Mở đầu
Mình đến nơi này đã hơn một tuần, Diệp Kỳ thầm nghĩ trong lòng.
Khi mình đang học tiểu học, cha mẹ bởi vì gặp tai nạn mà qua đời, từ đó về sau Diệp Kỳ bé nhỏ và anh trai Diệp Mặc sống nương tựa lẫn nhau. Lúc ấy, anh trai cũng mới vừa đậu cấp ba mà thôi, bởi vì gia cảnh vốn cũng không tệ, di sản của cha mẹ để lại cũng đủ duy trì chi tiêu bình thường. Nhưng dù thế, hai đứa bé chưa thành niên không có bậc phụ huynh bên cạnh, cuộc sống thật sự không dễ dàng.
Từ thời điểm nào mà anh trai lại bắt đầu thay đổi chứ? Từ nhỏ đã chiều chuộng thương yêu mình,sau khi trong nhà gặp nạn càng nuông chiều em trai vô bờ, dốc hết sức lực khiến cho Diệp Kỳ bé nhỏ trải qua cuộc sống tràn ngập hạnh phúc, cho dù là vật chất hay tinh thần. Thưm thể của thiếu niên trưởng thành theo từng ngày, cuối cùng hình thành một thưm thể cao lớn, sống lưng rộng lớn, khuôn mặt tuấn lãng, mỗi một khối cơ bắp đều ẩn chứa sức mạnh to lớn, có thể dễ dàng nhấc mình lên.
Cứ như vậy, dần dần cuộc sống ổn định của Diệp Kỳ trước khi lên cấp ba lại một lần sụp đổ mà không hề được báo trước.
Nửa năm trước, có một hôm, Diệp Mặc đột nhiên mất tăm mất dạng, không còn mỗi tối chơi đùa đùa giỡn trong chăn, không còn nụ hôn chào buổi sáng dịu dàng nữa, không còn cơm ngon canh ngọt cùng người luôn giương đôi tay trao cái ôm vững chãi, thay mình che mưa chắn gió.
Anh trai mất tích rồi. Sau khi tốt nghiệp cấp ba anh không hề đi học mà vội vàng đi làm nuôi em, một người đàn ông cao to đột ngột hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của Diệp Kỳ. Ban đầu cậu cũng có ý định đi tìm kiếm anh trai, nhưng sau đó lại phát hiện với vòng xã giao hạn hẹp của mình thì đối với quan hệ xã hội của anh trai, cậu hoàn toàn không biết gì. Diệp Kỳ ôm con gấu bông to bự được anh trai tặng khi sinh nhật hồi nhỏ khóc chẳng biết bao nhiêu lần, cho đến nửa năm sau, cậu tìm được một tờ giấy viết địa chỉ nơi này tại hòm thư trước cửa nhà.
Diệp Kỳ mừng như điên suýt nữa ngất đi, cứ như thế cậu không quan tâm bước lên máy bay đi đến nơi xa lạ, đi tới nơi quái đản này đây:
Học viện dâʍ ɖu͙©.
Trên một hòn đảo nhỏ gần như xa cách với đời, học viện xây ở giữa khu rừng rậm xanh um, kiến trúc màu xám bạc mang phong cách cổ điển, khổng lồ khí thế, nhưng...cái tên này...
Diệp Kỳ vừa đến liền lấy khí thế rảo bước tiến đến cửa lớn.
Nhưng mà sau khi đi vào mới kinh ngạc phát hiện nơi này thật kỳ dị, mỗi ngày bên trong học viễn buổi sáng sẽ dạy chương trình học cấp ba bình thường thôi, mà buổi chiều thì dạy các loại chương trình học dâʍ ɖu͙©, có môn bắt buộc có môn thì tự chọn, trong đó mấy chương trình bình thường nhất cũng là kiểu như 《 kết cấu cơ thể —— chỗ nhạy cảm》,chương trình không bình thường thì quả thật không thể miêu tả. Mỗi ngày, không chỗ nào là không có cảnh tượng da^ʍ mĩ cùng với âm thanh rêи ɾỉ đã đánh sâu vào tâm hồn trong trắng chưa hề có kinh nghiệm của Diệp Kỳ. Đó là những trải nghiệm mà lúc cậu sống cùng anh trai chưa từng có. Từ sau khi cha mẹ qua đời, Diệp Kỳ được bảo vệ rất nghiêm lại có tính cách hướng nội, giờ đây mỗi ngày cậu đều có cảm giác mình đã mở ra một cánh cửa mới.
Theo học bên trong học viện, bất luận như thế nào đều phải duy trì khế ước mà hai bên tự nguyện lập ra, bất luận là giữa thầy trò hay là giữa học sinh với nhau. Nói là lập khế ước, thật ra càng giống như một cách nói khác của hợp đồng bạn tình. Hai bên lập khế ước, bên A là chồng - chủ, bên B làm vợ - nô. Chương trình học dâʍ ɖu͙© bắt buộc hai bên là cộng sự của nhau, hai bên có quyền độc chiếm đối với đối phương, tuyệt đối cấm người khác nhúng tay vào. Mà học sinh chưa lập khế ước ở chương trình học dâʍ ɖu͙© thì có thể tự do chọn nhóm thật hành hoặc là tạm thời chỉ tiếp thu kiến thức suông, đến khi lập khế ước lại áp dụng vào thật tế.
Điều đáng nói chính là, khế ước có tính duy nhất, mỗi người chỉ có một cơ hội lập khế ước, nếu trong đó có một bên phản bội sẽ phải chịu hình phạt tàn khốc, nếu mà hai bên thương lượng quyết định giải trừ khế ước thì sau này không được lại cùng người khác lập khế ước.
Tóm lại, nơi này là một nơi có thể nghe theo tiếng gọi của bản năng, là nơi giải phóng nɧu͙© ɖu͙©.
Nghe bên tai không ngừng truyền đến da^ʍ ngôn uế ngữ cùng tiếng rêи ɾỉ động tình, Diệp Kỳ lẳng lặng mà nghĩ đến cái ôm ấm áp của anh trai, chậm rãi tiến vào mộng đẹp, các bạn học xung quanh nhìn bé ngoan mới tới này, không khỏi lộ ra vẻ mặt dở khóc dở cười, rốt cuộc là thần kinh vững đến đâu mới có thể ngủ được trong tình cảnh này chứ?