Sau Khi Cùng Giáo Thảo Liên Hôn

Chương 30: "Mất máu"

Một người đàn ông trung niên bình thường đã hơn bốn mươi tuổi như ba Giản, ở trước mặt hai nam sinh trên dưới hai mươi tuổi thì sứ chiến đấu chỉ có năm phần. Giản Nhiên và Nhậm Thanh Lâm mỗi người giữ một cánh tay của ba Giản, đưa người vào phòng sách.

Ba Giản đã tức đến không còn sức lực, mắng cũng không còn sức mắng nữa rồi, ngồi xuống ghế, nhìn Giản Nhiên ai oán.

Giản Nhiên an ủi ông: "Ba, trong phòng sách có giường có điều hòa, cái gì cũng không thiếu, ngủ ở đây cũng tốt mà."

Ba Giản trừng cậu: "Ta có vợ, dựa vào đâu mà phải ngủ một mình!"

Giản Nhiên vì muốn làm ba Giản thấy dễ chịu trong lòng hơn, không tiếc nhắc đến bản thân, "Cái này không phải bình thường sao, con có vợ mà cũng ngủ một mình đấy thôi."

"Vợ" Giản Nhiên nhíu mày, "Tôi không ngại ngủ cùng với anh trai đâu."

Giản Nhiên lườm y, "Chuyện này cậu thấy rất vui?"

Ba Giản không để tâm đến "chuyện cười đùa" của hai người, "Ranh con, ta với mẹ con có thể giống hai đứa sao! Con chắc không phải thật sự tưởng là ta muốn dùng chảo đánh mẹ con chứ? Con cũng không nghĩ, xem, ba con làm gì có cái gan đó!"

Giản Nhiên không biết nên khóc hay nên cười: "Ba, con tin ba. Nhưng tình huống lúc đó, nếu con không đứng về phía mẹ, thì bà ấy cũng đánh luôn con."

Nghe lời này, trong lòng ba Giản dễ chịu không ít, ông nhìn Nhậm Thanh Lâm, hơi ngại, "Thanh Lâm à, lần đầu tiên con đến nhà đã để con thấy loại chuyện này, thật sự 一一."

"Không sao ạ, chú." Nhậm Thanh Lâm nói, "Ba mẹ con thường cãi nhau, con cũng quen rồi."

"Hả!" Tìm được chiến hữu cũng là người lưu lạc nơi chân trời, ba Giản nhịn không được hỏi thêm mấy câu, "Bọn họ vì việc gì mà cãi nhau?"

Nhậm Thanh Lâm nói: "Mẹ con thích chiến tranh lạnh, một khi tức giận thì cái gì cũng không nói, ba con lại thích nói không ngừng, mỗi lần bọn họ náo loạn, ba con đều bị chỉnh chết."

Giản Nhiên đồng tình nói: "Thảm, làm nam nhân không dễ mà." Sau khi so sánh, loại bị vợ dùng chảo đánh như ba cậu thì cũng không tính là gì rồi.

Lúc nãy nghe được nội dung ba Giản mẹ Giản cãi nhau, Nhậm Thanh Lâm cơ bản có thể đoán được một ít nguyên nhân, y thử nói: "Chú, con thấy dì cũng không phải thật sự không tin chú, nhiều hơn đó là muốn mượn cơ hội này thể hiện sự bất mãn thường ngày, tạo một cái hiệu quả cảnh cáo."

Giản Nhiên gật đầu phụ họa: "Con cũng thấy như vậy, nếu không với tính tình của mẹ con, con bây giờ chắc đã đổi tên theo họ bà ấy rồi."

Ba Giản suy nghĩ, cảm thấy con trai con dâu nói cũng có lý, oán hận nói: "Mẹ con chắc chắn là đến thời kỳ mãn kinh rồi, ba bình thường không cho bà ấy ăn ngon? Thật sự chẳng hiểu gì hết!"

Ba Giản xác định xong, Giản Nhiên bảo Nhậm Thanh Lâm về phòng trước, còn mình thì đi an ủi mẹ Giản.

Mẹ Giản kể lể cho cậu một đống chuyện khổ: "Nhiên Nhiên, con không biết ba con quá đáng thế nào đâu! Một tháng này, ông ấy chưa về nhà trước mười một giờ lần nào! Hơn nữa mỗi lần về nhà đều toàn thân mùi rượu!"

Giản Nhiên: "Quả thật, ba con quá đáng quá rồi! Đây là chuyện mà người làm sao?!"

Mẹ Giản khóc nói: "Ngày kỷ niệm kết hôn của bọn ta vào tuần trước mà ba con cũng không nhớ, vẫn là thư kí nhắc ông ấy, ông ấy mới đi mua hoa."

Giản Nhiên: "Cái gì? Ba con thế mà làm ra loại chuyện này?! Không thể tha thứ!"

Mẹ Giản kiềm nén: "Con xem trong công ty cũng chỉ có từng đó người, đều là con gái thanh thuần trẻ tuổi, còn mẹ con, chẳng qua là một người phụ nữ nhan sắc đã già đi..."

Sau một phen giày vò, Giản Nhiên về phòng mình, trong đầu cậu một đống rối nùi, chỉ muốn nằm lì trên giường, lại phát hiện trong phòng có một người.

Nhậm Thanh Lâm: "Về rồi à."

"Cậu sao lại vẫn còn ở đây?"

"Tôi tưởng là anh muốn chơi game tiếp."

"Giờ này rồi, còn chơi game con khỉ." Giản Nhiên dứt khoát ngã xuống giường, "Mệt chết rồi, cậu về phòng nhanh đi, tôi muốn ngủ rồi."

"Ờ." Nhậm Thanh Lâm chậm chạp thu dọn máy tính chơi game, "Anh trai bình thường cho tôi ăn cũng quá ít rồi."

Giản Nhiên khép mi mắt," Cậu đói rồi thì tới nhà bếp tìm gì ăn đi..."

Giọng Giản Nhiên nhỏ dần đi, cuối cùng không còn âm thanh nào. Cậu bây giờ quá mệt rồi, đầu vừa nằm xuống gối thì ngủ luôn, chăn cũng chưa đắp lên.

Nhậm Thanh Lâm bỏ máy tính xuống, động tác nhẹ nhàng đắp chăn cho Giản Nhiên. Giản Nhiên nằm ngủ sấp, đầu nghiêng về một bên, yên lặng ngoan ngoãn ngủ, khóe môi hơi dương lên, cứ như đang đợi mình làm cái gì vậy. :))

Nhậm Thanh Lâm nhìn một lúc, cúi người xuống, vươn ngón tay ra, đưa lên môi Giản Nhiên.

Ngón tay chà nhe khóe môi Giản Nhiên, cảm giác mềm mại ấm áp đánh thức quái thú trong lòng Nhậm Thanh Lâm, "Sờ một tí trước đã, sau này mới ăn vậy."

Hôm sau, bầu không khí ở nhà Giản Nhiên vẫn trầm trọng như cũ, mẹ Giản đại khái nghĩ dù sao Nhậm Thanh Lâm cũng nhìn thấy hết rồi, không cần thiết giả vờ giả vịt nữa, dù ba Giản có hạ thấp mình như thế nào, bà cũng chẳng cho sắc mặt tốt.

Giản Nhiên và Nhậm Thanh Lâm cùng ra ngoài dắt chó đi dạo. Tủ Lạnh đi ở phía trước, Nhậm Thanh Lâm giữ dây, Giản Nhiên vừa lướt điện thoại vừa nói: "Xem ra tôi bắt buộc phải tìm cứu viện rồi."

Nhậm Thanh Lâm: "Ai?"

"Bạn thân cùng chơi mạt chược với mẹ tôi, dì Vương."

Giản Nhiên lướt tới số điện thoại của dì Vương, gọi cho bà. Dì Vương nghe cậu kể xong, cười ha ha nói: "Chuyện này có bao lớn đâu, mẹ con đây là mỗi ngày sống quá thoải mái rồi, làm ra chút chuyện, qua mấy ngày là ổn rồi, xem đi, làm Nhiên Nhiên của chúng ta lo rồi."

Giản Nhiên cười khổ: "Qua mấy ngày chắc không được, người chưa thấy bộ dạng của ba con, tóc bạc đã nhiều thêm mấy sợi rồi."

Dì Vương suy nghĩ, nói: "Vậy con nói ba con mang bà ấy ra ngoài ăn bữa tối dưới ánh nến, mua mấy cái túi; con cũng bớt lảng vảng trước mặt họ, để họ có thế giới hai người, mâu thuẫn giữa vợ chồng phải để họ tự giải quyết."

Giản Nhiên thấy dì Vương nói rất có lý. Cậu với Nhậm Thanh Lâm ở trong nhà, ba Giản mẹ Giản vẫn phải kiêng dè con trai con dâu, cãi nhau cũng chưa sảng khoái, thôi thì để nhà cho hai người, để bọn họ tự giày vò nhau đi.

Ngày mai chúng ta đi chụp ảnh cưới đi." Giản Nhiên nói, "Tốt nhất là đi chụp theo hành trình, đi xa nhà chút, chỗ mà mấy ngày mấy đêm không về á."

Nhậm Thanh Lâm hơi ngẩn ra, "Tôi không có ý kiến gì, có điều anh trai sao lại bỗng dưng tích cực với chuyện này vậy?"

Giản Nhiên tường thuật lại lời của dì Vương, sau đó cười cười, "Thì ra là như vậy, nhưng giờ là kỳ nghỉ Quốc khánh, ở đâu cũng nhiều người."

Giản Nhiên nói: "Có thể tra xem có tuyến đường nào ít người biết một chút, tránh xa nhưng nơi ồn ào."

Dắt chó đi dạo cũng được một lúc rồi, Giản Nhiên hét lớn về phía Tủ Lạnh: "Tủ Lạnh, đi thôi, về nhà."

Alaska nghiêng đầu nhìn chủ nhân, hú lên rồi ngồi xuống, bày ra tư thế mà Giản Nhiên không thể quen thuốc hơn nữa, Giản Nhiên liền vội vàng lấy ra tờ giấy đã chuẩn bị sẵn để lót xuống.

Đợi chú chó giải quyết xong vấn đề sinh lý, Giản Nhiên hỏi Nhậm Thanh Lâm: "Cậu có muốn hốt phân không?"

Nhậm Thanh Lâm: "Cảm ơn, không muốn."

"Đây cũng xem như là trải nghiệm cuộc sống mà, bỏ qua là sẽ không còn cơ hội đâu đó 一一 Cậu chắc rồi chứ?"

"Chắn chắn."

"Vậy chúng ta chơi búa kéo bao đi? "Giản Nhiên không từ bỏ, "Ai thua người đó hốt, cái này xem như công bằng chứ."

Nhậm Thanh Lâm nhẹ giọng nói: "Được."

Một bà mẹ đi chợ về ngang qua, thấy hai cậu nhóc đẹp trai đứng đối diện nhau ở bên đường, một người vẻ mặt nghiêm trọng, còn tưởng là hai người muốn đánh nhau. Đang muốn hóng chuyện, hai nhóc đẹp trai đưa tay ra, đồng thanh nói: "Búa kéo bao 一一"

Người kia: Vẻ mặt hoài nghi nhân sinh.

Về đến nhà, Giản Nhiên xử lý phân chó cầm nãy giờ, rửa tay rồi đi tìm mẹ Giản, nói chuyện chụp ảnh cưới. Mẹ Giản thay họ liên hệ mấy studio, một trong số đó vừa hay hợp với mong muốn tuyến đường để chụp theo hành trình ít người biết của Giản Nhiên, đến nơi đó cũng không quá xa, ở ngay trong Quảng Đông, tự lái xe đi, tổng cộng ba ngày hai đêm.

Giản Nhiên lập tức đập bàn: "Chính là nó rồi!"

Mẹ Giản thấy con trai phối hợp như vậy, cười nói: "Vậy được, mẹ giao tiền đặt con đây."

Rất nhanh, người ở studio đã thêm Wechat Giản Nhiên, còn kéo vào một nhóm thảo luận. Giản Nhiên lười lãng phí sức lực vào chuyện như này, cậu thêm Nhậm Thanh Lâm vào nhóm, để y đi thảo luận, mình thì vui vẻ thoải mái.

Buổi tối, Giản Nhiên tắm xong, còn chưa kịp mặc quần áo, thì nghe thấy tiếng gõ cửa: "Anh trai."

"Vào đi."

Nhậm Thanh Lâm đi vào, nhìn thấy Giản Nhiên chỉ mặc một cái quần, giọt nước trên tóc thuận theo cái cổ thon dài chảy xuống, đúng lúc lướt qua cơ bụng.

Con ngươi Nhậm Thanh tối đi, y liếʍ liếʍ môi, "Anh trai đang làm gì thế."

"Vừa tắm xong," Giản Nhiên mở tủ ra, chọn đại một cái áo thun, quay đầu lại nhìn Nhậm Thanh Lâm, "Có việc gì?"

Nhậm Thanh Lâm vẻ mặt như thường, "Thợ trang điểm bảo chúng ta gửi tấm ảnh tự chụp không dùng filter qua."

Giản Nhiên "chậc" một tiếng, "Phiền thật, cậu chup giúp tôi đi."

"Bây giờ?"

"Đúng vậy, nhanh lên, chụp xong rồi đi chơi game."

Nhậm Thanh Lâm cầm điện thoại lên, chụp cho Giản Nhiên một tấm. Nam sinh trong ảnh tóc ngắn vẫn còn ướt, mặt cũng chưa lau xong, nhẹ nhàng khoan khoái hơn bình thường, tăng chút vẻ đẹp mờ ảo.

Nhậm Thanh Lâm nhìn một lúc, bỗng nhiên không muốn gửi tấm ảnh này cho người khác lắm. Y mở diễn đàn trường, tìm được một tấm người khác chụp trộm chính diện Giản Nhiên từ trong topic riêng của Giản Nhiên, gửi qua cho thợ trang điểm.

Giản Nhiên mở máy tính ra, hỏi: "Chơi Overwatch hay LOL?"

"Đều được," Nhậm Thanh Lâm cất điện thoại vào, "Đừng chơi lâu quá, ngày mai phải dậy sớm."

Giản Nhiên: "Tôi không đấy."

Nhậm Thanh Lâm: "......"

Ngày hôm sau, ba Giản đưa hai người xuống lầu, Giản Nhiên dặn dò ông: "Ba, những gì con nói với ba, ba đều nhớ hết rồi chứ? Bữa ăn tối dưới ánh nến, hoa, túi xách......Mấy ngày này không có chuyện gì thì ba về nhà sớm chút, tiệc rượu có thể từ chối thì đừng đi.

"Nhớ rồi nhớ rồi," ba Giản trong lòng đã có tính toán, "Yên tâm đi, trước lúc con về, ba chắc chắn làm cho mẹ con hết giận."

Giản Nhiên lái chiếc Ford Rapter ngầu lòi tới địa điểm chỉ định để tập hợp với người của studio. Studio tổng cộng có bốn người, một thợ chụp ảnh, một thợ trang điểm, còn có hai trợ lý. Trừ một trợ lý nữ ra, những người khác đều là trai tráng.

Thợ trang điểm vừa nhìn thấy Giản Nhiên với Nhậm Thanh Lâm, ánh mắt sáng lên, "Mẹ nó đây là nhan sắc thần tiên gì vậy!! Tôi còn tưởng ảnh chúp hôm qua là photoshop nữa đó 一一"

Cô gái trợ lý phấn khích đến nỗi giọng nói hơi run, "Hai người đều A(nam tính) như vậy, sao tôi đứng nổi đây, mẹ ơi!"

Khách có nhan sắc cao, cả team đều trở nên hăng hái. Thợ chụp ảnh hỏi đôi chồng chống muốn chụp kiểu ảnh như thế nào, Giản Nhiên nói: "Đừng quá giả tạo, quá cố ý, tự nhiên chút là được."

Thợ trang điểm hỏi: "Về vấn đề trang phục thì sao?"

Nhậm Thanh Lâm nói: "Quảng Đông quá nóng, nếu mà chụp bên ngoài, tốt nhất nên mặc ít một chút, thoải mái là chính."

Thợ trang điểm đề nghị: "Ảnh mặc tây trang phải có một tấm, dùng trong hôn lễ chính thức."

Giản Nhiên nhíu mày: "Trời 37, 38 độ vẫn phải mặc tây trang, sẽ không say nắng chứ?"

Thợ chúp ảnh cười nói: "Ảnh tây trang là chụp ở đây, bối cảnh một màu, câu thấy như thế nào?"

Giản Nhiên với Nhậm Thanh Lâm nhìn nhau, đều không có ý kiên sgif.

Studio đi trên tuyến đường cao tốc, tây trang đã có đều là loại top đầu quốc tế, Giản Nhiên chọn một bộ tây trang thuần đen đơn giản, thấy Nhậm Thanh Lâm hơi nhăn mày, hỏi: "Làm sao thế?"

Nhậm Thanh Lâm nói: "Không có gì, chỉ là không quá thích mặc đồ nguòiw khác đã mặc."

Giản Nhiên hỏi: "Cậu có tính ưa sạch sẽ?"

"Một chút chút."

"Có sao? Tôi thấy cậu lần trước mặc đồ của tôi đến rất vui mà."

Nhậm Thanh Lâm bật cười, "Anh trai sao lại là người khác được."

Câu này nói không sai. Cậu là người có quyền lực bảo bác sĩ rút ống thở của Nhậm Thanh Lâm, Nhậm Thanh Lâm cũng không dám ghét bỏ đồ cậu đã mặc qua."

"Vậy bây giờ đi mua bọ mới?" Giản Nhiên nói, "Cửa hàng ở đây cũng không quá xa."

Nhậm Thanh Lâm cười càng sâu hơn, "Anh đây là đang nuông chiều tôi à."

Giản Nhiên cúi đầu lấy điện thoại ra, gõ một hàng chữ vào sổ ghi chú, "Nhìn thấy cái này chưa?"

" "Sự nuông chiều của Giản ca" ?"

"Phải," Giản Nhiên lại xoá đi mấy chữ này, "Mẹ nó tôi vứt đi cũng không cho cậu."

Nhậm Thanh Lâm: "......"

Vì vậy trên thế giới này, sao lại có loại người vừa dữ vừa dễ thương như Giản Nhiên vậy.

Nhậm Thanh Lâm chỉ chỉ đỉnh đầu mình, "Anh trai, anh có thấy thanh HP của tôi không?"

Giản Nhiên không hiểu gì hết: "Cậu chơi game quá 180" hả?"

"Anh trả lời câu hỏi của tôi."

".....Không nhìn thấy."

"Đúng vậy," Nhậm Thanh Lâm đặt tay lên đầu Giản Nhiên, nhẹ nhàng xoa, "Bởi vì thanh HP của tôi đã cạn rồi 一一 Bị anh trai dễ thương đến hết máu đó."

11:56_2022-11-26