Sau Khi Cùng Giáo Thảo Liên Hôn

Chương 28: Hết giận rồi

Sau đó, Nhậm Thanh Lâm chết dưới tay Giản Nhiên.

一一Điều này đương nhiên không có khả năng rồi.

Nhậm Thanh Lâm nhéo nhéo má Koduck, "Gọi một tiếng "Chồng ơi", mà phải trả giá bằng một mạng..."

Giản Nhiên lạnh lùng cười: "Bây giờ biết rồi đó, lần sau còn dám, có phải không?"

"Tôi thật sự không phải cố ý mà," Nhậm Thanh Lâm giải thích, "Tôi mời học trưởng uống coca, xem như xin lỗi, có được không?"

Giản Nhiện tức giận nói: "Mẹ nó ai muốn uống coca cậu mua!"

Mười phút sau, Giản Nhiên một tay coca, một tay bắp rang, cánh tay còn kẹp một con Koduck, đi cùng với Nhậm Thanh Lâm đang một tay cầm Koduck, một tay cầm coca vào rạp phim.

Lúc đợi phim bắt đầu, Giản Nhiên không thèm nói chuyện với Nhậm Thanh Lâm, Nhậm Thanh Lâm ngồi sát lại cậu hơn chút, "Học trưởng, có thể cho tôi ăn miếng bắp rang không?"

Giản Nhiên nhét hộp bắp rang vào người Nhậm Thanh Lâm, vẫn không nói chuyện.

Con ngươi Nhậm Thanh Lâm tối đi, "Học trưởng sao lại để ý chuyện này như vậy? Chỉ là một cái xưng hô thôi mà."

"Vậy sau này tôi mỗi ngày đều kêu cậu con trai ơi, cậu cũng đừng để ý, dù sao cũng chỉ là một cái danh xưng."

Nhậm Thanh Lâm nghiêng qua, tay đặt lên tay vịn ghế, cười nói: "Nhưng tôi không phải là con trai của học trưởng, mà học trưởng lại thật sự là chồng của tôi."

Mi mắt Giản Nhiên giật giật, lớn tiếng nói: "Không được nói hai chữ kia!"

"Những người không có quan hệ gì với học trưởng đều có thể gọi như vậy, tôi là bạn đời hợp pháp thì lại không được."

Giọng điệu của Nhậm Thanh Lâm rất tự nhiện, trong giọng nói còn mang theo ý cười, nhưng Giản Nhiên lại nghe ra chút giận dỗi trong đó.

"Trừ cậu ra, còn có ai gọi tôi như vậy?"

"Fans."

Giản Nhiên: "?"

"Fans trong livestream."

Giản Nhiên đã hiểu rồi, cậu không tin nổi mà nhìn Nhậm Thanh Lâm, "Mẹ nó cái này mà cũng tính? Tôi lại không quen biết bọn họ."

"Không cần biết quen hay không, họ gọi học trưởng là "Chồng", học trưởng không giận, tôi gọi như vậy, học trưởng lại muốn mạng của tôi."

"..." Là cảm giác của cậu sai sao? Cậu thế mà lại cảm thấy Nhậm Thanh Lâm đang tủi thân.

Giản Nhiên từ trước đến giờ là người ăn mềm không ăn cứng. Người khác ngang ngược, cậu càng ngang ngược hơn; nhưng một khi đối phương bắt đầu dịu lại, cậu cũng không nỡ tiếp tục khó chịu với người ta.

"Tôi đây cũng không phải thật sự muốn mạng của cậu đó sao." Giản nhiên vụng về an ủi học đệ, "Coca uống rồi, Koduck cũng lấy rồi, cậu còn muốn như thế nào. Tôi cảnh cáo cậu nha, cậu đừng có mà được đằng chân lên đằng đầu."

"Học trưởng còn giận tôi sao?"

Giản Nhiên phất phất tay, "Không giận nữa không giận nữa."

Nhậm Thanh Lâm nhịn cười, tiến lại gần hơn, gần như là ở sát bên tai Giản Nhiên nói: "Vậy sau này gọi "Chồng ơi" còn muốn lấy mạng không?"

Giản Nhiên cảm giác có chút không đúng, nhưng vẫn thuận theo lời của Nhậm Thanh Lâm nói: "Không lấy mạng không lấy mạng! Vừa ý chưa!"

Nhậm Thanh Lâm gật gật đầu, "Ừm."

Giản Nhiên vẻ mặt hết nói nổi, "Cậu xem cậu, một nam sinh năm nhất đại học, gọi người khác là ch... Cái kia, cũng không xấu hổ sao."

Nhậm Thanh Lâm bày ra dáng vẻ không sao cả, "Tạm thời không có cái cảm giác đó, chắc cần gọi thêm mấy lần nữa mới biết được."

Giản Nhiên mỉa mai nói: "Cậu sao lại lẳиɠ ɭơ nữa vậy."

Nếu như có thể, Giản Nhiên thật muốn để người khác thấy được mặt nạ thật sự của Nhậm Thanh Lâm. Đánh giá của Thẩm Tử Kiêu và Quý Nguyên Hi về Nhậm Thanh Lâm đều là nam thần lạnh lùng, trên diễn đàn trường cũng không ít người nói Nhậm Thanh Lâm đẹp trai, có điều hơi lạnh lùng, nhìn có vẻ không dễ ở chung. Giản Nhiên nghe xong, lúc đó suýt chút cười rớt răng cửa. :))

Giản Nhiên nhìn Nhậm Thanh Lâm.

Người này, lạnh lùng?!

Ha ha, cậu cứ ra sức giả bộ nữa đi, sớm muộn cũng có một ngày sụp đổ hình tượng.

Trong rạp vang lên nhạc nền quen thuộc của Tổng cục điện ảnh, Giản Nhiên đồi nghiêm chỉnh, bốc một nắm từ hộp bắp rang trong tay Nhậm Thanh Lâm, hoàn toàn đắm chìm vào phim.

Phim dài tổng cộng hai tiếng rưỡi, cả tập cũng không có tình tiết dư thừa, có vài mẩu chuyện xưa làm không ít người xem đều khóc hết. Giản Nhiên không rơi nước mắt, nhưng ít nhiều cũng có chút cảm động, lúc ra khỏi phòng chiếu phim im lặng hơn bình thường nhiều.

Nhậm Thanh Lâm hỏi: "Học trưởng muốn ăn gì."

Giờ cơm trong kỳ nghỉ, nhà hàng đa số đều phải xếp hàng, Giản Nhiên không có cái thú vui nhàn hạ đó, "Đi KFC ăn tạm một bữa đi."

Coca với bắp rang đã ăn hết rồi, hai người mỗi người cầm một con Koduck, Giản Nhiên đỡ Nhậm Thanh Lâm đi tới thang máy, nhìn thấy một người quen trước mắt.

"Anh Sâm?" Giản Nhiên cười cười chào Lâm Tư Sâm, "Trùng hợp thật nha." Cậu nhìn cô gái bên cạnh Lâm Tư Sâm, "Đây là ... bạn gái anh?"

Lâm Tư Sâm nhíu mày, không trả lời mà hỏi: "Nhiên Nhiên, không phải em nói chiều nay bận sao?"

Giản Nhiên hơi khó xử, "Đúng thật là có việc."

"Tôi là lý do học trưởng bận." Nhậm Thanh Lâm mỉm cười nói, "Lâm học trưởng, không giới thiệu bạn học này một chút sao?"

Cô gái mặc một cái đầm cùng áo khoác kiểu tây, đứng bên cạnh Lâm Tư Sâm lộ vẻ lanh lợi đáng yêu, vẻ mặt cô mong đợi nhìn Lâm Tư Sâm, người kia lại thản nhiên mà dãn khoảng cách với cô, "Thư Thấm Nịnh, khoa tiếng Trung, cùng khoá với anh."

Giản Nhiên và Nhậm Thanh Lâm cùng lúc nói "Chào học tỷ". Thư Thấm Nịnh cảm thấy thất vọng nhưng vẫn lộ vẻ mặt tươi cười chào bọn họ, "Chào hai em nha~ Chị biết tên hai em. Hai em vừa mới xem phim xong?"

Giản Nhiên: "Dạ."

"Vậy chắc là vẫn chưa ăn cơm phải không. Bọn chị đã đặt một chỗ tại quán cay Tứ Xuyên, có muốn đi chung luôn không?"

Giản Nhiên và Nhậm Thanh Lâm lại một lần nữa trăm miệng một lời: "Không cần đâu."

Thư Thấm Nịnh ngây ra, cười khúc khích, "Trả lời đồng thanh như vậy, hai em đã hẹn trước với nhau rồi sao?"

Nhậm Thanh Lâm nói: "Học trưởng anh ấy không thể ăn cay."

Giản Nhiên ngược lại không nghĩ như vậy, cậu chỉ là không muốn làm bóng đèn mà thôi.

Thư Thấm Nịnh quay qua Lâm Tư Sâm, "Hay là chúng ta đối chỗ khác?"

Giản Nhiên vội nói: "Không cần đâu, mọi người ăn phần mọi người đi, em với Nhậm Thanh Lâm đã có dự định khác rồi."

Lâm Tư Sâm nãy giờ vẫn không lên tiếng, nói: "Hẹn lần sau vậy."

Sau khi tạm biệt hai người, Giản Nhiên hỏi Nhậm Thanh Lâm: "Cậu có cảm thấy Lâm Tư Sâm hơi kỳ quái hay không?"

Nhậm Thanh Lâm nhướng nhướng mi, "Sao lại nói như vậy."

Giản Nhiên sờ sờ cằm, "Cứ cảm giác anh ấy đang chột dạ, lại hơi tức giận. Có phải anh ấy không muốn cho người khác biết mối quan hệ giữa anh ấy với Thư học tỷ không?"

Nhậm Thanh Lâm nhìn Giản Nhiên, "Học trưởng quan sát người khác cũng nhạy bén đó."

"Cậu đây là đang tán thành với cách nhìn của tôi?"

Nhậm Thanh Lâm từ chối cho ý kiến, đổi chủ đề: "Học trưởng, ngày mai chúng ta về nhà anh đi."

Giản Nhiên thấy chân Nhậm Thanh Lâm quả thật không đáng lo ngại nữa, nói: "Được, trở về tôi sẽ đặt vé."

Ăn cơm xong, Nhậm Thanh Lâm bị học trưởng đưa về ký túc xá, Giản Nhiên không ở lại lâu, chào Phòng Huy Phùng xong liền đi.

Phòng Huy Phùng thấy bạn cùng phòng của mình vững vàng bước chân đi ra ban công, nhịn không được nói: "Tui thấy chân của ông cũng không có vấn đề gì lớn mà."

Nhậm Thanh Lâm nói: "Trật chân nhẹ mà thôi."

"Vậy sao ông còn nhờ học trưởng đưa đón, còn tỏ ra yếu ớt như vậy."

Nhậm Thanh Lâm không để ý cậu ta, lấy xong quần áo vô thì đi lại nhìn điện thoại, Giản Nhiên và Lâm Tư Sâm đều gửi cho y mấy cái tin nhắn.

Giản Nhiên Nhiên Nhiên: 【Hình ảnh】

Giản Nhiên Nhiên Nhiên: Vé đã đặt xong rồi.

.R: Vâng học trưởng【Xoay xoay tròn.jpg】

.R: Số căn cước của tôi, là học trưởng lật giấy kết hôn ra xem sao?

Giản Nhiên Nhiên Nhiên: ...... Liên quan gì đến cậu.

Nhậm Thanh Lâm nhếch nhếch môi, ấn vào khung trò chuyện với Lâm Tư Sâm.

Lâm Tư Sâm: ?

.R: ?

Lâm Tư Sâm: Xem ra lời nói lần trước, cậu không hề nghe lọt.

Nhậm Thanh Lâm lười trả lời loại tin nhắn nhạt nhẽo như này, cầm lấy khăn bông với quần áo đi tắm, đợi y trở lại, tin nhắn của Lâm Tư Sâm lại nhiều thêm mấy cái.

Lâm Tư Sâm: Dựa vào danh nghĩa bạn bè chờ đợi bên cạnh em ấy, hưởng thụ sự quan tâm và chăm sóc của em ấy, nhưng lại ôm ấp những ý nghĩ buồn nôn với em ấy, cậu không cảm thấy như vậy rất đáng xấu hổ sao?

Lâm Tư Sâm: Tôi là người từng trải, tâm tình của cậu tôi có thể hiểu, nhưng cậu phải kiềm chế bản thân, cậu không thể ảnh hưởng tới cuộc sống bình thường của Nhiên Nhiên.

Nhậm Thanh Lâm ấn vào lại khung trò chuyện với Giản Nhiên.

.R: Học trưởng, gửi cái sticker ông lão xem điện thoại trên tàu điện ngầm cho tôi.

Giản Nhiên Nhiên Nhiên: ?

Giản Nhiên Nhiên Nhiên: Tôi đã thành cái máy gửi sticker cho cậu rồi sao?

【Ông lão xem điện thoại trên tàu điện ngầm.jpg】

Nhậm Thanh Lâm chuyển tiếp sticker cho Lâm Tư Sâm.

Hắn lúc trước không thích dùng sticker, nhưng từ lúc trò chuyện nhiều với Giản Nhiên đến nay, hắn dần dần hiểu ra sự thần kỳ của sticker, trong những tình huống nào đó sẽ dùng những cái sticker thích hợp. Ví dụ như bây giờ, hắn trừ gửi đi cái sticker này, thật sự không biết nên làm sao để thể hiện tâm trạng của mình.

Lâm Tư Sâm: Nếu như cậu muốn tốt cho Nhiên Nhiên, thì nhân lúc vẫn chưa muộn mà từ bỏ đi.

.R: Anh từ bỏ rồi sao?

Lâm Tư Sâm: Sau khi tôi biết em ấy là thẳng nam, thì đã hạ quyết tâm chỉ làm bạn với em ấy.

.R: Vậy sao anh còn hẹn anh ấy đi xem phim.

Lâm Tư Sâm: Sao cậu lại biết?

.R: Anh ấy nói cho tôi.

Lâm Tư Sâm: ......Giữa bạn bè thì đi xem phim chung cũng không được?

.R: Người khác được, anh không được.

Lâm Tư Sâm: Có ý gì.

.R: Anh nếu thật sự chỉ muốn làm bạn với anh ấy, tôi không có ý kiến. Chỉ sợ anh không phải thế.

Lâm Tư Sâm: Nói cứ như cậu có tư cách đưa ra ý kiến vậy. Cậu là gì của em ấy, bạn trai? Ha ha.

Nhậm Thanh Lâm có loại xung động muốn cầm giấy kết hôn dứt khoát ném lên mặt tên ngốc này, nhưng hắn phải nghĩ cho cảm nhận của Giản Nhiên 一一 Học trưởng bây giờ vẫn chưa muốn người khác biết quan hệ của bọn họ.

Nhậm Thanh Lâm hơi muốn cười. Hắn tự nhận mình có thể quản lý tốt cảm xúc, không nghĩ tới thế mà lại bị cái tên ngu ngốc này chọc tức. Trong lòng hắn rất rõ ràng, vấn đề không nằm trên người Lâm Tư Sâm, mà là ở trên người Giản Nhiên. Mỗi lần gặp phải chuyện liên quan đến Giản Nhiên, hắn không có cách nào bình tĩnh như lúc bình thường, chuyện không đáng để tâm hắn cũng sẽ để tâm, không đáng để ăn giấm (ghen) hắn cũng sẽ ăn, không khác mấy gì mấy thanh niên ngây ngô tuổi mười tám mới biết yêu.

.R: Ồ.

Lâm Tư Sâm: ? ? ?

Lâm Tư Sâm: Cậu không muốn nói gì sao?

.R: Giản Nhiên là người ở đâu.

Lâm Tử Sâm: Quảng Châu, cái này cậu cũng không biết?

Ngày hôm sau, Nhậm Thanh Lâm và Giản Nhiên đi tới sân bay. Sau khi lấy được vé lên máy bay, Nhậm Thanh Lâm chụp một tấm đăng lên vòng bạn bè.

Giản Nhiên hỏi: "Cậu làm gì thế?"

Nhậm Thanh Lâm nói: "Nói cho người khác biết tôi không ở Bắc Kinh, không cần hẹn tôi."

Giản Nhiên không có nghĩ nhiều, "Ý kiến hay, vậy tôi cũng đăng đã."

Ba tiếng sau, máy bay đúng giờ hạ cánh tại sân bay Bạch Vân. Giản Nhiên vừa mở điện thoại lên, Wechat tràn ngập tin nhắn.

【Nhóm vô độ】

Kha Ngôn: Giản ca, hôm nay tui có thấy vé xem phim của ông trong thùng rác. Sao ông lại từ chối tui, đi xem cùng với người khác? 【 Tủi thân 】

Thẩm Tử Kiêu: Có biến. 【 Mấy người thành phố các người thật biết cách chơi.jpg 】

Lão Quý: @Giản Nhiên, Nhiên Nhiên ra đây giải thích!

Thẩm Tử Kiêu: Người đâu???

Lão Quý: Từ từ ...... Nhiên Nhiên ông về Quảng Châu rồi? Lại đi cùng Nhậm Thanh Lâm???

Lão Quý: Sao ông đi đâu cũng mang theo cậu ta vậy, ông đã bị buộc lại với cậu ta sao?

Thẩm Tử Kiêu: Buộc vô cùng chặt, tách cũng tách không ra. 【Cười gian】

Kha Ngôn: Hôm qua xem phim cũng là xem chung với cậu ta sao? 【 Góc thét】😭

Giản Nhiên gửi một cái sticker đầu gấu trúc câm miệng, tắt thông báo nhóm đi. Cậu thấy Lâm Tư Sâm cũng gửi cho cậu mấy tin, hỏi cậu có phải bây giờ đang ở Quảng Châu không, cậu đang muốn trả lời lại, thì Nhậm Thanh Lâm nhắc cậu nên đi rồi.

Lấy hành lý xong, Giản Nhiên gọi cho mẹ cậu.

Mẹ Giản bắt đầu nói móc: "Ồ, con thật sự về rồi à, mẹ còn tưởng là con tạm thời có việc bận, không kịp về nhà nữa."

Giản Nhiên: "Đừng đùa nữa mẹ 一一 Mẹ với ba con đến đón bọn con sao? Ở đâu rồi."

Mẹ Giản: "Chưa, chú Trần của con đi á, con liên lạc với chú ấy đi."

Giản Nhiên cúp máy, hơi phiền muộn. Nghe giọng điệu của mẹ cậu, dường như vẫn chưa hết giận.

Giản Nhiên hội hợp với tài xế nhà mình tại bãi đỗ xe, vừa lên xe liền chào hỏi tài xế: "Chú Trần, ba mẹ con không phải nói đích thân đến đọn bọn con sao, sao lại đổi thành chú đi đón vậy?"

Chú Trần khởi động xe, nhìn Nhậm Thanh Lâm qua kính chiếu hậu, "Cái này......"

Giản Nhiên hỏi: "Rốt cuộc là chuyện gì vậy? Chú cứ nói thẳng ra đi."

Giọng điệu chú Trần vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, "Hôm qua bọn họ cãi nhau một trận, bây giờ đang chiến tranh lạnh đó."

Mặc Giản Nhiên ngơ ngác, "Hả?"

12:43_2022_11_12