Một đêm trước kỳ nghỉ dài, trong khuôn viên trường rất náo nhiệt, không ít người mới ăn tối bên ngoài trở về.
Giản Nhiên đi ngược trong dòng người, chạy chầm chậm suốt quãng đường đến sân thể thao. Người trên sân bóng rổ đều giải tán hết rồi, chỉ còn lẻ tẻ một hai người đang luyện ném bóng vào rổ.
Đêm tối đầu thu, gió lạnh phảng phất, Giản Nhiên mặc một cái áo khoác bên ngoài cũng thấy hơi lạnh. Cậu lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn thoại cho Nhậm Thanh Lâm.
"Tôi đến rồi, cậu ở đâu."
Nhậm Thanh Lâm rất nhanh đã trả lời lại cậu: "Cái sân bóng rổ ở trong cùng."
Sân bóng ngoài trời tổng cộng hai ba mươi cái, mấy cái xa nhất ở bên cạnh rừng, xa chưa nói, ngày hè có rất nhiều muỗi, ưu điểm duy nhất chính là an tĩnh ít người一一đó cũng là vào ban ngày thôi, đến tối, loại địa điểm bí mật như này liền thành thánh địa hẹn hò của các đôi tình nhân, tuỳ tiện đi hai vòng liền có thể đυ.ng trúng mấy đôi tình nhân đang hôn nồng nhiệt.
Giản Nhiên vừa nhìn liền thấy được Nhậm Thanh Lâm.
Hắn ngồi một mình dưới rổ bóng, bên cạnh đặt một quả bóng với một chai nước, hai tay để trên đầu gối, đang cúi đầu lướt điện thoại.
Ánh sáng mờ nhạt chiếu qua người hắn, làm cho bóng hắn bị kéo dài ra.
Giản Nhiên lên tiếng gọi hắn: "Nhậm Thanh Lâm!"
Nhậm Thanh Lâm ngẩng đầu, mỉm cười: "Học trưởng đến rồi à."
Nhậm Thanh Lâm mặc đồ chơi bóng, bên ngoài khoác một cái áo khoác có mũ, do ánh sáng không tốt lắm, mặt hắn như bị bao phủ một tầng sương mù, có một loại cảm giác như phim Hongkong thập niên 90.
... ... Bị thương còn không quên tạo pose(tạo dáng), người này cũng được quá.
Giản Nhiên đứng trước mặt hắn, hai tay nhét túi, từ trên cao nhìn xuống hắn, "Chân bị làm sao?"
Nhậm Thanh Lâm ngửa đầu nhìn Giản Nhiên, "Bong gân, vẫn là chỗ bị thương lần trước."
Giản Nhiên nhíu mày, "Cậu chắc là bong gân thành thói rồi, lần trước phỏng chừng còn chưa trị hẳn."
Nhậm Thanh Lâm hít một hơi, "Có lẽ vậy,"
"Bởi vậy cậu chú ý chút đi." Giản Nhiên có hơi cạn lời, "Biết bản thân dễ bong gân, thì bớt chơi bóng lại, cũng không ai ép cậu chơi."
"Học trưởng nói rất đúng, nhưng giờ tôi đã bị bong gân rồi, nên làm gì đây......"
Nhậm Thanh Lâm cúi đầu, uỷ khuất, vô lực, lại nhỏ bé.
Trong lòng Giản Nhiên có chút không rõ tư vị.
Tuy rằng Nhậm Thanh Lâm ngày thường làm cái gì cũng là một bộ dáng thành thạo, nhưng cậu ta cuối cùng cũng chỉ là một nam sinh mới bước vào môi trường đại học, gặp loại chuyện này khó tránh sẽ có chút kinh hoảng, cho nên mới tìm cậu giúp.
Nhậm Thanh Lâm đã gọi cậu là "Anh", cậu tất nhiên phải có nghĩa vụ chăm sóc cậu em này rồi.
Tuy nhiên cậu em hời này còn cao hơn cậu 10 cm.
Giản Nhiên ngồi xổm xuống, "Bong gân chỗ nào, đưa tôi xem thử."
Nhậm Thanh Lâm vô cùng phối hợp, "Mắt cá chân trái."
Giản Nhiên bật đèn pin điện thoại lên, nhìn nhìn sơ qua, "Có chút đỏ lên rồi."
"Đúng không, tôi thật sự không có lừa học trưởng."
Giản Nhiên liếc cậu ta môt cái, "Tôi cũng không có nói cậu đang lừa tôi. Bây giờ đi được không, trước tiên tôi đưa cậu tới phòng y tế trường xem thử, nếu còn không ổn thì lại đi tới bệnh viện trực thuộc khám khẩn cấp."
Nhậm Thanh Lâm cười cười, "Đi bệnh viện thì miễn đi, học trưởng đưa tôi về ký túc là được."
"Không được, bắt buộc phải cho bác sĩ xem thử."
"Tôi cảm thấy......"
Giản Nhiên lấy ra câu nói chặn họng người vừa mới học được: "Tôi không cần cậu cảm thấy, tôi cần tôi cảm thấy."
Nhậm Thanh Lâm ngây ra một chút, "Nhưng mà......"
Phản ứng của Nhậm Thanh Lâm làm Giản Nhiên có chút muốn cười, cậu nghiêm mặt, nghiêm nghị nói: "Chuyện này không cần thương lượng nữa, đều phải nghe tôi."
Nhậm Thanh Lâm trầm mặc, tựa hồ tìm không ra lời đáp trả lại Giản Nhiên.
Chiêu này mẹ nó dùng thật tốt.
Giản Nhiên nhân cơ hội kéo người đứng dậy, "Đi thôi, ôm kỹ vai tôi."
Nhậm Thanh Lâm cảm giác được tay của học trưởng đặt trên eo mình, hầu kết căng chặt, trầm trầm "Ừ" một tiếng.
Hai người kề vai nhau đi đến bệnh viện. Giản Nhiên chọn một con đường bên trong rừng cây nhỏ gần đó, chưa đi được mấy bước, thì thấy phía trước có hai cái bóng người chồng lên nhau, một nam một nữ, nam sinh đè nữ sinh lên thân cây, không coi ai ra gì mà dính lấy nhau.
Giản Nhiên dìu Nhậm Thanh Lâm, tiến cũng không được, mà lui cũng không xong, tình cảnh vô cùng xấu hổ.
Nhậm Thanh Lâm nói nhỏ: "Học trưởng không đi, muốn ở lại đây xem trực tiếp?"
Lời vừa nói ra, nữ sinh như nghe thấy gì đó, đẩy bạn trai mình ra, "Hình như có người......"
Lúc nam sinh quay người lại, Giản Nhiên theo bản năng kéo Nhậm Thanh Lâm vào lùm cây bên cạnh. Nhưng mà cậu đã xem nhẹ trọng lượng của Nhậm Thanh Lâm, hai người trọng tâm không vững, đồng loạt ngã ra sau.
Một trận trời đất quay cuồng, Giản Nhiên ngã ra đất.
May là ở trên cỏ nên vẫn xem như mềm, ngã lên sẽ không quá đau, trong mũi toàn là mùi đất, mùi cỏ, cùng với......mùi của học đệ.
Nhậm Thanh Lâm ngã lên người cậu, hai người dính rất gần, đến nỗi nhịp tim của nhau cũng nghe rõ được.
Thình thịch, thình thịch thình thịch, thình thịch thình thịch thình thịch——
Giản Nhiên: ?
Đây là tiếng tim đập của ai?
Hình như là của cậu??
Không phải chứ!!!
Giản Nhiên đặt tay lên ngực Nhậm Thanh Lâm, cảm nhận thử nhịp tim của đối phương, thở nhẹ một hơi, "Nhịp tim cậu hơi nhanh đó......"
Nhậm Thanh Lâm nhìn chằm chằm môi Giản Nhiên, hàng mi run run, "Ừ."
"Chân cậu vẫn ổn chứ, có bị thương lần nữa không? Bỏ đi, cậu đứng dậy trước đã."
Nhậm Thanh Lâm chầm chậm ngồi dậy. Đôi tình nhân kia chắc bị động tĩnh vừa rồi doạ, đã chạy mất dạng rồi. Giản Nhiên phủi bụi bẩn bám trên đồ, nói: "Chúng ta nhanh một chút, còn chậm chạp nữa là ký túc đóng cửa mất."
Nhậm Thanh Lâm thấy may mắn vì mình mặc quần rộng, cậu ta đỡ Giản Nhiên đứng dậy, vươn tay về phía đầu Giản Nhiên.
Giản Nhiên tưởng học đệ muốn xoa đầu mình, theo bản năng muốn trốn, lại nghe thấy Nhậm Thanh Lâm nói: "Đừng nhúc nhích."
Giản Nhiên căng chặt người, "Cậu lại muốn làm gì."
Nhậm Thanh Lâm lấy một chiếc lá trên đầu Giản Nhiên xuống, cười nói: "Học trưởng tưởng tôi muốn làm gì."
Giản Nhiên thả lỏng, tìm bậc thang cho mình, "Cậu tiền lệ quá nhiều rồi, tôi không thể không phòng."
Bệnh viện trường không nhiều người, đợi không lâu liền đến bọn họ. Bác sĩ xem cho Nhậm Thanh Lâm, nói: "Bong gân có chút nặng, trước tiên dùng thuốc đã, mấy ngày này giảm đi bộ, một tháng tới tốt nhất không nên vận động mạnh."
Giản Nhiên cảm ơn bác sĩ, đỡ Nhậm Thanh Lâm tới phòng lấy thuốc, dìu cậu ta ngồi trên ghế, "Tôi đi lấy thuốc, cậu ở đây đợi tôi."
Nhậm Thanh Lâm ngoan ngoàn gật đầu, "Ừm."
Sau khi Giản Nhiên đi, Nhậm Thanh Lâm lấy điện thoại ra, thấy mấy tin nhắn chưa đọc.
Phòng Huy Phùng: Anh Nhậm, ông đợi được học trưởng của ông chưa?
Phòng Huy Phùng: Hay là tui trở lại chỗ ông đi.
.R: Tôi bây giờ đang ở bệnh viện, ở cùng với anh ấy.
Phòng Huy Phùng: Vậy thì tốt.
Phòng Huy Phùng: Nhưng tui vẫn rất hiếu kỳ. Tại sao tui không có tư cách dìu ông đi bệnh viện, là vì tui không đẹp trai sao?
.R: Phải.
Phòng Huy Phùng: 【Tạm biệt】
Nhậm Thanh Lâm trả lời xong, thuận tiện mở vòng bạn bè, nhìn thấy mẹ Giản Nhiên một lèo đăng ba bài, đều là chia sẻ mấy câu văn trên mạng, tiêu đề hơi......ý vị sâu xa.
【Ngậm đắng nuốt cay 20 năm, cuối cùng cũng nuôi con trai lớn khôn, không ngờ nó vậy mà đối với tôi làm ra loại chuyện này.】
【Quãng đời còn lại, xin đối tốt với ba mẹ bạn nhiều một chút.】
【Kẻ vô ơn đến tột cùng sẽ làm ra bao nhiêu chuyện mà con người không thể nghĩ tới, nói ra chấn động toàn thế giới!】
Nhậm Thanh Lâm: ?
Giản Nhiên lấy thuốc trở về, "Cậu đây là vẻ mặt gì vậy?"
Nhâm Thanh Lâm: "Anh xem vòng bạn bè của dì chưa?"
"Vòng bạn bè của mẹ tôi?" Giản Nhiên hiểu ra, "À, bà ấy chắc lại đăng mất câu văn loạn thất bát tao, tôi không xem cũng biết. Chỉ cần vừa cãi nhau với tôi, mẹ tôi liền đăng vòng bạn bè, tôi đều quen rồi."
Nhậm Thanh Lâm bật cười, "Hai người sao lại cãi nhau."
"Tôi mới nãy gọi điện cho bà, nói chúng ta tạm thời có chút chuyện, ngày mai không về, bà ấy liền bùng nổ."
Nhậm Thanh Lâm không cười nổi nữa, "A?"
"Chân cậu đều thành ra như vầy rồi, còn về con khỉ á."
Nhậm Thanh Lâm hối hận mình giả bộ hơi quá rồi, "Loại thương thế này, ngủ một giấc là khỏi rồi, hơn nữa chỉ là ngồi máy bay thôi, cũng không phải là vận động mạnh gì."
Giản Nhiên vung tay, "Không nghe lúc nãy bác sĩ bảo gì sao, cậu cần phải nghỉ ngơi."
"Nhưng dì đã sắp xếp xong hành trình......"
"Hành trình của bà ấy chính là ăn cơm, chụp ảnh cưới, muộn 2 3 ngày cũng không sao, Quốc Khánh có 7 ngày nghỉ lận, đợi cậu đỡ hơn rồi nói."
Nhậm Thanh Lâm giãy giụa, "Thương thế của tôi ngày mai là khỏi rồi."
Giản Nhiên cười lạnh, "Thôi đi, mới nãy lúc bác sĩ kiểm tra ai nắm áo tôi la đau vậy?"
Nhậm Thanh Lâm: "......"
Tiện nghi của học trưởng chiếm được rồi, nhưng cũng do đó đắc tội mẹ vợ.
Hắn hiện tại hối hận rồi, vô cùng hối hận.
Giản Nhiên đưa Nhậm Thanh Lâm về ký túc xá, trong phòng chỉ có một nam sinh.
Nam sinh hơi mập, mặt hơi mũm mĩm như trẻ con, là loại sẽ bị nữ sinh xem như chj em tốt, bạn bè tốt. Cậu ta chủ động chào Giản Nhiên, "Chào Giản học trưởng, tôi là Phòng Huy Phùng."
"Phòng......Phòng Huy......" Giản Nhiên nhịn cười, "Thật ngại quá, nhưng tên của cậu đối với người phương Nam như tôi quá khó rồi."
Nhậm Thanh Lâm: "Đối với người phương Bắc cũng không dễ mấy."
Phòng Huy Phùng đã sớm quen người khác trêu chọc tên cậu ta rồi, "Haizz, cũng hết cách, cha mẹ đặt cho. Học trưởng có thể gọi tôi là "Hoàng Phi Hồng" hoặc là "Tiểu Phùng Nhi"."
Giản Nhiên gật gật đầu, "Quốc Khánh cậu không về nhà."
Phòng Huy Phùng: "Nhà ở xa, Quốc Khánh vé thì quá đắt, nghĩ nghĩ thôi thì bỏ đi."
"Nhậm Thanh Lâm chân bị bong gân, bác sĩ nói cần nghỉ ngơi, mấy ngày này phiền cậu trông cậu ấy."
Phòng Huy Phùng sảng khoái nói: "Giản học trưởng yên tâm, chuyện của anh Nhậm cũng là chuyện của tôi."
"Chúng ta thêm Wechat đi, có gì cậu tìm tôi."
"Được."
Thêm bạn bè xong, Giản Nhiên để thuốc lên bàn, nói vói Nhậm Thanh Lâm: "Vậy tôi đi trước."
Nhậm Thanh Lâm: "Vé......"
"Đã huỷ rồi, đợi cậu khỏi rồi đặt lại." Giản Nhiên mở cửa, "Đi đây."
Giản Nhiên vừa đi, Phòng Huy Phùng liền tấm tắc nói: "Giản học trưởng thật đẹp trai, lại còn săn sóc người như vậy, tối muộn rồi còn đưa cậu về ký túc. Ai mà làm bạn gái anh ấy, chắc chắn được anh ấy sủng tận trời."
Nhậm Thanh Lâm nhớ lại cảm giác lúc đè lên người Giản Nhiên, hơi hơi nheo mắt, "Ừ."
Giản Nhiên sát giờ đóng cửa trở về ký túc, Thẩm Tử Kiêu đã về nhà rồi, Kha Ngôn nằm trên giường đọc sách, Quý Nguyên Hi đúng lúc mới tắm xong, thấy cậu, hỏi: "Nhiên Nhiên ông đi đâu vậy, tin nhắn cũng không trả lời."
Giản Nhiên trả lời có lệ: "Có chuyện. Không phải ông muốn đi Hải Nam sao?"
"Ngày mai mới bay. Đúng rồi, chuyện Trần Văn Chu tui ra rõ rồi."
"Nói."
"Nghe nói, Trần Văn Chu chiều hôm nay hẹn Nhậm Thanh Lâm chơi bóng 1V1, người thua phải lên diễn đàn trường đăng bài xin lỗi. Hai người chơi hơn một tiếng mới phân thắng thua, Nhậm Thanh Lâm thắng hiểm, Trần Văn Chu cũng còn xem là đàn ông, không nói hai lời liền đăng bài."
Giản Nhiên ngơ ra, "Nhậm Thanh Lâm, buổi chiều chơi bóng cùng Trần Văn Chu?"
"Đúng vậy, rất nhiều người vây xem, ông không biết?"
Giản Nhiên lẩm bẩm nói: "Tui......mới biết."
"Không đúng a, chuyện này không phải là từ ông mà ra sao, Nhậm Thanh Lâm lại không nói cho ông?"
Giản Nhiê gật gật đầu, "Cho nên, cậu ta chính là tên ngốc."
01:40_2022_11_02