Chỗ ngồi của Nhậm Thanh Lâm gần cửa nhất, hắn đi mở cửa là thích hợp.
Lâm Tư Sâm, nghe tên lịch sự văn nhã, thật ra là một tên thân hình cao lớn, cơ bắp rõ ràng, màu da ngăm đen, một đại nam sinh mặt mày mười phần hoang dã. Hắn nhìn thấy được người mở cửa rõ ràng có chút sửng sốt, "Cậu là......"
Giản Nhiên ở phía sau Nhậm Thanh Lâm ló đầu ra, "Anh Sâm, vào đây vào đây, bọn em đang ăn lẩu."
Thấy Lâm Tư Sâm vẫn luôn nhìn Nhậm Thanh Lâm, Giản Nhiên giới thiệu: "Đây là học đệ cùng khoa với em, Nhậm Thanh Lâm, đến ké cơm đó."
Lâm Tư Sâm "Ồ" một tiếng, "Nhậm Thanh Lâm à, tôi từng nghe nói qua, quả nhiên trăm nghe không bằng một thấy."
Nhậm Thanh Lâm cười cười, "Chào Lâm học trưởng."
Quần chúng ăn dưa Thẩm Tử Kiêu đυ.ng đυ.ng cánh tay Quý Nguyên Hi, nhỏ giọng nói: "Ông có cảm thấy không, lúc hai người này chạm mắt nhau, có chút tia lửa điện bắn tứ phía?"
Quý Nguyên Hi cắn đũa, "Tui vốn dĩ không cảm thấy, nhưng bị ông nói như vậy......nhưng tại sao a, lẽ nào bọn họ lúc trước có quen biết?"
Thẩm Tử Kiêu nhún nhún vai, biểu thị bản thân cũng không biết.
Lâm Tư Sâm đi vào phòng, dùng lực ngửi ngửi, "Uwa, thơm thật."
"Anh Sâm ăn cơm chưa?" Giản Nhiên hỏi, "Có muốn ăn cùng không?"
Lâm Tư Sâm cũng không khách sáo với Giản Nhiên, "Tất nhiên là muốn rồi."
Giản Nhiên đá một phát vào ghế Thẩm Tử Kiêu, "Tránh qua một bên."
Lâm Tư Sâm ra ban công rửa tay, trở lại ngồi bên cạnh Giản Nhiên. Thẩm Tử Kiên nhìn nhìn Nhậm Thanh Lâm bên phải Giản Nhiên, lại nhìn nhìn Lâm Tư Sâm bên trái, có cảm giác bản thân đang ở Tu La Tràng.
*Tu La Tràng (修罗场) dùng để chỉ một cảnh mà các mối quan hệ giữa các cá nhân rất phức tạp và những người hiện diện có nhiều kết nối hoặc danh tính không bình đẳng. Từ này vốn là một thuật ngữ Phật giáo, dùng để chỉ chiến trường đẫm máu nơi Hoàng đế Shitian và Asura chiến đấu trong truyền thuyết Phật giáo.
Lâm Tư Sâm lấy đũa gắp một miếng thịt bò, "Thịt này mềm thật nha, không kém thịt bò lần trước lúc bọn anh đi ăn lẩu."
Giản Nhiên trêu chọc: "Anh Sâm anh ăn ít thôi, không nửa đêm lại chảy máu mũi."
Lâm Tư Sâm nghe vậy ha ha cười lớn, "Giản Nhiên nói qua với mấy cậu chưa, đợt trước anh với em ấy hai người đi ăn lẩu thịt bò, hai người ăn hết 30 dĩa, xong rồi tối đó anh chảy đầy máu mũi ở khách sạn, suýt nữa doạ cho Nhiên Nhiên khóc, nửa đêm đưa anh đi khám gấp......"
Giản Nhiên cười mắng: "Mẹ nó, ai bị doạ khóc chứ. Rõ ràng là tự anh tra Baidu, tự nghĩ là bệnh nan y, ôm em khóc hic hic hu hu, còn giao phó con mèo của anh cho em nữa......"
Mấy người nghe xong đều thấy buồn cười, Kha Ngôn ngưỡng mộ nói: "Cảm tình của hai người tốt thật nha."
Nhậm Thanh Lâm khoé môi hiện ra nụ cười nhạt, dời tầm mắt khỏi bả vai Giản Nhiên, "Này là chuyện lúc nào vậy?"
Giản Nhiên: "Hình như là hồi Tết Nguyên Đán?"
"Phải, chúng ta còn cùng qua giao thừa nữa." Lâm Tư Sâm hứng thú bừng bừng nói, "Năm nay tiếp tục nha Nhiên Nhiên."
"Nói sau đi, cách Tết Nguyên Đán còn xa lắm."
Đề tài này dừng ở đây, Lâm Tư Sâm lại chủ động nhắc chuyện bài đăng trên diễn đàn. "Nhậm học đệ, có những người chính là thích nói bóng nói gió, nói bừa những chuyện vô nghĩa, nghiêm túc là cậu thua rồi."
Nhậm Thanh Lâm cười cười, "Lâm học trưởng nói đúng, nghiêm túc là tôi thua rồi."
"Thật ra cũng không tính là hoàn toàn nói bóng nói gió được," Quý Nguyên Hi cười hê hê nói, "Hai người vốn dĩ cùng nhau đến Quảng Châu ăn Trung thu, còn lên tháp Quảng Châu——tui với vợ tui còn chưa từng đi nữa đó nha."
"Vậy lần sau anh có thể đưa cô ấy đi xem thử," Nhậm Thanh Lâm nhúng miếng thịt bò, "Cảnh cũng đẹp, còn có vòng quay nữa, đặc biệt thích hợp cho tình nhân......đi làm vài việc."
"Xa thêm chút, tui còn có thể cùng cô ấy đi Quần Đùi Lớn* xem thử cũng được."
*Trụ sở CCTV ở Bắc Kinh, trông giống cái quần
Nhậm Thanh Lâm đem thịt bò đã nhúng xong bỏ vào trong chén của Giản Nhiên, Giản Nhiên ở nhà cũng thường bị mẹ cho ăn như vậy, động tác tự nhiên gắp miếng thịt bò lên ăn, còn không quên đánh giá một câu: "Bớt nóng chút nữa, hương vị càng ngon."
Nhậm Thanh Lâm khiêm tốn tiếp thu ý kiến, "Biết rồi, học trưởng."
"Đúng rồi anh Sâm, anh đến phòng bọn em có chuyện gì vậy," Giản Nhiên hỏi, "Tóm lại cũng không phải chỉ đến ăn ké nồi lẩu thôi nhỉ."
Lâm Tư Sâm vừa nãy có chút thất thần "À" một tiếng, phản ứng lại, nói: "Chiều mai anh tính tổ chức trận đấu, đấu bóng rổ 5V5, còn thiếu mấy người, anh tính em một slot nha?"
"Được a," Giản Nhiên nghĩ cũng không cần nghĩ liền đồng ý luôn, "Vừa hay không có tiết, hai ông thì sao?"
Quý Nguyên Hi: "Tui không được, tui phải ở cùng vợ."
Thẩm Tử Kiêu: "Không được +1, tui phải ở cùng nữ thần."
"Không có tiền đồ." Giản Nhiên chuyển qua Nhậm Thanh Lâm, "Nhậm Thanh Lâm?"
Nhậm Thanh Lâm gật gật đầu, "Tôi được, tôi ở cùng học trưởng."
Giản Nhiên: "Vậy quyết định như vậy?"
Lâm Tư Sâm muốn nói lại thôi, "Được a."
Ăn lẩu xong, Lâm Tư Sâm hỏi Nhậm Thanh Lâm có muốn đi cùng không, Nhậm Thanh Lâm còn chưa trả lời, Giản Nhiên liền nói: "Anh Sâm anh về trước, Nhậm Thanh Lâm ở lại giúp em rửa chén."
Lâm Tư Sâm giữ tay nắm cửa, "Nhiên Nhiên, anh cũng có thể giúp em mà."
Kha Ngôn cũng nói: "Không thì để tui rửa chén cho."
Thẩm Tử Kiêu đem chén đũa đã rửa ra ban công, nhỏ giọng lầm bầm: "Đầu năm nay còn có chuyện giành làm việc nữa."
Giản Nhiên: "Không cần——Nhậm Thanh Lâm, qua đây."
Nhậm Thanh Lâm mỉm cười với Lâm Tư Sâm, "Vậy Lâm học trưởng về trước đi."
Lâm Tư Sâm cũng cười theo, "Được, vậy mai gặp."
Đám người phân công rõ ràng, Quý Nguyên Hi với Kha Ngôn phụ trách công tác chuẩn bị trước khi ăn, Thẩm Tử Kiêu và Giản Nhiên, thêm Nhậm Thanh Lâm bị lôi đến nhất thời phụ trách sau khi ăn.
Trước bồn rửa tay, Giản Nhiên chà nước rửa chén lên chén đũa, chà sạch dầu mỡ, đưa cho Nhậm Thanh Lâm, Nhậm Thanh Lâm tiếp tục rửa sạch bọt.
Nhậm Thanh Lâm không chút để ý hỏi một câu: "Học trưởng quen biết Lâm học trưởng như thế nào vậy?"
"Quen trên sân bóng," Giản Nhiên nói, "Anh ấy đánh bóng rổ rất tốt."
"Như vậy à, vậy tết Nguyên Đán năm ngoái, học trưởng tại sao lại đón giao thừa với anh ấy?"
Nhớ tới bình thường Nhậm Thanh Lâm trêu chọc bản thân, Giản Nhiên liếc mắt nhìn hắn, quyết định dùng đạo của người để trả cho người: "Làm sao, cậu ghen rồi?"
Trong mắt Nhậm Thanh Lâm hiện lên một tia kinh ngạc, sau đó gật đầu cười nói: "Có chút. Tôi sợ học trưởng cắm sừng tôi."
"Đm," Giản Nhiên dùng khuỷu tay dùng lực đυ.ng phía sau thắt lưng Nhậm Thanh Lâm, "Cho cậu chút màu cậu còn muốn mở luôn phường nhuộm? Một tên nam nhân to lớn cắm sừng cậu như thế nào được?"
Nhậm Thanh Lâm cười nhè nhẹ, không tỏ ý kiến.
Trong vòng gay giống như lắp radar, vừa nhìn là có thể bắt được tín hiệu của đối phương. Cũng chỉ có loại thẳng nam cấp bậc vũ trụ như Giản Nhiên mới không nhận ra,
"Học trưởng."
"Lại làm sao nữa?"
"Anh đυ.ng trúng tay tôi rồi."
Giản Nhiên ngẩn người. Hai người rửa chén cùng nhau, tay khó tránh sẽ có đυ.ng chạm, cậu vốn dĩ cảm thấy chuyện rất bình thường, bị Nhậm Thanh Lâm cố ý nhắc như vậy, bắt đầu thấy khó chịu.
Trên tay cậu còn dính bọt, hai người đầu ngón tay chạm nhau, trơn trơn, lạnh lạnh.
Trên mặt Giản Nhiên dâng lên một luồng khí nóng, mặt ngoài bình tình ghét bỏ, "Hai thằng con trai, chạm cái tay thì làm sao?!"
Giọng điệu Nhậm Thanh Lâm mang theo ý cười như có như không, "Không sao hết, tôi chỉ là nói một tiếng, học trưởng đừng để ý."
"......Ai mẹ nó để ý chứ."
Giản Nhiên không muốn bị Nhậm Thanh Lâm ảnh hưởng, nhưng từ giờ, vẫn sẽ nhịn không được đi chú ý tay hai người có đυ.ng nhau không. Một khi đυ.ng phải, cậu sẽ rút tay về giống như bị điện giật."
——Thật là mẹ nó gặp quỷ rồi.
Sau khi rửa chén xong, Nhậm Thanh Lâm liền đi. Giản Nhiên phát ngốc một lúc, đến trước chỗ Thẩm Tử Kiêu, nói: "Tay."
Thẩm Tử Kiêu: ?
Giản Nhiên lặp lại một lần, "Đưa tay đây."
Thẩm Tử Kiêu không hiểu gì hết mà duỗi tay ra, "Ông muốn làm gì."
Giản Nhiên nắm lấy tay Thẩm Tử Kiêu——không cảm giác gì.
Giản Nhiên bèn tiến một bước, cùng Thẩm Tử Kiêu mười ngón giao nhau.
Thẩm Tử Kiêu: "......"
Như cũ không có cảm giác gì.
Giản Nhiên nhíu mày ngẫm một lát, lòng nói: Mình vừa nãy tuyệt đối là bị ma quỷ ám rồi.
19:45_2022-04-21