Nhậm Thanh Lâm đi theo Giản Nhiên hội hợp với ba người còn lại.
Nhìn thấy hai đại nam thần của trường vai kề vai đi cùng nhau, mấy người còn lại đều có chút ngơ ngác. Thẩm Tử Kiêu lộ ra biểu tình một lời khó nói hết.
Giản Nhiên thần sắc tự nhiên giới thiệu Nhậm Thanh Lâm với bạn cùng phòng: "Nhậm Thanh Lâm, học đệ năm nhất, mấy ông chắc đều biết đi, phòng ngủ của cậu ấy ở đối diện bọn mình, một lát sẽ về cùng với bọn mình luôn."
Nhậm Thanh Lâm tươi cười chào hỏi: "Làm phiền các học trưởng rồi."
Quý Nguyên Hi vừa rồi còn nói Nhậm Thanh Lâm là cái rắm gì giờ lại chào hỏi nhiệt tình, "Haizz, đều cùng một khoa, không cần khách khí."
Kha Ngôn đem dù vừa mang tới đưa cho mọi người, "Cái kia, tôi chỉ mang theo bốn cái dù."
Quý Nguyên Hi chân chó nói: "Không sao, tui cùng Nhậm Thanh Lâm che một cái là được."
Giản Nhiên: ???
Đã nói sẽ luôn ủng hộ tui đâu? Ông là cái móng heo.
"Không cần đâu," Giản Nhiên bật dù ra, "Mọi người mỗi người một cái. Lão Quý, ông đi cùng với ba."
Quý Nguyên Hi: "Tại sao lại là tui a?"
"Bởi vì ông da dày thịt béo, nước sôi cũng không sợ, gặp mưa sợ con khỉ á."
Quý Nguyên Hi ái muội cười, "Không cần giải thích đâu, tui biết Nhiên Nhiên ông chính là muốn cùng tui che chung một cái dù."
Giản Nhiên cười mắng một tiếng: "Cút, bớt thϊếp vàng lên mặt mình đi."
Thẩm Tử Kiêu "khụ khụ" hai tiếng, nghiêm túc nói: "Đều là người đã có gia đình, chú ý ảnh hưởng."
"Không sao hết," Quý Nguyên Hi sờ soạng một phen trên mặt Giản Nhiên, "Vợ của tui sẽ không ăn giấm của Giản Nhiên đâu."
Nghe được nửa câu sau của Quý Nguyên Hi, Nhậm Thanh Lâm thôi nhíu mày, nhắc nhở bọn họ: "Học trưởng, mưa hình như nhỏ đi một chút rồi."
Giản Nhiên gật gật đầu, "Vậy đi thôi."
Từ sân bóng rổ về ký túc xá nam sinh, đại khái lộ trình khoảng 15 phút. Nhậm Thanh Lâm một mình tự che dù đi ở cuối, ở phía trước hắn, là Quý Nguyên Hi và Giản Nhiên đang che cùng một cái dù.
Hai người kề vai sát cánh, nói nói cười cười, bày ra một bộ dáng anh em tốt.
Hai người đều mặc đồng phục đánh bóng, cánh tay chạm vào cánh tay. Giản Nhiên trắng trở lại không ít, màu da tựa như của tiểu cô nương.
Nhậm Thanh Lâm nhìn chằm chằm bọt nước sau cổ cậu một lúc, liếʍ liếʍ răng nanh.
Quý Nguyên Hi cùng Giản Nhiên không biết nói đến chủ đề gì, người đằng trước cười đùa đẩy Giản Nhiên một cái. Quý Nguyên Hi không dùng lực, nhưng Giản Nhiên chơi bóng gần 2 tiếng, trên người mềm mại vô lực, lần này liền bị Quý Nguyên Hi đẩy ra khỏi dù.
Quý Nguyên Hi nhanh chóng đem dù hướng về phía Giản Nhiên, không nghĩ tới còn có người nhanh hơn hắn một bước.
Nhậm Thanh Lâm đỡ lấy lưng Giản Nhiên, giúp cậu ổn định lại thân thể, "Học trưởng, không sao chứ?"
Giản Nhiên có lệ một câu "Không sao" . Cậu chỉ chỉ Quý Nguyên Hi, vẻ mặt kɧıêυ ҡɧí©ɧ giơ nắm đấm lên —— lão tử một quyền hạ xuống cậu có thể chết.
Quý Nguyên Hi vô cùng hợp tác mà bày ra biểu tình sợ hãi, thét chói tai chạy đi.
Giản Nhiên nhìn theo động tác buồn cười của hắn, nhịn không được cười nói: "Tên.ngốc."
Xung quanh mưa to đầy trời, Giản Nhiên trừ che dù của Nhậm Thanh Lâm, không có chỗ khác để đi.
Trong không khí đều là mùi ẩm ướt của mưa, Nhậm Thanh Lâm vậy mà có thể ngửi được mùi nhàn nhạt trên người Giản Nhiên, mùi vị tươi mới.
Người này thật sự mới vừa chơi bóng xong sao, làm sao mà một chút mùi mồ hôi cũng không có.
Nhậm Thanh Lâm vừa nghĩ vừa hướng dù di chuyển về phía Giản Nhiên.
Trong tiếng mưa gió lớn, hai người đều không ai nói chuyện.
Giản Nhiên còn có chút buồn bực, lúc trước cậu ở cùng với Nhậm Thanh Lâm, Nhậm Thanh Lâm khẳng định sẽ miệng tiện mấy câu, hôm nay đột nhiên an tĩnh như vậy, là uống lộn thuốc hay là đổi tính rồi.
Giản Nhiên chủ động mở miệng: "Cậu ở đại học đã quen chưa?"
Nhậm Thanh Lâm: "Cũng được, không có gì không quen cả."
"Lại nói, cậu sao lại báo danh ngành này?" Mười ngón tay Giản Nhiên đan vào nhau, đặt sau đầu, nhìn qua nhẹ nhàng thích ý, "Cậu sau khi tốt nghiệp khẳng định cần kế thừa gia nghiệp, nghĩ không thông cái gì mà chạy đi học Kỹ thuật mạng?"
Nhậm Thanh Lâm tuỳ ý nói: "Cư nhiên phải kế thừa gia nghiệp, học cái ngành gì cũng như nhau."
Giản Nhiên vừa nghe, hình như là đạo lý này.
"Vậy học trưởng thì sao?" Nhậm Thanh Lâm hỏi, "Học trưởng tại sao lại học ngành này?"
Giản Nhiên trả lời thật quyết đoán: "Bởi vì thích a, gõ code cũng thú vị, đặc biệt là khoảnh khắc chạy xong mà không có nhắc nhở bug —— cảm giác sung sướиɠ đó, thật sự có thể bay lên trời.
Nhậm Thanh Lâm rũ mắt nhìn mặt bên của Giản Nhiên, cười nói: "Học trưởng thì ra còn là học bá a."
"Học bá với không tới, Kha Ngôn mới là học bá, cậu về sau chuyên ngành có gì không hiểu có thể hỏi cậu ấy."
Nhậm Thanh Lâm nhướng mày, "Không thể hỏi anh?"
"Có thể a," Giản Nhiên không để ý nói, "Chỉ là tôi không nhất định biết."
Mưa lớn mang đi cái nóng oi bức ngày hè, tuy đôi giày chơi bóng yêu quý bị ướt rồi, nhưng tâm tình Giản Nhiên ngoài ý muốn lại không khó chịu.
Xem đi, chỉ cần Nhậm Thanh Lâm đừng tìm đường chết, nói chuyện đàng hoàng, bọn họ vẫn có thể vui vẻ nói chuyện.
Điện thoại trong túi vang lên, Giản Nhiên thấy có biểu thị cuộc gọi đến, ra hiệu cho Nhậm Thanh Lâm im lặng rồi mới nghe điện thoại.
"Bà ạ, sao lại đột nhiên gọi điện cho con vậy?
"Con vừa mới chơi bóng xong, chuẩn bị về ký túc xá. Ừm ừm, xong liền đi ăn....."
Nhậm Thanh Lâm: ......
Nhậm Thanh Lâm lớn đến 18 tuổi, nửa thời gian ở Bắc Kinh, nửa ở nước ngoài, trừ đôi lúc ngẫu nhiên nghe mấy lời ca Quảng Đông, bình thường rất ít tiếp xúc với tiếng Quảng Đông. Hiện tại lời Giản Nhiên nói lúc hắn nghe đến hoàn toàn chính là thiên thư.(* sách trời)
Nhậm Thanh Lâm dùng cái tay không cầm dù sờ sờ mũi mình.
A......Đây chính là tai hoạ ngầm. Lỡ như sau này theo Giản Nhiên về nhà mẹ, tốt hơn hết vẫn nên nhập gia tuỳ tục đi.
Giản Nhiên cúp máy, thấy Nhậm Thanh Lâm vẻ mặt suy tư, hỏi: "Cậu sao vậy?"
Nhậm Thanh Lâm: "......Học trưởng, khẩu âm của anh thay đổi cũng quá nhanh rồi đi. Là điện thoại của mẹ anh?"
"Là bà tôi." Giản Nhiên giống như lơ đãng nói, "Bà vừa nãy còn hỏi đến cậu."
Nhậm Thanh Lâm sửng sốt, "Bà ấy hỏi cái gì?"
"Thì hỏi tính cách cậu ra làm sao, mấy loại như dễ ở chung không gì đó."
"Vậy anh trả lời như thế nào?"
Giản Nhiên giảo hoạt cười, "Cậu không phải nghe thấy hết rồi sao?"
Nhậm Thanh Lâm: "......"
Lần đầu tiên Nhậm Thanh Lâm bị đánh bại, tâm tình Giản Nhiên rất tốt, cười đến mắt đều cong lên.
"Lão đệ," Giản Nhiên vỗ vỗ bả vai Nhậm Thanh Lâm, lời nói thấm thía, "Quy củ giang hồ, nợ người khác, sớm muộn cũng phải trả."
Nhậm Thanh Lâm ngữ khí trầm trầm, "Vậy học trưởng nói cho tôi, tôi còn nợ học trưởng cái gì?"
Giản Nhiên không đem lời Nhậm Thanh Lâm nghĩ sâu hơn, tuỳ tiện nói: "Không vội, về sau từ từ trả."
Nhậm Thanh Lâm giương khoé môi, "Được."
Nhậm Thanh Lâm về ký túc xá, mấy tên cùng phòng cũng vừa mới về không lâu, không một ai không bị xối ướt như gà trong nồi.
Nhìn thấy Nhậm Thanh Lâm chỉ ướt ống quần, bạn cùng phòng kinh ngạc đến nấy người: "Thanh Lâm, ông sao mà làm được vậy, không phải ông không đem dù sao?"
Nhậm Thanh Lâm nhẹ nhàng nói ra một câu: "Tôi có học trưởng, mấy cậu có không?"
Đám cùng phòng hai mặt nhìn nhau.
"Giản Nhiên học trưởng?"
"Ừ."
"Tôi đệt, ông với anh ấy quan hệ tốt như vậy sao! Hôm nay cùng nhau che một cái dù, ngày mai có phải sẽ hẹn cùng nhau ăn cơm chơi game xem phim không. Lẽ nào giữa các các soái ca thật sự có lực hấp dẫn? Vậy tui lớn lên như thế này liệu có thể làm bạn với ngài không?"
Nhậm Thanh Lâm cười cười, "Tôi xem xét suy nghĩ."
Nhậm Thanh Lâm không vội đi tắm rửa, anh lấy điện thoại ra, tìm kiếm trên Baidu: Làm sao học tiếng Quảng Đông cấp tốc.
Sau khi trận mưa này qua đi, nhiệt độ không khí có chút giảm xuống, tháng ngày của sinh viên năm nhất rốt cuộc không cần khổ cực nữa. Dựa theo truyền thống của trường, ngày huấn luyện quân sự cuối cùng vừa tổ chức nghi thức duyệt binh cũng đồng thời tiến hành lễ khai giảng của học viện.
Giảng viên hướng dẫn lén tìm Giản Nhiên, bảo cậu chuẩn bị một chút, tại lễ khai giảng lên đọc diễn văn.
Giản Nhiên một lần nữa hỏi ra vấn đề kia: "Vì cái gì lại lại lại là em?"
Giản viên cố vấn: "Em lớn lên đẹp trai, đám học đệ học muội cũng thích nhìn em."
Giản Nhiên lời lẽ chính đáng cự tuyệt: "Mọi người lên đại học, là vì học tập, không phải vì nhìn em, thầy nên tìm người đứng đầu khoá đi."
"Em nghĩ rằng thầy không muốn sao? Thầy đã tìm Kha Ngôn, nhưng em ấy nói em ấy đang bận chuyện ở phòng thực nghiệm, không có thời gian." Giảng viên cố vấn than thở, "Kha Ngôn cái gì cũng tốt, có điều quá nhút nhát, chỉ bởi vì chứng sợ sân khấu của em ấy, đánh mất biết bao cơ hội tốt rồi, thầy cũng thấy tiếc thay em ấy."
Giản Nhiên như suy tư, "Đợi em trở về hỏi thử cậu ấy."
Buổi tối, lúc Kha Ngôn đi giặt đồ, Giản Nhiên đi theo. Cậu đem quần áo bẩn bỏ vào máy giặt, hỏi: "Kha Ngôn, ông sao lại không muốn lên đọc diễn văn?" Còn chưa đợi Kha Ngôn trả lời, Giản Nhiên lại nói: "Tôi có hỏi học tỷ cùng phòng thí nghiệm với cậu, cô ấy nói hạng mục của mọi người đã kết thúc rồi, cậu hiện tại cũng không bận."
Kha Ngôn mím mím môi, nhỏ giọng nói: "Tôi không muốn lãng phí thời gian vào loại chuyện như này."
Giản Nhiên vẻ mặt buồn bực, "Được a, vậy tôi chỉ có thể tự mình đi. A, bực bội."
Kha Ngôn hỏi: "Giản ca, cậu không muốn đi sao?"
"Đương nhiên không muốn rồi!" Giản Nhiên dựa vào máy giặt, ủ rũ cụp mắt nói, "Cậu không biết gần đây tôi bận như thế nào, trong nhà một đống chuyện, tôi mẹ nó lấy đâu tâm tình chuẩn bị mấy cái lễ khai giảng."
Gia cảnh của Giản Nhiên Kha Ngôn cũng biết một chút, ngay lúc này, tiểu học bá não bổ ra một vở kịch hào môn cẩu huyết, ánh mắt nhìn Giản Nhiên thêm mấy phần đồng tình. "Tôi không phải không muốn giúp cậu, tôi chỉ là......chỉ là có chút sợ hãi."
Giản Nhiên tỏ vẻ rộng lượng: "Không sao, cùng lắm thì tôi thức suốt mấy đêm chuẩn bị, tôi cũng quen rồi, cậu ngàn lần đừng cảm thấy khó xử."
Tiểu thiên sứ trong lòng Kha Ngôn càng thêm áy náy, hắn cắn cắn răng, nói: "Giản ca cậu bận việc nhà của cậu đi, diễn văn......tôi thay cậu đi!"
Lễ khai của của khoa cử hành ở hội trường nhỏ trong trường, bởi vì sân khấu không lớn, trừ mấy sinh viên năm nhất, những sinh viên khoá khác đều không cần tham gia.
Còn 10 phút nữa bắt đầu lề khai giảng của khoa, Kha Ngôn bị ba tên cùng phòng một đường hộ tống đến cửa hội trường.
Quý Nguyên Hi: "Ngôn Ngôn mau đi vào đi, bọn tui ở bên ngoài đợi ông."
"Ừ......" Kha Ngôn nuốt nước miếng, nhìn qua có chút căng thẳng.
Thẩm Tử Kiêu nói: "Ông ở trong phòng nói trước mặt ba tụi tui không phải rất tốt sao, ông chỉ cần tưởng tượng những người dưới khán đài là tụi tui, việc này liền dễ hơn rồi!"
Giản Nhiên khó có lần tán đồng cách nói của Thẩm Tử Kiêu, "Đúng, cậu xem cậu như đang ở ký túc xá, không có gì phải sợ cả."
Kha Ngôn gật gật đầu, rụt rè nói: "Vậy tôi vào đây."
Thấy Kha Ngôn đã đi vào hội trường, lúc bước lên bục còn xém chút tự mình vướng ngã, Quý Nguyên Hi lòng lo lắng như mẹ già, "Mấy ông nói xem, cậu ấy thật sự được sao?"
"Có lẽ ổn đi." Thẩm Tử Kiêu dùng ngón tay móc móc lỗ tai, "Cậu ấy nỗ lực như vậy, buổi tối lúc nằm mơ đều thấy ở bục diễn thuyết, làm cho tui tối qua một đêm mất ngủ."
Quý Nguyên Hi thở dài: "Có thể vào xem được thì tốt rồi."
Giản Nhiên: "Tui có quen học tỷ làm trong khoa, chào hỏi chị ấy chắc có thể vào."
Thẩm Tử Kiêu nói: "Ông rốt cuộc có mấy học tỷ——"
Giản Nhiên tìm thấy học tỷ mình vừa nhắc. Học tỷ nói: " Chị cũng muốn giúp mấy em, nhưng vị trí trong hội trường chắc đã ngồi đầy rồi."
Quý Nguyên Hi hỏi: "Bọn em đứng xem cũng không được?"
Học tỷ nghĩ nghĩ, nói: "Bây giờ lãnh đạo khoa đang phát biểu, trật tự bên trong không được loạn. Thế này đi, đợi đến lúc sinh viên phát biểu, mấy em từ cửa sau đi vào, cố gắng đứng xem ở một góc."
"Thế này cũng tốt." Giản Nhiên cười nói, "Cảm ơn học tỷ, hôm nào mời chị ăn cơm."
Học tỷ mỉm cười: "Này là em nói đó, đến lúc đó đừng nuốt lời nha."
Ba người đợi khoảng nửa tiếng, học tỷ mới để cho bọn họ vào.
Giản Nhiên cong lưng, đi theo sau Thẩm Tử Kiêu, lén lút từ cửa đi vào, tìm thấy một góc đứng tốt không dễ bị phát hiện.
Lúc này, MC trên sân khấu nói: "Bây giờ xin mời đại biểu sinh viên, ngành Kỹ thuật mạng, khoa khoa học máy tính sinh viên năm nhất Nhậm Thanh Lâm, lên bục phát biểu."
Dưới khán đài một tràng vỗ tay nhiệt liệt vang lên, nữ sinh nháy mắt ngồi ngay ngắn lại.
Giản Nhiên: "......Sao lại không phải là Kha Ngôn?"
"Sau Nhậm Thanh Lâm chắc sẽ tới Kha Ngôn." Thẩm Tử Kiêu nói, "Một tân sinh viên, một sinh viên khoá trước, năm trước không phải như vậy sao."
Giản Nhiên "chật" một tiếng, "Đúng là lãng phí thời gian."
Trước ánh mắt của tất cả mọi người, Nhậm Thanh Lâm không nhanh không chậm bước lên bục diễn thuyết.
Hắn mặt cái áo sơ mi trắng, quần dài màu đen, ưu nhã cấm dục, thành thục.
Giản Nhiên xem đến có chút ngơ ngẩn——Đây thật sự là học đệ bình thường hay thích đứng trước mặt cậu nói lời cợt nhả???
Thẩm Tử Kiêu đứng một bên trào phúng: "Hiện tại vẫn còn cảm thấy đang lãng phí thời gian sao?
14:13_2022-01-27