Sau Khi Linh Khí Trở Lại

Chương 2

Đột nhiên có người kéo gã xuống, xác định rằng người bên trong đã ngủ như chết, hai người này mới hạ giọng thật thấp mà nói chuyện.

“Nhìn cái gì đấy, tìm đi chứ!”

“Tao thấy cái này vừa là cái đạo quán hỏng hóc vừa đầy người giấy hù chết người ta. Mẹ nó, còn có quan tài nữa, thật sự sẽ có Thực Thể Gieo Linh sao?”

“Bên ngoài toàn tìm đến điên rồi, những người giàu có và trong nhà quan chức khắp nơi mua đồ cổ. Càng nát, càng lâu năm, thì chúng càng có khả năng là vật dẫn được linh khí ưu ái.”

A Điêu nghe ra giọng nói thuộc về hai tên đầu trộm đuôi cướp trong cửa tiệm bên kia. Cô vốn tưởng rằng bọn họ dựa vào thảo dược để hun kiến đỏ mà tới, ai ngờ được mục đích thật sự là cái này.

Cái quái gì vậy? Cho dù cách nói ấy đáng tin cậy nhưng cái đạo quán này của bọn cô thật sự không có vật cũ gì đâu.

Giẻ lau chân của lão đạo sĩ có được tính không?

Hai người này lại sục sạo một hồi, bọn họ là thanh niên trẻ trung cường tráng, nào có phải là dạng người yếu như gà là cô chống đối nổi. A Điêu hy vọng bọn chúng vơ vét rồi đi ngay, ban đầu cũng chẳng có thứ gì đáng giá. Nào ngờ sau khi hai người thất vọng và tức hổn hển, một tên trong đó dấy lên ý đồ xấu.

“Anh, căn phòng đó...”

“Mẹ nó, tao thấy mày thèm gái tới mức điên rồi. Tao muốn phát tài chứ không muốn vào chỗ quan đâu!”

“Này, không phải, em không có hứng thú gì với cái người dị hợm đó. Thế này, em vừa nhờ ánh trăng mà thấy được dường như bức tượng Phật đó cũng lâu đời rồi đấy.”

“Thật?”

A Điêu muốn đứng lên và nói cho bọn chúng: Thật cứt ấy, năm ngoái đi chợ cô dùng 1.3 tinh tệ để mua vì người ta muốn dọn kho nên bán phá giá. Nếu như nó là Thực Thể Gieo Linh, tôi ăn ngay cái bồn cầu kia! Còn nữa, bảo ai là người dị hợm?

Nhưng kẽo kẹt một chút, hai người thực sự bắt đầu cạy khóa cửa.

A Điêu bị hù sợ muốn chết, thế là trốn trong chăn…

Lạch cạch, khóa cửa rơi xuống, cửa phòng chậm rãi mở ra, hai bóng đen lẻn vào. Một tên quan sát A Điêu đang “ngủ say”, ngừa chuyện cô đột nhiên tỉnh dậy; một tên khác lại đi đánh giá tượng Phật.

Ngón tay vuốt v e hệt như sờ vào bài mạt chược, đầu ngón tay cọ xát.

“Má, tróc sơn rồi!”

“!”

A Điêu cũng giật mình: Đệt! Tên gian thương kia còn nói giá rẻ vật đẹp, bảo đảm chất lượng, dám lừa mình! 1. 3 tinh tệ cần mình đâm tới tận 10 con người giấy đấy, tên gian thương chó chết!

Song, lần này hai tên trộm ấy cần đi đi.

A Điêu vừa nhìn thấy con dao găm trên thắt lưng của chúng nên chẳng dám xung đột trực tiếp.

Hai tên này hoàn toàn thất vọng khôn cùng, thở phì phò. Bỗng, một tên nhìn lăm lăm vào bóng hình dùng mền che kín trên giường.

“Anh...”

Tên phía sau chú ý tới ánh mắt của gã, ánh mắt hắn hơi đổi: “Đã nói không muốn... chỉ là một con nhóc mà thôi.”

“Hôm nay em nhìn thì cái mặt sưng lên như đầu heo thiệt nhưng làn da vẫn ổn, cộng với tuổi còn nhỏ, có lẽ vẫn còn là một đứa con nít. Nhưng so với đám phụ nữ lớn tuổi trong gánh hát thì tốt hơn dữ lắm. Chưa kể nó còn nhát gan, đằng sau cũng chả có ai, không dám lên tiếng đâu.”

Nghe nói là thế, tên phía sau lộ vẻ do dự.

Nếu đã có lòng xấu đi trộm cắp, âu chúng cũng dễ dâng lên ác ý muốn gϊếŧ người, huống chi bọn chúng không có gϊếŧ người mà chỉ…

Sau khi hai người trao đổi ánh mắt, chúng toan đến gần giường để tiếp cận A Điêu.

Đột nhiên!

Người đang ngủ chợt vén mền lên, tay cầm một thứ như súng nước và bóp cò về phía hai bọn chúng, hai tiếng bằng bằng liên tiếp.

Đồ Cấm Kỵ, đại diện cho thiết bị công nghệ khoa học siêu hiện đại, đó là lý do tại sao cô bị tụi khỉ đánh đập mà vẫn không chạy đi. Chính vì cô cướp được cái thứ này trong cảnh hỗn chiến.

Nhưng cô nào có nói với ai, ngay cả Trương Tam và lão đạo sĩ cũng không.

Hai quả bóng dính ngay lập tức nện vào hai chân của chúng, bung thẳng ra lưới dính để bọc hai chân.

“Không ổn!”

Sắc mặt hai người thay đổi, đoạn, rút dao găm trên thắt lưng lảo đảo nhào về phía giường. Ấy thế mà A Điêu đã nhấc chăn mền trên giường lên thật bất ngờ, quăng ngược lại phủ lấy hai tên này. Đoạn, cô nghiêng người lăn một cái, khi từ trên giường lăn xuống sàn nhà, cô thuận thế lấy ra một cây gậy gỗ tròn trịa thô to ở dưới gầm giường.

Nhảy lên đập vào đầu hai tên bằng hai lần nện thật chính xác.

Bốp bốp!

Trong phòng truyền ra đôi tiếng r3n rỉ.

Hai người bị đập ngất xỉu thẳng cẳng.

“Người dị hợm à? Kêu ai là người dị hợm đó?”

“Còn dám cướp bồn cầu của tao!”

Ban đầu chỉ cần đánh ngất xỉu là được, nhưng A Điêu sợ bọn chúng sẽ tỉnh lại bèn chào thêm vài cái nữa lên đùi bọn chúng cho tới khi nghe thấy tiếng gãy xương mới dừng tay.

Lỡ mà thời gian Đồ Cấm Kỵ có tác dụng nhất định trôi qua, hai người này sẽ tỉnh lại và chẳng còn gây hại cho cô nữa.

A Điêu lấy đi con dao găm trên người hai tên nhưng lại không tháo xuống cái bao dao găm trên người chúng. Đó là vì cô muốn để lại bằng chứng cho sai nha sau này, chứng minh dao găm do bọn chúng mang đến.

“Nặng quá! Mệt chết!”

Kéo hai người ra phòng khách, cô dùng dây thừng trói chúng lại thành bánh chưng. Thế mà mới làm giữa chừng, A Điêu ngửi thấy mùi hôi thối từ chúng làm cô còn tưởng hai người bọn họ sợ tới mức tè ra quần.

A Điêu thấy cái này gớm quá nên nào có xem xét kỹ lưỡng, cuối cùng cô mới khật khừ ngồi thụp xuống đất.

Bóng đêm bên ngoài rất nặng nề, đạo quán không lớn không nhỏ chỉ có mỗi mình cô, trên xà và tường treo thì lại có thật nhiều “người” mà lại là dạng không nhúc nhích dẫu cho cô có đâm. Giờ phút này thoạt trông chúng hết sức đáng sợ.

Có vẻ như cả thế giới là một hộp rỗng màu đen.

Nhốt cô bên trong.

Hiện tại cô nên làm gì? Gọi điện thoại báo cảnh sát? Hai người này có một đám anh em thân thiết trong thôn, về sau sẽ trả thù cô.

Lão đạo sĩ lại không có ở đây, nhưng có thầy ấy thì cũng vô dụng.

Thao tác dũng mãnh như hổ trước đây dừng lại, một khi xong việc, tâm tính của thiếu niên lại thay thế. Nhưng rất nhanh, cô đã động viên bản thân.

Kẻ xấu đến, tốt xấu gì đã bị cô kiềm chế, sau đó cô sẽ báo cảnh sát, mọi thứ sẽ ổn thôi.

Cô vỗ vỗ mặt để làm cho mình tỉnh táo đôi chút, đứng lên chuẩn bị vào bếp lấy một cái bánh bao ăn. Thế mà chân cô lại giẫm lên một chỗ trơn nhẵn làm cả người ngã sấp. Trong nháy mắt ấy, trong đầu cô hiện lên một ý nghĩ: Toang, là chất lỏng sền sệt sau khi mạng nhện của đồ cấm kị tan ra.

Rầm!

Khi đầu A Điêu đập vào nắp bồn cầu, cô chẳng kịp kêu lên một tiếng là cả người mềm nhũn, đổ xuống bên cạnh bồn cầu.

Máu bên thái dương chảy ra, cô mở to mắt, cả người không thể nhúc nhích nhưng tinh thần vẫn còn hơi tỉnh táo, tỉnh táo đến nỗi cô nhìn thấy đồng hồ treo trên tường vừa chỉ đúng 12 giờ đêm; cũng thấy ánh trăng trong phòng khách còn vương lại một chút đã bị chôn vùi trong nháy mắt.

Nơi bóng tối, máu trên trán cô liên kết với máu dính trên nắp bồn cầu.

Trong hơi thở suy yếu tới mức con mắt muốn nhắm lại, cô dường như thấy bồn cầu phát sáng.

Nhưng ánh sáng nhanh chóng bị nhấn chìm bởi những thứ ánh sáng khác.

Trong đời đầu tiên, một vĩ nhân vô song đã từng nói một điều vô nghĩa - trên thế giới này, chỉ có ánh sáng mới đánh bại bóng tối, và có thể đánh bại ánh sáng vẫn là ánh sáng.

Mà tại 1000 năm trước đây có một bài đồng dao về nguồn gốc của linh khí đời đầu tiên, nó được hát như thế này:

“Trăng triu trĩu, sao sang sáng, hộp tối phủ lên tôi.

Trời tôi tối, trăng lờ nhờ, sao mù mờ, cây con phát sáng, đất nước rõ rành, khắp nơi toàn mảng trăng trắng, người xấu nào có cách thụt thò.

Nó đi, nó tới, mở cửa nho nhỏ, sao trời loanh quanh ngày đêm, đất trời thấy Linh Vương.

Linh Vương đến, Cổng Trời mở, mở mở mở!

Mở!

Mở!

Mở!”

Trời đất gầm rú, hắc ám sà xuống, Cổng Trời sơ khai nứt toác một vết nứt phía trên cả vùng đất, hệt như con ngươi của trăm ngàn Thần ma ẩn núp và ngủ say qua hàng chục triệu năm mở ra.

Nó thấy được thượng cổ, thấy được thời gian, thấy được tinh hà lấp lánh.

Linh khí phục hồi, nguồn gốc của mọi vật.

Cổng Linh Hồn, Vật Dẫn, đều quay lại thế gian trong phút chốc.

.....

Trời tối, thế giới tối sầm rồi tù mù hẳn; trời sáng, thế giới theo đó sáng bừng một màu trắng xóa.

Tới nỗi tất cả mọi người sắp mù hết cả.

Chờ khoảng thời gian thức tỉnh mà cả cõi trắng xóa ấy trôi qua, Kỳ Sơn đã trở lại bình thường. Nhưng trên một chiếc phi thuyền gần ngoài núi, người nhà họ Tưởng giàu nhất Kỳ Sơn khôi phục được thị giác lại vô cùng sung sướиɠ trong cơn chấn động.

Linh khí, linh khí thật sự sống lại!

Trời ạ, hóa ra tin tức lần này chính xác thật rồi.

“Thế nào, mấy người có thấy lỗ hổng khi linh khí khôi phục không, đó chính là Cổng Linh Hồn! Còn có Thực Thể Gieo Linh!” Thanh niên cao lớn vô cùng háo hức, ép hỏi người bên cạnh xem có nhìn thấy hay chăng. Thế nhưng mọi người lộ vẻ mặt khó xử, toàn nói không thấy.

Ánh sáng trắng đó dày đặc, hầu như cả thế giới chìm trong sáng sáng chói lòa, cơ thể người phàm như bọn họ sao mà nhìn thấy được.

Mà phi thuyền nhà họ Tưởng chỉ là dạng cơ sở, không có chức năng bắt linh khí.

Lúc người này đang chìm trong nỗi buồn bực, một nhân viên đấu tranh nội tâm một hồi lâu mới chọn báo cáo: “Cậu chủ, hình như tôi vừa thấy máy dò cũ mà ông cụ mua nhấp nháy.”

Cái gì!

Ánh mắt Tưởng Xuân sắc bén, nhìn về phía một thiết bị nặng nề cổ xưa bên cạnh cái phi thuyền, trên đó còn có dấu hiệu thông số kỹ thuật – Đinh-89432.

Con số là số sản xuất, Đinh là cấp độ của nó.

Thế giới linh khí 300 năm trước, Đồ Cấm Kỵ được chia thành 4 cấp độ - Giáp, Ất, Bính và Đinh.

Giáp mạnh nhất, Đinh yếu nhất, nhưng cũng toàn là vật hiếm hoi. Nếu không phải do linh khí biến mất, mấy món Đồ Cấm Kỵ cổ xưa chẳng mất đi hiệu quả vì chúng cần linh khí mới dùng được, và cũng không cần tới linh khí kiểu mới thịnh hành nhất thời để dùng Đồ Cấm Kỵ này nay.

Nhưng nếu không phải như thế, cha hắn sao mua nổi nó.

Nửa tháng trước, sau khi cha Tưởng nghe được tin linh khí sống lại, lòng sinh ngóng trông, chú tâm bỏ tận 200,000 tinh tệ để tìm mua.

Lúc đó Tưởng Xuân không để trong lòng, chả màng tới…

“Thật sao?”

“Tôi cảm thấy có đấy, nó lóe lên trước khi có sự xuất hiện của đám ánh sáng trắng. Có thể lúc đó linh khí phục hồi, nó hấp thụ được một cọng linh khí nên có hiệu quả.”

Đây là cơ hội tót vời mà trời ban cho, ai mà không khao khát sự thịnh vượng của linh khí đời đầu, tuyệt thế cường giả bay trên trời, chui xuống đất, kia chứ.

Nhân viên kỹ thuật muốn che giấu, sau đó tự mình lén chạy đến tìm kiếm. Song, gã là một người bình thường chẳng có năng lực tìm kiếm cao như vậy. Chưa kể có là Cổng Linh Hồn hay Thực Thể Gieo Linh cũng khó mà che giấu được quá lâu, lỡ như trước khi gã tìm thấy lại bị những người khác mang đi, thế đúng là gà bay trứng vỡ.

Huống chi nếu ngày sau lộ ra, tất nhiên gã sẽ bị nhà họ Tưởng trả thù, còn không bằng báo cáo.

Nếu có phát hiện, gã nhận được phần thưởng 100,000 tinh tệ, cái này đã được nhà họ Tưởng đã nói xong xuôi trước khi khởi hành.

Tưởng Xuân còn nhỏ tuổi nhưng đầy tham vọng, lập tức ra lệnh: “Đi tới Kỳ Sơn, nó nhất định ở Kỳ Sơn!”

Sự hàng lâm của linh khí đời thứ nhất gọi mời cho các thế hệ sau. Rừng già núi sâu, đồ cổ, thậm chí là bảo vật quý giá hay các tác phẩm đỉnh cao của nền văn minh, hoàn toàn là những nơi bên trong có Cổng Linh Hồn và mấy thứ Vật Dẫn, được linh khí vô cùng yêu thích.

Hắn phải nắm giữ nó!

Dừng lại, hắn nói nhỏ: “Tôi nhớ có mấy hộ gia đình trong núi?”

Mấy người trao đổi ánh mắt.

“Có, tổng cộng có bảy tám hộ gia đình, ngày hôm trước ông chủ đã sai người lục soát một lần, cũng mua một ít đồ cũ.”

“Nhưng mà trong núi này có một đạo quán lâu năm, lão đạo sĩ bên trong có vẻ đặc biệt.”

“Ồ? Nói rõ ràng xem.” Đạo quán + lão đạo sĩ, Tưởng Xuân cảm thấy cái này rất phù hợp với bối cảnh linh khí sống lại.

Cấp dưới có vẻ khó nói: “So với nhà người khác khi ấp úng không chịu nhượng lại đồ cũ, đạo sĩ kia vẫn luôn bán đồ trong đạo quán của mình, ngay cả củ khoai lang nát chất đống phía sau nhà mà cũng phải nói là có rễ trăm năm, ăn vào kéo dài tuổi thọ… Còn nữa, ông ta nổ bài vị thờ tổ sư Tam Thanh thành gỗ lim vàng 500 năm tuổi. Chúng ta đã kiểm tra đồ vật trong đạo quán của ông ta, toàn là ít người giấy đưa tang, còn có quan tài nữa, cái này thì sao chúng ta mua được. Lúc muốn đi, ông ta không chịu, cứ thế ôm bài vị đi theo một mạch, phiền chết được.”

Tưởng Xuân: “...”

“Nhưng trong thời gian đó, người của chúng ta đã bị một con khỉ xảo quyệt trộm mất một cây súng mạng nhện.”

Trong Kỳ Sơn có rất nhiều dã thú nguy hiểm, bọn họ mang theo một ít Đồ Cấm Kỵ cấp thấp phòng thân là chuyện bình thường. Súng mạng nhện kia chẳng đắt, chỉ có hai ba trăm tinh tệ mà thôi, Tưởng Xuân không thèm để ý, “Mang theo đồ đi.”

Ánh mắt mọi người dừng lại trên giá vũ khí.

Quan phủ kiểm soát súng ống và đạn dược, mấy loại Đồ Cấm Kỵ cần dùng cũng phải được đăng ký. Song, có mấy vũ khí khác một chút thì không được kiểm soát chặt chẽ, các nhà có nuôi đám tay chân đều có nhiều sự chuẩn bị.

.....

Bây giờ A Điêu đã tỉnh dậy, nhìn bồn cầu trước mắt như có điều suy nghĩ.

Cô đã có một sự hiểu biết khá rõ về chuyện linh khí khôi phục, suy cho cùng cầu Phật cũng không vô ích.

Trước khi ánh sáng trắng hiện ra, những gì cô nhìn thấy không phải là quáng mắt. Một loạt mấy cuốn sách nát cũ của lão đạo sĩ có lô lốc ghi chép liên quan đến sự xuất hiện của linh khí đời đầu tiên, trong đó cũng ghi lại một số tình huống về Thực Thể Gieo Linh.

Có thể Kỳ Sơn không có Cổng Linh Hồn, nhưng rất có thể sẽ có Thực Thể Gieo Linh - đó là bồn cầu này.

Nếu thế, nó mang ý nghĩa cơ duyên và phú quý đầy trời.

Ui chao, trước đây nó là cái bồn cầu thế mà giờ nó đã khác - rất có thể nó đã thành tinh!

Trong lòng A Điêu nóng như có lửa, cô dợm mở nắp bồn cầu. Tuy nhiên cô chợt nghĩ đến lỡ như mở ra rồi sẽ giải phóng linh khí, mà linh khí này lại khiến người ta tới thăm dò thì sao?

Không nói đến những nơi khác, ngay cả những người giàu có trong huyện không biết xấu hổ đi thờ rùa lập bia vì linh khí sống lại, sai bảo đám lâu la vô số kể ở khắp mọi nơi.

Không thể mở trong phòng khách, linh khí sẽ bị rò rỉ ra ngoài.

Nhưng cô có thể dựa theo các phương pháp được ghi lại trong tài liệu để xác minh nhanh chóng và đơn giản xem nó có phải là Thực Thể Gieo Linh hay chăng.

“Tài liệu bảo Thực Thể Gieo Linh là vật chứa linh khí phục hồi, mặc dù nó nhỏ, không ổn định và mạnh hơn linh khí do Cổng Linh Hồn phóng ra, nhưng nó được cái hơn khi mang theo bên người được. Hơn nữa nó cũng có hồn, có thể đưa vào trong cơ thể, được cường giả thích hơn Cổng Linh Hồn do cố định không thể di chuyển. Đối với cái này, họ sẽ dùng tới linh năng theo ý thích và về sau trong lúc tu luyện, họ thu Thực Thể Gieo Linh vào trong người. Hầu hết cường giả thời kỳ đầu tiên sẽ có rất nhiều Thực Thể Gieo Linh, chọn một cái mạnh nhất và tốt nhất trong đó để làm Thực Thể Gieo Linh bản mệnh*. Mấy thứ còn lại chỉ là dạng lệ thuộc, tổng hợp để dùng thì sánh bằng với Cổng Linh Hồn vì tung ra được nhiều linh khí hơn, thậm chí làm trang bị để tấn công cũng được.”

*Bản mệnh hoặc có thể gọi mệnh sinh/ mệnh cung sinh: là mệnh mà chúng ta xác định được dựa vào năm sinh theo âm lịch.

“Có nhiều cách để kiểm tra cụ thể, nhưng cách dễ nhất là dùng chất có chứa một lượng nhỏ linh tính tương đương để thử, chẳng hạn như...”

Như máu.

Con người cũng là những sinh vật có linh hồn.

“Nếu bản thân có duyên với Thực Thể Gieo Linh, máu bám vào nó sẽ được nó hấp thu; nếu không có duyên đoan chắc nó sẽ bài xích.”

Ừm, cái này có vẻ giống như nhỏ máu xét nghiệm huyết thống?

Luôn cảm thấy là lạ…

A Điêu lập tức lau vết máu trên trán, ngón tay chạm vào nắp bồn cầu trắng như tuyết. Bằng mắt thường có thể nhìn thấy được vết máu trên nắp bồn cầu nhanh chóng biến mất.

Đúng chóc!

Thực Thể Gieo Linh là ruột rà với cô, à không, có duyên.

Dẫu gì A Điêu vẫn có tâm tính của thiếu niên, nhất thời mừng như điên. Cô đang định kéo bồn cầu vào phòng đóng cửa sổ, thả ra linh khí nhìn một chút, bỗng nhiên cô cảm giác được hướng gió thay đổi. Cô giật mình khi thấy bóng đen nơi phương xa đang tới gần.

Đó là phi thuyền ở chỗ rất cao. Nhưng dù gì cũng là phi thuyền với phiên bản thấp, cho nên không thể che đậy được hoàn toàn tiếng động.

Nó ở trên không, rõ ràng đã sẵn sàng để hạ cánh xuống Kỳ Sơn, nó đang tìm chỗ hạ cánh.

Lộ rồi!

Chắc chắn có thiết bị cảm ứng nào đó trên phi thuyền tìm ra chốn đây có cơ may đạt được Thực Thể Gieo Linh.

Khẳng định cô không giữ nổi cái bồn cầu này!

Nếu ráng giữ lại, có thể cô sẽ bị gϊếŧ.

Con vịt vào miệng lại sắp bay?

Làm sao bây giờ?