Lẽ ra lần đầu chủ tử gặp hạ nhân, phàm là người khá giả, đều sẽ thưởng một ít vật phẩm, đặc biệt là những cung nhân đứng đầu. Chỉ là hiện tại Bùi Thanh Thù nghèo rớt mồng tơi, không có khả năng này, bước tặng thưởng đó đành bỏ qua.
Bùi Thanh Thù còn nhỏ, sợ mình nói nhiều gây chướng mắt nên nhờ Tôn ma ma thay hắn giáo huấn.
Tôn ma ma là người ôn hòa, xuất thân từ Hàn Hương điện, không dám làm bộ làm tịch quá mức, vì vậy chỉ nói vài câu qua loa, rồi lệnh mọi người lui ra.
Không cần Bùi Thanh Thù phân công, bọn hạ nhân đã tự chia công việc. Tiểu Duyệt Tử dẫn hai tiểu thái giám đi nấu nước tắm cho Bùi Thanh Thù, Ngọc Tụ dẫn hai tiểu cung nữ chuẩn bị dụng cụ rửa mặt và tẩm y. Ngọc Lan ở cùng Bùi Thanh Thù, giúp hắn chải tóc.
Hoàng tử Đại Tề trước năm tuổi đều có thói quen cạo tóc, chỉ chừa hai chùm tóc thắt thành bím nhỏ, cột bằng dây tơ hồng, thoạt nhìn giống như oa nhi trong tranh tết.
Lãnh cung không có điều kiện cạo tóc nên tóc Bùi Thanh Thù được giữ lại, được Tôn ma ma cuộn thành hai búi tròn. Bùi Thanh Thù giống Lệ Phi, tuy là nam hài nhưng lại đẹp đẽ xinh xắn như nữ nhi. Vốn dĩ hắn còn nhỏ tuổi, đặc điểm giới tính chưa rõ ràng, kết hợp với lối ăn mặc trang điểm, thật sự có cảm giác không phân biệt được là nam hay nữ.
Lúc Ngọc Lan búi tóc cho hắn, không nhịn được, liền khen: "Tóc của điện hạ thật đẹp, đen nhánh bóng mượt, không có một chút xơ rối. Chắc là Tôn ma ma phí không ít tâm tư phải không?"
"Đâu có, điều kiện ở Hàn Hương điện có hạn, nhưng cũng chỉ có một hài tử, tất nhiên phải dốc hết toàn lực ra nuôi nấng." Thật ra Tôn ma ma rất muốn nói, Thập nhị điện hạ giống Lệ Phi nương nương, mang ‘vẻ đẹp tự nhiên’. Nhưng hiện tại bọn họ đang sống dưới mái hiên của Quỳnh Hoa cung, Tôn ma ma không dám tùy tiện nói tới Lệ Phi, sợ Thục phi mất hứng, cho nên chỉ có thể tự ngẫm nghĩ một chút thôi.
Việc tắm gội ở Hàn Hương điện rất bất tiện nên những ngày trước đây, phần lớn Bùi Thanh Thù chỉ dùng khăn ướt lau người, coi như tắm xong. Nhưng ở Quỳnh Hoa điện, tắm gội lại là một chuyện khác.
Thục phi lệnh cung nhân chuẩn bị cho hắn thùng nước tắm không cao, lại rất lớn. Sau khi Bùi Thanh Thù ngồi vào, nước tắm vừa vặn đến vị trí ngực, cam đoan hắn sẽ không chết đuối.
Bùi Thanh Thù biết bơi, thấy bồn tắm lớn như vậy, có thể nói lớn như một cái hồ tắm bằng gỗ nhỏ, nếu không có người ngoài nhìn, Bùi Thanh Thù cũng muốn bơi vài vòng bên trong.
Trên mặt nước, ngoài vài cánh hoa nổi lơ lửng, còn thả một ít vịt bằng gỗ, thuyền nhỏ và các loại đồ chơi. Bùi Thanh Thù không hề hứng thú với những thứ này, có điều nghĩ đến Ngọc Lan và Ngọc Tụ đang đứng nhìn bên cạnh, Bùi Thanh Thù chỉ có thể giả vờ chơi một chút .
Bởi vì bồn tắm quá thấp, Ngọc Lan và Tôn ma ma đem một băng ghế nhỏ đến ngồi bên cạnh. Tôn ma ma giúp Bùi Thanh Thù tắm, Ngọc Lan giúp hắn gội đầu, Ngọc Tụ thì thỉnh thoảng giúp bọn họ lấy vài thứ. Lần đầu tiên Bùi Thanh Thù hưởng thụ đãi ngộ như vậy, tắm gội như một trận chiến lớn. Nếu không phải lúc nãy hắn đuổi hai tiểu thái giám xách nước ra ngoài, hiện tại số người vây quanh xem hắn tắm còn nhiều hơn.
Sau khi tắm thơm ngát, Bùi Thanh Thù không cần động một đầu ngón tay. Hắn được mấy cung nhân hầu hạ lau người, bôi một loại phấn thơm không biết tên, mông và dưới nách cũng được bôi phấn thơm để giữ khô thoáng.
Bùi Thanh Thù chưa từng có cảm giác bản thân sạch sẽ như vậy. Cũng đúng thôi, không còn cách nào khác, trước đây trong lãnh cung, ngay cả xà phòng cũng không có, điều kiện sinh hoạt khó có thể so sánh với chỗ này.
Cho dù là như vậy, lúc Bùi Thanh Thù được ôm đến giường để Tôn ma ma giúp hắn lau tóc, hắn vẫn không khỏi nhớ tới Hàn Hương điện.
Bùi Thanh Thù không nghĩ rằng, hắn chỉ sinh hoạt hai mươi ngày ngắn ngủi ở Hàn Hương điện, nhưng lại sinh ra một loại cảm tình không thể lí giải đối với những phụ nhân nơi đó.
Từ khi biết ba ngày nữa hắn phải đi, Ân Tần nói rất nhiều chuyện với hắn, phần lớn đều là dạy hắn một ít việc cần chú ý khi sống ở trong cung, những chuyện có thể làm, những chuyện không thể làm.
Từ đầu đến cuối, các nàng đều không nhắc hắn cố gắng trở nên tài giỏi, sau đó đón các nàng ra ngoài.
Nếu như Ân Tần đưa hắn ra ngoài là để Bùi Thanh Thù nghĩ biện pháp cứu các nàng, có thể trong lòng Bùi Thanh Thù sẽ không nhớ thương các nàng như vậy, chỉ coi như đôi bên cùng có lợi, đạt được cái mình muốn.
Nhưng mà hiện tại, Bùi Thanh Thù biết, các nàng thật lòng đối tốt với hắn, không cầu hồi báo... Cứ như vậy, trong lòng Bùi Thanh Thù tự hổ thẹn, hắn cảm thấy cuộc sống thoải mái hiện tại của bản thân đều là trộm được từ người khác. Nếu không thể khiến mấy phụ nhân ở Hàn Hương điện sống một cuộc sống tốt, trong lòng hắn sẽ cảm thấy bất an.
Tuy trong lòng Bùi Thanh Thù biết, Ân Tần đối tốt với hắn, có rất nhiều lí do. Có thể là vì máu mủ, cũng có thể là vì áy náy... Mặc kệ thế nào đi nữa, nói thẳng ra, các nàng cũng là vì “Bùi Thanh Thù chân chính”, không liên quan đến hắn. Chỉ có điều hắn đã chiếm thân thể người ta, lấy thân phận Bùi Thanh Thù bắt đầu cuộc sống mới, hắn cũng không thể thoát khỏi thân phận hiện tại. Coi như là vì báo ân, hắn cũng nên chăm sóc tốt thân nhân của “Bùi Thanh Thù chân chính”.
Nhưng hiện tại, bản thân hắn còn chưa vững gót chân ở trong cung, đừng nói đến chuyện chiếu cố người khác.
Nếu nói rời khỏi lãnh cung là bước đầu tiên, vậy mục tiêu kế tiếp của hắn, chính là có chỗ đứng ở trong cung.
Bùi Thanh Thù cảm thấy, hiện tại dưỡng mẫu Thục phi đối xử với hắn không tệ lắm. Chỉ là không biết, một khi Thục phi biết rõ nội tình vì sao năm đó Lệ Phi vào lãnh cung, thái độ đối với hắn có thay đổi hay không.
Nhưng nói thế nào đi nữa, Thục phi không phải mẹ ruột của hắn, không phải dưỡng mẫu nuôi nấng hắn từ nhỏ, giữa hai người cũng không có tình cảm sâu đậm. Muốn dựa vào Thục phi, nhất định là không được.
Bùi Thanh Thù không khỏi vui mừng, may mắn hắn là Hoàng tử chứ không phải Công chúa. Nếu hắn là Công chúa, ngoại trừ việc ôm chặt dưỡng mẫu Thục phi, tranh thủ tìm một mối hôn sự tốt cho tương lai, hắn cũng không làm được việc gì khác.
Nhưng hắn là Hoàng tử, cho dù không có mẫu tộc cường đại, cũng không dựa vào liên hôn, ít nhất hắn còn có thể dựa vào bản thân. Đọc sách cũng tốt, luyện võ cũng được, chỉ cần hắn không phạm sai lầm nghiêm trọng, tương lai vẫn có hy vọng lấy được một vị trí Vương gia nhàn nhã.
Dĩ nhiên, hết thảy đều bắt đầu từ việc Hoàng đế nhận đứa con này.
Bùi Thanh Thù thật sự không hiểu, nếu Hoàng đế thật sự yêu Lệ Phi sâu đậm, sao có thể vì một số chứng cớ nguỵ tạo mà hoài nghi cái thai của Lệ Phi không phải cốt nhục Hoàng đế.
Trực giác nói cho Bùi Thanh Thù biết, trong chuyện này chắc chắn còn nhiều ẩn tình mà hắn không biết. Nhưng số người biết chuyện này cũng không nhiều, có thể chỉ có Lệ Phi và Hoàng đế biết. Hiện tại chắc chắn hắn không cách nào biết được, chỉ có thể đi một bước tính một bước, hy vọng Hoàng đế không đột nhiên động kinh, lôi hắn ra chém.
Buổi tối, không biết là do lạ giường hay do điều gì khác, Bùi Thanh Thù lăn qua lộn lại, thật lâu cũng không ngủ được.
Đêm đó vốn là Ngọc Tụ gác đêm, nhưng Tôn ma ma sợ Bùi Thanh Thù ngủ không quen, kêu Ngọc Tụ đi phòng khác nghỉ ngơi, còn bà thì ngủ ở phòng ngoài. Nửa đêm nghe tiếng Bùi Thanh Thù trở mình, bà cũng không kinh động đến Ngọc Tụ, rón rén tiến vào, ngồi ở mép giường, nhẹ nhàng vỗ lưng Bùi Thanh Thù.
Trước đó Bùi Thanh Thù nằm hồi lâu cũng không mở miệng, lúc này vừa lên tiếng mới phát hiện cổ họng của hắn có chút nghẹn ngào: "Ma ma..."
Tôn ma ma nghe vậy, vội vàng rót ly nước ấm cho Bùi Thanh Thù nhuận giọng, sau đó mới nhỏ giọng hỏi: "Ca nhi nhớ hai vị nương nương nương sao?"
Nửa khuôn mặt Bùi Thanh Thù chôn trong chăn tơ tằm màu xanh lam, nhẹ nhàng gật đầu: "Còn nhớ Lục Tụ tỷ tỷ nữa.”
Mặc dù tính tình Lục Tụ có chút nóng nảy, nhưng lòng dạ chính trực, không thể nghi ngờ lòng trung thành của nàng ấy. Mặc dù cung nhân Quỳnh Hoa cung nhiều, làm việc cũng chu đáo, nhưng khó làm hắn sinh ra cảm giác giống người một nhà.
"Đây mới là ngày đầu tiên, người sẽ mau quen thôi." Tôn ma ma đau lòng sờ đầu hắn, "Cũng đã trễ thế này, ngày mai còn phải dậy sớm đó?"
Bùi Thanh Thù gật gật đầu.
Thục phi nói hắn không cần dậy sớm, đó là khách khí. Bùi Thanh Thù biết, nếu hắn chủ động đi thỉnh an Thục phi, nàng sẽ rất cao hứng.
"Vậy người mau đi ngủ, đừng suy nghĩ nhiều." Tôn ma ma dịu dàng nói: "Lão nô ở đây với người, không đi đâu cả, chờ người ngủ rồi lại đi."
Bùi Thanh Thù gật đầu, rúc vào trong lòng Tôn ma ma. Mặc dù hắn không uống sữa của Tôn ma ma, nhưng có lẽ thân thể này hết sức quen thuộc Tôn ma ma, từ lúc Tôn ma ma bên cạnh, Bùi Thanh Thù tiến vào giấc mộng rất nhanh.
Sau một đêm gặp ác mộng, sáng hôm sau, lúc Bùi Thanh Thù bị Tôn ma ma gọi dậy, nội tâm gần như sụp đổ.
Cũng may đang là mùa hè, việc rời giường không đến mức quá mức khó khăn.
Mặc dù đặt tên là "Hàn Hương điện", nhưng thực tế lãnh cung cũng không mát mẻ, chỗ ở hiện tại của Bùi Thanh Thù thoải mái hơn nhiều. May mà phân vị Thục phi cao, mùa hè hằng năm được phân không ít băng. Bùi Thanh Thù cũng được hưởng cùng, gian ngoài bày mấy tảng băng lớn. Nếu không phải do hắn bệnh nặng mới khỏi, trong phòng ngủ còn được đặt thêm một tảng nữa, chỉ tiếc hai ngày nay không được.
Sau khi rửa mặt chải đầu qua loa, thay xiêm y, Bùi Thanh Thù không kịp ăn sáng đã chạy đến chỗ Thục phi. Hắn tới sớm, nhưng lúc hắn đến, Lệ Tần cùng Tín Quý nhân đã thỉnh an Thục phi xong, chuẩn bị cáo lui.
Lúc này, Bùi Thanh Thù không khỏi cảm khái, thân là nữ nhân thật không dễ dàng! Giống như Lệ Tần cùng Tín Quý nhân, bọn họ đều là phi tần phân vị thấp, trời chưa sáng đã phải đến chỗ nương nương chủ vị thỉnh an. Đặc biệt là gặp phải chủ vị nương nương có tính tình như Thục phi, nếu các nàng tới chậm so với Thục phi, thế nào cũng bị Thục phi giáo huấn hồi lâu, vì vậy không thể giở thủ đoạn lười biếng.
Thân là Hoàng tử Công chúa thì đỡ hơn so với hậu phi, chỉ cần tới trước thời gian dùng điểm tâm là được. Tối hôm qua Bùi Thanh Thù nghe ngóng, bình thường Thục phi ăn sáng vào giờ thìn một khắc. Thời gian này nói sớm cũng không sớm, so với kiếp trước lúc hắn làm cô nương ở nhà, hoặc lúc xuất giá làm dâu thì tốt hơn rất nhiều.
Đúng như Bùi Thanh Thù đoán, Thục phi thấy hắn tới thì hết sức vui vẻ, ngoắc ngoắc tay: "Thù nhi, đến đây với bổn cung."
Bùi Thanh Thù bước chân, lắc lư đi tới.
Thục phi liếc mắt ra hiệu cho Ngọc Bàn, Ngọc Bàn hiểu ý, đi lên phía trước, ôm Bùi Thanh Thù đặt lên cái giường nhỏ.
Thục phi cười hỏi: "Hôm qua không phải nói để cho con ngủ nhiều một chút sao, sao lại tới sớm như vậy?"
Bùi Thanh Thù vừa nũng nịu đáng yêu, vừa trả lời rất rõ ràng: "Vội tới thỉnh an người."
Bây giờ hắn quả thực không gọi được hai chữ "mẫu phi", lại sợ Lệ Tần cùng Tín Quý nhân nghe hắn không gọi “mẫu phi” sẽ khiến Thục phi mất mặt, cho nên quyết định tạm thời gọi "người".
Thục phi nghe vậy cũng cảm thấy an ủi trong lòng, vẻ mặt vô cùng vui vẻ: "Thù nhi có tâm."
Lệ Tần cùng Tín Quý nhân thấy được cảnh này, cho dù trong lòng nghĩ thế nào, ngoài miệng cũng phải khen mấy câu.
"Thì ra đây chính là Thập nhị Hoàng tử, chúc mừng nương nương, có một đứa con trai hiếu thuận."
Thục phi nghe vậy đắc ý liếc Lệ Tần một cái.
Tín Quý nhân cũng nói: "Thập nhị điện hạ hiểu chuyện như vậy, thật khiến thϊếp cực kỳ hâm mộ."
"Tín Quý nhân nói vậy sao được, không phải Tứ Công chúa cũng hết sức khôn khéo sao." Thục phi gặp chuyện vui, tinh thần thoải mái, hiếm khi nói một cách ấm áp như vậy.
Hai người “ngươi một lời ta một lời” nhắc tới chuyện hài tử. Chỉ có Lệ Tần không có con nên không khỏi lúng túng, sắc mặt không được tốt nhìn xuống đất nói: "Sớm đã nghe nói Lệ Phi là quốc sắc, chỉ tiếc chưa có duyên nhìn thấy. Hôm nay gặp Thập nhị Hoàng tử mới biết, thì ra lời đồn đãi cũng không phải là vô căn cứ.