Giản Nhiên miệng thì nói "Thật phiền phức", thân thể thì lại rất thành thực. Cậu đỡ cánh tay Nhậm Thanh Lâm, nghĩ cứ dìu như hôm qua là được, không nghĩ tới lại bị Nhậm Thanh Lâm cầm ngược lại, thuận theo ngón tay thon dài lạnh lẽo nắm lấy tay cậu, đan ngón tay vào.
Tay trái nắm tay phải, mười ngón đan xen.
Một luồng hơi nóng xông lên đầu, Giản Nhiên trong chốc lát không chịu nổi, nhịp tim với huyết áp lập tức tăng vọt, mắt đều mở to.
Ngược lại Nhậm Thanh Lâm bên cạnh tỏ ra rất tự nhiên.
"Cứ nắm như thế này là được." Y nói, "Tôi sẽ cố gắng không để bị ngã."
Ồ . . .
Nhịp tim với huyết áp của Giản Nhiên từ từ bình thường lại, cậu nghe thấy mình nói: "Được."
Đúng vậy, cậu là đang chăm sóc người tàn tật, không phải nắm tay, là dìu người ta! Tuy phương thức dìu người này hơi kỳ quái, nhưng bọn họ trong sạch tự biết, hoàn toàn không chột dạ! Nếu người khác nhìn thấy hiểu lầm thì sao, đó cũng là do trong lòng mấy người đó có quỷ, mắt hủ nhìn gay, không liên quan gì đến Giản Nhiên cậu cả!
Trong đầu Giản Nhiên điên cuồng chạy chữ: Đây không phải là nắm tay, là dìu người.
Đây không phải là nắm tay, là dìu người.
Đây không phải là nắm tay, là dìu người.
Nhậm Thanh Lâm bị Giản Nhiên "dìu" xuống lầu. Y cố ý đi chậm lại, dù là vẻ mặt hay hành động đều rất tự nhiên, không thể bắt bẻ. Có điều, cho dù y có làm cái gì bất thường, e là người bên cạnh cũng chẳng phát hiện ra.
Y nhẹ nhàng quay đầu, nhìn Giản Nhiên, nhíu nhẹ chân mày, cứ như đang thực hiện loại đấu tranh tâm lý mạnh mẽ nào đó.
Học trưởng hôm nay mặc hai cái áo khoác, kết hợp với áo thun quần jean, tóc vừa mới sửa soạn xong, nhẹ nhàng lưu loát, đẹp trai ngời ngời làm người ta không thể rời mắt.
Nhậm Thanh Lâm vẫn luôn cảm thấy, học trưởng là loại nam sinh đẹp trai năng động đầy sức sống, được mọi người xưng là "giáo thảo" vô cùng phù hợp.
Ký túc xá trong kỳ nghỉ yên tĩnh đi rất nhiều, hai người xuống lầu cũng không gặp một ai. Cho đến khi đi qua góc ngoặc ở lầu ba, thì gặp được một nam sinh hơi mập.
"Nhậm ca, học trưởng Giản." Phòng Huy Phùng chào hỏi bọn họ, "Hai người muốn ra ngoài sao?"
Giản Nhiên bật thốt lên: "Đây không phải là nắm tay, là dìu người!"
Phòng Huy Phùng hoàn toàn bị doạ: "...Ồ."
. . .
Nói bậy rồi, cậu có thể rút lại không?!!!
Giản Nhiên cảm thấy hai tai mình đều bốc khói, cậu cố gắng rút tay lại, nhưng lại bị Nhậm Thanh Lâm nắm chặt hơn.
Nhậm Thanh Lâm bỏ qua ánh mắt chết chóc của Giản Nhiên, giải thích: "Xuống lầu như này, vững vàng hơn."
Phòng Huy Phùng chợt hiểu ra, "Soga, soga, tôi nói mà, hai người nếu mà thật sự nắm tay, nữ sinh trường chúng ta chắc khóc ngất mất."
Phòng Huy Phùng cứ nghĩ là mình nói câu vừa khen người ta lại vừa hài hước, nhưng mà hai vị soái ca trước mặt lại không hề cười, đặc biệt là Giản Nhiên học trưởng, vẻ mặt đó cứ như muốn gϊếŧ người vậy.
Phòng Huy Phùng: Nụ cười đã tắt.jpg
Nhậm Thanh Lâm khẽ giương khoé miệng, tính giữ lại mặt mũi cho bạn cùng phòng, "Bọn tôi ra ngoài xem phim."
"《Tôi và Tổ quốc tôi》?"
"Ừ."
"Vậy tối có cần tôi mua cơm về không?" Phòng Huy Phùng hỏi.
Nhậm Thanh Lâm không trả lời, nhìn nhìn Giản Nhiên.
Giản Nhiên cảm nhận nhiệt độ trên mặt mình giảm bớt rồi, cậu hắng giọng, nói: "Không cần, bọn anh ăn cơm tối luôn rồi mới về."
Xuống tới lầu một, Giản Nhiên nhanh chóng thoát khỏi tay Nhậm Thanh Lâm, giờ cậu mới phát hiện lòng bàn tay mình mồ hôi nhễ nhại, cũng không biết là mồ hôi của ai.
"Lòng bàn tay học trưởng ra mồ hôi kìa."
Giản Nhiên lập tức phản bác: "Dựa vào cái gì mà nói là mồ hôi của tôi?"
Nhậm Thanh Lâm cười nói: "Là vì tay của tôi vẫn còn lạnh đây, không tin học trưởng sờ thử đi." Nói xong, y liền mở bàn tay ra.
"Lượn đi." Giản Nhiên dùng lực đấm vào lòng bàn tay y, chỉ là một khoảng thời gian tiếp xúc ngắn ngủi, nhưng cũng xem như là thực hiện rồi.
Tay Nhậm Thanh Lâm quả thực hơi lạnh, không giống như vừa mới ra mồ hôi. Cho nên người mà tay đổ mồ hôi, thật sự là mình?
Cái này vượt ngoài tầm hiểu biết của cậu rồi. =))
"Đưa chìa khoá xe cho tôi," cậu nói với Nhậm Thanh Lâm, "Tôi lái xe lại đây."
Giản Nhiên một mình đi đến bãi đỗ xe, cậu ổn định tâm tình, lấy ra logic của nam sinh khối tự nhiên, bắt đầu lý trí phân tích vấn đề này.
Thử hỏi, Giản Nhiên cậu thật sự là người mà tay sẽ đổ mồ hôi khi nắm tay với con trai sao?
Không đúng, loại chuyện mười ngón đan nhau như này, cậu cũng làm với Thẩm Tử Kiêu rồi, lúc đó đừng nói là ra mồ hôi, nhịp tim cũng không thay đổi, cảm giác giống y như tự mình nắm tay mình. Tại sao đến Nhậm Thanh Lâm, cậu liền tim đập nhanh, tay đổ mồ hôi, cứ như tên ngốc?
Căn cứ vào đại lượng biến thiên, nhân vật, địa điểm, thời gian trong hai sự kiện đều không giống nhau.
Nhân vật, một người là Nhậm Thanh Lâm, một người là Thẩm Tử Kiêu, đều là bạn cậu, nói đến quan hệ, cậu biết Thẩm Tử Kiêu lâu hơn, thời gian ở chung cũng dài hơn, hai người ở trường cứ như hình với bóng, vô cùng quen thuộc nhau, đây cũng là nguyên nhân đầu tiên cho việc cậu không cảm thấy gì khi nắm tay Thẩm Tử Kiêu.
Địa điểm, một cái là ở cầu thang, một cái là trong ký túc, địa điểm công khai và địa điểm bí mật cho người ta cảm nhận khác nhau là rất bình thường.
Còn về thời gian, hôm nay lạnh hơn lần trước nhiều, cậu mặc cũng nhiều đồ, mặc nhiều sẽ nóng, nóng thì tim sẽ đập nhanh hơn, tay ra mồ hôi...
Tổng hợp hết lại, lúc cậu đỡ Nhậm Thanh Lâm tại sao lại xuất hiện những phản ứng kỳ lạ đó, đều có thể hiểu được.
*Rảnh qué, phân tích chi tùm lum z:))
Giản Nhiên giúp bản thân tẩy não thành công, cả người đều nhẹ nhàng khoan khoái, đến bước đi cũng nhanh hơn nhiều.
...
Hai người trước đây có đi dạo trung tâm mua sắm cùng nhau, từ giờ tới lúc chiếu phim còn rất nhiều thời gian. Giản Nhiên lấy vé, nhìn nhìn xung quanh. Rạp chiếu phim vào kỳ nghỉ người chật kín, đừng nói là chỗ ngồi, tới ghế mát xa thu phí cũng hết chỗ.
Giản Nhiên hơi sầu, "Sớm biết vậy thì đã ngồi trên xe lâu hơn chút rồi."
"Không sao cả, đứng mấy phút là được rồi." Nhậm Thanh Lâm dựa vào tường, tư thế thoải mái, có cô gái đứng bên cạnh đang lén lút nhìn y.
Giản Nhiên cũng nhìn y.
Nhậm Thanh Lâm cười cười, "Học trưởng sao vậy, trên mặt tôi có gì sao?"
Giản Nhiên thu lại tầm mắt, "Không có chuyện gì." Cậu đi đến bên cạnh Nhậm Thanh Lâm, tựa vào tường, cúi đầu lướt điện thoại.
Lướt mãi lướt mãi, ánh mắt không tự chủ mà nhìn về phía Nhậm Thanh Lâm.
Hôm nay Nhậm Thanh Lâm không có mặc áo khoác, chỉ mặt một bộ đồ len màu đen, lộ ra một cái áo sơ mi trắng bên trong, nhìn vào vừa sạch sẽ vừa dịu dàng, cực kỳ giống nam chính trong mấy anime thiếu nữ của Nhật.
Thật ra, nhường vị trí giáo thảo cho Nhậm Thanh Lâm, Giản Nhiên cũng chấp nhận.
Học đệ này của cậu, thật sự lớn lên đẹp trai, là loại rung động lòng người, làm cho người ta nhìn qua là không thể quên được. Nhậm Thanh Lâm không nên học mấy cái máy tính gì đó. Bắc Ảnh (*Đại học điện ảnh Bắc Kinh) mới thích hợp nhất với y.
(*Hôm nay hai anh tâng bốc nhau đẹp trai)
"Này," Giản Nhiên vỗ vỗ vai Nhậm Thanh Lâm, "Hỏi câu một chuyện."
Nhậm Thanh Lâm cất điện thoại, "Hửm, anh hỏi đi."
"Có người tìm kiếm minh tinh nào tìm tới cậu không?"
Nhậm Thanh Lâm không hiểu, "Sao lại đột nhiên hỏi cái này?"
"Tò mò."
Nhậm Thanh Lâm gật gật đầu, "Thì ra học trưởng là một bảo bảo tò mò."
"Nói nhanh đi, có hay không? Tôi cũng từng có, chắc chắc cậu còn nhiều hơn tôi..."
Nhậm Thanh Lâm cụp mắt xuống, nhìn Giản Nhiên, "Cũng đã từng có mấy lần."
"Vậy cậu từ chối rồi?"
"Chứ còn sao nữa?" Nhậm Thanh Lâm cười cười, "Chẳng lẽ lại từ bỏ kế thừa gia nghiệp đi gia nhập vòng giải trí?"
Giản Nhiên nửa thật nửa giả nói: "Dù sao cũng là có thêm một đường lui. Lỡ như hai nhà chúng ta phá sản rồi, cậu với tôi cũng có thể "Mua bán nhan sắc" kiếm tiền. À điều kiện tiên quyết là hy vọng tóc chúng ta vẫn còn. Tiền nhiều, tiêu ít, chết sớm, đây là những nét đặc sắc của nhân viên IT." (Ôi thực tế quá =])
"Cho nên học trưởng mua bảo hiểm cho tôi sao?"
"Vẫn chưa, đợi cậu giới thiệu cho tôi loại nào đáng tin đã."
*Mình mới dịch thêm một truyện nữa, mọi người vào đọc ủng hộ nha.*