Hoàng Tử Mỗi Ngày Hăm Hở Tiến Liên

Chương 57-58

Chương 57:

Edit: Trúc Uyển nghi

Beta: Thảo Hoàng Quý phi

*cảm ngộ: trong lòng có xúc động mà tỉnh ngộ.

Mặc dù bọn Phúc Quý và Tiểu Đức Tử không biết có chuyện gì đã xảy ra với Tứ Hoàng tử, nhưng hôm nay thấy dáng vẻ Bùi Thanh Thù sốt ruột tìm Tứ Hoàng tử thì mơ hồ đoán được chuyện sáng nay tuyệt đối không chỉ là Vinh Quý phi và Tứ Hoàng tử nói mấy câu đơn giản.

Nhưng hai người họ thân là nô tài thì phải dựa theo tâm ý của chủ tử mà làm việc. Nói cách khác Bùi Thanh Thù muốn bọn họ nghĩ thế nào, thì bọn họ phải nghĩ như vậy, nhất định không được trực tiếp vạch mặt chủ tử nói dối làm cho chủ tử khó xử.

Vì thế nên sau khi Phúc Quý thăm dò được tin tức của Tứ Hoàng tử, hắn ta chỉ báo lại hành tung của Tứ Hoàng tử cho Bùi Thanh Thù, sau đó cũng không nhiều lời nói gì nữa.

Sau khi nghe xong, Bùi Thanh Thù lập tức tán thưởng nhìn Phúc Quý, rồi lại bắt đầu trầm tư.

Sau khi yến hội kết thúc, Tứ Hoàng tử đi Bảo Từ cung trước, ngay sau đó lại đến Càn Nguyên điện. Nhưng Hoàng đế lại đang nghỉ ngơi nên Tứ Hoàng tử bị ăn canh bế môn, đành phải quay về trong Khánh Ninh cung.

Bùi Thanh Thù lập tức mẫn cảm nghĩ, Vinh Quý phi nóng lòng gọi Tứ Hoàng tử đến như vậy, khẳng định tám phần là do chuyện của huynh ấy cùng Tả Đại cô nương đã bị Vinh Quý phi phát hiện.

Với tình tình của Vinh Quý phi, chắc chắn sẽ không đồng ý cho nhi tử của mình và cô nương Tả gia ở bên nhau. Tứ Hoàng tử không còn cách nào khác mới nghĩ đến việc cầu xin Hoàng đế giúp đỡ.

Bùi Thanh Thù cảm thấy với tính tình của Tứ Hoàng tử, bây giờ chắc chắn huynh ấy không có tâm tư nghỉ ngơi. Hắn lập tức mặc quần áo, đi Tu Trúc quán.

Thật ra hắn cũng không biết phải nói chuyện gì với Tứ Hoàng tử. Tứ Hoàng tử người ta căn bản không định giãi bày tâm sự gì với tên nhóc con là hắn, hắn lại không thể nói ra việc mình đã nghe trộm được, chỉ có thể giả làm dáng vẻ người không có việc gì đến nói chuyện phiếm cùng Tứ Hoàng tử.

Đúng là Tứ Hoàng tử không nghỉ ngơi, lúc Bùi Thanh Thù đến, huynh ấy đang ở trong thư phòng vẽ tranh, là vẽ mặc trúc huynh ấy thích nhất.

Trình độ vẽ tranh của Tứ Hoàng tử khá tốt, ngày thường tùy tiện vẽ một bức đều là cảnh đẹp ý vui. Hôm nay trong lòng huynh ấy rõ ràng có chuyện, nên bức tranh vẽ ra cũng lộn xộn lung tung, tới người ngoài nghề cũng có thể nhìn ra được, tâm tư của Tứ Hoàng tử không đặt ở trên tranh vẽ.

“Tứ ca.” Thật ra ở thời điểm này Tứ Hoàng tử còn có thể gặp mình, Bùi Thanh Thù thấy rất ngạc nhiên. Dù sao bây giờ chắc Tứ Hoàng tử rất phiền não, là lúc đang mờ mịt nhất. Có lẽ huynh ấy muốn một mình yên tĩnh một chút mới phải.

Tứ Hoàng tử nhìn hắn một cái, giống như bình thường lạnh nhạt hỏi: “Làm sao đệ lại đột nhiên đến đây vậy?”

Bùi Thanh Thù nhìn bức vẽ của hắn ta, nhỏ giọng nói: “Đệ có cảm giác hôm nay Tứ ca không được vui vẻ cho lắm.”

Tứ Hoàng tử sửng sốt, nhìn về phía Bùi Thanh Thù, trong ánh mắt bỗng trở nên dịu dàng hơn một chút.

Hắn ta đưa tay sờ sờ đầu Bùi Thanh Thù, ôn hòa nói: “Mẫu phi luôn khen đệ thông minh, xem ra bà ấy nói không sai.” Nhắc đến Vinh Quý phi, Tứ Hoàng tử miễn cưỡng cười nói: “Nghĩ tới những điều này, bà ấy luôn luôn đúng.”

“Tứ ca...” Bùi Thanh Thù không biết phải nói cái gì, chỉ có thể yên lặng ngẩng đầu nhìn ca ca.

Từ góc độ lý trí mà nói, Bùi Thanh Thù đương nhiên biết loại chuyện này là không đúng. Nhưng ở góc độ tình cảm, hắn lại cảm thấy hơi đau lòng cho Tứ Hoàng tử, người có tình mà lại không thể ở bên nhau.

Hắn không thể nói ra quá rõ ràng, chỉ có thể thật cẩn thận hỏi: “Tứ ca giận dỗi với Vinh nương nương à?”

Tứ Hoàng tử cười gượng nói: “Xem như là thế đi. Tứ ca rất thích...” Hắn muốn nói là rất thích một cô nương, nhưng lại sợ Bùi Thanh Thù tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, đi ra ngoài nói lung tung, cho nên hắn chỉ có thể sửa lại lời nói: “Tứ ca rất muốn làm một chuyện, nhưng mẫu phi không đồng ý.”

Bùi Thanh Thù nhớ tới chuyện Tứ Hoàng tử đi đến Càn Nguyên điện, lập tức hỏi: “Vậy Tứ ca muốn đi cầu xin phụ hoàng sao?”

Tứ Hoàng tử thở dài, một lúc lâu sau mới nói: “Lúc ấy ta đã nghĩ vậy, nhưng bây giờ thì không dự định làm thế nữa.”

“Hả?”Bùi Thanh Thù có chút bất ngờ.

Hắn còn tưởng rằng Tứ Hoàng tử cảm thấy Hoàng đế dễ mềm lòng, dễ nói chuyện hơn thì sẽ đi cầu Hoàng đế tứ hôn cho cơ.

Tứ Hoàng tử lầm bầm nhỏ giọng nói: “Việc đã tới nước này, sao ta lại đi làm phụ hoàng khó xử, khiến việc này ồn ào cho mọi người cùng biết sao được? Không nói tới chuyện phụ hoàng rất khó vì một Hoàng tử không được sủng như ta mà vi phạm tổ huấn, cho dù phụ hoàng có miễn cưỡng đồng ý, thì mẫu phi ta sẽ đối xử với nàng ấy như thế nào, tương lai nàng ấy phải làm thế nào bây giờ...”

Bùi Thanh Thù không hỏi “Nàng ấy” trong lời nói của Tứ Hoàng tử là ai, mà nhẹ giọng hỏi: “Vậy Tứ ca, trong lòng huynh còn muốn làm chuyện này không?”

“Muốn chứ, đương nhiên là ta muốn rồi, nhưng bây giờ vẫn chưa phải lúc.”Tứ Hoàng tử đột nhiên cười cười, nụ cười như vậy không làm cho Bùi Thanh Thù cảm thấy an tâm, mà lại càng thêm lo lắng cho huynh ấy.

Lời này của Tứ Hoàng tử... rốt cuộc là có ý gì nhỉ?

Tại sao Bùi Thanh Thù lại có cảm giác không được tốt cho lắm?

Ngoài mặt Tứ Hoàng tử biểu hiện đã nghĩ thông rồi, từ bỏ, nhưng Bùi Thanh Thù lại luôn cảm thấy với tính cách bướng bỉnh của Tứ Hoàng tử, không giống với loại người dễ dàng thỏa hiệp như vậy.

Sau khi về tới Cảnh Hành hiên, trong lòng Bùi Thanh Thù vẫn nghiền ngẫm từng câu từng chữ Tứ Hoàng tử đã nói, muốn đoán được ý tứ của Tứ Hoàng tử.

Huynh ấy nói: “Bây giờ vẫn chưa phải lúc.”, chẳng lẽ huynh ấy muốn đợi đến lúc mình có đủ năng lực, thì sẽ cướp Tả đại cô nương về à?

Nếu thật sự là như thế, thì mọi chuyện sẽ trở nên phức tạp rồi.

Tới lúc có năng lực, là lúc nào đây? Trong thiên hạ, chỉ có Hoàng đế mới có thể thay đổi được quy định của hoàng thất.

Chẳng lẽ đây là Tứ Hoàng tử muốn vì Tả đại cô nương mà tham gia vào việc tranh vị trí Thái tử?

Bùi Thanh Thù chợt cảm thấy vô cùng hoảng hốt.

Trước kia hắn và Tứ Hoàng tử quan hệ khá tốt, lại cảm thấy thái độ làm người của Tứ Hoàng tử không tồi, một mực là xem Tứ Hoàng tử như người mà hắn muốn phụ tá nhất.

Nhưng bây giờ, tất cả mọi chuyện đều không như vậy được nữa rồi.

Cẩn thận mà nghĩ lại, mẹ đẻ của Tứ Hoàng tử là Quý phi, rất có khả năng trở thành người được chọn.

Nói như vậy, khả năng là quân vương mất nước của của Tứ Hoàng tử cũng khá cao.

Lúc đầu Bùi Thanh Thù dự định, sau vài năm mà Tứ Hoàng tử không có ý định đoạt vị trí Thái tử thì chờ hắn trưởng thành, lời nói có trọng lượng sẽ cố gắng khuyên nhủ Tứ Hoàng tử, khiến cho huynh ấy vì quốc gia mà lo lắng, cố gắng đi tranh cái vị trí kia.

Bây giờ vì an toàn của bản thân... Bùi Thanh Thù không thể ngây ngốc đứng về phe của Tứ Hoàng tử được.

Sau khi dùng qua loa bữa tối, Bùi Thanh Thù định luyện chữ như thường ngày để tĩnh tâm. Nhưng vừa nhìn thấy giấy và bút mực trên mặt bàn thì hắn lại không tự giác nhớ đến Tứ Hoàng tử, trong lòng cảm thấy phiền muộn.

Dù nói thế nào, Tứ Hoàng tử đối xử với hắn rất tốt, là người đầu tiên ở kiếp này cầm tay dạy hắn viết chữ. Theo tình cảm mà nói, tạm thời Bùi Thanh Thù cảm thấy rất khó tiếp nhận chuyện mình phải đề phòng Tứ Hoàng tử.

Nhưng bây giờ hắn có thể làm gì được cơ chứ? Ai có thể nghĩ được người luôn luôn lý trí bình tĩnh như Tứ Hoàng tử lại vấp ngã bởi chuyện nam nữ tình trường?

Nếu chuyện này phát sinh trên người Nhị Hoàng tử, Bùi Thanh Thù chắc chắn không cảm thấy kỳ quái gì hết. Thế nhưng lại phát sinh trên người Tứ Hoàng tử nên Bùi Thanh Thù cảm thấy mình phải từ từ tiếp nhận mới được.

Bùi Thanh Thù mặc áo khoác vào, định đi ra ngoài một chút để giải sầu.

Nếu là trước kia, gặp phải chuyện gì buồn phiền, Bùi Thanh Thù sẽ đi tới chỗ Thục phi ngồi một chút. Nhưng mà bây giờ, cứ nghĩ đến việc Thục phi cố tình tạo cơ hội để cho hắn làm quen với Phó cô nương, Bùi Thanh Thù cảm thấy không được tự nhiên.

Đột nhiên, Bùi Thanh Thù cảm thấy tâm tình mình càng hỏng bét, trong ngực như có một đốm lửa không tên đang cháy âm ỉ.

Hắn cứ đi không có mục đích, không có phương hướng cả nửa ngày, bỗng nhiên Phúc Quý lên tiếng nhắc nhở nói: “Điện hạ, đi thêm về phía trước một đoạn là tới Quan Tinh đài.”

“Quan Tinh đài à?” Bùi Thanh Thù đã ở trong cung gần một năm, vẫn còn không biết trong cung có cái này: “Ta có thể đi lên xem không?”

Phúc Quý gật đầu nói: “Lúc trước khi Công Tôn đại nhân còn ở bên trong kinh thành, nghe nói đã đặt một ít dụng cụ quan trọng ở Quan Tinh đài, người ngoài không được tùy ý ra vào. Nhưng bây giờ thì không sao rồi, bên trong chắc cũng không có gì cả. Nếu điện hạ muốn đi lên, nô tài sẽ cõng ngài lên.”

Bùi Thanh Thù lắc đầu, đưa tay ra nói: “Ngươi dắt ta lên, ta muốn tự mình lên.”

Phúc Quý biết Bùi Thanh Thù là một tiểu chủ tử có chủ ý riêng nên cũng không miễn cưỡng, dắt tay Bùi Thanh Thù đi từng bước một lên Quan Tinh đài.

Quan Tinh đài rất cao, lúc đầu Bùi Thanh Thù còn đếm xem có bao nhiêu bậc thang, đếm được một lúc thì bị loạn số không đếm được nữa rồi.

Chờ tới lúc Bùi Thanh Thù bò lên tới nơi, hắn đã mệt tới nỗi thở hồng hộc, không thể không dựa vào người Phúc Quý nghỉ mệt một chút. Chờ tới lúc không còn thở mệt nữa, Bùi Thanh Thù mới có sức lực đi đến đằng trước xem một chút.

Hắn ngẩng đầu lên, không kìm được cảm khái nói: “Oa, ngắm sao ở đây đúng là nhìn rõ hơn nhiều so với chỗ khác!”

Phúc Quý nghe những lời này thì hơi ngạc nhiên nhìn về phía tiểu chủ tử của mình.

Bùi Thanh Thù nhìn thấy biểu cảm trên mặt hắn ta, buồn cười nói: “Làm sao vậy?” Chẳng lẽ hắn nói sai chỗ nào à?

Phúc Quý mang vẻ mặt phức tạp nói: “Nô tài từng nghe người ta nói qua là Công Tôn đại nhân đã từng nói, Quan Tinh đài này là nơi cao nhất trong hoàng cung, người bình thường khi lần đầu tiên lên đây đều nhìn toàn cảnh hoàng cung. Người có thể ngẩng đầu lên nhìn bầu trời trước tiên, nhất định không phải người bình thường.”

Bùi Thanh Thù nghe xong, biết rõ đây chỉ là việc nhỏ cũng không hẳn là thật, nhưng trong lòng vẫn có một chút mừng thầm nho nhỏ: “Vậy à? Chỉ tiếc ta không hiểu tinh tượng, nếu Công Tôn đại nhân đang ở đây, có thể chỉ dạy cho ta một chút thì tốt.”

Nhắc tới vị Công Tôn đại nhân chưa từng gặp mặt kia, Bùi Thanh Thù đột nhiên sững sờ.

Đúng vậy, hắn chỉ lo lắng chuyện Tứ Hoàng tử, thiếu chút nữa quên mất chuyện người Công Tôn gia tìm ra bệnh đậu mùa.

Lúc sau có sự thay đổi lớn như vậy, nói không chừng bánh xe lịch sử đã đi theo một hướng hoàn toàn khác so với trước đây.

Có lẽ tất cả những lo lắng hiện giờ của hắn cũng chỉ là lo sợ không đâu. So với kiếp trước, không phải tất cả bây giờ đều phát triển theo phương hướng tốt hơn sao?

Nói không chừng mặc kệ là ai kế vị thì Đại Tề cũng chưa chắc sẽ bị diệt vong đâu...

Sau một lúc tự an ủi chính mình, trong lòng Bùi Thanh Thù đã cảm thấy dễ chịu hơn.

Nhưng ý tưởng trong đầu hắn lại càng thêm kiên định, chính là không cần đứng về phe của bất kỳ hoàng huynh nào quá sớm, cũng không được quá mức ỷ lại vào bất kỳ ai trong hoàng cung này.

Chỉ có chính bản thân mình mới là đáng tin cậy nhất.

Vừa nghĩ như vậy, Bùi Thanh Thù có cảm giác bản thân đã trưởng thành hơn.

Thật ra mà nói, kiếp trước hắn là một nữ tử bình dân không có kiến thức gì, cho dù đã sống mười mấy năm, nhưng sự hiểu biết chưa chắc đã bằng đứa nhỏ vài tuổi trong cung đâu.

Những chuyện mà hắn cần phải học hỏi, kỳ thật còn rất nhiều.

Lúc Bùi Thanh Thù cảm ngộ sự đời ở Quan Tinh đài, cùng lúc đó ở phủ Thừa Ân Công, mấy người Tả gia cũng tập trung một chỗ, bàn về chuyện lớn đời người của Tả đại cô nương.

Chương 58:

Edit: Trúc Uyển nghi

Beta: Thảo Hoàng Quý phi

Tả gia ngoại trừ đại phòng còn ở lại kinh thành, trông coi trong ngoài phủ Thừa Ân công, mấy phòng khác đều đã phân gia lúc lão Quốc công gia qua đời, quay về nguyên quán ở Hồ Quảng rồi. Vì thế còn ở lại kinh thành này cũng chỉ có Tả lão thái thái, Quốc công gia đương nhiệm và vợ con của ông.

Hiện nay cho dù là Thừa Ân công, và tổ phụ của ông, hay là ông cố phụ của ông thì cũng giống nhau, cũng chỉ có hư danh Quốc công gia mà thôi, không có thực quyền gì cả. Từ lúc ông còn rất nhỏ, trưởng bối đã nói cho ông biết lịch sử của Tả gia và hướng đi trong tương lai, nên Thừa Ân Công đã sớm biết vận mệnh của mình là gì.

Cũng may ông là một người biết chấp nhận số phận, không có dã tâm gì lớn, ông trông coi đồ vật tổ tiên để lại, sống bình bình đạm đạm là được rồi.

Nhưng mà Tả gia chỉ có mặt ngoài phong quang thôi, con cháu lại khó có thể phát huy tài năng, điều này làm cho Thừa Ân công cảm thấy còn có chút tâm nguyện khó có thể thành được. Cho nên đối với việc nam nữ, sinh sản hậu duệ, ông cũng không nóng lòng, trừ thê tử kết tóc thì cũng chỉ có một phòng thê thϊếp.

Vợ cả nuôi dưỡng ba nhi tử, hai nữ nhi. Thϊếp thất sinh một nhi tử, hai nữ nhi. Tuy không thể dốc sức cho quốc gia, nhưng dù sao gia đình cũng hòa thuận, cuộc sống trôi qua cũng coi như hài lòng.

Khi con cái tới tuổi thành hôn, Tả đại công tử, cũng chính là Thế tử phủ Thừa Ân công, nghe lời phụ mẫu sắp xếp, cưới trưởng nữ Dung gia làm vợ. Tả nhị công tử theo hoàng mệnh cưới Đại Công chúa, là một mối hôn sự tốt được người người ca ngợi.

Tiếp theo tất nhiên là đến trưởng nữ phủ Thừa Ân công, Tả đại cô nương.

Khuê nữ xuất giá, vì muốn lựa chọn cho nàng ấy một mối hôn sự tốt nên vợ chồng Thừa Ân công đã hao tổn không ít tinh lực. Sau khi chọn tới chọn lui, vợ chồng Thừa Ân Công cũng chọn lọc ra được vài người có tuổi xấp xỉ với Tả đại cô nương để ứng cử vào vị trí con rể. Một người là Tống đại công tử của Tống gia, một người là Dung nhị công tử của Dung gia, và một người là Phó đại công tử của Phó gia.

Tống gia là Tĩnh Hầu phủ, Dung gia là Ninh Quốc công phủ, Phó gia là Vinh Quốc công phủ, mấy nhà này đều môn đăng hộ đối với Tả gia. So sánh với mấy gia tộc này, tuy Tả gia không có thực quyền gì, nhưng Thừa Ân công là tước vị tôn quý nhất trong số đó. Tả gia lại có kim bài miễn tử tổ truyền, cho nên các thế gia đại tộc đều rất thích kết thân với Tả gia.

Trong số mấy vị công tử kể trên, hai vợ chồng Thừa Ân công xem trọng nhất là Tống đại công tử nhi tử của Hoài Dương trưởng công chúa. Tống đại công tử lớn hơn Tả đại cô nương hai tuổi, tuổi tác hai người tương đối thích hợp. Nghe nói Phó đại công tử còn kém Tả đại công nương tròn một tuổi. Tuy nói “Nữ hơn ba, ôm gạch vàng”, nhưng cũng có cách nói “Nữ hơn một, không thể cưới”. Ý nghĩa là nếu nhà gái lớn hơn nhà trai một tuổi thì trong tương lai hai người không sinh ly thì chính là tử biệt.

Tuy cách nói này có chút mê tín, nhưng bây giờ bọn họ cũng không phải không có lựa chọn nào khác. Theo câu nói “Thà rằng là tín, còn hơn không tin” nên bọn họ tạm thời không cân nhắc đến công tử Phó gia.

Về phần Dung nhị công tử, phu nhân Thừa Ân công đã gặp qua người này vài lần, biết hắn hết sức ưu tú, trong lòng thật ra rất thích người này. Hơn nữa nhà bọn họ cưới con gái Dung gia làm con dâu, quan hệ với Dung gia rất tốt, bọn họ cũng đã có suy nghĩ muốn thân càng thêm thân với Dung gia này.

Nhưng Thừa Ân công cảm thấy Dung nhị công tử nổi tiếng là đệ nhất mỹ nam ở kinh thành, số nữ tử nhớ thương hắn ta nhiều vô kể, sợ nữ nhi nhà mình không chống đỡ được. Càng nghĩ bọn họ càng thấy Tống đại công tử là thích hợp nhất.

Không nghĩ tới vợ chồng Thừa Ân công còn chưa kịp tìm người mai mối, Tống gia đã cho người tới trước, người được mời tới là Vĩnh Xương Bá phu nhân quan hệ với hai nhà Tả, Tống đều khá tốt.

Vĩnh Xương Bá phu nhân vừa tới cửa, vợ chồng Thừa Ân công vô cùng vui mừng. Nhưng gia đình giống như Tả gia và Tống gia thì hôn sự cũng không thể quyết định dễ dàng như vậy, tất cả phải tiến hành theo cổ lễ: “Nạp tài, vấn danh, nạp cát, nạp tệ, thỉnh kỳ, nghênh thân”[1], tất cả quá trình đều suôn sẻ, mọi thứ cũng phải lựa chọn ngày lành tháng tốt nữa. Vì thế hai nhà còn chưa kịp bắt đầu “Vấn danh”, Hoàng hậu đã tổ chức yến hội, mời tất cả bọn họ đều tiến cung.

Việc Tả đại công nương và Tứ Hoàng tử ngầm nảy sinh tình cảm, vợ chồng Thừa Ân công vốn cũng không biết rõ việc này.

Ngay vào ngày cung yến kết thúc, Tả tam cô nương nghe lén được tỷ tỷ nhà mình nói chuyện cùng Tứ Hoàng tử, lập tức lặng lẽ đi tới phòng của Tả đại cô nương.

Tuy nói Tả gia nhà cửa hòa thuận, các nàng và hai tỷ muội thứ xuất quan hệ cũng không tệ lắm, nhưng dù sao cũng không phải cùng một mẹ sinh ra, cuối cùng vẫn có một tầng ngăn cách.

Tỷ muội ruột thịt cùng mẹ sinh ra vẫn thân cận hơn rất nhiều. Tả tam cô nương nhìn tỷ tỷ mình làm ra việc hồ đồ đến mức này, vừa cảm thấy kinh ngạc lại thấy lo lắng thay cho tỷ tỷ mình, thậm chí còn sốt ruột hơn so với Tả đại cô nương.

Tả đại cô nương nhìn tiểu muội muội đang đi qua đi lại trước mặt mình, buồn cười nói: “Dao nhi, muội đừng đi tới đi lui trước mặt ta nữa, lại đây ngồi xuống đi.”

“Tỷ tỷ, nếu hôm nay tỷ không nói mọi chuyện rõ ràng cho muội biết thì trong lòng muội thật sự rất khó chịu đó.” Tả tam cô nương là một người thẳng tính, dứt khoát trực tiếp hỏi tỷ tỷ: “Chuyện của tỷ và Tứ Hoàng tử rốt cuộc là như thế nào?”

Tả đại cô nương sửng sốt: “Làm sao muội biết được? Có phải Tam đệ nói cho muội không?”

Tả tam cô nương giật mình mở lớn hai mắt: “Tam ca cũng biết chuyện này rồi sao?”

Tả đại cô nương cúi đầu không nói.

“Được, tỷ không nói thì để muội nói trước vậy. Muội cảm thấy từ sau khi Vĩnh Xương Bá phu nhân đến nhà, tinh thần của tỷ không được tốt lắm. Thế nhưng muội đã hỏi tỷ nhiều lần, tỷ cũng không nói cho muội biết vì sao tỷ không vui. Hôm nay ở trong cung, tỷ nói tỷ không thoải mái muốn đi ra ngoài hóng gió, muội lo lắng cho tỷ nên lặng lẽ theo tỷ ra ngoài, không ngờ nhìn thấy tỷ cùng Tứ...”

“Biểu hiện của tỷ rõ ràng vậy sao?” Tả đại cô nương cười khổ sờ lên mặt mình: “Thế mà lại bị tiểu quỷ muội nhìn ra.”

“Tỷ, cuối cùng là tỷ làm sao thế, trước kia tỷ đâu có như thế này!” Tả tam cô nương vô cùng sốt ruột nói: “Chỉ là muội cũng biết có vài công tử thế gia thích tỷ, nhưng từ trước tới giờ tỷ cũng không có phản ứng gì với họ cả, mẫu thân còn luôn lấy tỷ ra làm tấm gương cho muội học tập. Sao tới lượt Tứ Hoàng tử, tỷ lại không cầm lòng được vậy?”

Khi nghe nhắc tới Tứ Hoàng tử, ánh mắt của Tả đại cô nương không tự giác mang theo vài phần dịu dàng: “Hắn... Hắn không giống bọn họ.”

“Có gì mà không giống chứ, chẳng phải là Hoàng tử thôi sao! Có gì hiếm lạ đâu chứ.” Tả tam cô nương phản đối nói: “Người Bùi gia bọn họ ai mà chẳng thê thϊếp thành đàn, còn không bằng gả cho thế gia môn đăng hộ đối, nếu có xảy ra chuyện gì còn có nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa, không đến mức phải chịu nhiều ấm ức.”

Tả đại cô nương mỉm cười sờ đầu muội muội mình: “Dao nhi, muội là một cô nương thông minh, tương lai nhất định có thể sống tốt hơn tỷ tỷ.”

Nàng ấy thở dài, nói tiếp: “Thật ra những lời muội vừa nói, không phải tỷ tỷ chưa từng nghĩ đến, chỉ là... Tỷ chưa bao giờ gặp được một người có thể hiểu tỷ giống như hắn cả.”

Nói đến đây trên mặt Tả đại cô nương lộ ra vẻ hoài niệm: “Hắn còn nhỏ hơn tỷ hai tuổi, là sinh cùng năm với Tam đệ. Tuy là Hoàng tử nhưng từ trước tới giờ ở trước mặt tỷ, hắn không làm bộ làm tịch gì hết, cho nên lúc mới đầu tỷ còn đối xử với hắn như đệ đệ của mình. Không nghĩ tới sau này hàn huyên bàn luận thơ văn cùng hắn, tỷ và hắn lại ăn ý tới bất ngờ... Muội còn nhỏ, có lẽ không biết rõ, ranh giới mỏng manh giữa nam và nữ thật vô cùng vi diệu, không cẩn thận vượt qua, lập tức đã không còn giống với quá khứ rồi.”

Tả tam cô nương vội la lên: “Một khi đã như vậy, thì ngay từ đầu đừng tiếp xúc nhiều với hắn nữa! Tuy hắn nhỏ hơn tỷ tỷ, nhưng dù sao cũng là nam tử, lại không phải tiểu hài tử!”

“Đúng thế, chuyện này là lỗi của tỷ... Nhưng mà Dao nhi muội có biết không, khoảng thời gian đó trong tư tưởng của tỷ như chia thành hai, một người nói với tỷ không thể gặp gỡ hắn, còn người lại nói, tỷ chỉ muốn làm bằng hữu với hắn thôi, vì sao thân nữ tử như tỷ lại không thể gặp gỡ nam tử chứ? Có đôi khi tỷ nghĩ lại, thật sự là bất công mà, nam nhân có thể có tam thê tứ thϊếp, xưng huynh gọi đệ, còn phận làm nữ nhân chỉ có thể bị vây ở nội trạch.”

Tả tam cô nương giật mình nhìn tỷ tỷ: “Tỷ, lời này của tỷ... Cũng không thể nói ra bên ngoài, nếu không...”

“Ừ, tỷ biết, từ nhỏ nữ tử Tả gia chúng ta đã bị người hoàng gia nghi kị, cho nên ý tưởng ly kinh phản đạo[2] gì đó đều không nên có. Lời này tỷ cũng chỉ nói với muội thôi, còn bên ngoài thì tỷ một chữ cũng không nói.” Tả đại cô nương đi đến bên cửa sổ, đẩy cửa sổ ra, nhìn về bầu trời rộng lớn bên ngoài cửa sổ: “Đôi khi tỷ thật sự hâm mộ nam nhân, cũng hâm mộ vị kỳ nữ tiền bối đã thoát khỏi gông xiềng trong gia tộc của chúng ta vài chục năm trước. Thế nhưng chính vì công lao to lớn của bà ấy, nên người đại phòng Tả gia chúng ta mới vĩnh viễn bị giam cầm ở nơi này. Nói là trông coi phủ Quốc công, chứ thật ra là đặt dưới mí mắt của Thiên tử để giám sát mà thôi. Cuộc sống như thế có nghĩa lý gì đâu.”

[2] ly kinh phản đạo (离经叛道): không tuân thủ, làm trái với giáo điều của giai cấp phong kiến thống trị.

“Tỷ à, tỷ đừng suy nghĩ nhiều như thế, đây là mệnh của người Tả gia chúng ta.” Tả tam cô nương nhìn tỷ tỷ mình thành ra như vậy, vừa đau lòng lại vừa sợ hãi: “Lời tỷ nói ngày hôm nay muội đều nghe được, tỷ muốn đoạn tuyệt quan hệ với Tứ Hoàng tử phải không? Hai người... chưa làm việc gì đi quá giới hạn chứ?”

Tả đại cô nương lắc đầu: “Tỷ biết được tâm ý của hắn là lúc Cảnh Nghi gả qua nhà chúng ta, mới chỉ có mấy ngày mà thôi.”

Tả tam cô nương nhẹ nhàng thở ra: “Vậy là tốt rồi. Một khi đã như vậy thì tỷ tỷ lập tức thoát ra, quên hắn đi thôi. Người Tống gia sẽ tới vấn danh nhanh thôi.”

Tả cô nương nghe vậy lại lắc đầu: “Thật ra tỷ biết, trước kia tỷ nói muốn làm bằng hữu với hắn, ở chung với hắn dưới thân phận tỷ đệ, cũng chỉ là tỷ tự lừa mình mà thôi. Có một số việc, biết rõ là không nên, nhưng lại không thể khống chế nổi tình cảm của mình. Cho nên tỷ tự tìm cho mình một lý do để tiếp tục gặp gỡ hắn. Bây giờ hắn làm rách tầng giấy mỏng này, tỷ cũng phải nhìn thẳng vào một sự thật – trong lòng tỷ vốn đã thích hắn. Hiện tại tỷ thành như thế này, không thể gả cho người khác được.”

“Tỷ tỷ, muội vẫn chưa hiểu, hai người bọn tỷ nam chưa cưới, nữ chưa gả, sao cứ nhất định phải đoạn tuyệt quan hệ với Tứ Hoàng tử?” Tuy Tả tam tiểu thư lanh lợi, nhưng dù sao tuổi vẫn còn nhỏ, có nhiều chuyện vẫn chưa hiểu rõ được: “Luật lệ Hoàng gia cũng đâu có quy định nào nói Hoàng tử không được cưới nữ nhi Tả gia, tỷ cứ để Tứ Hoàng tử thử một lần xem sao.”

Tả đại cô nương lắc đầu nói: “Nếu tỷ chỉ có một thân một mình, có lẽ sẽ thử cố gắng nghĩ biện pháp ở chung một chỗ với hắn. Nhưng còn có muội, có tổ mẫu, có phụ mẫu... Tỷ biết mình đã rất ích kỷ, không thể lại phạm thêm sai lầm nữa.”

“Vậy tỷ định làm thế nào, chẳng lẽ cứ trì hoãn thế này à?” Tả tam cô nương hết sức lo lắng nhìn nàng ấy.

“Có thể trì hoãn được lúc nào thì hay lúc ấy vậy. Phụ mẫu cũng không phải người không nói đạo lý, tỷ sẽ nói không muốn đáp ứng cửa hôn sự này với bọn họ là được.”

Tả tam cô nương không đồng ý nói: “Thật ra muội cảm thấy Tống đại công tử cũng rất tốt mà, so với người kia thì không kém chút nào đâu.”

“Chính vì hắn rất tốt, cho nên tỷ mới không thể làm trễ nãi hắn.” Tả đại cô nương sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của muội muội, điềm đạm nói: “Hắn đáng giá có người tốt hơn tỷ.”

Tả tam cô nương ngây thơ nhìn tỷ tỷ mình.

“Được rồi, cả ngày hôm nay muội đã mệt mỏi rồi, về phòng nghỉ ngơi đi, tỷ đi tìm phụ mẫu nói chuyện rõ ràng.”

Tả tam cô nương biết, tỷ tỷ của nàng tuy tính tình bên ngoài ôn hòa nhưng thực chất bên trong lại rất cố chấp. Nàng thấy mình khuyên can không có hiệu quả, chỉ có thể giương mắt nhìn Tả đại cô nương đi ngả bài với vợ chồng Thừa Ân công.

Tả đại cô nương hiểu rõ ràng, nếu mình không nói rõ cho phụ mẫu tại sao mình không muốn gả cho Tống đại công tử, thì bọn họ nhất định sẽ không đồng ý buông tha một mối hôn sự tốt như vậy. Cho nên nàng cũng không giấu giếm nữa, nói cho rõ ràng tiền căn hậu quả chuyện của mình và Tứ Hoàng tử.

Vợ chồng Thừa Ân công nhìn nữ nhi quỳ gối trước mặt mình, từ khϊếp sợ, tức giận, đau lòng, rồi đến bất đắc dĩ...

Thừa Ân công cau mày không nói gì, còn phu nhân Thừa Ân công thì yên lặng gạt nước mắt: “Cái đứa nhỏ ngốc nhà ngươi! Sĩ chi đam hề, do khả thoát dã. Nữ chi đam hề, bất khả thoát dã [3]! Con vì hắn mà không lấy ai, nhưng con có nghĩ tới Bùi Thanh Mặc có vì con mà cả đời không cưới?”

-------------

Chú thích:

[1] Theo Wikipedia thì để tiến hành lễ cưới hai gia đình phải tiến hành những lễ sau

Lễ nạp tài: sau khi nghị hôn, nhà trai mang sang nhà gái một cặp "nhạn" để tỏ ý đã kén chọn ở nơi ấy.

Lễ vấn danh: là lễ do nhà trai sai người làm mối đến hỏi tên tuổi và ngày sinh tháng đẻ của người con gái.

Lễ nạp cát: lễ báo cho nhà gái biết rằng đã xem bói được quẻ tốt, nam nữ hợp tuổi nhau thì lấy được nhau, nếu tuổi xung khắc thì thôi.

Lễ nạp tệ (hay nạp trưng): là lễ nạp đồ sính lễ cho nhà gái, tang chứng cho sự hứa hôn chắc chắn.

Lễ thỉnh kỳ: là lễ xin định ngày giờ làm rước dâu tức lễ cưới.

Lễ nghênh thân (tức lễ rước dâu hay lễ cưới): đúng ngày giờ đã định, họ nhà trai mang lễ đến để rước dâu về.

[3] “Sĩ chi đam hề, do khả thoát dã. Nữ chi đam hề, bất khả thoát dã”: Hai câu này nằm trong bài thơ “Manh 3” của Khổng Tử

氓 3

桑之未落,

其葉沃若。

于嗟鳩兮,

無食桑葚。

于嗟女兮,

無與士耽。

士之耽兮,

猶可說也。

女之耽兮,

不可說也。

Manh 3

Tang chi vị lạc,

Kỳ diệp ốc nhược.

Hu ta cưu hề!

Vô thực tang trâm (thậm).

Hu ta nữ hề!

Vô dữ sĩ trâm (đam).

Sĩ chi đam hề!

Do khả thuế dã.

Nữ chi đam hề!

Bất khả thuế dã

Dịch nghĩa

Cây dâu chưa rụng,

Thì lá trơn mướt (như dung sắc em còn đẹp đẽ rỡ ràng).

Than ôi, này chim cưu!

Mi chớ ăn trái dâu nhiều (thì mi phải say).

Than ôi, này con gái.

Chớ phải lòng mê trai.

Con trai có phải lòng mê gái

Thì còn có thể gỡ ra được

Con gái mà phải lòng mê trai,

Thì không thể gỡ thoát ra được.

Theo thivien.net