Trải qua lễ rửa tội từng người đơn giản của nam nhân, Nhậm Thanh Lâm phát hiện nội tâm mình không có chút dao động nào, thậm chí có chút muốn cười.
Thói quen thật đáng sợ.
Hai người lấy một đống đồ ăn vặt ăn rôm rả, cuối cùng Nhậm Thanh Lâm xé một cái bánh trung thu, bẻ làm đôi, chia cho Giản Nhiên một nửa. Giản Nhiên không thích bánh trung thu quá ngọt, nhưng vẫn ăn hết nửa cái bánh đó.
Trước khi đi, Giản Nhiên hỏi Nhậm Thanh Lâm: "Ngày mai cậy muốn làm gì."
Nhậm Thanh Lâm nói: "Ở khách sạn chơi điện thoại, xem tivi."
"Có muốn đến nhà tôi không?"
Nhậm Thanh Lâm hơi ngạc nhiên, "Chú dì......"
"Họ muốn đi Macao bung xoã."
"Học trưởng sao lại không đi cùng với họ?" Nhậm Thanh Lâm chớp chớp mắt, "Là vì tôi sao?"
Giản Nhiên rất tự nhiên trả lời: "Đương nhiên rồi."
L*иg ngực Nhậm Thanh Lâm nghẹn lại.
"Cậu là người tôi mang tới, tôi không lý gì bỏ cậu lại."
Nhậm Thanh Lâm ho nhẹ một tiếng, âm thầm nhìn mặt nghiêng của học trưởng.
Hắn xem như hiểu rồi, cái gì là "Vô ý trêu người, là chí mạng ngất."
Giản Nhiên ngẩng đầu lên, uống sạch chút bia sót lại, "Ngày mai đợi tin nhắn của tôi, xong rồi đợi tôi ở cửa khách sạn." Giản Nhiên ném cái lon rỗng vào thùng rác cách cậu hai mét, "Đi đây, ngủ ngon."
Hôm qua lăn lộn quá muộn, Giản Nhiên vừa tỉnh dậy, đã hơn 10 giờ sáng. Đôi cha mẹ "bỏ con" của cậu sáng sớm đã đi rồi, đến Tủ Lạnh cũng bị gửi nuôi ở tiệm thú cưng, trong nhà chỉ còn mình cậu.
Giản Nhiên ở trong chăn gửi tin nhắn Wechat cho Nhậm Thanh Lâm, ngáp một cái đi đánh răng rửa mặt.
Nhậm Thanh Lâm từ trong ra ngoài đều mặc đồ của Giản Nhiên, đứng ở cửa khách sạn, vừa chơi điện thoại vừa đợi Giản Nhiên.
Một chiếc Ford Raptor màu đỏ từ cổng lái tới, hấp dẫn chú ý của rất nhiều người. Loại xe việt dã này ở trong nước thường ít thấy, bánh xe lớn gấp đôi bánh của xe ô tô thông thường, rất phổ biến với một số chủ nộng trại ở Mỹ. Lái xe này trong thành phố, trừ việc giả ngầu ra Nhậm Thanh Lâm không nghĩ ra lý do thứ hai.
Ford Raptor
Cửa sổ xe mở ra, gương mặt ngủ không đủ giấc của Giản Nhiên lộ ra, "Lên xe."
"......" Đúng rồi, loại xe vừa hung mãnh vừa khoa trương như vậy, thật sự rất hợp với thẩm mĩ của Giản Nhiên.
Nhậm Thanh Lâm bình tĩnh ngồi vào ghế phụ, "Chúng ta đi đâu."
"Đưa cậu đi ăn điểm tâm sáng đã."
Nhậm Thanh Lâm bật cười, "Nhìn tư thế của anh, tôi còn tưởng chúng ta lái xe lên núi."
Giản Nhiên lười biếng nói: "Tôi tuỳ tiện lấy một cái chìa khoá xe, đến gara mới biết là xe này."
Nhậm Thanh Lâm chú ý thấy, nhẫn trên tay trái Giản Nhiên đã tháo ra rồi. Hắn mím mím môi, lặng lẽ đem nhẫn trên tay bỏ vào trong túi.
Giản Nhiên chọn một nhà hàng trà(Tea restaurant) lâu đời, trang hoàng có chút cũ nát, bên trong đã sớm hết chỗ ngồi, hai người đợi nửa tiếng mới đến lượt bọn họ.
Phục vụ đem thực đơn tới, Giản Nhiên đánh dấu một loạt mấy món mình thích ăn, đưa thực đơn cho Nhậm Thanh Lâm, "Cậu xem xem muốn ăn gì."
Nhậm Thanh Lâm lại chọn thêm mấy món, bọn họ chọn món nhìn qua có vẻ rất nhiều, nhưng điểm tâm sáng của Quảng Đông nhỏ mà tinh xảo, phần ăn mỗi món không nhiều, đối với loại nam sinh trên dưới 20 tuổi bọn họ mà nói nhét kẽ răng cũng không đủ.
Có hai cô gái trẻ tuổi ngồi sau bọn họ lén lút quan sát họ rất lâu, trong đó có một cô gái trang điểm kiểu Quảng Đông đến trước mặt Nhậm Thanh Lâm, cười phóng khoáng nói: "Anh đẹp trai, có thể thêm Wechat của anh được khum?" (Tiếng Quảng Đông)
Giản Nhiên sợ Nhậm Thanh Lâm nghe không hiểu, đang muốn phiên dịch, liền nghe Nhậm Thanh Lâm nói: "Tôi đã kết hôn rồi."
Cô gái lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, nói một câu "Sorry" thì về lại chỗ của mình, thì thầm to nhỏ với bạn.
Giản Nhiên cũng có chút kinh ngạc, "Tiếng Quảng của cậu đã nói tốt được như vậy rồi á?"
Nhậm Thanh Lâm cười cười: "Một chút hội thoại hằng ngày thì có thể."
"Cũng được nha, cậu mới học không bao lâu." Giản Nhiên nói, "Có điều, cậu đều dùng kết hôn để chắn đào hoa sao?"
"Như vậy nhanh hơn." Nhậm Thanh Lâm ngừng ngừng, bổ sung: "Tôi ở trường sẽ không dùng."
Giản Nhiên không bận tâm nói: "Cậu muốn dùng cũng được, chỉ cần không nhắc đến tôi."
Nhậm Thanh Lâm cúi đầu, rưới nước sốt lên bánh cuốn, làm như lơ đãng nói: "Vì sao vậy."
"Hả?"
Nhậm Thanh Lâm ngước mắt nhìn chằm chằm Giản Nhiên, "Nếu học trưởng đã nói trước lúc ly hôn sẽ không yêu đương, vậy thừa nhận quan hệ của chúng ta với người khác không phải cũng tốt sao, vì tôi với học trưởng giống nhau, không có ý định yêu đương với người khác."
Giản Nhiên nhíu mi, "Nhậm Thanh Lâm, có phải cậu ăn sáng ăn ngốc luôn rồi."
Nhậm Thanh Lâm: ???
"Thừa nhận quan hệ của chúng ta với người khác, không phải đồng nghĩa với comeout sao? Chúng ta là thẳng nam, vô duyên vô cớ comeout làm gì? Sau khi chúng ta ly hôn, lẽ nào không yêu đương sao?"
Nhậm Thanh Lâm muốn cười mà không cười, "......Vẫn là học trưởng suy nghĩ chu toàn."
"Cậu đó, còn quá non rồi." Giản Nhiên vẻ mặt cao thâm khó đoán, "Gặp chuyện quá xúc động, không xem xét hậu quả, còn cần học hỏi nhiều."
Ăn sáng xong, Giản Nhiên phát hiện dáng vẻ Nhậm Thanh Lâm có chút lạnh nhạt, cũng không nói chuyện. Giản Nhiên hỏi hắn: "Có phải đồ ăn không hợp khẩu vị không?"
"Không phải."
Giản Nhiên thử nói: "Vậy là mệt rồi?"
"Có chút."
"Được, tôi đưa cậu về khách sạn nghỉ ngơi."
Trong lòng Nhậm Thanh Lâm nghẹn lại một chút, mắt thấy Giản Nhiên muốn dừng xe trước khách sạn, nhận thua thở dài một hơi, "Tôi có thể đến nhà học trưởng không?"
Giản Nhiên không hiểu: "Đến nhà tôi làm gì? Chơi "Phòng bếp chia tay"?"
Mí mắt Nhậm Thanh Lâm giật giật, "Chơi không nổi."
"Chơi được nha, nhà tôi cũng có game này."
Nhậm Thanh Lâm mặc không đổi sắc nói: "Chơi không nổi, tối qua tôi ngủ làm gãy tay rồi."
Giản Nhiên: "......"
Giản Nhiên đưa Nhậm Thanh Lâm về nhà. Giản gia là nhà ba tầng hướng ra sông, phong cách châu Âu, thông thoáng sáng sủa, ngồi trên sofa là có thể thưởng thức được cảnh sông nước.
Giản Nhiên làm cho ra dáng rót cho Nhậm Thanh Lâm một tách trà, "Này."
Nhậm Thanh Lâm hỏi: "Anh từng dẫn những người khác về nhà sao?"
"Vậy thì nhiều lắm. Tôi có mấy đứa bạn lúc nhỏ, thường xuyên để cửa cho nhau."
"Mấy người ở đại học thì sao? Ví dụ như bọn Thẩm Tử Kiêu với Quý Nguyên Hi?"
"Vậy thì không có."
Sắc mặt Nhậm Thanh Lâm dễ nhìn hơn một chút, uống một ngụm trà, nói: "Đi xem phòng ngủ của học trưởng đi."
Phòng ngủ của Giản Nhiên giống như của phần lớn những nam sinh khác, đầy cá tính, trên tường dán mấy tấm poster của minh tinh bóng rổ, giường đệm lộn xộn, bên giường còn vứt một thanh "Frostmourne".(*)
Giản Nhiên hạ một độ của điều hoà trong phòng, nói: "Tuỳ tiện ngồi, đừng khách khí."
"Không tính khách khí." Nhậm Thanh Lâm lướt nhìn qua giường của Giản Nhiên, vẫn là lựa chọn ngồi trên sofa, "Tìm bộ phim đến xem?"
"Không thì sao?" Giản Nhiên châm chọc nói, "Tay cậu đều gãy rồi——muốn xem cái gì?"
Không để ý sự ngập ngừng của Giản Nhiên, Nhậm Thanh Lâm chọn một bộ phim văn nghệ. Tiết tấu trong phim chậm, phối nhạc trầm thấp, Giản Nhiên xem được ba phút liền mơ màng buồn ngủ, 30 phút thì đã say giấc.
Nhậm Thanh Lâm bật nhỏ âm thanh tivi, nhìn học trưởng đang nghiêng đầu nằm trên sofa.
Làn da bị Giản Nhiên phơi ngăm đen ở Thái Lan đã trắng lại hoàn toàn, trên mặt vừa trắng vừa mềm, làm người ta nhịn không được muốn đưa tay ra véo véo. Lúc cậu ngủ, khuôn mặt nghênh ngang lúc thường không còn sót lại chút gì, giống như lúc ở trước mặt trưởng bối nào đó ngoan ngoãn dễ thương.
Nhậm Thanh Lâm đứng dậy cong eo, ôm ngang Giản Nhiên lên.
Giản Nhiên nhíu nhẹ mày, lầm bầm một tiếng, lại ngủ trở lại.
Nhậm Thanh Lâm cảm nhận trọng lượng trên tay, học trưởng so với tưởng tượng nhẹ hơn nhiều. Hắn cẩn thận từng chút đặt người lên giường, đắp chăn đàng hoàng, sau đó đứng bên giường, cúi xuống nhìn một lúc, cách một lớp chăn mà ôm Giản Nhiên.
"Trên giường, đều là mùi hương của học trưởng a." Hắn hạ thấp giọng.
14:23_2022-04-26