Hộp Chứa Ánh Trăng

Chương 3

Ngày hôm sau, vì “di chứng” hậu nghỉ hè mà Thẩm Điềm suýt nữa lại dậy muộn. May mà đến cổng trường thì Chu Thận Chi cũng vừa từ trên xe buýt xuống. Những tia nắng ban mai rơi trên lông mi cậu khiến cho cậu vừa dịu dàng vừa lạnh lùng. Cậu mặc đồ thể dục màu xanh, cặp sách khoác một bên vai, vừa nhìn cô liền nhận ra cậu trong biển người.

Cậu cầm một bình sữa, thỉnh thoảng lại uống một ngụm.

Thẩm Điềm cũng vội vàng uống một ngụm sữa cùng loại với cậu, đi đằng sau cậu vào trường.

Không có Trần Vận Lương nói chuyện líu lo bên cạnh, cậu trông có vẻ lạnh lùng hơn rất nhiều. Nữ sinh đi ngang qua cậu đều sẽ lén lút nhìn cậu một cái. Thẩm Điềm lau vụn bánh mì còn dính bên mép đi, đi theo cậu lên cầu thang.

“Chu Thận Chi”. Tần Mai khoác balo, tay cầm bình giữ nhiệt màu hồng, đứng bên hành lang gọi cậu. Chu Thận Chi ừ một tiếng, cậu bóp bẹp hộp sữa ở trong tay, đi về phía cửa sau với Tần Mai.

“Tối qua sau khi các cậu học tiết tự học xong thì đi đâu vậy” Tần Mai ngẩng đầu nhìn cậu.

“Đi chơi bóng rổ”. Vào buổi sáng, giọng cậu hơi khàn, giống như giọng lúc vừa mới ngủ dậy.

“Muộn như vậy rồi còn đi chơi bóng rổ…” Tần Mai nhỏ nhẹ nói, giọng nói mang theo một chút mềm mại. Cô ta đưa tay kéo đuôi tóc bị rối rơi vào trong cổ áo, ánh mắt vừa hay nhìn thấy Thẩm Điềm đằng sau.

Thẩm Điềm cũng đang nhìn cô ta.

Hai người con gái nhìn nhau. Tần Mai nhớ ra đây là bạn học mới rồi mỉm cười với cô. Thẩm Điềm theo phản xạ giấu tay ra đằng sau, tay nắm chặt bình sữa cùng hãng với Chu Thận Chi.

Cô chớp mắt cười với Tần Mai một cái.

Tần Mai cười xong thì thu lại ánh mắt, cùng Chu Thận Chi bước vào phòng học.

Chu Thận Chi nghiêng người để cho Tần Mai vào trước rồi cậu đi vào sau.

Thẩm Điềm đứng tại chỗ vài giây, ngón tay miết hộp sữa một lúc rồi mới đi vào. Nhưng cô vẫn vô thức giấu hộp sữa ở đằng sau lưng.

Không biết tại sao lại muốn giấu nó đi.

Tần Mai lấy bài tập ra, miệng lẩm bẩm không biết đang nói gì. Chu Thận Chi dựa vào ghế, thong thả sửa bài tập. Thẩm Điềm cất cặp sách xong thì uống hết hộp sữa, sau đó bỏ ra đằng sau.

Vừa xoay người.

Nam sinh bên cạnh đang ngồi sửa bài tập đột nhiên ngước mắt lên nhìn cô.

Thẩm Điềm như bị điểm huyệt.

Trong đầu lại hiện lên cảnh tượng tối qua cậu hút thuốc.

Cái tuổi lần đầu tiên hút thuốc, lại còn chơi cùng với trùm trường Giang Cạnh Dã. Đây chắc là bí mật của cậu ấy rồi.

Trong lúc cô đang bối rối thì Chu Thận Chi nhìn ra chỗ khác.

Tâm trạng của Thẩm Điềm như từ trên cao rơi xuống, cảm giác mất mát lan tỏa ra khắp cơ thể.

Cho dù có học cùng lớp với cậu thì cơ hội tiếp xúc với cậu cũng chẳng nhiều lên chút nào.

Cô đi đến thùng rác ở phía sau, vứt hộp sữa vào trong, xoay người thì đúng lúc Tần Mai đi thu bài tập. Chu Thận Chi nghiêng người, nhường đường cho cô ta đi ra.

Cô vội vàng đi về chỗ ngồi.

Tào Lộ ngáp một cái, cào cào tóc, nói: “Điềm Điềm, cho tớ mượn bài của cậu đi”.

Thẩm Điềm lấy bài tập ra đưa cho cô ấy.

Tào Lộ nhìn bài của cô rồi bắt đầu sửa bài của mình.

“Người anh em…” Trần Vận Lương chạy vào lớp, đi đến bên cạnh Chu Thận Chi, vẻ mặt đáng thương: “Xin lỗi cậu, hôm qua tớ bùng kèo với cậu. Tối qua nữ thần của tớ muốn tớ đi mua quà sinh nhật cùng cô ấy. Hiếm khi cô ấy nghĩ đến tớ mà, tớ không thể không đồng ý được”.

Chu Thận Chi khoác tay lên ghế, nhìn Trần Vận Lương.

Vài giây sau.

“Cút ngay”

Cậu giơ chân đạp cậu ta một cái.

Trần Vận Lương ngay lập tức tránh đi.

Cậu trực tiếp đá vào bàn của Thẩm Điềm.

Thẩm Điềm tay nắm chặt cây bút, ngừng một lúc.

Trần Vận Lương cười cười rồi đi về phía trước, lại xin lỗi Chu Thận Chi: “Người anh em à, tớ làm lốp dự phòng cũng chẳng dễ dàng gì. Tớ chính là một viên gạch trong tay cô ấy, cần chuyển đến đâu là chuyển đến đó”.

“Chết thật”

Cả lớp cười phá lên.

“Làm lốp dự phòng cũng tự hào quá nhỉ?” Chu Thận Chi ôm cánh tay, chế nhạo hỏi.

“Tớ tự an ủi bản thân. Nam như cậu làm sao có thể hiểu được tâm trạng của người bình thường bọn tớ”. Trần Vận Lương bỏ cặp sách xuống, lấy bài tập từ trong cặp ra, tiện tay để luôn lên bàn Thẩm Điềm.

“Bạn ơi, nộp hộ tớ với”.

Thẩm Điềm dừng một chút.

Nhìn bài tập của Trần Vận Lương.

Đừng thấy Trần Vận Lương miệng lúc nào cũng hihi haha mà coi thường cậu ấy. Bài tập của cậu ấy làm vô cùng sạch sẽ, hơn nữa mỗi câu đều giải vô cùng chi tiết. Hoàn toàn không giống với cô. Đây là sự khác biệt của học sinh lớp chọn sao?

Cô cẩn thận xếp lại bài tập rồi đưa cho đại biểu môn toán Hoàng Đan Ni.

Hoàng Đan Ni giật lấy bài tập của Tào Lộ rồi nói: “Đừng so nữa, cậu so bài với Thẩm Điềm giống như đang soi gương thôi”.

Tào Lộ bĩu môi.

“Vậy học bá các cậu cho tôi mượn bài để so đi”.

Hoàng Đan Ni trợn mắt.

“Mai cho cậu mượn”. Nói xong liền đi luôn.

Tào Lộ dựa vào Thẩm Điềm.

“Tớ không thèm mượn bài tập của cậu ta, nhìn cái vẻ cao ngạo của cậu ta đi, xí”.

Thẩm Điềm hơi buồn rầu.

“Tớ muốn cải thiện thành tích tốt hơn một chút”.

Tào Lộ nhìn cô.

“Thế thì phải chăm chú nghe giảng thôi, chúng ta cũng không phải Tần Mai, không thể trao đổi bài tập với Chu Thận Chi được”.

Thẩm Điềm hơi ngập ngừng.

“Họ còn trao đổi bài tập sao?”

Tào Lộ: “Đương nhiên, đôi khi còn giảng bài cho nhau nữa”.

Thẩm Điềm: “Ò”.

Thật là tốt.



Sau khi trêu chọc, dỗ dành Chu Thận Chi xong, Trần Vận Lương cất cặp sách, thân hình mập mạp ngồi xuống ghế, xoay người xuống bàn sau, hỏi: “Thẩm Điềm, nộp bài hộ tớ chưa?”.

Thẩm Điềm ngồi ngay ngắn lại, gật đầu: “Nộp rồi, cậu giỏi thật, làm hết bài luôn”.

“Hehe, đương nhiên, tớ đứng thứ 3 trong lớp đó”.

Thẩm Điềm mỉm cười, đôi mắt sáng lên.

Ngoại hình của cô không phải là dạng đẹp kinh diễm, mà là thuộc dạng càng nhìn càng thấy đẹp, cộng thêm nước da trắng ngần, đôi mắt hơi cong, cười lên trông rất đáng yêu.

Trần Vận Lương vui vẻ, có chút hơi tự hào, khoe khoang.

“Có câu nào cậu không hiểu thì cứ hỏi tớ”.

Thẩm Điềm lập tức gật đầu.

“Hỏi cậu á? Thôi dẹp đi, tớ cũng không phải là chưa từng hỏi cậu, nhưng cậu càng giảng tớ càng không hiểu gì. Nếu cậu khiến Chu Thận Chi giảng bài cho chúng tớ thì tớ mới phục cậu”. Tào Lộ và Trần Vận Lương từng học với nhau hai năm nên vô cùng hiểu tính cách của cậu ấy. Tào Lộ vừa tô son vừa liếc nhìn cậu.

Trần Vận Lương: “…”

Một lúc sau

Cậu ấy nhìn thẳng vào Tào Lộ

“Cậu cứ đợi đó”.

Nói xong cậu ấy xoay người lại.

Tào Lộ cười phá lên.

Thẩm Điềm lại càng sầu não hơn.



Hôm nay cơm ở nhà ăn vô cùng ngon, Thẩm Điềm và Tào Lộ gọi thêm một cái đùi gà, ăn xong thì vô cùng thoải mãn. Về đến lớp học thì trời bắt đầu tối, màn đêm bắt đầu buông xuống.

Mặt trời đã lặn nhưng vẫn còn ánh tịch dương.

Chỗ ngồi của cậu vẫn trống không, cậu vẫn chưa về. Thẩm Điềm lấy sách bài tập ra, vừa mới đặt lên bài thì có một bóng người đi vào, sau đó ngồi vào chỗ.

Thẩm Điềm nín thở, dựa vào âm thanh và bóng người để đoán cậu đang làm cái gì.

“Chu Thận Chi”. Một giọng nói đột nhiên vang lên trong lớp.

Trần Vận Lương ôm quyển sách, đặt cái bụp lên bàn của Chu Thận Chi. Chu Thận Chi nhướng mày, Trần Vận Lương cười, nói: “Đúng lúc tớ có mấy câu không biết làm, cậu giảng cho tớ nhé? Tiết tự học buổi tối đừng có mà giống người câm chứ, ai làm của người đấy, chán phèo”.

Chu Thận Chi cầm lấy quyển sách, nhìn một cái: “Câu nào?”

Trần Vận Lương chỉ vào câu hỏi.

“Câu này, câu này với câu này nữa”.

Chu Thận Chi khịt mũi.

“Được lắm, câu nào cũng không biết làm”.

Tần Mai đang chống cằm cũng phì cười, cô ta cười lên trông rất ngọt ngào lại rất dễ nghe. Trần Vận Lương nói: “Đương nhiên không thể bằng người đứng nhất lớp như cậu được”.

Cầm bút lên, Chu Thận Chi đặt sách lên bàn, bắt đầu viết: “Nghe cho rõ vào, tớ chỉ giảng một lần thôi”.

“OK, OK”

Trần Vận Lương vừa gật đầu vừa vẫy tay với Tào Lộ và Thẩm Điềm. Tào Lộ nhận được tín hiệu của cậu ta thì kéo Thẩm Điềm đi đến. Tim Thẩm Điềm cứ đập bình bịch cả, cầm theo cả sách bài tập đứng dậy, đi đến đứng cạnh Trần Vận Lương. Trần Vận Lương ra hiệu cô mang theo ghế, cô chần chừ một lúc rồi nhẹ nhàng kéo ghế qua.

Nhẹ nhàng ngồi xuống.

Nam sinh nhận ra điều gì đó, ngòi bút hơi ngừng lại, rất nhanh rồi lại tiếp tục viết. Cậu vừa giải đề vừa giảng bài: “…Khi đó phương trình của AA1 là y=x+a”.

Để nghe rõ hơn, Tào Lộ đứng lên, hơi đẩy người về phía trước, nửa mông vẫn ngồi trên ghế của Thẩm Điềm. Thẩm Điềm bị cô ấy đẩy cũng hơi nghiêng người về phía trước.

Mà đằng trước là cánh tay của Chu Thận Chi. Thẩm Điềm ngửi thấy mùi hương thoang thoảng trên người cậu.

Thẩm Điềm không muốn ngả về phía trước nữa, cô sợ sẽ đυ.ng phải cậu nên vẫn luôn cố đỡ Tào Lộ.

Cậu làm xong một câu.

Tiếp tục làm câu tiếp theo.

Vừa viết đề xong thì cậu quay đầu lại thì nhìn thấy hai người con gái đang đè lên nhau. Đang đỡ Tào Lộ thì Thẩm Điềm bắt gặp đôi mắt đen láy của cậu. Một giây thất thần, Chu Thận Chi liền hỏi: “Có chỗ nào không hiểu không?”

Thẩm Điềm vô thức lắc đầu.

Tào Lộ giơ tay: “Tớ có”.

Cô ấy vừa giơ tay, cả người liền đè về phía trước, Thẩm Điềm cũng bị động mà ngả về phía trước.

“Không hiểu chỗ nào?” Chu Thận Chi nhìn lại câu hỏi, cánh tay đang đặt trên bàn hơi dịch vào trong. Giống như biết trước họ sẽ sớm đυ.ng vào cậu vậy.

Cậu đang tránh.

Thẩm Điềm ngẩn ngơ nhìn tay cánh tay cậu tránh đi.

Nghe Tần Lộ hỏi bài cậu.

Cô không biết hình dung tâm trạng của mình là như nào nữa.

Giống như là bị rơi xuống dưới vực sâu vậy.

Cô cố gắng dịch cánh tay ra xa, nhường lại chỗ cho Tào Lộ. Tào Lộ chỉ một loạt những câu cô ấy không hiểu. Những câu cô ấy không hiểu, Thẩm Điềm cũng không hiểu.

Chu Thận Chi cũng rất kiên nhẫn.

Ngay cả Tần Mai cũng nghe rất nghiêm túc, Thẩm Điềm ghi nhanh lại lời giảng của cậu, lúc lật sang trang bên cạnh cô nhìn thấy ba chữ “Chu Thận Chi” mà cô thuận tay viết ra.

Cô hơi hoảng, cuống cuồng lật sang trang khác.

Làm như không có gì rồi tiếp tục viết.

Có cậu giảng giải, các bài tập được giải quyết nhanh gọn hơn bình thường tự mình mò mẫm làm. Đúng là làm chơi ăn thật mà. Lúc giảng bài xong, Tào Lộ cầm sách, cúi người 90 độ nói: “Cảm ơn Tần Mai Mai, cảm ơn anh béo, cảm ơn Chu Thận Chi”.

Hành động của cô ấy chọc cười bọn Chu Thận Chi.

Trần Vận Lương đang nằm bò trên bàn cười nói: “Nói hay lắm”.

Tào Lộ nhìn Thẩm Điềm đang ngẩn ngơ thì huých cô một cái. Thẩm Điềm định thần lại, rồi nghĩ đến cái gì đó rồi cúi người lấy ra một chiếc hộp nhỏ trong ngăn bàn. Bên trong là kẹo cao su đủ các màu sắc. Cô đổ ra lòng bàn tay. Dưới ánh nhìn của mấy người họ nói: “Loại kẹo cao su này ngon lắm, rất ngọt lại còn là vị trái cây, các cậu ăn đi”.

Cô lấy hết dũng khí nhìn Chu Thận Chi: “Cảm ơn cậu”.

Chu Thận Chi ngẩng đầu nhìn những viên kẹo, đưa tay ra. Ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng cầm lấy một viên kẹo vị quýt, bỏ vào miệng nói: “Cảm ơn”.

Tần Mai cười nói: “Vậy tớ cũng ăn một viên”.

Cô ta đưa tay, ngón tay tô sơn móng tay màu hồng cầm lấy một viên.

“Oa, loại kẹo cao su này lúc trước tớ cũng thích ăn lắm”. Tào Lộ cũng lấy hai viên, Trần Vận Lương cũng lấy hai viên. Hai người họ đều chẳng khách sáo gì.

Chỉ còn lại một viên vị quýt.

Thẩm Điềm cầm lấy bỏ vào miệng.

Trong lòng đột nhiên có chút ngọt ngào.

Cô ngồi xuống.

Nhanh chóng liếc cậu một cái.

Khi cậu nhai kẹo cũng rất đẹp trai.

Ngày mai, cô sẽ mang thêm một ít để ăn.



Sự hưng phấn này chỉ kéo dài đến lúc tan học. 9 rưỡi tối, ánh trăng sáng ngời tỏa sáng nơi nơi, Thẩm Điềm khoác cặp sách đi xuống tầng cùng Tào Lộ. Chu Thận Chi đi cùng Trần Vận Lương ở phía trước. Cậu rất cao, thỉnh thoảng có vài cành liễu trượt qua vai cậu. Thẩm Điềm vô thức nhìn chiếc nhẫn trên tay cậu.

Cô muốn hỏi Tần Lộ nhưng lại không dám, cuối cùng chỉ im lặng.

Lúc này, bóng lưng cao cao phía trước ấy dừng lại, quay đầu nhìn phía sau.

Bước chân Thẩm Điềm hơi chậm lại.

Dưới ánh đèn, hô hấp của cô cũng như muốn ngừng lại.

Một bóng hình nhỏ nhắn từ phía sau cô chạy đến. Ánh mắt nam sinh rơi trên người của cô gái rồi không nhìn nữa, quay người lại.

Tần Mai đeo cặp sách đi đến bên cạnh cậu.

Giây phút cậu dừng lại.

Là đang đợi Tần Mai.

Cơn gió nhẹ nhàng thổi qua, ba người đằng trước cũng ra đến cổng trường. Tần Mai lên một chiếc xe Maybach màu đen. Tào Lộ khoác vai Thẩm Điềm nói: “Nhà Tần Mai siêu giàu luôn, nghe nói là một trong những phú hào của thành phố chúng ta. Bố cô ta buôn bán khoáng sản, mọi người đều gọi bố cô ta là ông chủ than đá”.

Thẩm Điềm hỏi:

“Thế còn Chu Thận Chi”.

“Cậu ấy à, gia cảnh hơi thần bí, nhưng cũng không kém đâu. Nhìn quần áo cậu ấy mặc, đồ cậu ấy dùng là biết, chân đi đôi giày hàng hiệu đắt tiền đó”. Tào Lộ búng tay nói: “Vừa đẹp trai nhà giàu học giỏi, đúng thật là hoàn mỹ mà”.

Thẩm Điềm: “Đúng vậy”



Xe bus mở cửa.

Chu Thận Chi và Trần Vận Lương cùng lên xe, ánh sáng sặc sỡ hắt lên vai của cậu. Cậu đeo tai nghe màu đen lên, cúi người ngồi xuống hàng ghế cuối cùng cạnh cửa sổ.

“Này” Trần Vận Lương đi đến, ngồi xuống chỗ bên cạnh. Cậu ta kéo rèm ra, nhìn thấy hai nữ sinh đứng ở cổng trường. Cậu ta nghĩ đến gì đấy.

Cậu ta ngồi thẳng người, nói: “Hôm nay tớ phát hiện Thẩm Điềm rất đáng yêu đó”.

Khuỷu tay Chu Thần Chi tựa vào cửa sổ, nhìn điện thoại không có phản ứng gì.

Trần Vận Lương cũng bấm điện thoại: “Cậu có thấy vậy không?”

Cất điện thoại đi, Chu Thần Chi điều chỉnh tai nghe, nhắm mắt, nói: “Không để ý”.

Trần Vận Lương nhún vai.

“Cô ấy còn uống cùng loại sữa với cậu”.

Đối phương không trả lời cậu.

Trần Vận Lương nghe thấy âm thanh từ tai nghe của cậu truyền ra, rồi lại nhìn đôi mắt nhắm nghiền của cậu liền biết cậu không có hứng thú với chủ đề này. Trần Vận Lương chẹp một tiếng rồi cũng đeo tai nghe lên.