Hộp Chứa Ánh Trăng

Chương 6

Đi ra khỏi lớp học.

Tào Lộ vò đầu bứt tóc.

“Mặc dù tớ giơ tay nhưng mà tớ không biết hát”.

“Hát tốp ca mà, ai mà nghe thấy cậu biết hát hay không biết hát chứ” Thẩm Điềm nhẹ nhàng nói.

Tào Lộ vẫn không dám tin: “Nhưng mà tớ sẽ làm ảnh hưởng đến người khác”.

“Thế cậu hát nhỏ thôi”.

Tào Lộ: “…”

Đừng có mà lừa nhau như vậy chứ!!!



Sân trường vào buổi tối gió thổi rất mát. Ba người Trần Vận Lương đi ra khỏi lớp học, đúng lúc cũng nghe thấy tiếng rú của Tào Lộ ở phía trước, mà bạn học mới búi tóc củ tỏi nói chuyện rất nhỏ nhẹ. Trần Vận Lương khoanh tay nói: “Tớ nói rồi mà, cô ấy đáng yêu lắm”.

Tối nay cô ấy là người thứ 3 giơ tay nên càng đáng yêu hơn.

Ánh mắt Chu Thận Chi rơi trên cái gáy của cô.

Tần Mai bước lên phía trước một bước dài, khoác lấy cánh tay của Thẩm Điềm.

Thẩm Điềm giật mình, quay đầu sang nhìn, đối mặt với ánh mắt sáng như đèn ô tô của Tần Mai. Cô sững sờ, Tào Lộ cũng há hốc miệng. Tần Mai cười híp mắt nói:

“Thẩm Điềm Điềm, tối nay cảm ơn cậu nhiều lắm”.

Thì ra là vì chuyện này, Thẩm Điềm nhẹ nhàng lắc đầu, chuẩn bị nói thì nhìn thấy bóng hình cao cao đứng phía sau cô ta. Bóng cây phủ lên người cậu, đôi mắt đào hoa sâu như mực, giống như một viên đá quý trong đêm tối.

Nhịp tim của cô đập nhanh hơn, vội vàng thu lại tầm mắt nói: “Không cần phải khách sáo như vậy, tớ thấy ý tưởng này cũng… cũng khá hay mà”.

Tào Lộ ló người ra nói: “Sau khi nghĩ lại, tớ cũng thấy rất hay, khá là mới mẻ. các lớp khác chắc chắn sẽ không nghĩ ra”.

Tần Mai cười nói:

“Đúng vậy, chỉ còn một năm thôi, tớ không muốn thay đổi một chút”.

Thẩm Điềm gật đầu ừ một tiếng.

“Thế cậu đã tính là hát bài gì chưa?” Tào Lộ lại hỏi.

Tần Mai đáp: “À, vẫn chưa. Đến lúc đó thì tớ sẽ làm cuộc khảo sát để xem thầy cô thích bài hát nào”.

“Chỉ có không có bị nhàm quá không? Có cần thêm cái gì không?” Tào Lộ chớp mắt, đầu đột nhiên nảy số.

Cánh tay của Thẩm Điềm bị họ khoác lấy, kẹp ở giữa. Cô nghe họ nói chuyện, hai nam sinh ở đằng sau cũng đi rất chậm, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng cười nhẹ của cậu.

Nhưng mà không phải vì cuộc đối thoại của bọn họ mà là vì Trần Vận Lương đang kể chuyện cười gì đó.

Cậu cười một lúc.

Tim của Thẩm Điềm giống như bị ai cào một cái.

Trước khi thi vào lớp chọn, cô đã tưởng tượng ra vô số khả năng, nhưng khi được ở gần cậu như vậy, hít chung bầu không khí với cậu, cô cảm thấy bản thân không thể thả lỏng được.

Cả tinh thần, cảm xúc của cô đều đặt trên người cậu.

Ra đến cổng trường, Tần Mai vẫn nói chuyện rất hưng phấn, cô ta nhìn thấy cái siêu thị ở gần cổng trường thì lập tức kéo Thẩm Điềm và Tào Lộ qua: “Đi, tớ mời các cậu ăn sữa chua”.

Đó cũng chính là siêu thị nhà Thẩm Điềm.

Thẩm Điềm sững sờ.

Đằng sau truyền đến tiếng cười của Trần Vận Lương, Chu Thận Chi vuốt vuốt ngón út, đi ra chỗ chờ xe bus. Trần Vận Lương khoác lấy vai cậu, hỏi:

“Thế bọn tớ thì sao? Có mời không?”

Tần Mai quay đầu lại, nói: “Đương nhiên là mời rồi”.

Ánh mắt cô ta nhìn Chu Thận Chi.

Chu Thận Chi hất cánh tay của Trần Vận Lương ra nhưng Trần Vận Lương lại ôm càng chặt: “Người anh em, lát nữa hẵng về, tớ đưa cậu về”.

Chu Thận Chi nhướng mày.

Một lúc sau.

Cậu nói.

“Được thôi, cậu trả tiền”.

Vẻ mặt Trần Vận Lương kinh ngạc.

“Chút tiền này cậu cũng tính toán với tớ á, mẹ cậu cho cậu tiền tiêu vặt mà”.

Chu Thận Chi nhếch môi.

“Đúng vậy”.

Đúng vậy thì sao.

Trần Vận Lương: “…”

Cứ trêu đùa ầm ĩ như vậy, cả tốp người đi đến cửa siêu thị. Trịnh Tú Vân ngước mắt nhìn, thấy con gái nhà mình đi cùng với hai bạn nữ, hai bạn nam vào.

Tất cả đều mặc đồng phục thể dục màu xanh, đồng phục của trường THPT số 1 cũng khá đẹp đấy chứ. Đặc biệt là nam sinh cao cao đi cuối cùng, đôi mắt đào hoa, ngũ quan sắc sảo, rõ ràng rất là đẹp trai. Nhưng Trịnh Tú Vân vừa nhìn đã nhận ra nam sinh đó là cái người hôm trước mặc đồ đen, hút thuốc.

Mặc bộ đồng phục lên, giống như biến thành một người khác vậy.

Tần Mai đi lấy sữa chua.

Thẩm Điềm buông tay Tào Lộ ra, cầm cặp sách đi đến quầy thu ngân. Tào Lộ và Tần Mai nhất thời sững sờ. Tần Mai bỏ 5 chai sữa chua xuống cho Trịnh Tú Vân tính tiền. Thẩm Điềm quay người lấy hộp kẹo cao su cầu vồng từ trong ngăn kéo ra, rồi lại cầm một gói que cay, sau đó cô vỗ vỗ Tào Lộ gọi Tần Mai theo.

Ra đến cửa.

Trịnh Tú Vân chẹp một tiếng.

Tốt rồi.

Có thể kết bạn được là chuyện tốt.

Phía trước siêu thị có ghế ngồi, bây giờ đang có người ngồi ngồi nên mấy người họ đến dưới tán cây ngồi.

Trần Vận Lương nhìn biểu cảm của hai người họ, cười phá lên.

“Có phải rất bất ngờ không?”

Tần Mai và Tào Lộ điên cuồng gật đầu.

Trần Vận Lương cười nói: “Sau này Thẩm Điềm chính là Đoraemon của chúng ta”.

Tào Lộ: “Tớ rất ngưỡng mộ những người nhà mở siêu thị đó. Thẩm Điềm Điềm ngưỡng mộ cậu thật đó”.

Thẩm Điềm: “Dần dần cũng cảm thấy chán thôi”.

“Không đâu, tớ sẽ mãi mãi yêu đồ ăn vặt”.

Tần Mai bật cười. Cô ta đưa sữa chua cho Chu Thận Chi. Chu Thận Chi nhận lấy rồi cầm chai sữa chua dựa vào cây, giống như là vô cùng buồn chán, khuôn mặt cũng lạnh lùng, hờ hững.

Trần Vận Lương còn cụng chai sữa chua với cậu.

Cậu nhếch môi, cười cười.

Thẩm Điềm nhìn cậu mấy lần.

Do dự một lúc rồi đi lên trước mặt cậu, đưa tay ra, trong tay cô có vài gói quen cay.

Chu Thận Chi nhướng mày, tim cô cứ đập bình bịch: “Chu Thận Chi, Trần Vận Lương, các cậu có ăn không?”

“Có chứ”. Trần Vận Lương cười, đưa tay lấy gói to: “Nhưng mà lúc nào cũng ăn đồ của cậu cũng không hay lắm”.

Thẩm Điềm: “Không sao đâu”.

“Tớ không ăn đâu, cảm ơn”. Chu Thận Chi nói.

Trong lòng Thẩm Điềm hơi mất mát, thất vọng. Cô ồ một tiếng, rất muốn hỏi cậu rằng: Cậu thích ăn gì, có phải ngoài sữa ra thì chỉ thích sữa chua không?

Tào Lộ vẫn suy nghĩ về ý tưởng vừa nãy chính là hát không thì bình thường quá, phải thêm cái gì đó.

Tần Mai cảm thấy cũng được, hai người khoa tay múa chân, nói chuyện vô cùng sôi nổi. Thẩm Điềm cắn lấy ống hút, im lặng đứng bên cạnh. Trần Vận Lương khoác vai Chu Thận Chi cũng tham gia thảo luận.

Tần Mai đột nhiên nhìn Chu Thận Chi.

“Cậu hát dẫn nhé?”

Nam sinh dựa vào cây, lười biếng nhìn cô ta, ý như cậu vừa nói gì, nói lại xem.

Trần Vận Lương cười như điên.

“Được đấy, ý tưởng quá tuyệt vời”.

Thẩm Điềm trấn tĩnh lại.

“Cậu ấy hát hay lắm à?”

Trần Vận Lương nhìn Thẩm Điềm nói: “Cậu nghe thì biết à”.

Thẩm Điềm đột nhiên hơi mong chờ, kì vọng.

Mà Chu Thận Chi đứng thẳng người, đẩy Trần Vận Lương ra: “Để xem đã”.

Nói xong, cậu bóp hộp sữa lại vứt vào thùng rác của siêu thị, sau đó lấy một chai nước khoáng từ trong tủ lạnh ra.

Thẩm Điềm đi qua, có vài lọn tóc rơi xuống, mặt cô hồng hồng, nhỏ giọng nói: “Tặng cậu đó, không cần trả tiền đâu”.

Động tác quét mã của cậu hơi ngừng lại, cúi đầu nhìn cô:

Thẩm Điềm phút chốc căng thẳng.

Bíp một tiếng.

“Thanh toán thành công”.

Chu Thận Chi lấy điện thoại về, nói: “Tớ trả tiền rồi, cảm ơn cậu nhé”.

Nói xong, cậu xoay người đi.

Thẩm Điềm vẫn đứng ở chỗ cũ, nhịp tim đập bình bịch. Âm thanh Trịnh Tú Vân lau dọn kệ hàng truyền đến, lúc này Thẩm Điềm mới chạy ra tiễn Tần Mai, Tào Lộ.

Trần Vận Lương bắt một cái xe taxi.

Chu Thận Chi lên xe cùng cậu ấy.

Tài xế nhà Tần Mai lái Maybach đến, tiện đường cũng đưa Tào Lộ về, Thẩm Điềm vẫy tay chào họ.

Sau khi họ đi.

Cô thở phào một hơi, xoay người.

Trịnh Tú Vân thấy cô đi vào liền hỏi: “Đều là bạn học lớp chọn à?”

“Vâng ạ”.

Trịnh Tú Vân: “Điều kiện nhà mình cũng tốt mà, sau này con thừa kế siêu thị thì trở thành bà chủ lớn rồi”.

Thẩm Điềm bịt tai lại.

“Mẹ… con sẽ không thừa kế siêu thị đâu”.

“Thế để chồng con thừa kế”.

Thẩm Điềm: “…”

Cô nhanh chóng chạy lên tầng.



Sau khi tắm giặt, sấy tóc xong, Thẩm Điềm ngồi trước bàn học, vuốt cằm, nghĩ lại những chuyện xảy ra ngày hôm nay giống như đang nằm mơ vậy.

Cô lấy quyển nhật ký ra.

Ngày 3 tháng 9.

Cậu ấy thực sự hát rất hay sao?

Thực sự là như vậy sao???

Thật là muốn nghe quá đi mất.

Cậu không ăn que cay.

Hơn nữa, hình như cậu cũng không thích ăn kẹo cao su cầu vồng.

Cô thở dài một tiếng rồi đóng nhật ký lại.



Ngày hôm sau, Thẩm Điềm vừa bỏ cặp sách xuống thì nghe thấy Tào Lộ nói: “Chu Thận Chi đồng ý rồi”.

“Cậu ấy hát dẫn đó”.

“Cậu ấy đối với Tần Mai đúng là thích gì chiều nấy mà”.

Thẩm Điềm hơi sững người, nhỏ giọng nói:

“Tốt quá rồi”.