Liên tiếp tiễn ba đợt người, còn cống hiến tất cả bánh bao, song cũng lấy được cái thông báo sai nha đã lập hồ sơ bằng chứng. Có thể dự đoán đồng bọn của những tên trộm trong thôn cũng bị mang đi thẩm vấn sớm thôi, ít nhất mấy ngày nay sẽ không tìm cô gây chuyện.
Mà lúc này trời muốn hửng sáng.
A Điêu với cái bụng đói kêu vang hưng phấn tột cùng. Sau khi xác định không có ai theo dõi gần đó và không có phi thuyền, cô chạy đến phòng sách để chọn một loạt các tài liệu về linh khí và đời đầu tiên, đoạn, trốn trong hầm dùng bảo quản rau dự trữ, đóng cửa lại, và sau đó lấy bồn cầu ra.
Bồn cầu vẫn là bồn cầu đó, nhưng nắp bồn cầu cho thấy một hàng giá trị.
Giá trị năng lực niệm: 125.
Ặc, nó đã được lấp đầy? Giống như có được năng lực niệm cũng không phải rất khó.
A Điêu ngồi xổm xuống, đưa tay vuốt v e bồn cầu, ngay lập tức nó đã bật lên gợi ý: Có chắc chắn khấu trừ 100 điểm năng lực niệm để kích hoạt sử dụng không?
Thế là chắc chắn rồi.
Sau khi xác định, 125 năng lực niệm biến thành 25. Tiếp đó bồn cầu phát ra một tiếng lạch cạch, nắp bồn cầu tự động mở ra.
Con mẹ nó có cảm giác nghi lễ dữ. Nhưng dẫu gì cũng là cái bồn cầu, A Điêu luôn luôn cảm thấy không dễ chịu cho lắm bèn đứng lên thay cho ngồi xổm.
Ừ, đứng thấy tốt hơn nhiều.
Quả nhiên cô vẫn là một người đầy tôn nghiêm đây này.
Sau khi nó mở hoàn toàn, đáy bồn cầu trắng như tuyết lọt vào mắt.
Không có nước và chẳng có cái gì khác, chỗ thoát nước to bằng cái tô. Không bao lâu, nó thổi ra một làn gió có một sợi màu vàng nhìn thấy bằng mắt thường được.
Đây có phải là linh khí không?
Trời đất ơi!
Làm sao mình hút nó được?
Đúng là thiếu kinh nghiệm dữ dội lại không có kiến thức, dù sao nào có ai bảo cô hay một ngày nào đó linh khí sẽ bay ra từ chỗ lỗ thoát bồn cầu.
Ngay trong một khoảng thời gian ngắn đó, A Điêu đã đổi tận mấy cái tư thế.
Đứng, cúi, nằm sấp, ngồi xổm... quỳ.
Đúng vậy, cuối cùng cô vẫn quỳ xuống, mở miệng có vẻ không đúng lắm, thế thì dùng mũi hít vào…
Có vẻ như nó vẫn không phù hợp.
.....
Linh khí có đấy, con người này cũng quỳ rồi, nhưng cô chẳng hấp thụ mà phải đơn thuần dựa vào hô hấp để hút những sợi linh khí đầu tiên vào.
Cô cảm thấy như một con mèo hít phải hương thơm của cỏ mèo*.
*Cỏ mèo: Chất Nepetalactone trong cỏ mèo khiến mèo bị thu hút và nghiện mùi của loại cỏ này và làm chúng có những hành động đặc biệt và siêu thú vị.
Ôi, cảm giác say mê này.
Cô tê liệt.
Trước khi liệt, cô lạch cạch đóng nắp bồn cầu lại vì bồn cầu nhắc nhở cô - tiêu thụ 10 điểm năng lực niệm mỗi một phút.
Má!
.....
Cẩu thả.
Tuổi còn trẻ thế mà.
Trước đây cô vẫn cảm thấy năng lực niệm dễ kéo, bây giờ xem ra cô đã ngây thơ. Theo 25 điểm năng lực niệm hiện tại của cô, cũng chỉ có thể hấp thu linh khí trong 150 giây.
Đủ để làm gì?
À, hít một hơi khiến cô tê liệt toàn thân trong 10 phút.
“Mặc dù chỉ có một chút thời gian nhưng linh khí có tác dụng rất lớn đối với cơ thể con người. Chủ yếu là mình chưa bao giờ tiếp xúc với linh khí, cảm thấy vết thương trên cơ thể không đau như vậy, cũng không có ngứa... Nếu hút nhiều, e là mình sẽ sớm khôi phục chấn thương rất nhanh chứ đừng nói chi đến việc thay đổi thể chất như trong sách.”
Linh năng là sử dụng một loại năng lượng và kỹ thuật, tuy nhiên tác dụng đơn giản và trực quan nhất của linh khí đối với sinh linh giai đoạn đầu là thay đổi thể chất.
“Nhưng chắc chắn vẫn có phương pháp tu luyện tốt nhất, có thể lợi dụng hiệu suất tối đa.”
“Phương pháp tu luyện chỉ là những tàn dư của 300 trăm năm trước, và các thế lực cùng với gia tộc có căn cơ, hoặc những trường đại học Học phủ đỉnh cấp kia mới có được. Chưa kể nội bộ triều đình nhất định sẽ có.”
Nhưng dạng dân chúng thấp cổ bé họng như cô lại chẳng đứng gần phạm vi đó.
Hầy... Bồn cầu Thực Thể Gieo Linh mà lại không dụng thoải mái cho được.
Chỉ đơn thuần hít vào thẳng là một sự lãng phí lớn, sẽ làm rơi mất hầu hết linh khí. Chưa kể linh khí tiết ra ngoài rất dễ dàng để lộ, dẫn đến tai họa gϊếŧ người.
A Điêu đau đầu, quyết định nhanh chóng thu bồn cầu vào trong cơ thể.
Những điều không thể hiểu được thì có thể lật sách.
Cô dành nhiều giờ để đọc lại những cuốn sách này, để rồi cuối cùng vào gần trưa… Cô phát hiện một đoạn được ghi lại bên trong tài liệu.
“Thì ra tu luyện thịnh hành ở đời đầu như vậy, có cả người ở nhà xây dựng mật thất cấm linh, cùng với sáng tạo ra một ít Đồ Cấm Kỵ chuyên môn để phong bế linh khí giúp đỡ việc tu luyện. Đại đa số gia tộc quan lại hoặc phú hộ đều có thủ đoạn là thế, nhưng với tình huống hiện tại của mình thì không hợp lắm. Trên này cũng nói còn có một phương pháp thích hợp cho người bình dân.”
A Điêu rất phấn khích khi đọc tới đoạn này, cô lật xem với nỗi tràn đầy chờ mong.
“Phương pháp hô hấp? Đúng là chơi người ta, chẳng phải cái này là mình dùng mũi miệng để hít thở à… Ủa, có vẻ hơi khác một chút.”
A Điêu tiếp tục nhìn xuống, thấy rằng có một hình vẽ hướng dẫn.
Chân trái của một người chống xuống đất, chân phải duỗi thẳng ra sau, tay phải rướn đưa về phía trước, lòng bàn tay ngửa lên, tay trái giơ lên thẳng đứng, sống cổ ngửa thẳng, miệng và mũi duy trì nhịp thở phù hợp với tần suất giải phóng linh khí.
Nhìn cũng không có gì, rất giống với tư thế tập thể dục của các cô gái trong thành phố, chẳng qua là đối diện với bồn cầu… không được thanh lịch cho lắm.
Nhưng suy nghĩ cẩn thận lại thì… hít thở vào cái bồn cầu thì dẫu có dùng tư thế gì cũng không thể nào nho nhã nổi.
Dù sao cũng không có ai nhìn thấy, A Điêu tự nhủ.
Thế là cô bật lại bồn cầu, thử xem có thể có thể tự do điều khiển chốt mở của nó hay không.
Nói cách khác, cô có thể thử chỉ phóng ra một sợi linh khí mỗi lần, sau khi hít thở và cảm thấy tiêu hóa nó rồi lại phóng ra sợi thứ hai. Dạng này có hiệu quả nhằm tiết kiệm thời gian cố định ở mỗi lần thả linh khí.
Mở, đóng, mở!
Vậy mà vẫn được? A Điêu vừa ngỡ ngàng vừa mừng, mơ hồ cảm thấy bồn cầu tuyệt đối không phải hàng bỏ đi. Dù trông lượng thả linh khí cũng không nhiều thật, trước mắt chẳng có thứ tham khảo, nhưng ít nhất thông qua chuyện dùng năng lực niệm cô sẽ cho nó duy trì việc thả ra liên tục. Cái này có thể so sánh với Cổng Linh Hồn rồi, hơn nữa trâu bò nhất chính là hiện tại cô còn tự do điều khiển công tắc của nó phối hợp với phương pháp hô hấp.
Thực Thể Gieo Linh ban sơ là dạng liên tục thả linh khí, theo đà thả xong linh khí là không còn nữa. Song nếu muốn điều khiển công tắc trong quá trình giải phóng, phải nắm vững phương pháp tu luyện linh năng mới được.
Điều này có nghĩa là không so sánh với đám con cưng của trời chiếm tài nguyên lớn, ít nhất đối với những người nắm giữ nguồn lực cơ bản, cô có lợi thế khi tự do kiểm soát để đạt được “tối đa hóa lợi ích”.
Thông suốt, đại khái cô đã nghĩ đến ngày tốt lành hết cơn khổ, đến ngày sung sướиɠ, dựa vào cơ hội này mà kiếm được rất nhiều tiền.
Trong lòng A Điêu vui vẻ, bắt đầu tu luyện phương pháp hô hấp đầu tiên.
Thở… hít… thở... hít…
Lỗ thoát nước của bồn cầu ở ngay trước mắt nhưng A Điêu nhanh chóng chẳng bận tâm đ ến nữa bởi cô đã thành công trong việc thôi miên bản thân cái này không phải là bồn cầu, mà là chậu châu báu.
Dù sao chính cô cũng tin.
Liên tục đóng mở công tắc vài chục lần, năng lực niệm tổn thất chỉ còn lại 15 điểm, tức là bồn cầu giải phóng linh khí trong một phút.
A Điêu thật sự không chịu nổi nữa, bịch một cái đã nằm sấp trên mặt đất hệt cá muối. Chẳng hiểu do đâu mà có cơn buồn ngủ ập tới, chờ đến khi cô tỉnh dậy đã là giấc trưa.
Cô ngủ 3 tiếng?
Bụng A Điêu đói tới nỗi kêu vang. Thu bồn cầu lại rồi, A Điêu quay lại vào nhà để nấu mì thịt băm rau tuyết*. Lúc nấu tô mì, cô thấy cái muỗng có vẻ nhẹ hơn đôi chút.
*Rau tuyết là tên gọi của món cải xanh được bảo quản bằng muối.
Hả? Linh khí đúng là không tầm thường, ngay cả vết thương trên người cũng chẳng còn đau như đã từng, nhất là nơi trán chảy máu.
A Điêu chạy đến trước gương nhìn xem, cô thấy vết sẹo nhạt đi rất nhiều, liếc mắt một cái là nhận biết được ngay. Bỗng lúc này bồn cầu nhắc nhở.
Từ Tưởng Quảng +3 +3 +3...
Từ Tưởng Xuân +2 +2 +2...
Hai người liên tục truyền cho cô một đợt năng lực niệm.
A Điêu ngạc nhiên: Cha con Tưởng Xuân? Ủa, đó là hảo cảm hay là ác cảm?
Nếu là cái phía trước, như thế đã xác định được giẻ lau chân là một Thực Thể Gieo Linh; nếu là cái sau, thế có nghĩa là…
Lúc này, đúng thật cha con họ Tưởng trong khuôn viên nhiều dãy nhà họ Tưởng ở huyện có tâm tình dao động rất lớn. Bởi lẽ trải qua giám định, miếng giẻ lau chân trước mắt không chỉ là một miếng giẻ thông thường.
Nhưng nó không phải là Thực Thể Gieo Linh.
“Vật Dẫn Giả Linh? Đây là thứ gì, anh nói rõ một chút coi!” Tưởng Xuân cho rằng mình nghe nhầm rồi.
Kỹ thuật viên phụ trách giám định thấy giọng điệu của hắn không tốt thì im lặng, song Tưởng Quảng lại tức giận mà rằng: “Chính là Thực Thể Gieo Linh vô dụng, trống không!”
“Nhưng kiểm tra thì nó lại hiện ra đèn xanh, như thế là ẩn chứa linh khí mà hả?” Tưởng Xuân không cam lòng tột cùng.
Kỹ thuật viên cười khổ: “Cậu Tưởng, cậu không biết rồi, cái đồ linh khí này xảo trá lắm. Nhưng có đôi khi chính tụi nó cũng ngu ngơ, có mấy linh khí muốn tìm Vật Dẫn tốt để bám vào dung hợp thế mà lại tìm chả đúng, kết quả tìm trúng đồ bỏ. Cái gọi là Thực Thể Gieo Linh được ra đời khi một lượng lớn linh khí tồn tại tập trung cùng lựa chọn một Vật Dẫn rồi sinh ra biến dị. Nếu có chút ít, hàm lượng linh khí không đủ, đấy chính là Vật Dẫn Phế Linh trong truyền thuyết. Nó không có công dụng của Thực Thể Gieo Linh, nhưng sau này cao thủ có thể dùng nó để tinh luyện ra linh khí.”
Cái gì gọi là không tìm đúng, tìm thấy đồ bỏ?
Luôn luôn cảm thấy kỹ thuật viên này đang ám chỉ chính mình trong đó.
Mặt Tưởng Xuân nặng nề: “Chắt lọc như thế nào?”
Kỹ thuật viên ngập ngừng lặp lại một từ khóa nào đó: “Cao thủ.”
Tưởng Xuân: “...”
Nếu nhà họ Tưởng bọn họ có cao thủ, còn cần hao tâm công sức như vậy?
Tưởng Xuân muốn nổi đóa lại bị ánh mắt của cha ruột kìm lại, hắn đành đè nén mà không phát tác.
Tưởng Quảng quay đầu hỏi kỹ thuật viên: “Thực Thể Gieo Linh bỏ đi mà vẫn làm cho Đinh-89432 cảm ứng được rồi nhắc nhở?”
“Nói thế nào nhỉ, nói chung dưới tình huống bình thường thì sẽ không. Nhưng tha lỗi cho tôi nói thẳng, bộ máy Đinh-89432 này đã cũ lỹ lắm rồi, tương đương với biến chất, và độ nhạy cảm của nó không được tốt cho lắm.”
Huống chi vốn là ra-đa cấp thấp nhất.
Cha con nhà họ Tưởng nghe hiểu rồi thì hiển nhiên tâm tính Tưởng Quảng tốt hơn rất nhiều so với Tưởng Xuân không cam lòng. Ông ta hỏi Tưởng Xuân: “Con xác định trên người con bé đó không có Thực Thể Gieo Linh gì cả?”
“Thật sự không có, trên người con nhóc đó không có đồ gì hết ngoài quần áo. Con cũng kiểm tra bản thân nó và Đinh-89432 không phản ứng. Ngược lại miếng vải chùi… Cái Thực Thể Gieo Linh đồ bỏ này lại có phản ứng.”
Tưởng Quảng đa mưu túc trí, sau khi có điều suy nghĩ, ông ta tham khảo ý kiến kỹ thuật viên với một loại khả năng: “Cô gái trẻ đó có thể thu Thực Thể Gieo Linh vào trong cơ thể hay không?”
Kỹ thuật viên kinh ngạc, thầm nghĩ suy nghĩ của đám người giàu có này đúng là hão huyền, vì Thực Thể Gieo Linh mà không tiếc đưa ra đủ loại giả định đầy hư vô và ác độc.
Nhưng người tên Tưởng Quảng này xưa nay ra tay hào phóng, cầm tiền rồi làm kỹ thuật viên cũng không muốn chọc giận hai cha con. Anh ta thật sự vắt hết óc suy nghĩ một chút: “Bình thường thì không thể nào, nhưng nếu nói thật thì cũng có xác suất, chẳng qua phải thỏa mãn ba điều kiện. Thứ nhất phải dẫn Thực Thể Gieo Linh này thành Thực Thể Gieo Linh bản mệnh; thứ hai, Thực Thể Gieo Linh phải có cấp rất thấp; thứ ba, nếu theo khoảng thời gian cậu Tưởng nói, cô ấy có thể dung nhập Thực Thể Gieo Linh vào trong cơ thể. Cho dù đã thỏa mãn hai điều kiện đầu tiên, bản thân cô ấy chắc chắn đặc biệt.”
Kỹ thuật viên lộ ra vẻ thận trọng: “Rất có thể tổ tiên của cô ấy có người là Thầy Cấm kỵ, hơn nữa Thầy Cấm kỵ này còn từng tế luyện rất nhiều Thực Thể Gieo Linh. Cô ấy cũng kế thừa được hơi thở huyết thống nhất định để Thực Thể Gieo Linh tự nhiên thân cận, tiện cho cô ấy dung hợp. Nếu không dùng phương pháp tế luyện bản mạng đặc thù, cô ấy không có khả năng dung hợp nó vào trong cơ thể nhanh như vậy.”
Cái gọi là Thầy Cấm kỵ chính là loại người nắm giữ linh năng.
Kiểu nói như vậy làm Tưởng Xuân không cho là đúng.
Thầy Cấm kỵ toàn là nhân vật hô mưa gọi gió, ngay cả trong thời kỳ linh khí phổ biến đầu tiên, Thầy Cấm kỵ nào có nhiều nhặn gì. Huống chi thầy tế luyện đáng gờm là thế còn phải kế thừa một trình độ huyết thống nhất định sau 300 năm kế thừa.
Dựa vào nữ đạo sĩ nhỏ kia?
Dường như Tưởng Quảng cũng nghĩ như vậy, cho nên phất tay để kỹ thuật viên đi xuống. Chờ người này vừa đi, ông ta hỏi Tưởng Xuân ngay: “Trước kia con nói toàn thân nó bị thương?”
Tưởng Xuân sửng sốt một chút, tựa hồ hồi tưởng lại: “Ý của cha là...”
Tưởng Quảng không nói lời nào, cứ vuốt chuỗi hạt Phật, ánh mắt lướt qua nhà lầu san sát ở cái huyện này ngoài cửa sổ, thần sắc mờ ám.
Ba giờ sau, nhà họ Tưởng sai người lén chui vào trong Kỳ Sơn, đến gần đạo quán nát ấy và thấy A Điêu tranh chấp với một đám người ở trong sân.
Mượn nhờ tai nghe thu âm lắng nghe cẩn thận, người này ngay lập tức nhấc điện thoại lên và báo cáo với Tưởng Xuân.
Tưởng Xuân: “Ý anh là lão đạo sĩ kia đã bỏ chạy?”
Tay sai: “Đúng vậy, người tới là sòng bạc đen trong huyện, khó trách lão đạo sĩ kia hét giá trên trời để lấy tiền, thì ra là thích đánh bạc, nợ một khoản lớn. Vừa rồi người của sòng bạc kia bảo nợ bọn họ 50,000 tinh tệ, muốn tìm lão đạo sĩ trả lại nhưng lão đạo sĩ không có ở đây.”
Tưởng Xuân chỉ ngạc nhiên đôi chút với việc này, hắn để ý đến những chuyện khác hơn. Thế là hắn cắt ngang báo cáo của tay sai và hỏi: “Vậy vết thương trên người con nhỏ đó như thế nào, có khôi phục được rất nhiều không?”
Nếu phục hồi rất nhiều ắt hấp thụ linh khí 100%, gián tiếp chứng minh rằng nó có Thực Thể Gieo Linh trong tay, tất cả mọi chuyện hôm qua chỉ là diễn trò.
Tay sai quan sát cẩn thận một lần nữa, đoạn, lấy ra một con ong nhỏ kim loại ra khỏi túi và nhấn nút trên mông của nó. Ong nhỏ bay lên, đôi mắt nho nhỏ mang theo chức năng quay phim riêng. Gã điều khiển nó bằng điện thoại di động, để cho nó bay gần hơn.
Nó trực tiếp cảnh quay được cho Tưởng Xuân, Tưởng Xuân liếc mắt một cái là thấy ngay bộ dáng thảm hại của A Điêu khi bị một đám người sòng bạc bức ép.
Thảm hại là tình hình, cũng vẻ ngoài của cô.
Này! Mặt còn sưng hơn ngày hôm qua, vết bầm tím xanh đỏ càng đáng sợ hơn dưới màu nâu của nước thuốc.
Hiển nhiên nó không hồi phục.
Chẳng lẽ nó thật sự không có Thực Thể Gieo Linh?