Sau Khi Linh Khí Trở Lại

Chương 24

A Điêu kéo đứt một cái nút kim loại trên quần áo, rồi lại lôi ra một miếng vải mỏng trên đồ, cộng với đưa con dao cắt một đám tóc, kế đó cô dùng vải quấn quanh tóc.

Nút kim loại cọ xát mạnh mẽ trên tường nhanh chóng có tia lửa, lại đưa phần tóc vào tia lửa. Tạch… Một ngọn lửa nhỏ dấy lên, nó đốt cháy miếng vải xong, A Điêu ném nó xuống.

Phừng... Mồi lửa rơi vào chất lỏng chỗ bầy trứng, ngay lập tức nó đã gây ra một ngọn lửa lớn phừng lên.

Quả nhiên, vật nhô ra trên tường đường hầm là mảnh vụn của chum rượu. Bùn đất trên tường có mùi rượu nồng nặc chứng tỏ nền móng này đã bị rượu thẩm thấu nhiều năm. Như vậy chất lỏng trong hố sâu ấp đám trứng rết suy yếu này rất có thể cũng là rượu, cho nên mùi rượu ở đây nồng như thế, thậm chí mơ hồ che lấp mùi tanh.

Lần này đã thiêu rụi tất cả trứng rết bên dưới.

Trong thực tế ngọn lửa nào lớn, chỉ có một lớp trên mặt đất bị đốt cháy, nhưng đối với những con non nhỏ yếu lại là một đòn có tính chất hủy diệt. A Điêu thấy vừa đủ đã nhảy ngay xuống.

Hạ xuống rồi, A Điêu giẫm lên tia lửa đã bắt đầu suy yếu để dập tắt hướng đi của nó về phía Cổng Linh Hồn. Cô nhìn thấy ở nơi từ đầu có nhiều trứng nhất, phía dưới có một quả trứng vẫn chưa bị đốt cháy và vỡ ra.

Nó có phần giống sỏi hổ phách và kích thước cơ thể nhỏ hơn nhiều con rết khác với khổ bằng lòng bàn tay, hình elip dẹp.

Cái này là thứ quái gì?

Bồn Cầu: “Dựa trên tầm nhìn hiện tại của cô, xem như là trứng biến dị của rết mẹ một sừng còn rất tốt, vừa sinh ra có ngay nền tảng của ma quỷ cấp hai. Hơn nữa tố chất giới hạn còn cao hơn mẹ, sau khi trưởng thành chính là ma quỷ cấp ba. Khó trách rết mẹ tìm được Cổng Linh Hồn, phỏng chừng do dùng tới cảm ứng của quả trứng biến dị này.”

Hiện tại kiểu gì cô cũng không chơi lại ma quỷ cấp hai, nếu quả trứng này đáng gờm là thế, có sử dụng được không?

Bồn Cầu: “Phải có một pháp môn chuyên môn, trường học sẽ có. Nhưng cho dù cô không biết phương pháp này, về sau cầm nó bán đi cũng có giá trị. Nó không thể nở ngay bây giờ, không gây hại cho cô, cô đặt trong túi là được.”

Vừa nghe bán được tiền, A Điêu vui mừng khôn xiết. Bấy giờ cô giấu nó vào túi bên trong, thiếu chút nữa đã nhét luôn vào áo ngực.

Đoạn, cô nhảy tới thi thể của Chương Trình. Không có vật liệu dẫn cháy nhất định, ngọn lửa nhỏ này vẫn không thể đốt được cơ thể. A Điêu giẫm lên cơ thể Chương Trình và đưa tay chạm vào Cổng Linh Hồn.

Nếu không có bồn cầu, cô sẽ không sinh ra ý định này. Dẫu gì nhận chủ Cổng Linh Hồn khó khăn hơn nhiều Thực Thể Gieo Linh, và cũng mất rất nhiều thời gian.

Trái lại có một số thủ đoạn tiên tiến nhưng chúng đã bị triều đình với một số thế lực mạnh mẽ nắm giữ. Dẫu người bình thường có gặp phải Cổng Linh Hồn chỉ đành dùng một ít biện pháp vụng về và tốn sức mà chắc gì đã thành công. Với khoảng thời gian này, nó đã bị quan phủ và nhân viên có thế lực lớn tìm thấy.

Chưa kể Cổng Linh Hồn sinh ra ở vùng đất hẻo lánh như rừng sâu núi thẳm, người bình thường chẳng có căn cơ rất khó chiếm lấy.

Đây mới là nguyên nhân cơ bản Cổng Linh Hồn bị quan phủ và thế lực lớn nắm giữ.

Đương nhiên A Điêu cũng không có pháp môn nhận chủ tiên tiến, nhưng bồn cầu lại trực tiếp hấp thu được Thực Thể Gieo Linh, có lẽ nó cũng nuốt được Cổng Linh Hồn?

Leng keng, bồn cầu quả nhiên nhắc nhở.

“Kiểm tra được Cổng Linh Hồn cấp một, năng lượng có thể so với 100 điểm, có hấp thu hay không?”

Trời ạ, mức năng lượng của cái này gấp 12.5 lần đôi bông tai?

Nó sẽ làm bồn cầu tăng lên nhiều cấp độ, ít nhất lên tới 2 cấp!

Hơn nữa đáng sợ nhất chính là người khác toàn cho Cổng Linh Hồn nhận chủ. Cổng Linh Hồn không thể di chuyển, nhiều nhất sẽ bị quan phủ cải tạo thành địa điểm tu luyện cung cấp cho nhân viên rèn luyện, nhưng bồn cầu lại có năng lực hấp thu nó!

Ngay cả khi tổn thất vì cung cấp năng lượng để bồn cầu lên cấp, nó cũng cho cô thao tác vô cùng nhạy bén và mạnh mẽ.

Bồn cầu của tôi ghê gớm lắm.

A Điêu kích động, trực tiếp xác nhận hấp thụ. Chẳng bao lâu, cô cảm thấy lòng bàn tay và Cổng Linh Hồn tạo thành một dòng chảy ánh sáng, và sau đó… Cổng Linh Hồn không bị hút vào trong cơ thể.

???

Ngược lại A Điêu cảm giác được tiến độ hấp thu.

Xong đời, xem ra sẽ căn cứ vào cường độ năng lượng để tăng độ khó hấp thu và thời gian kéo dài. Thật ra chẳng khác mấy với phương pháp nhận chủ Cổng Linh Hồn thông thường.

Bồn Cầu: “Theo những phương pháp đó, 24 giờ mới có thể nhận chủ thành công. Mà Cổng Linh Hồn thường có vị trí cố định ban đầu, không thể mang đi, so với tôi thấy thế nào? Có điều Cổng Linh Hồn nhỏ này thật ra có tố chất của Cổng Linh Hồn nhỏ cấp hai. Do triệu hoán không trọn vẹn, có tổn thương, lúc này nó mới giáng cấp thành Cổng Linh Hồn nhỏ cấp một. Bằng không hẳn nó đã có mức năng lượng tới 400.”

A Điêu không biết về hệ thống phân chia của Cổng Linh Hồn nhỏ, nhưng đối với mức năng lượng 400 ban đầu của nó lại sốc cùng cực. Chuyển đổi bông tai Chương Trình... Chuyện này quá khủng khϊếp, khó trách đám hào môn to lớn có được Cổng Linh Hồn rồi sẽ đào tạo ra nhiều cao thủ mạnh mẽ như vậy.

Đây chính là linh khí do Cổng Linh Hồn chất lượng cao phóng ra mà một con heo quanh năm hấp thu được sẽ khả năng lội ngược dòng.

Nhưng nghĩ đến việc từ 400 rơi xuống 100, A Điêu nhất thời cũng đau lòng.

Được rồi được rồi, tối thiểu cũng cứu mình và đám trẻ đó.

A Điêu: “Vậy tôi cần bao lâu để hấp thụ thành công?”

Bồn Cầu: “Ba phút.”

3 phút? Có vẻ không lâu lắm.

Bây giờ đã qua một phút rồi.

A Điêu đang cảm thấy an tâm, đột nhiên.

Cô nghe thấy tiếng con rết rít chói tai.

Và âm thanh đến rất gần, như thể nó đang ở… phía trên?

???

Phía trên đầu đột nhiên truyền đến tiếng va đập, A Điêu ngẩng đầu lên nhìn, thình lình nhận ra cái đầu rết khổng lồ lộ ra khỏi lỗ hổng, hung tợn nhìn chằm chằm vào cô. Hơn nữa cơ thể nó cũng vọt xuống.

Rết lớn nhận thấy đám con mình bị tàn sát cho nên điên cuồng chạy tới?

Nhanh như vậy!

A Điêu bị dọa cho chết. Khi con rết lớn nhảy xuống rồi, cô đành phải gián đoạn việc hấp thụ Cổng Linh Hồn.

Tại thời điểm này, cô chỉ có 30% quyền sở hữu Cổng Linh Hồn.

Giữa cô và Cổng Linh Hồn có một đường sáng nối dẫn.

Mà trong mắt rết lớn, con người này tàn sát hài tử của mình coi như xong, lại còn dám cướp Cổng Linh Hồn của nó.

Ăn luôn đứa này đi!

Ầm!

Sau khi rết lớn rơi xuống đất, cái đuôi nó quét qua và quất ngay về phía A Điêu.

A Điêu hỗn loạn lăn lộn trên mặt đất rồi bắn một phát vào con rết lớn nhưng không thể phá được lớp vỏ. Cô lúc này nắm lấy chỗ nhô lên trên vách tường nhằm trèo lên, tuy nhiên con rết phía sau đã gấp rút đuổi theo.

Toang thật rồi.

Đột nhiên có một vệt sáng bắn từ trên cao xuống, đập mạnh vào giữa sọ não của con rết lớn. Vỏ não bị vỡ, có một khoảng trống, ngay sau đó A Điêu nhìn thấy bóng người. Cô ngẩng đầu lên, chỉ thấy Phong Đình nhảy xuống.

Theo vị trí cấu trúc sinh học, có thể đọc thành nó đã bị bắn vỡ đỉnh đầu, đồng thời còn bị một cây đao đâm vào khe hở vết thương ấy.

Tiếp đó dùng trọng lực từ việc nhảy vọt, một cây đao lao thẳng vào óc.

Rầm!

Rết lớn rơi xuống đất.

A Điêu thoát chết trong gang tấc, mềm nhũn, đầu đầy mồ hôi thở hổn hển: “Phong đại ca, sau này anh chính là cha em!”

Phong Đình: “????”

.....

Từ đầu rết lớn bị đám người Phong Đình bủa quanh đánh đấm. Với tình hình ma quỷ nhiễu nhương hiện nay, triều đình vẫn có năng lực đối phó bởi lẽ vũ khí nóng cùng với một ít Đồ Cấm Kỵ còn có lực sát thương tuyệt đối đối với ma quỷ cấp một cấp hai.

Cho nên ngay cả khi rết lớn là một sinh vật cực kỳ kh ủng bố đối với người bình thường, 13 người trong đội Phong Đình vẫn áp đảo nó. Ấy thế chẳng biết vì lẽ gì nó chợt nổi bão, thà chịu đựng đợt tấn công cũng phải mạnh mẽ lao ra ngoài.

Đám người Phong Đình hiển nhiên điên cuồng truy kích dưới sự kinh ngạc. Phong Đình bấm hạ máy quan sát không gian trên kính bảo hộ, hệ thống quang não trên kính rất nhanh liệt kê bản đồ mô hình không gian chính thống thông qua phân tích cảm ứng của thiết bị, làm cho Phong Đình lập tức nhìn thấy các ngã ba.

“Các cậu đuổi theo ở phía sau, tôi đi đường tắt!”

Phong Đình cầm đao rẽ vào ngã ba, cuối cùng đuổi theo đến chỗ chất nhầy trước những người khác. Anh ta nghe thấy động tĩnh truyền ra từ hố sâu bên dưới… đến cuối đánh chết con rết lớn.

Cây trường đao xoay nhiều lần trong não con rết lớn, và cuối cùng đã đào ra một viên linh hạch lớn bằng quả trứng cút.

Năng lượng ẩn chứa trong linh hạch cấp hai không phải là thứ mà cấp một so sánh được, hơi thở linh khí phát ra cũng mạnh hơn nhiều. Ấy nhưng sự chú ý của A Điêu và Phong Đình đều không rơi trên viên linh hạch này.

Cổng Linh Hồn?

Phong Đình kinh ngạc, lại theo bản năng nhìn thoáng qua A Điêu.

Da đầu A Điêu căng thẳng, lặng lẽ nhích sát xuống vách hố sâu.

Trong sự im lặng khó tả, trên đầu có những tiếng kêu sợ hãi từ các thành viên khác của đồn Đoàn luyện.

“Sếp, anh đánh chết con rết một sừng này rồi!”

“Ghê gớm!”

“Mẹ kiếp, Cổng Linh Hồn!”

Những người này vừa đến, nhìn thấy Cổng Linh Hồn là đã quên rết lớn.

Công lao phát hiện ra một Cổng Linh Hồn vượt xa chuyện tiêu diệt một đám ma quỷ.

Nhưng tất cả bọn họ đều chú ý đến tia sáng kết nối giữa A Điêu và Cổng Linh Hồn. Rõ ràng, cô có liên quan đến nó.

Trước đây vì sao huyện Kỳ Sơn lại có nhiều vụ ám sát như vậy?

Một số là gϊếŧ người đoạt Thực Thể Gieo Linh; một số thì Cổng Linh Hồn xuất hiện, căn cứ vào đường dẫn trực tiếp đánh chết đối phương. Cổng Linh Hồn sẽ mất đi thuộc tính của nó và có thể nhận chủ nhân một lần nữa.

Như vậy giờ đây… Lòng người trong khoảnh khắc đó biến hóa, chưa chắc thần ma đã do thám được một hai.

.....

Trong bầu không khí kỳ lạ, đột nhiên A Điêu chủ động mở lời: “Tôi là con gái của Trần Nhiên.”

Ánh mắt mọi người lúc này lại có biến hóa.

Cái chết của quan nhận bổng lộc sẽ bị triều đình điều tra kỹ lưỡng, chỉ cần bọn họ muốn gϊếŧ người lấy của, hậu quả rất phiền phức.

Cái giá chưa chắc đã nhỏ hơn lợi ích Cổng Linh Hồn mang đến.

Phong Đình nhướng mày, ra hiệu lên trên. Mấy cấp dưới biết ý, một phần tại chỗ chờ lệnh, một bộ phận lập tức ra ngoài phong tỏa, tránh cho người ta xông vào.

Mẹ kiếp, muốn gϊếŧ người diệt khẩu?

A Điêu lập tức tiếp tục: “Tôi có 30% quyền của nó, nhưng hiển nhiên các anh đến sẽ có khả năng lấy đi 70% quyền sở hữu. Chưa kể nói như thế nào anh Phong của mấy người cũng là người chiến đấu đẫm máu, cũng coi như cứu mạng tôi. Tôi là một cô gái nhu nhược bình thường, bằng lòng làm giao dịch với các người.”

Bọn Phong Đình đã ở đây, cũng nhìn thấy Cổng Linh Hồn, cô không cách nào lặng lẽ hấp thu hồn. Nếu bị người khác biết cô có khả năng thu nhận nó, cô sống không quá một ngày.

Khi cần quyết đoán thì cần quyết đoán.

“30% cho mấy người, mấy người có được quyền sở hữu đầy đủ, nhưng tôi muốn 1 triệu tinh tệ và 30 miếng linh hạch.”

Điều kiện này không thấp nhưng chẳng cao, còn chưa tới giá trị một nửa phần sở hữu 30% Cổng Linh Hồn

Khẩu vị của cô không lớn.

Đám người đồn Đoàn luyện vui mừng quá đỗi, song vì sự chủ động nhượng bộ của cô đã làm họ sinh đôi phần xấu hổ.

Lại nói tiếp, phát hiện Cổng Linh Hồn và cướp đoạt quyền sở hữu toàn là bản lĩnh của cô nhóc người ta. Con bé đã chủ động như vậy, có thể do sợ bọn họ gϊếŧ người cướp của rồi.

Trái lại trông như bọn họ ỷ thế ức hϊếp người.

Dưới chuyện lúng ta lúng túng, mấy người phía trên cũng tránh đi. Dù sao để sếp nhà mình nói chuyện với con bé, trái phải gì bọn họ cũng có lợi.

“Không cần, tôi sẽ thành thật báo cáo. Nên với tình huống của em, theo quy định của triều đình sẽ ban cho em phần thưởng bình thường, thông thường sẽ là 3 triệu tinh tệ. Bên cạnh đó chờ Cổng Linh Hồn này được cải tạo xong, biến thành địa điểm tu luyện, em sẽ có được điểm tích lũy sử dụng nhất định của nó. Mặc dù linh hạch cũng là một loại năng lượng, nhưng hấp thu năng lượng của nó khó khăn hơn hẳn hấp thu linh khí. Đối với em mà nói, thứ nhắc tới sau càng thích hợp hơn.”

Trên thực tế, ngoài những phần thưởng mà bọn họ nhận được từ triều đình, họ còn có điểm công tích quan, giúp thăng quan. Thế nên rất nhiều người trong quan phủ không từ thủ đoạn trưng dụng Cổng Linh Hồn, đưa tiền lấy chỗ tốt, lại chẳng báo cáo để người bình thường phân chia lợi ích. Thật ra chẳng khác mấy một số thế lực lớn độc ác.

Để cho bọn Phong Đình giương mắt xem A Điêu nắm toàn bộ Cổng Linh Hồn trong tay là chuyện không thể, triều đình sẽ không cho phép.

Trù tính trong đó làm Phong Đình không cách nào phủ nhận hoàn cảnh lớn chính là như vậy, nhất là chốn quan trường khi càng lên cao càng đáng sợ.

Cho nên anh ta nhìn ra A Điêu nhượng bộ như thế vì bỏ tài nguyên để “bảo vệ tính mạng”.

Thái độ chính trực của Phong Đình khiến A Điêu rất ngạc nhiên.

Mặc dù biết đạo đức của cái người tên Phong Đình này cao hơn người bình thường rất nhiều, nhưng A Điêu chưa bao giờ hoàn toàn tin tưởng người khác. Điểm này từ lần đầu tiên cô lấy được Đồ Cấm Kỵ mạng nhện mà giấu luôn lão đạo sĩ đã thấy được. Cho nên cho dù Phong Đình tỏ thái độ ngoài dự tính, cô vẫn buông tha.

“Phong đại ca, anh biết đấy, hộ khẩu của em ở tỉnh lỵ, không lâu sau phải tham gia thi tuyển sinh với đi học, không có thời gian ở Lăng Thành hấp thu linh khí từ Cổng Linh Hồn nhỏ này. Cho dù có điểm tích lũy này cũng vô dụng, còn không bằng đổi chỗ tốt, hơn nữa…”

Dừng lại, A Điêu cố ý bảo: “Vả lại em chỉ là một đứa con gái thứ của nhà họ Trần, có lẽ cái chết của em có giá trị lợi dụng. Nhưng nếu em còn sống và những lợi ích em nhận được bị người ta biết, thế thì… Thuộc về em chưa chắc là của em.”

Cô không hoàn toàn tín nhiệm Phong Đình ắt càng không tin tưởng Trần Nhiên.

Người trước là do lòng người dị biến, nhìn xem lợi ích có đủ thỏa mãn cho lòng dụ hoặc không; người sau là vì lòng người khó biến, lợi ích của một đứa con gái thứ sẽ không bao giờ cao hơn lợi ích của một gia tộc.

Giống như lỡ như cô chết rồi, Trần Nhiên biết cô là con gái thứ đã chết yểu của mình, hơn nữa biết nguyên nhân cô chết, chắc chắn ông ta làm bộ đau lòng lắm. Đoạn, ông ta dùng cái này làm lợi thế lấy sự kiểm soát bọn Phong Đình. Người này dẫu có được chỗ tốt nhưng có khác gì để nhược điểm rơi vào trong tay Trần Nhiên.

Gϊếŧ người và cướp của sẽ có nguy cơ.

Bản chất con người rất phức tạp, A Điêu hoàn toàn sử dụng dự tính xấu nhất để phỏng đoán.

Thế là ngay từ đầu cô đã báo ra thân phận. Tuy nhiên dù Phong Đình không xuống tay, chỉ riêng xử lý chuyện to lớn này cũng chưa chắc làm cô cầm được chỗ tốt. Ít nhất nếu triều đình thưởng cho — chắc chắn Trần Nhiên sẽ biết.

Nếu cô muốn được hưởng lợi, nó phải là của riêng mình và nhà họ Trần không biết.