Một giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống mu bàn tay Chu Thận Chi.
Thẩm Điềm sững sờ, lập tức quay mặt đi, dùng mu bàn tay lau nước mắt, lúng búng nói: “Em vẫn nhịn mà nhưng hơi đau”.
Cô hít mũi, sợ nước mũi chảy ra.
Ngón tay Chu Thận Chi nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt rơi trên mu bàn tay kia đi, lại nhìn người con gái đang bám vào tay vịn, tóc tai rối bời, đang khóc thút thít.
Anh quay người lấy vài tờ giấy ở trên bàn trà rồi đưa tay nắm lấy cằm của cô, xoay mặt cô qua, nhẹ nhàng cầm giấy lau nước mắt cho cô, nói: “Anh đã nói đau thì bảo anh rồi mà”.
Thẩm Điềm muốn trốn cũng không trốn được, cô nhìn anh, nhịp tim đập ngày càng nhanh hơn, cô nói: “Em…Em nghĩ nhịn một chút là được”.
Anh ngước mắt nhìn khóe mắt ửng đỏ của cô, nói: “Vẫn nên đi bệnh viện thôi”.
Thẩm Điềm lắc đầu ngầy nguậy.
Chu Thận Chi hơi híp mắt, nói: “Em khóc thành như vậy rồi làm sao anh có thể tiếp tục ra tay được?”
Thẩm Điềm hơi nghẹn ngào.
Cô khóc thút thít, có chút vô tội lẩm bẩm: “Em không đi bệnh viện đâu”.
Chu Thận Chi ném tờ giấy lau nước cho cô vào thùng rác bên cạnh, vén những sợi tóc dính trên khóe mắt của cô ra sau, nói: “Nằm hẳn hoi nhé, anh sẽ nhẹ tay hơn”.
Thẩm Điềm ngoan ngoãn nằm trở lại, cô xoa xoa mũi, ôm chặt lấy tay vịn.
Dưới ánh đèn thủy tinh mờ ảo, eo của người con gái thon như liễu, trắng như tuyết.
Chu Thận Chi rũ mắt, im lặng nhìn mấy giây mới ấn lòng bàn tay lên.
Anh nhẹ tay hơn rất nhiều, hoàn toàn đang chăm sóc cô.
Thẩm Điềm lúc này đang nhịn đau, cô luôn cắn môi, không dám phát ra tiếng. Trong phòng khách yên tĩnh, hai người cũng không nói gì, rất im lặng, mãi cho đến khi Thẩm Điềm cảm thấy đỡ hơn một chút thì cô lập tức nói: “Hình như đỡ hơn rồi”.
Chu Thận Chi dựa vào cạnh bàn trà, lấy giấy lau ngón tay, nói: “Em ngồi lên xem nào”.
Thẩm Điềm chống eo ngồi dậy.
Mà anh nhàn nhã ngồi trên sàn, khuỷu tay gác lên bàn trà, ngước mắt nhìn cô.
Sau khi Thẩm Điềm ngồi thẳng người, chống eo rồi nhìn về phía anh cười híp mắt: “Đỡ rồi”.
Chu Thận Chi im lặng nhìn cô vài giây, nhướng mày: “Ừ”.
“Chân thì sao?” Anh cúi đầu, nắm lấy mắt cá chân của cô.
Dường như bởi vì thuốc của ông nội mà ngón tay anh nóng rực, Thẩm Điềm vô thức muốn rụt chân lại nhưng vẫn đưa chân ra. Anh đặt chân cô lên đầu gối của mình, lúc này anh đang mặc quần thể thao màu xám, chất liệu vô cùng mềm mại. Chân cô vừa đặt lên liền cảm nhận được những đường gân ở chân.
Tai Thẩm Điềm đỏ bừng, cô hơi co chân lại, nói: “Hơi đau, chắc là bị trật rồi, nhưng cái này em có thể tự làm được, kỹ thuật của em tốt lắm đó”.
Chu Thận Chi nhẹ nhàng nắm lấy mắt cá chân của cô rồi ngước mắt lên nhìn cô: “Vậy em tự làm hả?”
Thẩm Điềm lập tức gật đầu: “Ừ”.
Anh nắm lấy chân cô, đặt nó trở về chỗ cũ, sau đó dựa vào bàn trà nhìn cô.
Thẩm Điềm để chân lên sofa, lưng dựa vào tay vịn, kéo chắn đắp lên hai chân, sau đó cúi người lấy rượu thuốc rồi đổ ra lòng bàn tay tiếp đó cúi người ấn lên mắt cá chân.
Cô nhẹ nhàng xoa bóp rồi ngước mắt nhìn Chu Thận Chi: “Anh đừng thấy ông nội lúc nào cũng tưng tửng mà coi thường, lúc trước ông giỏi lắm đấy. Hồi em học tiểu học, mỗi lần đi học về, tiệm thuốc nhỏ của ông nội em đều có người đến khám, xếp thành một hàng dài. Có người thì bị bong gân, có người thì bị trật khớp, còn có một số người bị bệnh khó chữa, ông đều có thể giúp mọi người xử lý. Trong tiệm thuốc nhỏ của ông còn treo rất nhiều bằng khen, huy chương đó”.
Chu Thận Chi nghe vậy thì khóe môi hơi cong cong: “Thật không?”
Thẩm Điềm gật đầu: “Đương nhiên”.
Ngón tay Chu Thận Chi nhẹ nhàng xoay chiếc nhẫn, chiếc nhẫn cũng bị dính một ít rượu thuốc vào, ánh mắt anh rơi trên người cô, mãi vẫn không rời.
Thẩm Điềm chỉnh lại cái chăn, ngồi ngay ngắn trên sofa.
Dưới ánh đèn thủy tinh, mắt cá chân của cô đỏ bừng, mà móng chân cô cũng đỏ chót.
Phòng khách đột nhiên im lặng.
Thẩm Điềm cảm nhận được ánh mắt của anh thì toàn thân không được tự nhiên.
Anh làm gì mà cứ nhìn cô mãi vậy.
Tim cô đập thình thịch, khi mà cô đang do dự nên nói cái gì đây thì Chu Thận Chi đứng dậy, nói: “Điềm Điềm, anh đi tắm trước nhé, em làm xong thì cứ ngồi đây, đợi anh ra xem”.
Thẩm Điềm thở phào một hơi.
“Ừm, lúc anh ra thì em cũng làm gần xong rồi”.
Anh phì cười: “Ừ, bác sĩ nhỏ”.
Nói xong, anh đi về phía phòng ngủ phụ. Hôm tổ chức hôn lễ, hành lý của anh đều để ở phòng ngủ chính, dần dần sau này, mấy bộ đồ đơn giản như đồ ngủ, đồ thể thao anh đều chuyển sang phòng ngủ phụ. Anh lấy một bộ đồ ngủ ra, ban ngày anh uống rượu say thì đã tắm một lần, buổi tối lại cả người toàn mùi rượu thuốc nên anh phải tắm lần nữa.
Khi anh đi ra ngoài phòng khách, Thẩm Điềm vẫn chăm chỉ xử lý mắt cá chân của mình.
Sườn mặt người con gái nghiêm túc, lông mi dài cong vυ't, mái tóc dài rũ xuống vai.
Chu Thận Chi nhìn cô vài giây rồi đi vào phòng tắm.
Anh treo quần áo lên, mở vòi nước rửa sạch rượu thuốc dính trên tay, giữa chừng động tác có hơi dừng lại, đôi mắt đào hoa đột nhiên trở nên sâu thẳm không thấy đáy.
Sau khi tắm rửa xong, anh đi ra.
Thẩm Điềm đang đặt chân xuống sàn nhà, cô nghiêng đầu xoa mắt cá chân, các ngón chân cuộn lại.
Chu Thận Chi đang lau tóc, nhìn cô vài giây rồi hỏi: “Sao rồi?”
Thẩm Điềm ngước mắt nhìn anh, cười nói: “Có thể đứng được rồi nhưng mấy sau phải chú ý không được vận động quá mạnh”.
Nói xong, cô chống tay lên sofa, đứng dậy.
Chu Thận Chi đi qua, nắm lấy cánh tay cô để cô mượn lực đứng dậy. Thẩm Điềm hơi bất ngờ nhưng cũng đứng lên, cười híp mắt nhìn anh nói: “Thật sự không sao đâu mà”.
Chu Thận Chi cúi đầu nhìn cô.
Đúng là không sao nữa.
Nhưng vết trầy da trên chân cô rất nghiêm trọng.
Anh nói: “Chỗ bị trầy xước cũng cần bôi một ít thuốc nhỉ? Phải đổi thuốc khác thôi? Trong hộp thuốc có không?”
Thẩm Điềm cúi đầu nhìn thì thấy bên chân có một vết trầy đỏ ửng, chắc là lúc ngã xuống sàn thì bị trầy da, cô nói: “Có, trước khi đi ngủ em bôi là được mà, sau đó ngủ một giấc là khỏi ngay”.
Chu Thận Chi nghe vậy thì cười nhẹ: “Vẫn là thuốc của ông nội à?”
Thẩm Điềm ngước mắt nhìn anh, gật đầu.
Trong mắt cô vẫn ngập tràn ánh sao lấp lánh như trước.
Chu Thận Chi lặng nhìn cô vài giây, cười nói: “Vậy đi ngủ sớm nhé?”
Thẩm Điềm: “Ừm”.
Giờ này cũng không còn sớm nữa, Thẩm Điềm xoay người đi về phía phòng ngủ chính, Chu Thận Chi nắm lấy cánh tay cô, nhẹ nhành đỡ cô đi đến bên giường.
Thẩm Điềm ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn anh, nói: “Chúc ngủ ngon”.
Chu Thận Chi thu cánh tay lại rồi đút tay vào túi quần, gật đầu: “Chúc ngủ ngon”.
Sau đó anh xoay người đi ra ngoài, thuận tay đóng luôn cửa.
Vừa đóng cửa, trong phòng yên tĩnh đến lạ, Thẩm Điềm lập tức đứng dậy, cởϊ áσ ra, rồi lấy một chiếc áo khác mặc vào. Chiếc áo vừa rồi bị dính nước nên bị ẩm, mặc dính vào da rất khó chịu.
Sau khi cô thay xong thì lại cúi người lấy lọ thuốc.
[Cao ngọc phu]
Bôi cái này vào, sẹo lồi, sẹo lõm xấu xí đến mức nào cũng có thể khỏi.
Sau khi Thẩm Điềm bôi thuốc xong thì dựa vào đầu giường, nói chuyện với Tào Lộ một lúc.
Tào Lộ: Cục cưng Điềm Điềm, ngày mai đi ăn thịt nướng với tớ đấy, đừng có quên.
Thẩm Điềm: Tuân lệnh.
Tào Lộ: Cậu được nghỉ mấy ngày nữa?
Thẩm Điềm: Hai ngày.
Tào Lộ: OK, lại có thể tranh thể kì nghỉ đi ăn chơi.
Thẩm Điềm: Cậu mỗi ngày đều giống như kì nghỉ vậy, không cần hâm mộ tớ đâu.
Tào Lộ: Hahaha cũng đúng!
Tào Lộ: Không đúng, bọn tớ cũng rất chuyên nghiệp đấy!
Thẩm Điềm: Vâng, vâng Tào Lộ của chúng ta là chuyên nghiệp nhất.
Bên kia Tào Lộ cười phá lên.
Một lúc sau, Tào Lộ hỏi: “Cậu và đại ca Chu sống với nhau thế nào? Cậu ấy đối xử với cậu tốt không? Có quan tâm cậu không?
Thẩm Điềm sững người một lúc rồi trả lời: “Anh ấy tốt lắm”.
Tào Lộ: Thật không?
Thẩm Điềm: Thật mà.
Tào Lộ: Thế thì tốt quá, không cần quan tâm những cái khác đâu, chỉ cần con người cậu ấy tốt là được rồi.
Thẩm Điềm: Ừm.
Ngày hôm sau.
Thẩm Điềm ngủ hơi muộn nên lúc dậy đã 9 rưỡi rồi. Cô ngáp một cái, đi từ phòng ngủ chính ra thì nhìn thấy hộp giữ nhiệt đặt trên bàn trà.
Bên cạnh còn đặt một bình sữa, bên trên còn đè lên một tờ giấy.
Là tờ giấy Chu Thận Chi nhắn cho Thẩm Điềm.
Anh phải đi công tác.
Em nhớ ăn uống đầy đủ nhé. Sữa có thể mang vào phòng bếp làm nóng lên.
Chu Thận Chi.
Thẩm Điềm cười híp mí.
Cô đi vào phòng tắm đánh răng rửa mặt xong thì đi ra, ngồi ở trên sàn nhà, mở hộp giữ nhiệt ra, bên trong là bánh bao ngũ cốc và xíu mại, vẫn còn nóng, cô cắn một miếng.
U là trời.
Ngon quá đi.
…
Thời tiết Bắc Kinh rất nóng.
Vừa xuống máy bay, Chu Thận Chi liền gặp Trần Vận Lương. Trần Vận Lương vỗ bụng, nói: “Người anh em, lần đại hội này có mấy tập đoàn lớn cũng tham gia. Cậu nói xem, tớ có thể giành được dự án này không?”
Trần Vận Lương cũng tốt nghiệp ngành y.
Chẳng qua sau khi cậu ấy tốt nghiệp không vào bệnh viện làm mà vào viện nghiên cứu thuốc. Lần này có mấy tập đoàn y dược chuẩn bị hợp tác với viện nghiên cứu để phát triển một loại vắc-xin viêm não mới.
Trần Vận Lương là người dẫn đoàn.
Nhưng đồng thời cũng có hai viện nghiên cứu khác cũng đến cạnh tranh, cậu ấy lần đầu tiên dẫn đoàn nên rất căng thẳng.
Chu Thận Chi liếc cậu ấy một cái, nói: “Có thể”.
“Thật sao?”
Chu Thận Chi cúi người lên xe, khuỷu tay gác lên cửa xe, ngón tay xoa xoa môi: “Giang thị rõ ràng là đang nghiêng về phía cậu, cậu tự tin lên”.
Trần Vận Lương ngồi cạnh anh, nói: “Cũng đúng”.
Xe khởi động rồi di chuyển đi.
Chu Thận Chi ngả người ra sau, cụp mắt bấm điện thoại.
Không hiểu tại sao đột nhiên nghĩ đến Thẩm Điềm.
Không biết cô đã ăn sáng chưa.
Anh cầm điện thoại, gửi tin nhắn cho cô.
Zsz_: Dậy chưa?
Thẩm Điềm: Dậy rồi nè!
Zsz_: Em có nhìn thấy bữa sáng ở trên bàn không?
Thẩm Điềm: Em ăn rồi, đang xem phim nè.
Anh cười nhẹ, trả lời cô: Ừ.
Trần Vận Lương cũng đang bấm điện thoại, nghe thấy tiếng cười của người anh em thì ngước mắt lên hỏi: “Cậu cười cái gì?”
Chu Thận Chi tắt màn hình, nói: “Hỏi xem cô ấy ăn sáng chưa thôi”.
Trần Vận Lương vốn định hỏi cô ấy là cô nào.
Nhưng vài giây sau thì đột nhiên hiểu ra.
Thẩm Điềm!
Cậu ấy ngạc nhiên, không hiểu tại sao cứ cảm thấy là lạ, nhưng cậu ấy cũng không quan tâm lắm, cũng chẳng muốn tìm hiểu sâu hơn.
Bận rộn cả một ngày, Chu Thận Chi và thầy Liêu Yến đi gặp viện trưởng của viện nghiên cứu Bắc Kinh, cũng gặp được đàn chị Triệu Nghiên Nhi-thư ký của viện trưởng.
Triệu Nghiên Nhi cười nói: “Đàn em, chúc mừng em kết hôn sớm nhé”.
Chu Thận Chi đóng tài liệu lại, ngước mắt, mỉm cười: “Cảm ơn, tôi cảm thấy vừa đúng lúc, không quá sớm đâu”.
Triệu Nghiên Nhi cười, chống cằm nhìn anh.
Chu Thận Chi cầm lấy cái bút, kí tên lên phần nhận tài liệu của tờ đơn rồi đưa tờ đơn cho Triệu Nghiên Nhi. Triệu Nghiên Nhi cười nói: Đàn em à, không biết vợ em là người như thế nào nhỉ?"
Chu Thận Chi hơi ngẩn người sau đó đứng thẳng người, tay đút túi quần, nói: "Là người vừa gặp đã muốn cưới làm vợ".
Triệu Nghiên Nhi nghe vậy liền nhướng mày, mỉm cười.
Chu Thận Chi cầm lấy tài liệu, rời khỏi phòng làm việc.
Triệu Nghiên Nhi nhìn theo bóng lưng thẳng tắp của anh. Thực ra, tất cả người trong viện nghiên cứu đều biết nguyên nhân anh kết hôn, chẳng qua thật là đáng tiếc, người đàn ông như vậy chưa từng có mối tình sâu đậm nào mà đã bước vào ngưỡng cửa hôn nhân.
Buổi tối.
Chu Thận Chi ăn cơm cùng Liêu Yến và viện trưởng, uống một chút rượu. Sau khi về đến khách sạn, anh tháo cà vạt ra, lấy quần áo đi tắm. Một lúc sau, anh mặc áo thun trắng và quần thể thao dàu màu xám đi ra.
Anh cầm lấy hộp thuốc ở trên bàn, ngồi lên sofa rồi cúi đầu châm lửa.
Trong đầu đột nhiên xuất hiện hình ảnh dáng vẻ người con gái nước mắt đầy mặt, mím môi trông rất tủi thân. Cả ngày hôm nay anh thường xuyên nghĩ đến hình ảnh này thậm chí còn không thể tập trung làm việc được.
Thế là anh nghiêng người đặt điếu thuốc lên gạt tàn rồi cầm lấy điện thoại, nhắn tin cho Thẩm Điềm.
"Điềm Điềm, ăn cơm chưa?"
Thẩm Điềm rất nhanh đã trả lời lại.
"Em đang ăn".
Anh hơi nhướng mày.
"Về nhà ăn hay là...?"
Thẩm Điềm do dự vài giây liền trả lời.
"Em với Tào Lộ đi ra ngoài ăn".
Chu Thận híp mắt, ánh để điện thoại ra xa, liếc avatar của cô một cái.
“Video call đi, anh muốn nhìn chân của em xem thế nào rồi”.
…
Thẩm Điềm đang ăn thịt nướng với Tào Lộ ở nhà hàng Brazil nghe thấy đoạn voice chat này thì sửng sốt. Động tác gắp thịt của Tào Lộ cũng dừng lại, cô ấy ngước mắt nhìn Thẩm Điềm.
“Đại ca Chu muốn video call với cậu á?”
Thẩm Điềm chớp chớp mắt.
“Ừ, anh ấy…anh ấy hình như lo lắng cho cái chân của tớ”.
Tào Lộ chỉnh lại tóc tai, nói: “Thế thì nhanh lên, đúng rồi, cậu chỉnh lại tóc đi”.
Tào Lộ đứng dậy, xoa xoa tay, vuốt lại tóc mái cho gọn gàng, Thẩm Điềm lau đi vết dầu mỡ dính trên môi. Đầu dây bên kia gọi video đến, Thẩm Điềm lập tức ấn nghe.
Camera vừa lóe lên.
Khuôn mặt góc cạnh, tuấn tú của người đàn ông liền xuất hiện trên màn hình, ngón tay anh đang xoa khóe môi, chiếc nhẫn trên tay lóe lên một cái. Anh ngả người về sau, nói: “Chân em thế nào rồi?”
Thẩm Điềm hướng điện thoại về phía mắt cá chân, kéo cao váy lên nói: “Không sao rồi, không đỏ nữa”.
Cô cũng rất quan tâm đến chân của mình, lúc này chân cô đã không còn sưng nữa, chỗ bị trầy nhìn qua điện thoại thì không thấy đâu nữa.
Cô còn đi dép đế bằng nữa.
Chu Thận Chi nhìn vài giây, hỏi: “Em đi dép này lái xe á?”
Thẩm Điềm lập tức ngồi thẳng người, hướng camera về phía mình, nói: “Không, em đi cùng xe với Tào Lộ”.
Hôm nay cô để mặt mộc, chỉ có vẽ chân mày rồi tô ít son, khi ăn thịt, son cũng trôi đi gần hết, để lộ ra đôi môi màu hồng nhuận. Cô cười híp mí, mắt còn chớp chớp.
Chu Thận Chi thấy vậy, ngón tay ấn lên khóe môi, đáy mắt tràn ngập ý cười.
“Ừ, không sao là tốt rồi”.
“Bọn em ăn lâu chưa?”
Thẩm Điềm đáp: “Được một lúc rồi”.
Anh cười nhẹ, nói: “Ừm, về đến nhà thì gửi tin nhắn cho anh nhé”.
Thẩm Điềm gật đầu: “OK”
Cúp điện thoại.
Chu Thận Chi chống cằm, tùy ý bấm vào vòng bạn bè của Thẩm Điềm. Ảnh bìa của vòng bạn bè của cô là một chú gấu đang nằm trên cái kẹo, vô cùng đơn giản, đáng yêu.
Lướt xuống dưới là dòng trạng thái hôm nay.
Cô mặc một chiếc áo croptop trắng và váy dài đứng cạnh Tào Lộ, hai người làm động tác bắn tim.
Gió khá to, thổi loạn mái tóc của cô, đôi mắt hạnh cong cong, trong mắt ngập tràn niềm vui.
Cách một bức ảnh cũng cảm nhận được sự vui vẻ của cô.
Caption của dòng trạng thái là: Thịt nướng Brazil! Tôi tới đây!
Anh cười nhẹ một tiếng, ấn like.
Vừa mới ấn like chưa lâu, Trần Vận Lương liền nhắn tin cho anh.
Trần Vận Lương: Người anh em, cậu chưa ngủ à? Có muốn ra ngoài làm chén không?
Zsz_: Vừa nãy uống chưa đủ à?
Trần Vận Lương: Mấy khi đi công tác cùng nhau đâu.
Zsz_: Không đi.
…
Từ trong quán thịt nướng đi ra, Thẩm Điềm xoa cổ, ngồi vào ghế phó lái, Tào Lộ khởi động xe, hỏi: “Ăn no căng rồi à?”
Thẩm Điềm gật đầu.
“Hơi hơi, về phải uống thuốc tiêu hóa thôi”.
Tào Lộ nhớ đến vừa nãy Chu Thận Chi gọi video đến thì nói: “May mà đại ca Chu không có nhà, nếu không cậu ấy nhất định trách tớ cho cậu ăn nhiều quá”.
Thẩm Điềm lườm cô ấy một cái.
“Cậu lái xe đi”.
Tào Lộ cười phá lên rồi lái xe về hướng Lam Nguyệt. Bóng cây hai bên đường lớn chiếu xuống mặt đường, Tào Lộ nhìn Thẩm Điềm đang chống cằm ngắm phong cảnh, nói: “Cậu sống chung với đại ca Chu có căng thẳng không?”
Thẩm Điềm hả một tiếng rồi nói: “Không hề luôn”.
Tào Lộ phì cười: “Chết rồi, nếu đổi lại là tớ, mỗi ngày căng thẳng đến nỗi chuột rút mất”.
Thẩm Điềm cười phá lên.
Tào Lộ lại hóng hớt buôn chuyện hỏi tiếp: “Cậu có phát hiện ra những điểm không tốt của đại ca Chu không? Kiểu làm cho cậu không thể nào chấp nhận được ý?”
Thẩm Điềm nhìn cô ấy, lắc đầu: “Không có”.
Tào Lộ liếc nhìn thấy đèn đỏ liền nghiêng người qua véo má cô: “Cậu đó, cậu xong rồi”.
Thẩm Điềm mỉm cười.
Cô nghiêng đầu nhìn vòng đu quay cách đó không xa. Nó vô cùng rực rỡ, đầy màu sắc, đẹp vô cùng khiến người ta đi qua phải ngoái đầu lại nhìn.
Thẩm Điềm cầm điện thoại, chụp chiếc vòng đu quay này, sau đó cô bấm vào vòng bạn bè thì sững sờ. Cô nhìn thấy avatar của anh, anh vừa like ảnh của cô.
Thẩm Điềm ngạc nhiên.
Đúng lúc này, xe dừng ở cổng Lam Nguyệt.
Tào Lộ cởi dây an toàn đang muốn nói chuyện thì thấy cô ngẩn người thì vọt qua xem.
“Trời ơi cứu tui, Chu Thận Chi like ảnh của cậu kìa”.
Thẩm Điềm định thần lại, ừ một tiếng.
Tào Lộ nhìn bức ảnh kia, đột nhiên ngây người.
“Tóc của cậu bay hết vào miệng rồi, Điềm Điềm của tôi ơi. Aaaaaa, sao cậu ấy không like ảnh đẹp hơn chứ. Không đúng, vừa rồi bọn mình nên đăng tấm kia, cái tấm trông cậu xinh xinh ý”.
Da đầu Thẩm Điềm cũng tê tê.
Cô phóng to bức ảnh lên thì càng hạn hán lời.
Tóc bay phất phới trên mặt cô, có mấy sợi còn bay vào miệng, cô còn cười một cách vô cùng ngu ngốc, vô cùng tươi tắn thế mà anh cứ nhất quyết like tấm ảnh này. Tào Lộ bắt lấy tay cô: “Baby à, lần sau nhất định phải chút ý chọn ảnh, cậu là người có chồng, chồng cậu còn like ảnh cậu nữa đó”.
Thẩm Điềm nhìn Tào Lộ, gật đầu.
“Ừa”.
Tào Lộ lại liếc nhìn tấm ảnh kia, cô ấy trong ảnh trông rất xấu, nhưng cô ấy chấp nhận để bản thân xấu xí một chút, còn Điềm Điềm nhất định phải đẹp đến chói mắt.
Nhưng tấm này, mắt của Thẩm Điềm trông rất đẹp, trông rất thật chân.
Tào Lộ đột nhiên tìm được một chút an ủi.
Cô ấy vỗ vai Thẩm Điềm: “Không sao, đây mới thực sự là cậu mà”.
Thẩm Điềm cười, trong lòng cũng thoải mái đi. Bỏ đi, có thể xóa nó đi mà.
Cô nói với Tào Lộ: “Được rồi, tớ lên nhà đây”.
“Cẩn thận chân của cậu nhé, hay là tớ đưa cậu lên nhà?” Tào Lộ muốn xuống xe thì Thẩm Điềm xua tay: “Không cần đâu, cậu mau về đi, không phải cậu còn phải họp online nữa sao?”
Tào Lộ nghe vậy thì trợn mắt.
“Ờ nhể, lãnh đạo công ty tớ đúng là cạn lời, đêm hôm khuya khoắt còn họp online, anh ta ở nước ngoài thì giỏi lắm sao!”
Thẩm Điềm cười híp mắt, vẫy tay với cô ấy.
Tào Lộ lại đột nhiên nói: “Điềm Điềm! Sinh nhật cậu định ăn như nào?”
Thẩm Điềm hơi sững người sau đó đi giật lùi, nhìn Tào Lộ nói: “Ngày mai tính đi”.
“OK”
Vào đến nhà.
Trong nhà vẫn còn vương vấn thoang thoảng mùi long diên hương, ngửi rất thoải mái.
Thẩm Điềm vươn vai, đi rót cho mình một cốc nước hoa quả, sau đó đi lấy đồ ngủ đi tắm. Sau khi tắm giặt, sấy tóc xong, cô đi ra, ngồi khoanh chân trên sàn nhà.
Cô lấy điện thoại ra, gửi cho anh một tin nhắn báo bình an.
Vốn tưởng anh đi ngủ rồi, ai ngờ anh vẫn trả lời tin nhắn.
“Ừ, em ngủ sớm đi”.
Giọng nói dễ nghe của người đàn ông truyền đến, Thẩm Điềm mặt đỏ bừng, nói: “Chúc ngủ ngon”.
Nói là ngủ ngon nhưng cô vẫn chưa đi ngủ, cô mở máy tính ra xem chương trình tạp kĩ.
…
Chiều hôm sau.
Thẩm Điềm nằm gục trên bàn trà, tranh luận với Tào Lộ xem nên đón sinh nhật như thế nào. Gần đây Tào Lộ mê Hán phục nên muốn kéo Thẩm Điềm đi đến khách sạn tự chọn Hán phục chơi.
Thẩm Điềm đang do dự người trong nhà muốn giúp cô chuẩn bị tiệc sinh nhật, Hán phục có phù hợp với bố mình hay không.
Đúng lúc này, cửa mở ra.
Thẩm Điềm ngước mắt nhìn thấy Chu Thận Chi đang đi vào.
Anh nhìn thấy người con gái đang nằm gục trên bàn trà.
Anh khoanh tay dựa vào cửa nhìn cô.