Giản Nhiên cảm thấy có gì đó sai sai, ngây ra vài giây mới phản ứng lại.
Lão bà của hắn......hình như chính là mình?
Bùng nổ tại chỗ.
"Ai xấu hổ chứ!" Giản Nhiên nghểnh cổ, hào phóng nói, "Ông chủ, ông có thể đem tấm ảnh này phóng to mười lần, treo ở nơi dễ thấy nhất, tôi một chút cũng không ý kiến."
Chủ tiệm vui mừng quá đỗi, "Cảm ơn nha chàng trai."
Nam sinh có chút ngoài ý muốn, "Cậu nghiêm túc?"
"Thế nào", Giản Nhiên liếc mắt nhìn anh, "Có phải anh không dám."
Nam sinh cười cười, bộ dạng sao cũng được, "Cậu vui là được rồi."
Chủ tiệm cùng thợ chỉnh ảnh tự mình tiễn bọn họ ra khỏi tiệm, còn không quên tặng họ những lời chúc phúc chân thành nhất.
"Chúc hai vị bách niên hảo hợp, đầu bạc răng long."
"Tân hôn vui vẻ, sớm sinh quý tử."
Giản Nhiên giật giật khóe miệng. Hai người đàn ông làm sao sinh, ông sinh thử một đứa cho tôi xem xem!
Cậu thật ra có chút hối hận rồi. Nhưng trong tình huống như lúc nãy, cậu sao có thể thua về khí thế. Phải biết cậu đại biểu cho toàn Giản gia chiến đấu, danh tiết của cậu là nhỏ, Giản gia thể diện là lớn. Dù sao cái tiệm ảnh này cách trường học một đoạn lớn, hẳn sẽ không có người quen tới......ha.
Thấy Giản Nhiên vẫn luôn cau mày, nam sinh tri kỉ tỏ vẻ : "Cậu nếu hối hận rồi, hiện tại vẫn còn kịp."
Giản Nhiên mười phần giả ngầu nói : "Tôi không có hối hận."
Giấy tờ đã chuẩn bị đầy đủ hết, hai người rất nhanh đã vào Cục Dân Chính.
Giản Nhiên có chút mờ mịt : "Sau đó thì sao, nên làm gì."
Nam sinh đang dùng điện thoại tìm đọc sổ tay đăng ký kết hôn, "Chúng ta có lẽ cần điền một tờ thông tin đăng ký kết hôn ." Nam sinh nhìn nhìn xung quanh, "Cậu đi lấy hai tờ, tôi ở đây đợi cậu."
Giản Nhiên bất mãn, "Tại sao lại là tôi đi."
Nam sinh dựa vào cây cột, ngáp một cái, "Chân của tôi không tiện, bác sĩ bảo tôi ít đi lại."
Giản Nhiên hoài nghi, "Tôi thấy anh căn bản là lười."
"A", nam sinh trầm thấp cười, "Bị cậu phát hiện rồi."
Giản Nhiên tiếp tục trào phúng, "Anh lười như vậy, còn tự mình đi lấy giấy kết hôn."
Nam sinh vẻ mặt tiếc hận, "Tôi cũng muốn để người khác đi thay, nhưng nghe nói kết hôn cần phải là đương sự đến."
"......"
Cậu hiện tại đào hôn còn kịp không ? Giản Nhiên nhận mệnh đi về phía quầy.
Tờ khai đăng ký kết hôn gồm hai phần, Giản Nhiên điền xong thông tin của mình, thúc giục người bên cạnh: "Anh nhanh lên, viết xong rồi đổi."
Nam sinh ngước mắt nhìn cậu một cái, vẫn cứ duy trì tốc độ rùa bò.
Lăn lộn xong bản biểu, giao tư liệu cho nhân viên công tác kiểm tra, cả hai được đưa vào đại sảnh đăng ký, chờ gọi số.
Trang trí ở đại sảnh khiến người ta một lời khó nói hết, trên tường có hoa hồng màu tím hường, trái tim tình yêu màu đỏ, câu thoại tình yêu buồn nôn kiểu "Yêu em/anh trọn đời trọn kiếp", Giản Nhiên nhìn thoáng qua liền cảm thấy cay mắt. Trừ những thứ này, còn có mấy đoạn trích 《Luật Hôn Nhân》, Giản Nhiên đối với những cái này có chút hứng thú, liền đứng trước tường xem.
Nam sinh chán nản chơi điện thoại, đôi phu thê bên cạnh nhìn hắn rất lâu, nhà trai thò qua cùng hắn nói chuyện: "Người anh em, cậu cũng đến đăng ký kết hôn a."
Nam sinh thu hồi di động, "Ừm" một tiếng.
Nhà gái cười nói : "Tiểu ca ca đẹp trai như vậy, vợ anh nhất định cũng rất xinh đẹp đi? Sao lại không thấy cô ấy, đi rửa tay rồi sao?"
Nam sinh giơ tay chỉ chỉ Giản Nhiên đang chuyên tâm nghiên cứu 《Luật Hôn Nhân》, "Ở bên kia."
Nhà trai bị hoảng sợ, "Đệt——"
Nhà gái trừng mắt liếc chồng mình một cái, "Đều năm 9012 rồi, kết hôn đồng tính có cái gì mà phải kinh ngạc." Nàng cười với nam sinh, "Tiểu ca ca, vợ của anh thật đẹp trai a, hai người siêu xứng đôi luôn.
Nam sinh nhấp môi cười, "Tôi cũng cảm thấy như vậy."
Lúc này, tiếng máy phát thanh vang lên: "Mời số 99 đến phòng đăng ký xử lý nghiệp vụ số 9."
Nam sinh nhìn thoáng qua dãy số trong tay, đứng lên.
"Giản Nhiên."
"Nói."
"Đến chúng ta rồi."
Mỗi nơi đăng ký là một phòng riêng biệt, khi Giản Nhiên đi vào bên trong, trong lòng dâng lên một trận bi thương.
Lần đầu tiên kết hôn trong đời cậu, liền cứ vậy mà gả ra ngoài.
Nhân viên công tác lần nữa đối chiếu tư liệu, xác định không có sai sót, biểu tình nghiêm túc hỏi: "Xin hỏi hai cậu là tự nguyện kết hôn sao?"
Nam sinh: "Đúng vậy."
Nhân viên công tác đem tầm mắt chuyển sang Giản Nhiên.
Giản Nhiên: "......Phải."
Nhân viên công tác gật gật đầu, đưa cho họ hai quyển sổ tay. "Mời hai cậu cùng nhau đọc lời tuyên thệ."
Giản Nhiên lật mở quyển sổ, nhìn đến bên trên quốc huy và quốc kỳ, bỗng nhiên cảm thấy chính mình đang làm một chuyện vô cùng trang trọng. Cậu không khỏi mà thẳng eo lưng.
Nhân viên công tác: "Hai vị bắt đầu đi."
Giản Nhiên cùng nam sinh đồng thời mở miệng : "Chúng tôi tự nguyện kết thành phu thê, từ hôm nay trở đi, chúng tôi cùng nhau gánh vác trách nhiệm và nghĩa vụ hôn nhân, tôn trọng yêu thương nhau, tin tưởng khích lệ nhau, tha thứ nhường nhịn nhau, hoạn nạn có nhau, yêu nhau trọn đời."
Sau khi đọc xong, mặt Giản Nhiên đều nóng lên.
Đây đều là chuyện gì a.
Nhân viên công tác mỉm cười, đóng con dấu đăng ký kết hôn chuyên dụng lên tấm ảnh cưới mới chụp, "Hai vị đã kết thành phu thê hợp pháp rồi, chúc mừng hai cậu."
Giản Nhiên nhận quyển sổ đỏ đỏ, xem cũng không xem, trực tiếp nhét vào trong túi.
Đi ra đại sảnh đăng ký, nhiệt độ trên mặt Giản Nhiên mới giảm bớt.
Nam sinh đi chậm hơn so với cậu, vừa đi vừa lật lật giấy kết hôn, rũ hàng mi dài, sống mũi thẳng, nhìn thế nào cũng thấy đẹp.
Từ giờ trở đi, người này chính là bạn đời hợp pháp của Giản Nhiên cậu rồi.
Nhưng Giản Nhiên đến hắn tên là gì cũng không biết.
"Này, anh tên gì a."
Giản Nhiên hỏi xong, nhịn không được cười ra một tiếng. Tại Cục Dân Chính hỏi tên của chồng, loại thao tác này trước mắt trên cả nước có lẽ chỉ có mình cậu làm ra thôi.
Nam sinh mí mắt khẽ nâng: "Tự mình xem."
"......" Giản Nhiên lấy giấy kết hôn ra, trực tiếp lật đến trang giữa, liếc mắt liền thấy thông tin của nam sinh.
Họ tên: Nhậm Thanh Lâm.
Giới tính: Nam.
Quốc tịch: Trung Quốc.
Ngày sinh: 200......
Giản Nhiên trợn mắt há mồm.
Nhậm Thanh Lâm này, hóa ra nhỏ hơn cậu 1 tuổi, mới vừa qua độ tuổi hợp pháp.
Giản Nhiên tâm tình phức tạp, "Cậu đây là vừa thi đại học xong a."
Nhậm Thanh Lâm gật gật đầu, "Đúng vậy."
Giản Nhiên lúc này cũng không quên chiếm tiện nghi, "Vậy cậu phải gọi tôi là anh."
Nhậm Thanh Lâm khóe miệng nâng lên một chút, "Không phải nên kêu chồng sao."
Giản Nhiên không dễ dàng mới giảm bớt nóng giờ lại hiện lên lại, "Không được kêu."
Nhậm Thanh Lâm "Ồ" một tiếng, ngữ khí nhẹ nhàng : "Vậy......Giản Nhiên ca ca."
Giản Nhiên ngẩn ra 3 giây, lãnh tĩnh nói: "Cậu thật lẳиɠ ɭơ a."
Nhậm Thanh Lâm ngược lại rất khiêm tốn: "Cũng tạm được."
Làm xong hết rồi, Giản Nhiên cùng Nhậm Thanh Lâm tạm biệt tại cổng, người đàn ông gọi là anh Hứa cũng ở đó. Nghe đến Giản Nhiên muốn đi, anh Hứa vội nói: "Cậu đây xong liền đi rồi?"
Giản Nhiên hỏi ngược lại: "Không thì sao a?"
Anh Hứa nhìn hướng Nhậm Thanh Lâm, "Thanh Lâm, mẹ em không phải bảo em đem người ta về nhà ăn bữa cơm sao?"
Giản Nhiên vừa nghe đầu muốn to lên. Về nhà cái gì, ăn cơm cái gì! Những người này sao lại không tuân theo luật hôn nhân cơ bản vậy!
"Không cần phiền phức," Giản Nhiên nói, "Tôi buổi tối còn có hẹn."
Anh Hứa không thể hiểu được, "Hôm nay là ngày đại hỉ của hai cậu, cậu còn hẹn người khác?"
Giản Nhiên nhất thời nghẹn lời: "Ách......"
Nhậm Thanh Lâm nghẹn cười, "Anh Hứa, Giản Nhiên là thật sự có việc." Anh ngừng lại một chút, "Cậu ấy hẹn giảng viên ở trường. Anh cũng không thể bảo cậu ấy cho giảng viên leo cây được."
Giản Nhiên lập tức gật đầu, nghiêm túc mà nói hươu nói vượn: "Đúng là như vậy. Mặc dù kết hôn, nhưng em vẫn còn là học sinh, nên lấy việc học làm đầu."
"Đúng là như vậy." Anh Hứa "haizzz" một tiếng, "Dù sao về sau cơ hội còn nhiều. Giản Nhiên muốn đến đại học nào, anh chở em?"
"Không cần đâu," Giản Nhiên quyết đoán cự tuyệt, "Em đã gọi xe rồi."
Anh Hứa cũng không miễn cưỡng, nói với Nhậm Thanh Lâm: "Vậy chúng ta đi thôi, trước đi bệnh viện."
Nhậm Thanh Lâm: "Bệnh viện?"
"Em hôm qua té cũng không nhẹ, mẹ em bảo anh đưa em đi bệnh viện xem thử."
Nhậm Thanh Lâm cười cười, "Không sao, em hiện tại đỡ hơn rồi, đi đường cũng không đau như vậy nữa."
Giản Nhiên xem xét nhìn nhìn đôi chân dài của Nhậm Thanh Lâm, thật không rõ hắn rốt cuộc lời nào là thật, lời nào là giả.
"Vậy chúng tôi đi trước." Nhậm Thanh Lâm quơ quơ giấy kết hôn trong tay, "Hẹn gặp lại, ca ca."
Giản Nhiên: "......"
Anh Hứa ý vị thâm tường nhìn đôi tân phu phu: Người trẻ tuổi, thật biết chơi.
Giản Nhiên gọi xe đi đến nhà bạn cùng phòng.
Bạn cùng phòng Thẩm Tử Kiêu là dân bản xứ Bắc Kinh, cha mẹ thường đi công tác nước ngoài, trong nhà chỉ có mình hắn. Lúc Giản Nhiên đến, Thẩm Tử Kiêu đang một mình ăn tôm hùm đất xào cay, vẫn là bảo mẫu mở cổng cho Giản Nhiên.
Thẩm Tử Kiêu đem bao tay dùng một lần cho Giản Nhiên, "Còn không đến ông chỉ có ăn đầu tôm thôi."
Giản Nhiên nhìn trong hộp một mảng dầu đỏ óng , lạnh nhạt nói: "Cẩn thận đêm nay tiêu chảy cả đêm."
"Đệt, ông nhất thiết phải là lúc tui ăn mà nói cái này?"
Giản Nhiên giả vờ tức giận, "Giản ca của ông không thể ăn cay!"
Thẩm Tử Kiêu cười nhạo một tiếng, "Phần không cay ở trong nồi giữ ấm, tự mình lấy đi."
Bảo mẫu nói : "Dì đi lấy, bên ngoài trời nóng, Giản Nhiên ngồi xuống nghỉ ngơi, uống chút nước."
"Cảm ơn dì." Giản Nhiên mở vali, từ bên trong rút ra đôi giày, ném cho Thẩm Tử Kiêu. "Hong Kong cũng không có, tui nhờ người từ nước ngoài mang về đó."
Thẩm Tử Kiêu nhướng nhướng mi, "Cảm ơn nha Giản ca."
Xử lí xong đống tôm, hai người vừa uống bia vừa xem livestream.
Thẩm Tử Kiêu hỏi: "Làm sao đột nhiên trở lại sớm vậy?"
Giản Nhiên hừ cười: "Ông đoán, đoán đúng tui gọi ông ba ba."
"Yêu đương rồi?"
"......" Giản Nhiên ngừng một chút, "Tử Kiêu sao lại nói ra nhừng lời này."
Thẩm Tử Kiêu nhún nhún vai, "Phòng chúng ta không phải có sẵn cái ví dụ sao."
Giản Nhiên lúc này mới nhớ ra, cậu có thằng bạn cùng phòng vì muốn sớm gặp bạn gái, nghỉ hè qua nửa tháng liền trở lại trường học, hiện tại không chừng đang cùng bạn gái thuê phòng tình nồng ý mật.
Thẩm Tử Kiêu nhìn kỹ sắc mặt Giản Nhiên, "Sẽ không phải bị tui thật sự đoán trúng đi."
Giản Nhiên "Ha" cười lạnh một tiếng.
Thẩm Tử Kiêu nổi lên hứng thú, "Thật hay giả a, là em gái nào, tui biết hay không? Được nha Giản Nhiên, chuyện lớn như vậy cũng không nói với tui, không xem tui là anh em có phải không."
"Không phải yêu đương," Giản Nhiên sửa lại, "Cũng không phải chuyện lớn gì."
Thẩm Tử Kiêu uống miếng bia, cho Giản Nhiên một ánh mắt dò hỏi.
Giản Nhiên nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Chính là đi lấy cái giấy chứng nhận."
"Phụt——"
Thẩm Tử Kiêu một ngụm bia phun thật xa, cũng may Giản Nhiên phản ứng nhanh, nhảy bật lên như thỏ, cái áo thun của cậu mới may mắn thoát nạn.
"Cái......chứng cái gì."
Giản Nhiên xụ mặt xuống, "Giấy chứng nhận kết hôn a, còn có thể là cái chứng nhận gì nữa."
"Còn có thể là giấy lái xe, chứng chỉ tin học trung cấp a ...... Không phải, rốt cuộc là chuyện như thế nào?"
Giản Nhiên trực tiếp đem giấy kết hôn ném tới trước mặt Thẩm Tử Kiêu.
Thẩm Tử Kiêu run run rẩy rẩy mà lật mở giấy kết hôn, "Giản Nhiên, Nhậm Thanh Lâm ...... hai người nam? ! ! ! Ông ông ông ——"
Giản Nhiên kiên nhẫn giải thích cho Thẩm Tử Kiêu: "Ông còn nhớ lúc trước tui bóc phốt bà chị họ không?"
Thẩm Tử Kiêu miễn cưỡng nhớ lại một chút, "Yêu tên phượng hoàng nam*, sau đó bỏ nhà đi theo tên đó?"
*phượng hoàng nam : mượn câu nói thông thường "phượng hoàng vàng bay ra khỏi thung lũng", đại diện cho một xuất thân tương đối nghèo, nói chung là để chỉ việc rời bỏ môi trường sống tương đối nghèo nàn thông qua đấu tranh cá nhân, nhưng vẫn giữ được nhiều quan niệm và truyền thống giản dị trong trái tim.
"Ừm. Hôn này, là tui thay bả kết."
Thẩm Tử Kiêu nghe xong Giản Nhiên thuật lại, thổn thức không thôi, "Loại chuyện tốt như này, cư nhiên bị cậu đυ.ng phải, cậu đây là cái vận cứt chó gì vậy."
Giản Nhiên tưởng chính mình nghe nhầm rồi, "Chuyện tốt?"
"Xe, nhà, cổ phần......" Thẩm Tử Kiêu chỉ vào mặt Nhậm Thanh Lâm trên ảnh chụp, chua thành chanh tinh, " Còn có một anh chồng đẹp trai như vậy."
Huyệt thái dương Giản Nhiên nhảy thình thịch, "Ông đừng kêu bậy."
Thẩm Tử Kiêu trừng mắt cậu một cái, "Đều hợp pháp rồi, còn không cho kêu."
"Muốn kêu cũng là tui kêu, ông kêu cái gì." Giản Nhiên nói xong, cảm thấy hình như có gì đó không đúng, nhanh chóng chấm dứt đề tài này, "Ông thật sự cảm thấy hắn đẹp trai?"
"Ông không thấy vậy?"
Giản Nhiên nhìn liếc qua một cái, "Cũng ...... cũng được đi."
Thẩm Tử Kiêu chế nhạo nói: "Không phải tui nói này, nếu tên Nhậm Thanh Lâm này đến trường học chúng ta, vị trí giáo thảo của ông tám phần là giữ không nổi rồi. Hắn có phải cao hơn cậu không?"
Giản Nhiên trong lòng nghẹn một cỗ khí, "Chiều cao không phải trọng điểm. Tui và hắn phong cách không giống nhau, không thể so. Hơn nữa chọn giáo thảo không phải là cần bỏ phiếu sao, tui không nhất định sẽ thua."
Thẩm Tử Kiêu bật cười : "Được, không so, Giản ca của tui đẹp trai nhất. Đi vào phòng tui chơi game không?"
Bởi vì thời tiết quá nóng, hai người lười đi ra ngoài, thời điểm ban ngày hầu hết thời gian đều trốn ở nhà chơi game, tới tối mới đến tiểu khu phụ cận chơi bóng, đi bơi, ăn bữa khuya.
Giản Nhiên không có ăn không ở không, lúc ra ngoài đều sẽ chủ động thanh toán, thật ra đôi giày cậu tặng Thẩm Tử Kiêu chỉ khoảng 1 vạn.
Kết thúc nghỉ hè, hai người đi biển chơi mấy ngày, lúc trở về đều phơi đen thui. Giản Nhiên còn đăng lên vòng bạn bè, ảnh chụp đôi chân nhỏ của chính mình, thêm cái status: Xem Giản ca của mấy người đen hay không.
Vòng bạn bè đăng được mấy phút, bình luận và like đã qua hơn trăm.
Mẫu thượng đại nhân: Tuần trăng mật chơi vui chút, nhớ bôi kem chống nắng.
Học tỷ nào đó: Không lộ mặt mà còn không biết ngại đăng vòng bạn bè. 【khinh bỉ】
Quý Nguyên Hi: Giản ca là ở Thái Lan sao? Có thể mua hộ mỹ phẩm cho bạn gái tui được không.
Thẩm Tử Kiêu: Muốn xem Giản Nhiên mặt quần đùi đầy hoa Hawai, xin nhắn riêng cho tui.
.R : Không đủ đen, nhưng đủ dài.
......
Giản Nhiên : ? ? ?
Hình như trà trộn vào một thứ kỳ quái.
Giản Nhiên tức đến đau răng, tự hỏi nên trả lời lại thế nào để gây sát thương lớn nhất, đột nhiên nhìn trên giao diện có một tin trả lời.
Mẫu thượng đại nhân trả lời .R : Nhiên Nhiên giống ta, chân dài , ha ha. Thanh Lâm, ở Thái Lan chơi vui không.
"......" Giản Nhiên hít một ngụm khí lạnh, cậu suýt nữa quên mất, mẹ có Wechat của Nhậm Thanh Lâm ! Trước lúc tình thế chuyển biến xấu, Giản Nhiên quyết đoán chặn Nhậm Thanh Lâm khỏi vòng bạn bè của mình.
Giản Nhiên lộ ra tươi cười, rất tốt, thế giới an tĩnh rồi.
Wechat vang lên âm nhắc nhở, Giản Nhiên tươi cười cứng đờ, bấm mở thông báo.
.R : Thì ra, chúng ta đang hưởng tuần trăng mật a.
.R : Tôi thế mà lại không biết. 【mỉm cười】????
20:27_2022-01-04