

Kha Ngôn đầu óc mơ hồ, đặt bữa sáng lên bàn Giản Nhiên, "Vậy tui đi thư viện trước đây."

"Ừ." Giản Nhiên bỏ dép ra trèo lên giường, vùi đầu vào trong gối, không nhịn được đạp chăn hai cái.

Đm, quá đáng sợ rồi, cậu rốt cuộc đang nghĩ gì thế! Loại suy nghĩ này của cậu quá bẩn thỉu, quá buồn nôn, quả thực là sự sỉ nhục đối với mối quan hệ thuần khiết giữa cậu và Nhậm Thanh Lâm!

Có phải là vì bị cảm lại không ngủ ngon, đầu óc của cậu hoạt động không nhanh nhạy, mới có loại ý nghĩ kinh hãi thế tục này?

Phải, chắc chắn là như vậy! Không phải nói giấc ngủ không đủ dễ khiến người ta sinh ra ảo giác sao?

Cho nên, đây đều là ảo giác! Đợi cậu bổ sung giấc ngủ, một giấc tỉnh dậy nhất định chuyện gì cũng mất hết!

Giản Nhiên ngủ mất nửa ngày, lúc tỉnh lại cậu phát hiện mình đã đổ mồ hôi đầy người, triệu chứng của cảm bớt đi không ít.

Ánh mặt trời bên ngoài chói lọi, Thẩm Tử Kiêu đang chơi game thấy cậu tỉnh, hỏi cậu có muốn đi ăn chung không.

Giản Nhiên lơ mơ ở trên giường một lát, sau đó lộ ra nụ cười hài lòng.

Đây không phải đúng rồi sao, đây mới là cuộc sống đại học bình thường của cậu.

Thẩm Tử Kiêu gọi cậu mấy lần, cậu mới sực tỉnh, nói: "Đi ăn bữa ngon nào, tui mời, kêu thêm Kha Ngôn với lão Quý."

Thẩm Tử Kiêu như có suy nghĩ gì đó, "Cả buổi tối không về, sau khi trở về thì ngủ nửa ngày, còn muốn mời khách ăn cơm... Tối hôm qua đại bảo kiếm của ông ra khỏi vỏ rồi sao? Đây là chuyện vui đó."

Trong lòng Giản Nhiên lộp bộp một tiếng, "Đại bảo kiếm của ông mới ra khỏi vỏ á."

Nhắc đến chuyện đau lòng, Thẩm Tử Kiêu buồn bực: "Thật sự có ngày đó, bảo tui mời ông ăn mỗi ngày cũng không thành vấn đề."

Giản Nhiên hỏi một câu trong nhóm, Kha Ngôn với Quý Nguyên Hi một người bận học, một người bận ở cùng bạn gái, đều không rảnh.

"Vậy thì hai chúng ta đi đi," Giản Nhiên nói, "Muốn ăn cái gì? Bình quân dưới một nghìn đều được."

Thẩm Tử Kiêu nói: "Hay là gọi thêm Nhậm Thanh Lâm?"

Giản Nhiên không dễ gì mới vứt được Nhậm Thanh Lâm qua một bên: "...Tui tại sao cứ phải gọi thêm cậu ta thì mới được!"

Thẩm Tử Kiêu không hiểu gì hết, "Ông kích động như vậy làm gì, hai người không phải quan hệ rất tốt sao?"

"Chỉ là quan hệ học trưởng học đệ bình thường, ông đừng hiểu nhầm."

Thẩm Tử Kiêu: ???

"Tui không hiểu nhầm mà."

Giản Nhiên nói muốn mời khách, Thẩm Tử Kiêu cũng không khách sáo, chọn một quán ăn Nhật, đặt một đống sashimi vừa đắt lại không sợ no.

Ăn được một nửa, Giản Nhiên hỏi cậu ta: "Kiêu cẩu này, tui hỏi ông một chuyện."

"Nói."

"Ông làm thế nào nhận ra được ông thích nữ thần của ông vậy?"

Một ngụm rượu trắng của Thẩm Tử Kiêu phun thật xa, miệng cũng chưa kịp lau, tức giận nói: "Tui không thích người đó!"

"Ít nhất đã từng yêu."

"Đó cũng là vì tui bị mặt của người kia làm mờ đôi mắt!"

Giản Nhiên nhíu mày, "Cho nên ông chỉ nhìn mặt?"

"Phải," Thẩm Tử Kiêu thừa nhận không biết xấu hổ, "Tui là người mê sắc tui tự hào."

Giản Nhiên gật gật đầu, "Cho nên ông là nhất kiến chung tình với nữ thần, cái nhìn đầu tiên đã rung động rồi?"

Thẩm Tử Kiêu cho một lát cá hồi cắt rất dày vào miệng, không tình nguyện nói: "Xem như là vậy."

Giản Nhiên lại hỏi: "Vậy ông có biết cảm giác lâu ngày sinh tình là gì không?"

Vẻ mặt Thẩm Tử Kiêu phức tạp, "Không phải chứ Giản Nhiên, ông rốt cuộc sao vậy?"

Giản Nhiên uống một hớp canh che giấu sự chột dạ của mình, "Không có gì, tui tò mò, tuỳ tiện hỏi chút."

"Vậy ông cũng đừng hỏi tui, biết rõ tui là một thằng con trai vết thương của tình yêu đầy mình. Trở về ông đi hỏi lão Quý đi, cậu ta và Từ Khả Khả không phải là từ bạn bè dần dần phát triển lên sao."

Giản Nhiên suy nghĩ, "Cũng phải."

Sau khi về, Giản Nhiên nhận được tin nhắn do hội trưởng câu lạc bộ gửi tới, nháy mắt liền bỏ chuyện này ra sau đầu.

Hội trưởng: Giản Nhiên, câu lạc bộ của chúng ta và câu lạc bộ Anime tổ chức hoạt động Halloween, lát nữa tôi gửi poster cho cậu, thời gian địa điểm bên trên có hết, cậu nhất định phải tới đó.

Giản Nhiên Nhiên Nhiên: Halloween cũng trôi qua một tuần rồi...

Hội trưởng: Bây giờ thuê sân mới rẻ mà. 【Trong nụ cười của Lữ tú tài lộ ra cái nghèo.jpg 】

Giản Nhiên Nhiên Nhiên: Được thôi, nhưng tôi không chắc sẽ rảnh.

Hội trưởng: Không được, cậu nhất định phải tới, hơn nữa phải lộng lẫy xuất hiện!

Giản Nhiên Nhiên Nhiên: ?

Hội trưởng: Mấy tiểu yêu tinh của câu lạc bộ Anime ai cũng da trắng xinh đẹp chân dài, câu lạc bộ của chúng ta toàn một đám trạch nam, phải dựa vào cậu kéo cao điểm nhan sắc trung bình rồi. Tôi nhớ mấy bạn cùng phòng của cậu đều trông không tệ, có thể bảo bọn họ nguỵ trang thành người của hội chúng ta.

Giản Nhiên Nhiên Nhiên: 【Ta thường bởi vì quá đẹp trai, mà có vẻ không ăn nhập với các ngươi.jpg】

Hội trưởng: Còn có học đệ năm nhất ở khoa của các cậu, người mà nhìn vô cùng đẹp trai kia, nghe nói quan hệ của cậu với cậu ta không tồi?

Giản Nhiên Nhiên Nhiên: Tôi không phải, tôi không có, cậu đừng nói bậy nha.

Hội trưởng: Cũng gọi thêm cậu ta luôn, tôi muốn chói mù mắt chó của câu lạc bộ bên cạnh!!!

Giản Nhiên Nhiên Nhiên: ...

Con gái thật đáng sợ.

Giản Nhiên nói một tiếng với đám cùng phòng, Thẩm Tử Kiêu và Quý Nguyên Hi đều cảm thấy tiệc hoá trang Halloween cũng có chút thú vị, hớn hở đồng ý, Kha Ngôn hơi do dự cũng gật đầu dưới sự thay phiên khuyên bảo của bọn họ.

Về phần Nhậm Thanh Lâm...

Giản Nhiên bấm mở Wechat, do dự nửa ngày, nửa chữ cũng không gõ ra được.

Đm, không phải chỉ là mời cậu ta đến bữa tiệc Halloween, một câu nói thôi, có cái gì đáng rối rắm đâu.

Giản Nhiên nghĩ như vậy, ấn vào trang chủ của Nhậm Thanh Lâm.

Nhậm Thanh Lâm rất ít khi đăng bài, từ khi thêm Wechat của cậu ta, Giản Nhiên chỉ nhìn thấy cậu ta đăng một cái, chính là lúc cùng đi đến Quảng Châu với cậu hôm Quốc khánh.

Nhưng mà vào một tiếng trước, Nhậm Thanh Lâm đăng bài thứ hai一一Một emoji đeo khẩu trang.

Nhậm Thanh Lâm bị bệnh rồi?

Cũng phải, loại thời tiết này vào buổi tối không ngủ đàng hoàng, còn chạy lên chạy xuống, không bị bệnh mới lạ á.

Giản Nhiên ngẩng đầu nhìn ban công ký túc xá đối diện, sắp tắt đèn rồi, cũng không biết cậu ta bây giờ đã ngủ chưa.

Giản Nhiên tìm Wechat của Phòng Huy Phùng, gõ chữ: Tiểu Phùng, Nhậm Thanh Lâm có ở trong phòng không?

Hoàng Phi Hồng: Có, hôm nay cơ thể cậu ấy không khoẻ, mới sớm đã đi ngủ rồi.

Quả nhiên.

Hoàng Phi Hồng: Anh Giản có chuyện gì sao?

Giản Nhiên Nhiên Nhiên: Không có gì.

*

Chuông tan học vang lên, Giản Nhiên và Thẩm Tử Kiêu vẫn đang tiếp tục chủ đề lúc nãy.

Thẩm Tử Kiêu: "Ông nói chúng ta mặc cái gì đến bữa tiệc Halloween? Genji(Nhân vật trong Overwatch), thần chết hay là Iron Man, Captain America?"

"Nói sau, lát nữa tui không tới căn tin đâu.""Vậy ông đi đâu?" Thẩm Tử Kiêu hỏi, "Muốn ra ngoài ăn thì tui đi chung với ông."

Giản Nhiên bình thản nói: "Tui muốn đến chợ thức ăn, ông muốn đi chung không?"

"Hả? Ông tới chợ thức ăn làm gì."

"Mua chút nguyên liệu nấu canh."

13:33_2023-02-03