Hộp Chứa Ánh Trăng

Chương 43

Thấy anh đóng cửa ra ngoài, Thẩm Điềm liền kéo chăn trùm kín đầu.

Mặc dù vừa nãy có chút bực bội nhưng cơn buồn ngủ rất nhanh đã kéo đến.

Sáng hôm sau.

Cô bị đồng hồ báo thức làm cho tỉnh giấc, mơ mơ hồ hồ cầm điện thoại xem, trong điện thoại còn hiện lên dòng ghi chú mua bữa sáng.

Cô ngồi dậy, cố gắng làm cho bản thân tỉnh táo.

Lúc này mới 6 giờ sáng, vẫn còn rất sớm.

Đối với cô mà nói, 9 giờ cô mới đi làm thì thường thường khoảng 8 giờ dậy, đánh răng rửa mặt hết khoảng 10 phút, có lúc cô trang điểm, có lúc không, chỉ kẻ chút chân mày, tô chút son là xong. Xong xuôi thì cô lái xe khoảng 30 phút đến nhà xuất bản nhưng bây giờ ở đây rồi đi bộ chỉ mất 10 phút.

Cô phát hiện ở đây có thể ngủ đến 8 rưỡi nhưng bây giờ phải đi mua bữa sáng đã.

Viện nghiên cứu của Chu Thận Chi thì xa hơn phải lái xe 30 phút mới đến.

Vậy nên bây giờ vẫn kịp mua bữa sáng cho anh.

Cô ngáp một cái, mở cửa đi ra, phòng khách rất yên tĩnh. Tối qua Tiểu Điềm quét dọn xong, bây giờ đang vùi mình vào trong ổ sạc.

Thẩm Điềm đi vào trong nhà tắm đánh răng rửa mặt. Rửa mặt xong cô mới tỉnh táo hơn một chút, động tác cũng nhanh hơn.

Từ phòng tắm đi ra, Thẩm Điềm ngó đầu vào nhìn phòng ngủ phụ.

Cửa phòng ngủ phụ vẫn đóng chặt, Thẩm Điềm cào cào mái tóc, đi vào phòng ngủ chính thay một chiếc quần ngắn rộng rãi, sau đó cũng học theo anh mà để lại lời nhắn trên bàn, đại ý là cô đi ra ngoài mua bữa sáng rồi đi xuống nhà.

Bên ngoài tiểu khu có một số cửa hàng bán đồ ăn sáng.

Cô chạy qua mua hai suất đồ ăn tại một chuỗi cửa hàng bán đồ ăn sáng, sau đó ung dung xách đồ về.

Vừa vào cổng đang định rẽ vào tòa nhà của mình thì Thẩm Điềm nhìn thấy Chu Thận Chi đeo tai nghe đen, cả người mặc toàn màu đen đang chạy bộ, mồ hôi lăn dài trên cổ anh, thấm vào cổ áo.

Bước chân Thẩm Điềm dừng lại, cô núp vào bụi cây gần đó rồi quan sát.

Anh xuống đây từ lúc nào vậy? Sớm hơn hay muộn hơn cô?

Cô không hề biết anh còn dậy sớm tập thể dục.

Nhưng mà dáng vẻ anh chạy bộ cũng rất đẹp trai, nghiêm túc lại mang theo chút ung dung, hoàn toàn giống với lúc anh chạy bộ hồi còn đi học. Hơn nữa, hình như có khá nhiều người đi chạy bộ, có mấy người con gái chạy ngang qua anh trộm nhìn anh một cái, còn có những người chạy lên trước anh quay đầu lại ngắm anh.

Thẩm Điềm thở dài một hơi.

Lúc này, có bóng người đứng chặn trước mặt cô, trước mắt cô đột nhiên hơi tối đi, thấy vậy cô ngước mắt lên nhìn.

Chu Thận Chi một tay đút túi quần, rũ mắt nhìn cô chằm chằm.

Thẩm Điềm giật mình lập tức đứng dậy nhưng cô đứng không vững, thấy vậy anh liền đưa tay nắm lấy cổ tay cô để cho cô đứng vững.

Thẩm Điềm lập tức giơ cái túi ở trong tay lên: “Em đi mua bữa sáng”.

Chu Thận Chi liếc cái túi, ngữ điệu lười nhác: “Mấy giờ em dậy?”

“Khoảng 6 giờ”. Thẩm Điềm nhìn biểu cảm của anh, do dự đáp.

Chu Thận Chi nắm chặt tay cô, kéo cô ra khỏi bụi cây hỏi: “Hôm qua ngủ không ngon à?”

“Không, không em chỉ muốn dậy sớm hơn một chút”.

Anh nghe vậy thì cúi đầu nhìn cô, cười nhẹ: “Em chắc chắn chứ?”

Thẩm Điềm gật đầu.

Hai người đi vào trong tòa nhà, bước vào thang máy. Chu Thận Chi dựa người vào tường, xoa xoa mái tóc ướt đẫm của mình. Anh ngước mắt nhìn cô một cái rồi nói: “Sau này em cứ ngủ thêm đi, bữa sáng để anh mua”.

Thẩm Điềm đứng ở bên kia nhìn thấy sự lười nhác sau khi vận động của anh.

Nghe một cách cẩn thận thì có thể nghe thấy giọng anh hơi khàn khàn.

Cô xoay xoay túi đồ ăn nói: “Hôm nay em phát hiện không khí lúc sáng sớm rất trong lành”.

Chu Thận Chi tháo nốt chiếc tai nghe còn lại ra, nghe vậy thì khóe môi hơi nhếch lên. Anh đứng thẳng người nói: “Ồ! Vậy sao? Sao anh thấy vẫn như bình thường nhỉ?”

Anh đi ra ngoài, đến cửa nhà thì ngoảnh đầu lại.

Thẩm Điềm đi phía sau anh, lẩm bẩm nói: “Bình thường thì anh dậy sớm như vậy để làm gì?”

Chu Thận Chi cúi người cầm lấy mẩu giấy nhắn trên bàn, nhìn một lúc rồi ngước mắt nhìn cô: “Anh quen rồi”.

“Điềm Điềm, anh dậy sớm không phải vì không khí trong lành”.

Mái tóc anh vẫn ướt đẫm, đôi mắt đào hoa hiện lên ý cười.

Thẩm Điềm đặt đồ ăn lên bàn, cô không định tiếp tục đề tài này nữa, nếu còn tiếp tục cô cảm thấy mình không giấu nổi tâm tư nữa.

Cô hỏi: “Mấy giờ anh dậy?”

Chu Thận Chi cẩn thận cuốn tai nghe lại rồi cất vào trong ngăn tủ dưới bàn, nói: “Khoảng 5 giờ 40”.

Thẩm Điềm à một tiếng rồi nói thầm: “Sớm vậy”.

Anh nhìn cô cười, nói: “Em ăn trước đi, anh đi tắm đã”.

Thẩm Điềm ừ một tiếng, mắt nhìn anh lấy quần áo rồi đi vào nhà tắm.

Thẩm Điềm cầm lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Tào Lộ.

Thẩm Điềm: A!

Thẩm Điềm: Á!

Tào Lộ: ? Gì đấy bà nội? Tớ vừa mới dậy, sao cậu dậy sớm thế? Có chuyện gì vậy. Việc nhẹ, lương cao, nhà gần cơ quan hẳn là không dậy giờ này đâu.

Thẩm Điềm gửi một tin nhắn dài.

Ý là cô thấy anh vất vả nên muốn làm cho anh một cái gì đấy. Sáng dậy sớm mua bữa sáng cho anh, kết quả là anh còn dậy sớm hơn cô. Cô không tìm ra lí do mua đồ ăn sáng cho anh nên muốn hỏi Tào Lộ.

Cô như này thì có phải sớm muộn gì cũng bị anh phát hiện ra tâm tư hay không.

Tào Lộ: Baby à, thời gian làm việc nghỉ ngơi của cậu bình thường là cố định, buổi tối không thức đêm, buổi sáng không dậy sớm. Cậu ấy ở với cậu mấy ngày nay rồi chắc chắn đã hiểu rõ, nếu không cũng sẽ không mua đồ ăn sáng cho cậu đúng giờ như vậy.

Tào Lộ: Hơn nữa hôm nay cậu đột nhiên dậy sớm như vậy, cậu ấy chắc chắn sẽ rất ngạc nhiên. Nhưng nếu chỉ có hôm nay thì vấn đề cũng không lớn đâu. Nếu mà cậu thường xuyên làm vậy thì cậu ấy sẽ suy nghĩ nhiều á.

Thẩm Điềm nghe vậy thì trong lòng hoảng loạn.

Mua bữa sáng gì chứ.

Không mua nữa!

Cô mở túi đồ ăn ra rồi lấy viên xíu mại bỏ vào miệng.

Lúc này, cửa phòng tắm mở ra, Chu Thận Chi mình đầy hơi nước bước ra, anh đi đến rồi ngồi lên sofa, cầm lấy hộp sữa cắm ống hút vào rồi đưa cho cô.

“Điềm Điềm”.

Thẩm Điềm lập tức ngước mắt lên nhìn: “Hả?”

Cô chớp chớp mắt.

Anh chống cằm nhìn cô: “Hôm qua em thật sự ngủ ngon chứ?”

Nhìn đi!

Anh nghi ngờ kìa!

Thẩm Điềm gật đầu: “Đương nhiên rồi! Chẳng là tối qua em nghĩ mỗi ngày anh đều đi mua đồ ăn sáng thì cũng không hay lắm nên em muốn thi thoảng dậy sớm đi mua”.

Anh cầm lấy hộp sữa cắm ống hút vào rồi uống một ngụm.

“Ồ!”

Anh đưa tay xoa đầu cô: “Vậy sau này không được như thế nữa đâu, em cứ làm việc nghỉ ngơi theo thời gian lúc trước đi”.

Ngón tay anh vô tình chạm vào vành tai mềm mại của người con gái.

Tai người con gái mềm mại, trắng trẻo, dái tai cũng mềm mềm, chạm vào rất thoải mái.

Tay anh hơi ngừng lại rồi thu về, ngữ điệu lười nhác.

“Anh đã quen chăm sóc em rồi”.

Tim Thẩm Điềm đập thình thịch.

Cô đưa tay vén gọn những sợi tóc mà anh xoa rối rồi ngước mắt nhìn anh.

May mà anh đang cầm hộp sữa vừa uống vừa xem điện thoại, không chú ý đến ánh mắt của cô.

Mà câu nói kia giống như anh thuận miệng nói ra nhưng anh luôn dùng hành động thực tế để chứng minh.

Mũi Thẩm Điềm đột nhiên cay cay, cô tiếp tục bỏ xíu mại vào miệng.

Chu Thận Chi, anh thật tốt.

Sự mến mộ của cô hồi lớp 12 giống như một đốm lửa nhỏ trong thế giới của anh, vô cùng nhỏ bé lại dễ dàng bị cuốn đi.

Sự chăm sóc của anh lúc trưởng thành lại giống như một hiệp sĩ dịu dàng, trong thế giới của cô nhiệt tình, nóng bỏng ập đến.



Vào đến công ty.

Thẩm Điềm vẫn còn nói chuyện với Tào Lộ.

Tào Lộ vô cùng cảm thán: Điềm Điềm thực ra cũng không thể coi cậu ấy thích cậu bởi vì hình như có quan hệ thân thiết với cậu ấy, cậu ấy đều đối xử tốt như vậy”.

Thẩm Điềm: “Đúng zị”.

Tào Lộ: Nhưng mà cậu có lo là sau này cậu ấy thích người khác không?

Thẩm Điềm đi vào thang máy nhìn thấy câu này thì sững người.

Cô mím môi, trả lời.

Thẩm Điềm: Hơi hơi.

Tào Lộ: Phi, cậu ấy chỉ được phép thích cậu thôi.

Tào Lộ: Bắt đầu từ hôm nay, quyến rũ cậu ấy cho tới, cũng tìm hiểu xem cậu ấy thích kiểu con gái như thế nào. Cậu phải cố gắn lên.

Thẩm Điềm: Haizzz…Khó quá à.

Tào Lộ: Bỏ đi…Cậu là chính mình là được rồi.

Cô ấy cũng không muốn Thẩm Điềm trở nên giống mấy người điên cuống như Quan Châu Vân, Tần Mai. Cô ấy thấy cục cưng Điềm Điềm của cô luôn sống rất tỉnh táo, yêu được cũng buông tay được.

Thẩm Điềm lập tức trả lời: Đúng, đúng tớ vẫn nên giữ hình tượng ban đầu, chuyện của tương lai thì sau này tính tiếp”.

Tào Lộ: Ừ.

….

Một tuần tiếp theo, Chu Thận Chi quả thật giống như lời anh đã nói, dần dần không còn bận nữa. Buổi tối Thẩm Điềm về nhà đã thấy anh ở trong phòng bếp nấu cơm rồi, mà ngược lại Thẩm Điềm dạo này lại bận lên.

Thẩm Điềm phải tiến hình chỉnh sửa hoàn thiện bản mới của sách Peppa Pig sau đó đến xưởng in kiểm tra chất lượng giấy. Đối với sách cho trẻ em thì chất liệu càng phải thân thiện với môi trường hơn. Bản sách này phải sửa lại rất nhiều ví dụ như phối màu, hình ảnh nhân vật…nên Thẩm Điềm làm rất tỉ mỉ, chăm chút.

Rất nhanh, sinh nhật cô cũng đến rồi.

Sinh nhật cô rơi vào thứ hai, thứ 7 cô vẫn đi làm nên đổi lại chủ nhật và thứ 2 cô được nghỉ.

Mỗi năm cô sinh nhật, Trịnh Tú Vân đều làm cho cô bát mì có hai quả trứng gà, năm nay cũng không ngoại lệ. Vậy nên trời vừa sáng Thẩm Điềm đã thức dậy, dụi mắt đi từ trong phòng ra.

Vừa đi ra liền nhìn thấy Chu Thận Chi chạy bộ về đang rót nước uống.

Anh bưng cốc lên, dựa vào tường nhàn nhã nhìn cô.

“Điềm Điềm sinh nhật vui vẻ”.

Thẩm Điềm mím môi cười: “Cảm ơn anh”.

Cô đi về phía phòng tắm: “Anh đi đón bà nội đi”.

Chu Thận Chi mím môi cười: “Ừ”.

Tư thế của anh nhàn nhã, anh mặc cả bộ đồ màu đen nên trông rất đẹp trai.

Tai Thẩm Điềm hơi đỏ lên, nhanh chóng chạy vào nhà tắm.

Đánh răng rửa mặt xong.

Cô lại chạy vào phòng ngủ chính, thay chiếc váy liền màu trắng, đeo thêm chiếc dây chuyền cùng màu sau đó uốn tóc rồi vén sang một bên.

Hoàn toàn khác với phong cách đơn giản, thoải mái thường này của cô.

Cô đeo thêm cái túi nhỏ rồi đi ra ngoài.

Chu Thận Chi vừa đeo đồng hồ lên, cầm lấy chìa khóa xe vừa ngước mắt lên thì thấy cô.

Anh đứng hình mất vài giây rồi nghịch khóa xe trong tay, đôi mắt đào hoa hơi tối đi.

Cô mặt kiểu váy này vô cùng xinh đẹp, ngọt ngào. Màu trắng tôn lên làn da của cô làm nó trở nên trắng trẻo, mịm màng.

Thẩm Điềm mím môi, hơi căng thẳng hỏi: “Sao vậy?”

Chu Thận Chi định thần lại, cười nói: “Xinh lắm”.

Má Thẩm Điềm đột nhiên hơi đỏ lên.

Chu Thận Chi quay người lại, mở cửa ra: “Đi thôi”.

Thẩm Điềm ừ một tiếng rồi đi qua, đi giày cao gót lên.

Chu Thận Chi đang ở sau cô, giữ cửa, im lặng nhìn cô.

Mùi dầu gội đầu thoang thoảng xộc thẳng vào mũi anh, rất thơm.

Thẩm Điềm đi giày cao gót ra ngoài rồi quay người lại đợi anh.

Chu Thận Chi cũng theo cô ra ngoài, đóng cửa lại. Thẩm Điềm ấn mở thang máy rồi đi vào, Chu Thận Chi đi vào sau.

Anh ăn mặc rất đơn giản, chỉ có áo sơ mi đen và quần dài.

Tay anh đút túi quần, nhìn cô một cái, giọng nói hờ hững: “Lái xe thì nhớ đổi giày nhé”.

Thẩm Điềm nghiêng đầu nhìn anh, vốn muốn ừ một tiếng nhưng ai ngờ hai người đứng gần nhau quá, anh đứng cạnh cô, rũ mắt xuống nhìn cô chằm chằm. Thẩm Điềm vừa ngẩng đầu lên liền bắt gặp ánh mắt anh.

Anh như vậy, đôi mắt đào hoa sâu như mực giống như đang che giấu thâm tình.

Tim Thẩm Điềm đập thình thịch.

Cô giả vờ bình tĩnh rồi nhìn ra chỗ khác: “Ừm, trong xe em có chuẩn bị dép mà”.

“Ừ”.

Sau đó, thang máy đến tầng 1, hai người đi ra. Anh lái chiếc G63, sau khi lên xe, anh không lập tức lái ngay mà nhìn cô qua cửa sổ.

Sau khi Thẩm Điềm lên xe thì khởi động xe, vẫy vẫy tay với anh.

“Nhớ đón bà nội qua nhé”.

Chu Thận Chi chống cằm nói: “Yên tâm đi, bà nội còn sốt ruột hơn em đó”.

Thẩm Điềm cười híp mắt, xoay vô lăng lái xe ra cổng. Một lúc sau, chiếc G63 cũng nổ máy đi phía sau cô, hai chiếc xe nối đuôi nhau đi ra khỏi nhà xe.

Anh đi đón bàn nội.

Thẩm Điềm về siêu thị ăn mì trứng gà.

Ở quên của cô thì gọi là mì trường thọ.

Thời tiết rất là nóng, vừa sáng sớm siêu thị đã mở ô che nắng rồi.

Thẩm Điềm dừng xe rồi đi vào trong nhà.

“Bố, mẹ”.

Trịnh Tú Vân và Thẩm Xương Minh từ kệ để nhu yếu phẩm hàng ngày đi ra. Trịnh Tú Vân liếc cô một cái rồi tiếp tục lau dọn, Thẩm Xương Minh thì bỏ khăn lau xuống, xoa xoa tay, nói: “Ngồi đi, để bố đi lấy mì cho con”.

Thẩm Điềm cười híp mắt.

“Cảm ơn bố”.

Sau đó cô bỏ túi xách xuống, đi qua ôm Trịnh Tú Vân một cái: “Mẹ ơi”.

Trịnh Tú Vân đẩy cô ra: “Người mẹ toàn bụi thôi, đừng có ôm”.

Thẩm Điềm bị đẩy ra nhưng vẫn cười híp mắt. Trịnh Tú Vân liếc cô vài cái nói: “Màu trắng dễ bẩn lắm, để bụi dính vào là lau không sạch đâu, tránh xa mẹ ra”.

Thẩm Điềm xách váy nói: “Đẹp không mẹ?”

Trịnh Tú Vân hừ lạnh một cái: “Đẹp lắm. Sau này mặc nhiều vào”.

Thẩm Điềm cười hehe: “Phiền lắm mẹ, lại còn phải đeo vòng cổ bla bla”.

Trịnh Tú Vân muốn gõ mũi cô nhưng cả người toàn là bụi đành bó tay nên bà đuổi cô ra ghế ngồi.

Thẩm Điềm nhìn một vòng nhưng không thấy ông nội đâu nên cô chạy ra ngoài xem. Vừa ra ngoài thì nhìn thấy ông lão đang ngồi xem người ta chơi cờ ở khu thành cổ, ông lão thấy cô thì mắt sáng lên, lại thêm mấy ông lão khen cô xinh xắn nên ông lão vui vẻ nói: “Thằng nhóc Chu Thận Chi này đúng là có phúc, lấy được cháu gái xinh đẹp của tôi”.

Mặt Thẩm Điềm đỏ bừng lên.

Về đến siêu thị, Thẩm Xương Minh đã bưng mì trường thọ đặt lên bàn rồi.

Ông giục: “Ăn nhanh không tí nữa nó nở giờ. Đúng rồi, lúc nào Thận Chi đến?”

Thẩm Điềm ngồi xuống gắp miếng trứng ăn trước rồi ăn mì sau.

Cô nói: “Sắp rồi ạ, anh ấy đi đón bà nội”.

Thẩm Xương Minh cởi tạp dề ra, nói: “Bố đi mua thêm ít thức ăn”.

Thẩm Nghiệp Lâm thấy ông ra ngoài liền nói: “Tiện thể mua thêm ít rượu nhá”.

Thẩm Xương Minh đáp: “Hôm nay không thể uống rượu đâu, buổi tối bọn trẻ còn có tụ tập với nhau mà”.

Ông lão ò một tiếng, mặt tràn đầy sự thất vọng.

Trịnh Tú Vân nói: “Lát nữa con uống với bố 2 ly”.

Lúc này ông lão mới hài lòng.

Khoảng 9 rưỡi.

Chiếc xe màu đen dừng ở chỗ đỗ xe, sau đó Chu Thận Chi đỡ Giang Lệ Viên xuống, lúc này đúng tầm nắng gắt nhất.

Giang Lệ Viên cầm cái quạt che nắng, nhàn nhã nói chuyện với Chu Thận Chi, hai người đi vào trong ô che nắng liền nhìn thấy người con gái đang đứng bên bàn, tay đang xé gói trà.

Cô mặc váy liền thân trắng, hơi chiết eo, đeo khuyên tai ngọc trai trông rất ngọt ngào, mềm mại.

Tay cô xé không được liền đưa vào miệng cắn.

Giang Lệ Viên càng nhìn càng thích, bà cười híp mắt quay đầu lại chuẩn bị gọi cháu trai, nhưng lại nhìn thấy cháu trai mình nhìn người con gái không chớp mắt, đôi mắt đào hoa còn hiện lên ý cười.

Giang Lệ Viên sửng sốt.

Tâm tư của bà lão rất nhạy cảm, đương nhiên cũng biết vì sao cháu trai lại kết hôn. Bà biết mình ích kỷ nhưng lúc nào bà cũng sợ bản thân không trụ được đến ngày nhìn thấy cháu trai cưới vợ.

Thế là chỉ có thể ích kỷ tiếp.

Bà hiểu cháu trai của bà.

Chỉ cần thằng bé muốn cưới, cho dù không yêu nhưng thằng bé vẫn chăm sóc tốt cho vợ mình.

Chỉ cần điều này thôi, bà lão không quan tâm đến những thứ khác.

Thấy cháu mình kết hôn xong bà rất vui. Mà hôm nay, nhìn thấy thằng bé như vậy, xem ra ngày được bế chắt cũng không còn xa đâu. Những nếp nhăn trên khóe mắt bà càng sâu hơn.

Bà gọi: “A Thận”.

Chu Thận Chi thu hồi ánh mắt quay sang nhìn Giang Lệ Viên: “Bà nội”.

Giang Lệ Viên cười nói: “Con đã chuẩn bị quà cho Thẩm Điềm nhà chúng ta chưa?”

Khóe môi Chu Thận Chi nhếch lên.

“Rồi ạ”.

“Nếu không chuẩn bị, bà nội chắc chắn sẽ trách cháu mà”.

“Ôi chao”. Giang Lệ Viên lườm cháu trai mình một cái.

Lúc này, Thẩm Điềm cũng nhìn thấy họ, cô gọi to: “Bà nội!”

“Á chà, bà nội đến rồi đây”. Giang Lệ Viên buông cháu trai ra, vui vẻ chạy lên đón Thẩm Điềm.

Thẩm Điềm khoác lấy tay bà nội cũng liếc nhìn người con trai cao lớn bên cạnh.

Chu Thận Chi nhận lấy chiếc quạt của bà nội, mỉm cười nhìn cô.

Tai Thẩm Điềm hơi đỏ lên, tránh ánh mắt của anh rồi dẫn bà đi vào nhà.

Người lớn đã đến.

Trịnh Tú Vân cũng không lau dọn nữa, đi rửa tay rồi thay quần áo sau đó ra ngoài chào hỏi. Thẩm Nghiệp Lâm ngồi trên xe lăn pha trà, ông nói to: “Bà lão, mau nếm thử hồng trà nhà chúng tôi đi”.

Giang Lệ Viên ngồi xuống, nói: “Thử thì thử, tôi cũng mang một ít hồng trà đến này”.

Thẩm Nghiệp Lâm: “Khách sáo như vậy làm gì, thôi thì tôi cứ nhận vậy”.

Hai người trưởng bối đấu võ miệng với nhau rất khốc liệt.

Những người khác chỉ có thể ngồi nghe rồi cười. Một lúc sau, Thẩm Xương Minh mua thức ăn về rồi đi vào bếp nấu ăn. Trịnh Tú Vân chỉnh lại tóc rồi nói: “Bà cứ ngồi đây nhé, cháu đi vào trong phụ giúp”.

Giang Lệ Viên ừ một tiếng. Bà vừa ngồi uống trà vừa nắm tay Thẩm Điềm.

Sau đó, cổ tay Thẩm Điềm hơi lành lạnh.

Cô cúi đầu nhìn, là một chiếc vòng tay màu xanh pha chút đỏ. Cô đứng hình rồi nói: “Bà nội!”

Giang Lệ Viên mỉm cười điều chỉnh chiếc vòng cho cô: “Nhận lấy đi, đây là quà sinh nhật bà nội tặng con”.

Thẩm Điềm nhìn về phía Chu Thận Chi.

Chu Thận Chi đang dựa vào quầy hàng, cười nói: “Nhận đi. Không nhận là tối nay bà ngủ không ngon đâu”.

Thẩm Điềm: “…”

Cô không nhịn được mà lườm anh một cái nhưng lại nghĩ hôm nay khó lắm mới đẹp như vậy không thể làm ra hành động như này được.

Ăn cơm xong.

Giang Lệ Viên và Thẩm Lâm Nghiệp đấu võ miệng đã mệt rồi.

Thẩm Điềm và Chu Thận Chi liền đưa bà về biệt thự để nghỉ ngơi. Sức khỏe hiện tại của bà không được chịu mệt quá. Sau khi đưa bà về biệt thự, nhìn bà ngủ xong đã là 3 giờ.

Thẩm Điềm và Chu Thận Chi bèn đi đến nhà hàng Hán phục. Không thể không nói chiếc vòng tay của Giang Lệ Viên rất đẹp, Thẩm Điềm đeo chiếc vòng này lên trông đẹp hơn bao nhiêu.

Chu Thận Chi một tay gác lên cửa sổ, một tay xoay vô lăng, mắt nhìn người con gái đang tựa cằm lên cửa sổ ngắm phong cảnh bên đường.

Ánh mắt anh ngập tràn ý cười.

Khoảng 4 rưỡi họ đến nhà hàng Hán phục.

Tào Lộ đã đến rồi, cô ấy ăn mặc rất thoải mái đứng ở cửa vẫy tay với họ.

Thẩm Điềm xuống xe, Tào Lộ tức chạy đến ôm lấy cô, sau đó chào Chu Thận Chi.

Chu Thận Chi hơi nhướng mày rồi đi đỗ xe.

Tào Lộ nhìn Thẩm Điềm: “Baby à, hôm nay cậu đẹp quá đi”.

Thẩm Điềm cười híp mắt rồi xoay xoay váy: “Thật không?”

“Đẹp quá đi, vẫn là dì biết mua mà”. Tào Lộ kéo cô vào trong, khoa trương nói đây là chiếc váy Trịnh Tú Vân tiện tay mua lúc đi dạo phố cùng Thẩm Điềm, bị nhét vào trong vali rồi đưa đến nhà mới.

Thẩm Điềm nói: “Ánh mắt của mẹ tớ lúc nào cũng tốt”.

Tào Lộ vô cùng đồng ý.

Nhà hàng được trang trí khá cổ trang, lúc này đã có rất nhiều nữ sinh mặc Hán phục đi ra. Quầy butfer ở dưới tầng một, tầng một cũng được trang trí rất đẹp.

“Thẩm Điềm, Tào Lộ”. Giọng Trần Vận Lương vang lên sau lưng họ.

Thẩm Điềm và Tào Lộ quay đầu lại thì nhìn thấy Trần Vận Lương và Chu Thận Chi đi vào. Chu Thận Chi khoanh tay, lông mày hơi nhướng lên nhìn sang bên này. Trần Vận Lương thì mặc áo sơ mi trắng, quần đen khoác vai Chu Thận Chi. May mà cậu ấy mập nhưng cũng không lùn lắm.

Trông thấy cảnh này, Thẩm Điềm hơi ngẩn người dương như nhớ lại năm học lớp 12.

Tào Lộ thì thầm bên tai cô: “Nhớ lại thời thanh xuân, đại ca Chu vẫn đẹp trai như vậy”.

Thẩm Điềm mỉm cười.

Ánh mắt Chu Thận Chi nhìn cô.

Mà anh dường như là người cao nhất nhà hàng lúc đó, giống như hạc đứng giữa bầy gà, lại còn thêm khuôn mặt đẹp trai nữa. Nhưng cô gái mặc Hán phục không nhịn được mà cứ liếc nhìn anh.

Tào Lộ kéo Thẩm Điềm đến trước mặt họ: “Bọn tớ đi thay đồ”.

Chu Thận Chi gật đầu: “Đi đi”.

Tào Lộ kéo Thẩm Điềm đi được vài bước thì đột nhiên dừng lại, cô ấy quay đầu nhìn Thẩm Điềm, Thẩm Điềm lộ ra vẻ không hiểu gì hỏi: “Sao thế?”

Tào Lộ nhéo nhéo tay cô: “Cậu gọi chồng cậu cùng đi thay đi”.

Thẩm Điềm ngạc nhiên: “Không đâu”.

Người như anh, sao có thể mặc Hán phục chứ.

Anh có thể đưa cô đến đây là tốt lắm rồi.

“Đến nhà hàng Hán phục mà không mặc Hán phục thì sẽ bơ vơ lạc lõng lắm”.

Thẩm Điềm nhìn những người con trai không mặc Hán phục nói: “Nhưng cũng có người không mặc mà”.

Tào Lộ híp mắt.

“Những người đó có nhan sắc như đại ca Chu không? Dù sao thì cậu phải đi gọi”.

Nói xong, cô ấy kéo Thẩm Điềm quay lại đi về phía hai người con trai. Hai người đàn ông đang nói chuyện cũng nhìn qua, Trần Vận Lương không ba hoa chích chòe nữa mà khó hiểu nhìn hai người vừa đi lại quay về kia.

“Sao thế?” Trần Vận Lương hỏi.

Tào Lộ đẩy đẩy Thẩm Điềm.

Chu Thận Chi nhìn về phía Thẩm Điềm.

Thẩm Điềm bị đẩy lên, tay cô với ra sau nắm lấy tay Tào Lộ nhưng lại bị Tào Lộ nhẫn tâm hất ra,

Thẩm Điềm: “…”

A!

Á!

Cô nhìn Chu Thận Chi, bị Tào Lộ đẩy lên một bước khiến cho cô càng gần anh hơn. Thẩm Điềm ngẩng đầu nhìn vào mắt anh: “Chu Thận Chi hay là anh và Trần Vận Lương cũng thay Hán phục đi”.

Trong lòng Trần Vận Lương á đù một tiếng rồi liếc người anh em của mình.

Nói thật thì cậu ấy đồng ý đi cùng Thẩm Điềm đến nhà hàng Hán phục đón sinh nhật đã rất bất ngờ rồi. Mà bây giờ, theo quan sát thì đã đến giai đoạn cao trào nhất rồi.

Trong lòng Trần Vận Lương cũng theo đó mà căng thẳng.

Lúc này ba người đều nhìn chằm chằm vào Chu Thận Chi, rất im lặng.

Chu Thận Chi nhìn chằm chằm Thẩm Điềm vài giây.

Vài giây sau, anh ôm lấy cánh tay cô đi về phía trước: “Đi thôi”.

Thẩm Điềm hả một tiếng rồi xoay người đi theo anh. Tào Lộ quào một tiếng, gương mặt tràn đầy phấn khích khoác lấy tay Thẩm Điềm: “Đi nào, đi nào”.

Trần Vận Lương nhìn bóng lưng của Chu Thận Chi cũng quào một tiếng.

“Hé hé”.

Hiểu rồi, hiểu rồi.

Thế là bốn người đi vào phòng thay đồ.

Tào Lộ vừa thay đồ vừa nhéo mặt Thẩm Điềm: “Baby à, sao giác quan thứ 6 của tớ càng ngày càng đúng thế nhỉ?”

Thẩm Điềm đang mặc váy nghe vậy liền hỏi: “Giác quan thứ 6 gì?”

Tào Lộ nở nụ cười thần bí, nói: “Sau này nói cho cậu biết, giờ thay quần áo đã”.

Một lúc sau, Tào Lộ và Thẩm Điềm mặc lên bộ Hán phục thời Đường có váy ngắn, tay áo rộng và áo choàng. Thẩm Điềm mặc kiểu màu nhạt nhưng màu này lại rất hợp với cô.

Lại cộng thêm kiểu tóc mà thợ trang điểm làm cho cô trông càng hợp hơn.

Tào Lộ cầm điện thoại lên chụp ảnh cho cô.

Bộ của Tào Lộ màu đậm hơn nhưng cũng rất đẹp.

Thẩm Điềm cũng cầm điện thoại chụp cho cô ấy rồi hai chị em tự chụp. Chụo xong mới xách váy ra khỏi phòng thay đồ. Vừa ra ngoài, người con trai thay đồ xong cũng đi ra.

Chu Thận Chi chọn bộ Hán phục cổ đứng, tay áo rộng màu đen. Bộ này lại càng tôn lên khuôn mặt của anh, trông anh càng thêm lạnh lùng, sự đẹp trai tỏa ra ngùn ngụt.

Anh khoanh tay, trên mặt lộ ra vẻ bất lực.

Trần Vận Lương cười phá lên, cậu ấy mặc màu xanh đậm, vừa đi vừa vỗ bụng: “Vừa nãy thợ làm tóc hỏi Chu Thận Chi có muốn đi đóng phim không đó”.

Tào Lộ kéo Thẩm Điềm chạy qua, cười nói: “Khuôn mặt này của đại ca Chu phải khiến cho hàng nghìn cô gái chết mê chết mệt đi, nhưng đáng tiếc, người ta có vợ rồi”.

Chu Thận Chi liếc nhìn Thẩm Điềm trong bộ đồ màu nhạt thời Đường.

Thẩm Điềm bị anh nhìn thì không biết tại sao mặt càng đỏ hơn.

Chuyện gì vậy?

Anh chỉ thay bộ quần áo thôi mà, sao cô cứ đỏ mặt đến nỗi không kiểm soát được vậy.

“Đi thôi, chúng ta đi ăn thôi”. Tào Lộ khoác tay Thẩm Điềm đi về phía nhà ăn. Trần Vận Lương xoa xoa đầu, nói: “Lần đầu tiên tớ làm kiểu tóc đẹp như này đấy, người anh em, cậu thấy đẹp không?”

Chu Thận Chi liếc cậu ấy một cái.

“Cậu có thể giữ kiểu tóc này suốt đời”.

Trần Vận Lương: “…Biến ngay”.

Khóe môi Chu Thận Chi nhếch lên, ánh mắt rơi trên người con gái đi phía trước.

Trần Vận Lương nhìn anh.

Chẹp chẹp vài tiếng.

Cậu ấy rất muốn nói.

Người anh em à, cô ấy là vợ cậu mà, cậu hành động đi, không cần phải giấu giếm như thế đâu.

Quầy butfer ở đây rất đặc biệt, sẽ có một quần chuyên về cái món ăn thời cổ đại ví dụ như thịt kho tàu, gà ăn mày…. Thẩm Điềm và Tào Lộ bưng đĩa thức ăn, đi đến từng quầy.

Chu Thận Chi và Trần Vận Lương đi đằng sau họ.

Nhiều người nhìn thấy Thẩm Điềm có anh đẹp trai đi cùng thì cũng đi theo, ánh mắt không giấu nổi sự hâm mộ.

Tim Thẩm Điềm lại đập nhanh hơn.

Hết cách rồi, anh mặc như vậy, khí chất lại càng tăng lên, hơn nữa bộ quần áo này hình như càng tôn lên chiều cao của anh.

Cô không dám quay đầu lại nhìn anh nữa.

Lúc này, điện thoại Thẩm Điềm vang lên.

May mà họ đang đứng bên ngoài quầy chọn đồ ăn.

Thẩm Điềm lấy điện thoại ra xem thì thấy voice chat Giang Hoài gửi đến.

Cô vốn tưởng có chuyện gì liền bấm vào xem.

Giọng nói nói của nam sinh truyền đến: “Chị Thẩm Điềm, nghe nói hôm nay là sinh nhật chị. Chúc chị sinh nhật vui vẻ, trẻ mãi không già, mong chị luôn luôn bình anh và vui vẻ”.

Một lời chúc chân thành.

Tào Lộ lập tức nhìn qua.

Thẩm Điềm hơi bất ngờ đang định trả lời lại cậu ta thì đỉnh đầu truyền đến giọng nói trong trẻo, hờ hững của Chu Thận Chi:

“Ai vậy em?”

Hơn 8k chữ :(((. Ai cứu cái cột sống của tui đi.