Sau Khi Cùng Giáo Thảo Liên Hôn

Chương 13: Một Mình

Hai người dựa vào nhau có hơi gần, Giản Nhiên lại ngửi thấy mùi nước giặt đồ nhàn nhạt trên người Nhậm Thanh Lâm.

Rất dễ ngửi, nhưng cái này cũng không thể làm tắt đi ngọn lửa giận đang thiêu đốt hừng hực trong lòng Giản Nhiên.

"Làm gì......" Giản Nhiên nghiến răng nghiến lợi, "Tôi bây giờ đang muốn đánh cái đầu chó của cậu."

Nhậm Thanh Lâm cúi đầu xuống, đem đầu chủ động đưa đến trước mặt Giản Nhiên, "Học trưởng nhẹ chút, tôi sợ đau."

Ha, bây giờ tốt rồi, đến mùi dầu gội đầu của Nhậm Thanh Lâm cũng có thể ngửi được luôn rồi.

Giản Nhiên vẫn không nhúc nhích, "Cậu biết sai rồi?"

"Ừ, tôi sai rồi."

"Vậy cậu sai ở đâu?"

Giản Nhiên vừa hỏi xong, cảm thấy có chút không đúng. Lời này của cậu, không phải là câu nói tiêu chuẩn khi nữ sinh muốn bạn trai nhận sai hay sao?"

Nhậm Thanh Lâm cố nén cười, biểu tình nghiêm túc mà tiến hành tự mình kiểm điểm: "Tôi nên nói rõ ràng với học trưởng, hôm nay hẹn vào giờ cơm tối; nên để cho học trưởng thoải thoải mái mái ngủ một giấc, mà không phải là mới sáng sớm liền đem học trưởng, liền đem học trưởng bắt cóc đến nhà mình."

"Còn có," Giản Nhiên nổi giận đùng đùng bổ sung, "Cậu không nên sớm như vậy đã bảo tôi đeo nhẫn."

Nói xong, Giản Nhiên lại sửng sốt.

Đệt, cậu lại bị Nhậm Thanh Lâm dẫn đi vòng quanh rồi!

Có độc có độc có độc!

"Học trưởng đánh tôi đi, tôi không đánh lại."

Giản Nhiên đẩy đầu Nhậm Thanh Lâm qua một bên, ghét bỏ nói: "Lượn, đau tay lão tử."

Nhậm Thanh Lâm hỏi: "Vậy học trưởng muốn ăn cái gì?"

Bây giờ là lúc thảo luận ăn cái gì sao?!

Giản Nhiên lạnh lùng nói: "Tôi Giản Nhiên dù đói chết, chết bên ngoài, từ đây nhảy xuống, cũng sẽ không ăn đồ cậu mua!"

Nhậm Thanh Lâm: "......Phụt."

? ? ?

Nhậm Thanh Lâm còn có mặt mũi cười???

Giản Nhiên: "Tôi đi đây, gặp lại sau."

Cảm thấy Giản Nhiên thật sự tức giận rồi, Nhậm Thanh Lâm thu lại ý cười, bày ra vẻ mặt trầm trọng nên có lúc đứng trước giường bệnh của bạn tốt. "Học trưởng đừng trở về nữa, nhà tôi cách trường học hơi xa đó, bây giờ trên đường còn kẹt xe."

"Tôi ngồi tàu điện."

Nhậm Thanh Lâm không ngừng cố gắng, "Tàu điện người cũng nhiều, xếp hàng cũng tốn mất nửa tiếng."

Giản Nhiên cười lạnh: "Tôi không để ý."

"Bây giờ cách cơm tối cũng không lâu, học trưởng trở về rồi lại đến, phiền phức bao nhiêu."

Lời này nói ra có lý, cơm tối cậu còn phải ăn cùng người Nhậm gia, đi đi về về tránh không khỏi quá mệt rồi.

Nhưng tất cả chuyện này còn không phải là nồi của Nhậm Thanh Lâm sao!

"Nếu học trưởng cảm thấy quá tẻ nhạt, chúng ta có thể xem phim hoặc chơi game, buổi chiều rất nhanh thôi sẽ tới rồi."

Giản Nhiên sắc mặt buông lỏng, lạnh nhạt nói: "Không có lần sau."

Nhậm Thanh Lâm mỉm cười, "Được."

"Vậy gọi đồ ăn ngoài đi." Giản Nhiên ngừng ngừng, lại bổ sung nói: "Cậu gọi, tôi chuyển tiền cho cậu."

"Cũng được, ăn lẩu được không?"

Đồ ăn ngoài là Haidilao, tuy hưởng thụ không hết phục vụ của Haidilao, nhưng mùi vị so với khi ăn trong quán cũng không kém nhau lắm, giá cả cũng phù hợp, hai người 500, phí ship 50.

Ăn lẩu xong, trong phòng toàn là mùi lẩu, Nhậm Thanh Lâm dọn bàn ăn, Giản Nhiên mở cửa sổ thông gió, đứng trên ban công, cậu còn có thể thấy được một góc của Cố cung.

Cố cung

"Giúp việc nhà cậu đâu?" Giản Nhiên hỏi.

Nhậm Thanh Lâm đem tất cả rác bỏ vào bao, "Về nhà ăn Trung thu rồi. Tối nay chúng ta ăn bên ngoài." Thấy Giản Nhiên lại sắp nổi bão, Nhậm Thanh Lâm nhánh chóng bổ sung: "Ở gần đây, lái xe 10 phút."

Giản Nhiên: ".....Thật không hiểu cậu đem tôi tới nhà cậu rốt cuộc là muốn làm gì."

Nhậm Thanh Lâm lộ ra vẻ tươi cười phúc hậu cùng vô hại, "Chỉ là muốn học trưởng làm quen nhà, không có ý gì khác."

"Nói như tôi sẽ thường xuyên tới vậy."

Giản Nhiên tham quan một chút, Nhậm gia cũng không tính là quá lớn, trang trí cách tân kiểu Trung Quốc, bốn phòng hai sảnh thêm một phòng cho giúp việc và một để quần áo, diện tích chỉ bằng một phần hai Giản gia. Nhưng Giản Nhiên cũng hiểu rõ, giá nhà ở Quảng Châu so với ở Bắc Kinh nhất định rẻ hơn nhiều.

"Có muốn vào phòng tôi xem thử không?" Nhậm Thanh Lâm hỏi.

Giản Nhiên như có như không nói: "Được thôi."

Phong cách trong phòng của Nhậm Thanh Lâm so với toàn bộ ngôi nhà khác một trời một vực, lấy màu xám trắng làm chủ, giản lược lãnh đạm, giường đơn cũng thuần một màu xám, trên trần nhà còn treo một cái bao cát. Giản Nhiên đem bao cát tưởng tượng thành Nhậm Thanh Lâm, một đấm tung ra, tâm tình nháy mắt thoải mái không ít.

Trong phòng ngủ còn có thêm một gian chứa đồ, Giản Nhiên đang muốn đẩy cửa, Nhậm Thanh Lâm bỗng nhiên bắt lấy cổ tay cậu, "Học trưởng muốn uống gì?"

Giản Nhiên sửng sốt, "Coca đi."

"Có muốn đá không?"

"Có."

Nhậm Thanh Lâm xoay người đi lấy Coca cho cậu, Giản Nhiên cũng từ cửa gian chứa đồ đi ra ngoài.

Nam sinh bọn họ tuổi này, rất nhiều đều có sở thích lưu giữ. Phòng chứa đồ của Giản Nhiên toàn là sản phẩm Marvel với anime Nhật, không biết Nhậm Thanh Lâm sẽ lưu giữ những gì, còn không cho mình đi xem, không lẽ là những đồ không thể cho người khác thấy?

Nhậm Thanh Lâm cầm hai ly Coca đá trở lại, phát hiện ánh mắt Giản Nhiên nhìn mình thập phần vi diệu, hơi cười cười , "Làm sao vậy?"

Bỏ đi, vẫn là đừng hỏi, lỡ như thật sự là mấy loại album ảnh của nữ/người nổi tiếng, hai người bọn họ đều lúng túng.

Giản Nhiên cầm lấy Coca, uống một ngụm lớn, thở ra một hơi hài lòng, "Sảng khoái!"

"Học trưởng muốn chơi game gì?"

Giản Nhiên hỏi ngược lại: "Ở đây cậu có game gì?"

"PS4, Xbox, switch mấy loại game thường thấy đều có, game đều ở trên kệ sách. Nếu anh muốn chơi trên PC," Nhậm Thanh Lâm chỉ chỉ máy tính trên bàn, "Cũng có thể."

Giản Nhiên nhìn một lượt mấy game của Nhậm Thanh Lâm, cư nhiên cũng không khác so với cậu lắm. Nhậm Thanh Lâm thoạt nhìn chút cũng không phải trạch nam, thật không nghĩ đến hắn cũng là một kẻ mê game.

Giản Nhiên tuỳ tiện lấy mấy loại game, phát hiện phần đóng gói bên trên cũng chưa gỡ ra, không khỏi kinh ngạc nói: "Cậu mua về đều không chơi sao?"

Nhậm Thanh Lâm dựa vào bàn nhìn cậu, "Không có thời gian. Học trưởng chọn một cái chơi đi, tôi đi tắm một chút."

Giản Nhiên không hiểu, "Giữa ban ngày mà tắm cái gì, lại không ra mồ hôi."

"Trên người toàn là mùi lẩu, không quá dễ chịu."

Giản Nhiên nghe vậy, cúi đầu ngửi ngửi quần áo của mình, quả nhiên cũng là một cỗ mùi Haidilao, trên cổ áo màu trắng của cậu còn dính chút dầu mỡ.

Hiển nhiên, cậu không thể dùng bộ dạng này đi gặp ba mẹ Nhậm Thanh Lâm.

Vì vậy Nhậm Thanh Lâm tại sao lại muốn mua Haidilao, chính mình vậy mà cũng đáp ứng luôn?!

"Tôi......Tôi cũng đi tắm."

"Cũng được a," Nhậm Thanh Lâm ngữ khí tự nhiên, "Anh có muốn thuận tiện cởϊ qυầи áo ra, tôi giúp anh tẩy rồi hong khô, ủi tí là ổn rồi."

Giản Nhiên: "Vậy hai tiếng này tôi mặc cái gì?"

Nhậm Thanh Lâm: "Nếu học trưởng không để ý, có thể mặc quần áo của tôi."

Giản Nhiên nghĩ cũng không nghĩ liền đồng ý luôn. Giữa các nam sinh mặc quần áo của nhau cũng hết sức bình thường, cậu lúc ở nhà Thẩm Tử Kiêu cũng thường xuyên làm chuyện này.

Nhậm Thanh Lâm mở tủ đồ ra, "Học trưởng muốn mặc cái gì?"

"Đơn giản thoải mái là được."

"Ừm, vậy cần qυầи ɭóŧ không?"

"......Cút a!"

Mười phút sau, Giản Nhiên từ trong phòng tắm đi ra, áo T.shirt trắng của Nhậm Thanh Lâm bị cậu mặc thành váy luôn, cũng may cậu còn mặc quần, nếu không thật sự không cách nào gặp người khác.

Giản Nhiên lại một lần nữa ý thức được chênh lệch chiều cao của cậu và Nhậm Thanh Lâm, không cấm kỵ hỏi: "Nhậm Thanh Lâm, cậu cao bao nhiêu a?"

Nhậm Thanh Lâm nhìn thoáng qua xương quai xanh đang dính nước của nam sinh, "1m88."

Giản Nhiên: "Chiều cao thực?" (*Ý là không tính chiều cao của giày, dép)

"Ừm."

"......" Không nhiều không ít, vừa vặn 10cm.

Khác biệt địa lý, khác biệt địa lý.

Nhậm Thanh Lâm cũng vừa ở phòng tắm chính tắm rửa xong, trên thân hai người cùng một mùi sữa tắm. "Tôi lấy máy sấy cho anh."

"Không cần đâu," Giản Nhiên hất hất tóc, "Đợi nó tự khô là được."

"Hiện tại không phải mùa hè, như vậy sẽ cảm đó." Nhậm Thanh Lâm dỗ Giản Nhiên, "Học trưởng sấy sơ đi, làm chỉ mất có 5 phút thôi."

Giản Nhiên nhận lấy máy sấy, lẩm bẩm một câu: "Cậu sao lại dong dài y như mẹ tôi."

Cuộc hẹn vào 6 giờ tối, còn mấy tiếng nữa, Giản Nhiên lựa chọn tựa game. Muốn nghỉ ngơi một chút, không nên quá khó, tốt nhất có thể chơi hai người.

"Có rồi!" Giản Nhiên rút ra một hộp game, "Chính là nó rồi!"

Nhậm Thanh Lâm nhìn nhìn bìa hộp game, "《OverCooked》?"

"Phải, có điều mọi người đều gọi nó là "Phòng bếp chia tay"."

Lúc Nhậm Thanh Lâm mua game mua quá nhiều rồi, đa phần hắn cũng không nhìn kỹ, game này hắn lần đầu tiên nghe thấy. "Tại sao lại gọi "Phòng bếp chia tay""?"

Giản Nhiên khó có thể tin, "Cậu cư nhiên không biết? Cậu không phải kẻ mê game sao?"

"......Cũng không phải rất mê."

"Vậy cậu làm gì mà mua nhiều game như vậy."

Nhậm Thanh Lâm nhất thời nghẹn lời, không biết nên tìm cái lý do gì lấy lệ cho qua. Cũng may Giản Nhiên không có hỏi tiếp.

"Bởi vì rất nhiều cặp tình nhân chơi tựa game này đều sẽ náo đòi chia , vì vậy gọi là "Phòng bếp chia tay". Lúc nghỉ hè tôi chơi cung Thẩm Tử Kiêu một buổi trưa, cậu ta xém chút đem tôi bóp chết, tôi thiếu chút nữa dùng đầu gối làm cậu ta ngạt chết......" Giản Nhiên đem game cắm vào switch, đưa cho Nhậm Thanh Lâm một cái tay cầm chơi game, "Đến đi, chúng ta thử thử."

Nhậm Thanh Lâm cười nói: "Sau khi chơi rồi, học trưởng nếu muốn ly hôn với tôi, game nên đổi tên thành "Phòng bếp ly hôn" rồi."

Mới chơi ba ván, Nhậm Thanh Lâm liền sâu sắc hiểu được tại sao tình nhân chơi game này đều náo chia tay.

Hình thức game rất đơn giản, hai người điều khiển hai đầu bếp khác nhau, dựa theo đơn đặt hàng nấu món ăn, lại đưa đồ ăn cho khách thưởng thức. Nấu nướng đồ ăn cần chờ một loạt thao tác cắt, hầm, nấu, nướng, mỗi bước còn phải ấn theo thứ tự, khách ăn xong còn phải thu dọn và rửa chén.

Vừa bắt đầu còn đỡ, bọn họ đều có thể phối hợp hoàn thành đơn đặt hàng, một khi khách nhiều lên, bọn họ liền bắt đầu luống cuống tay chân.

Giản Nhiên: "Tôi muốn một củ cà rốt, cậu cắt chưa?!"

Nhậm Thanh Lâm: "Tôi còn đang nấu mì."

Giản Nhiên: "Cậu đi cắt cà rốt trước a a a a, sắp hết thời gian rồi!"

Nhậm Thanh Lâm: "Học trưởng, đĩa đâu? Chúng ta hết đĩa rồi."

Giản Nhiên: "Tôi đệt! Tôi quên rửa rồi, tôi bây giờ đi rửa!"

Nhậm Thanh Lâm: "Nhưng bánh kem của anh bị nhão rồi."

Giản Nhiên: "Con mẹ nó a, đều tại cậu bảo tôi đi rửa chén làm gì!"

......

Sau khi kẹt ở một cấp độ mất nửa tiếng, biểu tình của Giản Nhiên ngưng trọng chưa từng thấy, "Cứ như thế này mãi không được rồi, chúng ta bắt buộc phải phân công hợp tác. Nhậm Thanh Lâm, cậu phụ trách cắt rau, bưng đồ ăn, rửa chén, mấy cái khác giao cho tôi, hiểu?"

Nhậm Thanh Lâm nghiêm túc gật đầu, "Hiểu."

Sự thật chứng minh, chiêu này cũng vô dụng, Giản Nhiên một khi không kịp, liện nhịn không được gọi Nhậm Thanh Lâm tới giúp, Nhậm Thanh Lâm bỏ lại công việc trên tay mình để giúp cậu, lại có những món khác không kịp làm.

Đến cuối cùng, đối với học trưởng luôn dễ tính-Nhậm Thanh Lâm cũng không nhịn được nữa, "Tôi không phụ trách nấu đồ ăn, học trưởng đừng bảo tôi đi làm!"

Giản Nhiên nháy mắt xù lông, "Cậu giúp tôi nấu một chút sẽ mất sợi lông nào sao? Tôi vừa nãy cũng tiện tay rửa giúp cậu cái chén!"

Nhậm Thanh Lâm hít sâu một hơi.

《Phòng bếp chia tay》, quả nhiên danh bất hư truyền.

Nhận lúc Giản Nhiên còn chưa hoàn toàn bùng nổ, Nhậm Thanh Lâm buông tay cầm xuống, nhắm nhắm mắt, nói: "Học trưởng, chúng ta nghỉ ngơi một lát đi."

Giản Nhiên nhìn chằm chằm màn hình, "Không được, ải này mà không qua tôi không phải họ Giản nữa!"

Nhậm Thanh Lâm: "......" Hắn vì cái gì lại đồng ý cùng Giản Nhiên chơi《Phòng bếp chia tay》, cùng nhau chơi Mario, xem phim không tốt sao?

Hai người lại thử mất nửa tiếng, cuối cùng cũng qua được ải này. Nhậm Thanh Lâm liếc nhìn thời gian, rất tốt, cũng đến lúc xuất phát đến nơi hẹn rồi.

Cả buổi chiều đúng thật là tạo nghiệt. Cũng may Giản Nhiên tựa hồ quên mất chuyện chiếc nhẫn, vẫn luôn không đem nhẫn tháo ra.

Này cũng xem như có thu hoạch.

Giản Nhiên một bụng tức, đối với Nhậm Thanh Lâm không có sắc mặt tốt. Nhậm Thanh Lâm vừa tức vừa buồn cười, tạm thời cũng không dỗ học trưởng.

Giản Nhiên thay quần áo đã hong khô, cầm lấy quà, cùng Nhậm Thanh Lâm đi ra ngoài. Trên đường đi, hai người cũng không nói chuyện, thẳng đến lúc Nhậm Thanh Lâm dừng xe xong, Giản Nhiên mới hỏi: "Trừ ba mẹ cậu ra, buổi tối còn có người khác không?"

"Không có," Nhậm Thanh Lâm nói, "Chỉ bốn người chúng ta."

Giản Nhiên thoáng thở một hơi nhẹ nhõm.

Quán ăn Nhậm gia chọn là một quán ăn món Quảng Đông, phòng riêng trang hoàng cổ kính, cũng khá phong cách. Lúc bọn họ đến, ba Nhậm mẹ Nhậm còn chưa tới, Nhậm Thanh Lâm gọi điện thoại qua, biết được trên đường có chút kẹt xe, đại khái mất mười phút nữa, ba Nhậm còn bảo Nhậm Thanh Lâm thay bọn họ xin lỗi Giản Nhiên.

Để giảm bớt khẩn trương trong lòng, Giản Nhiên dùng điện thoại lướt vòng bạn bè, vừa mới like ảnh chụp chung của Quý Nguyên Hi và bạn gái cậu ta, thông báo tin nhắn trong "Nhóm vô độ" liền nhảy ra.

Thẩm Tử Kiêu: 【Hình ảnh】

Thẩm Tử Kiêu: Xin giúp đỡ! Tui hẹn nữ thần xem phim, nữ thần nói gần đây không có phim gì hay, tui nên trả lời lại thế nào!

Kha Ngôn: Vậy đợi có phim hay lại đi xem?

Lão Quý: Ngôn Ngôn ông nhanh đi học bài , đừng dính đến chuyện người lớn.

Kha Ngôn: 【Được, tui lượn đây.jpg】

Lão Quý: Hỏi cô ấy thích xem gì, sau đó nói ông cũng thích xem, trò chuyện với cô ấy nhiều vào, cuối cùng hẹn cô ấy ra ngoài ăn cơm a.

Thẩm Tử Kiêu: @Giản Nhiên, ông thấy thế nào?

Giản Nhiên thầm nghĩ, tui sao biết được, tui lại chưa từng yêu đương.

Cậu ngẩng đầu nhìn Nhậm Thanh Lâm ngồi bên cạnh mình.

Nhậm Thanh Lâm biết nhiều như vậy, đề này hắn khẳng định sẽ trả lời được.

"Ey, tôi hỏi cậu một chuyện."

"Nói."

Giản Nhiên đem nhật ký trò chuyện trong nhóm cho Nhậm Thanh Lâm xem, "Là cậu cậu sẽ làm như thế nào?"

Nhậm Thanh Lâm hơi suy nghĩ, nói: "Trực tiếp mua hai tấm vé xem phim, nói cho cô ấy vé đã mua xong rồi, người thì ở dưới lầu ký túc xá của cô ấy, nếu cô ấy không đến, vé liền lãng phí rồi."

Giản Nhiên ngây người, "Này hữu dụng sao?"

"Nếu nữ sinh đồng ý, chứng minh cô ấy đối với bạn của anh không hoàn toàn bài xích, bạn của anh nỗ lực nỗ lực không chừng có cơ hội; nếu cô ấy không đồng ý, anh vẫn là khuyên bạn anh tốt hơn nên sớm chết tâm."

"......Vẫn là cậu biết nhiều." Giản Nhiên vừa gõ chữ vừa nói, "Cậu thuần thục như vậy, trước đây khẳng định làm không ít loại chuyện như thế này đi?"

Nhậm Thanh Lâm rót trà giúp Giản Nhiên, cong môi cười, "Không a, tôi gần đây mới bắt đầu làm."

17:48_2022-02-08