Tiêu Hồn Trướng

Chương 2

Xung quanh tối om, căn phòng lại im ắng trở lại.

Trương Gián Chi nhìn bạch Mẫn Trung một lát, cũng không đi kiểm chứng, chỉ khàn giọng hỏi: “Làm sao vậy?”

Bạch Mẫn Trung chịu đựng cơn đau ấp úng nói: “Không, không có gì...gặp ác mộng thôi.”

Trương Gián Chi không hỏi nữa, hắn buông màn giường, trở mình nằm xuống ngủ. Bạch Mẫn Trung nghiến răng, cơn đau như kim châm sau lưng vẫn còn đó, vong hồn kia vẫn còn lơ lửng trên không trung ung dung mà nhìn nàng.

“Bạch cô nương, nếu cô đồng ý, tại hạ sẽ không quấy rầy, sẽ để cô ngủ ngon...” Vong hồn kia lại ghé sát vào bổ sung: “Không có việc gì khó...”

Bạch Mẫn Trung hít hà một hơi, vội vàng gật đầu.

Vong hồn nói: “Cha ta hiện đang nghỉ tại nhà trọ này, ta không nói chuyện với ông được. Bạch cô nương làm ơn, hãy nói với ông một tiếng...” Thằng chả dừng lại rồi nói tiếp: “Bảo ông ấy đừng đốt tiền giấy cho tôi, tôi muốn đốt vàng thỏi...”

Bạch Tiểu Thuần nín thở, trán đổ mồ hôi vì đau.

“Cha ta sông ở gian phòng phía đông trên lầu hai, hai ngày nữa ông sẽ rời đi. Cô gửi lời giúp tôi nha? Trông vong hồn rất đáng thương “Bên đây ta cũng rất đói đây, ta có thể hiểu cảm giác của Bạch cô nương...”

Bạch Mẫn Trung đột nhiên ngồi dậy: “Hiểu rồi!”

Nàng vừa dứt lời, bên kia Trương Kiến Chi lại ngồi dậy, dở chiếc màn giường dày cộp lên, giọng nói vẫn còn khàn khàn: “Ngươi đang nói mở hả?”

Bạch Mẫn Trung cuống quít nuốt nước bọt, bò dậy ngượng ngùng nói: “Tôi đi nhà xí.”

Sau lưng đột nhiên đau nhức. Nàng chạy ra cửa để lấy lại hơi thở. Sau đó vong hồn lại xà xuống trước mặt nàng: “Nếu Bạch cô nương lật lọng, lần sau tại hạ sẽ tới nữaa......”

Trong bụng Bạch Mẫn Trung nói thầm nay đổi nghề không đoán mệnh nữa thì lại bị vong hồn uy hϊếp, đúng là người tính không bằng trời tính mà.

“Chính ngươi không thể báo mộng sao?.....” Bạch Mẫn Trung nhỏ giọng thì thào.

Vong hồn kia nói: “Không.....”

Lừa gạt, ngu ngốc. Bạch Mẫn Trung lẩm bẩm trong lòng, lại hỏi: “Ngươi tên gì?”

Vong Hồn nói: “Tại hạ tên Thái Quỳnh, người Võ Lăng, hai mươi tuổi, khi tòng quân đã chết trên chiến trường năm ngoái. Gia phụ là người làm ăn, trước kia không đồng ý cho ta tòng quân, là ta lén đi.”

Bạch Mẫn Trung nghe vậy ngẩn người: “Nếu huynh chết trận rồi, tại sao lại...sạch sẽ như vậy.”

**[ Lúc này BMT thay đổi xưng hô với Thái Quỳnh vì dù gì Thái Quỳnh cũng lớn hơn BMT 5 tuổi.]

Vong hồn “Ồ” một tiếng, trong chớp mắt liền biến thành bộ dáng tử thi đầu quặt quẹo một bên xác ghê rợn, khiến Bạch Mẫn Trung sợ hãi nhảy dựng.

“Ta không muốn làm Bạch cô nương sợ nên mới hóa đẹp chút, thực ra, ban đầu ta rất đáng sợ.”

Bạch Mẫn Trung: “....Huynh mau đổi lại đi.....”

Vong hồn lại biến về bộ dáng lúc trước, nói: “Vậy cô nương ngủ đi, nhớ làm ơn giúp ta nhé.”

Bạch Mẫn Trung xoa xoa cái bụng đói meo của mình, vốn dĩ ngủ rồi sẽ không cảm thấy đói, kết quả giờ lại thấy khó chịu. Vong hồn đó đã đi rồi nàng nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào ngủ tiếp.

***

Trương Gián Chi dậy rất sớm, khi Bạch Mẫn Trung thức dậy thấy giường đằng kia trống trơn, liền vội vàng bò dậy gấp thảm chạy ra ngoài rửa mặt.

Canh giờ này Trương Gián Chi đã có mặt ở sảnh trước. Bạch Mẫn Trung xuống nhà bếp hỗ trợ, nàng đun một nồi nước lớn trước, đầu bếp Đại Vinh lúc này mới khoan thai tới muộn. Đại Vinh nói: “Tối hôm qua ngươi ngủ trong phòng chưởng quầy sao?”

Bạch Mẫn Trung gật đầu.

A Đường vẫn đang nhào bột nói thầm: “Chưởng quầy để một tiểu cô nương như ngươi ngủ dưới đất còn ra cái gì, tốt xấu cũng kê cái giường nhỏ chứ.”

Bạch mẫn Trung không để ý lắm, ngồi xuống trước mặt bếp canh lò rượu đang nấu giúp Đại Vinh.

Sau khi hoàn thành xong việc bên bếp này, nàng vội vàng ra phía trước dọn dẹp phòng cho những vị khách đang trả phòng. Sau khi bận rộn một buổi sáng, đổ một thân mồ hôi, khách lục tục xuống ăn sáng, thấy cha của Thái Quỳnh xuống, nàng do dự rồi bước tới hỏi: “Ngài muốn ăn gì?”

Cha của Thái Quỳnh tên là Thái Hành Thanh, ước chừng khoảng 40, mập mạp, sức ăn cũng rất lớn, điểm một đống đồ ăn, bản lĩnh tốc kí của Bạch Mẫn Trung rất lợi hại, lập tức chạy vào bếp gọi món.

Chờ nàng bưng hết đồ ăn lên, Thái Hành Thanh vùi đầu ăn. Bạch Mẫn Trung đứng sang một bên, nhớ lại lời vong hồn nói hôm qua, do dự một lúc, sau đó thận trọng hỏi: “Thái lão gia, trong phủ ngài năm ngoái có phải có người mất không?”

Nàng đã sẵn sàng bị đập chết.

Thái Hành Thanh ngẩng đầu liếc nàng một cái, tốt tính ăn cơm tiếp.

“Thái lão gia, trong phủ ngài không hóa vàng mã nguyên bảo sao?”

Thái Hành Thanh trên tay vẫn đang cầm nửa cái bánh bao hấp, trong miệng còn chưa nhai hết. Hắn cuống quít nhấm nuốt vài cái, nhìn Bạch Mẫn Trung nói: “Ngươi là bà cốt?”

Bạch Mẫn Trung: “...” Nàng nói dối: “Ngày hôm qua có một người tự xưng là lệnh công tử báo mộng cho tiểu nhân, nói Thái lão gia sau này thiêu nhiều vàng thỏi hơn chút cho hắn, hắn thực sự rất đói...”

Thái Hành Thanh tuổi trung niên mất con, nghe vậy nước mắt lăn dài. Bánh bao hấp trong tay cũng ăn không vô, kéo tay áo Bạch mẫn Trung hỏi: “Thằng nhóc đó bên kia ổn chứ?”

Bạch Mẫn Trung nuốt nước bọt, bậy bạ một phen, nói: “Khá tốt, hắn chỉ bị đói thôi...”

“Được được, ta đây sẽ đốt thêm vàng thỏi cho nó.” Thái Hành Thanh vẫn bật khóc thở dài một trận. Sau một lúc, hắn lấy từ trong túi áo ra một thỏi bạc vụn nhét vào tay Bạch Mẫn Trung: “Cảm ơn ngươi.”

Bạch Mẫn Trung không dám lấy thỏi bạc vụn đó, thứ nhất, gần đây Trương Gián Chi không cho phép họ nhận tiền típ của khách, thứ hai, nếu nàng nhận bạc này, điều đó có nghĩa nàng không phải giúp đỡ mà là cuộc mua bán, sẽ bị giảm thọ, nên nàng tình nguyện bị thiếu tiền.

Thái Hành Thanh thấy nàng đến bạc cũng không cầm, hắn cảm khái rằng tiểu cô nương phẩm hạnh thật không tồi, lại hỏi một phen duyên cớ tại sao nàng làm trong nhà trọ này, người nhà ở nơi nào vân vân. Bạch Mẫn Trung đáp qua loa vài câu, Thái Hành Thanh lập tức bảo: “Nếu sau này ngươi có cơ hội đến Đông Hải phủ thì đến Thái phủ ngồi ha.”

Bạch Mẫn Trung gật đầu.

Trương Gián Chi đứng phía sau quầy bên kia liếc nhìn bàn bên đây, Bạch Mẫn Trung vội vàng cầm khăn trắng đắp lên tay chạy qua: “Chưởng quầy có gì phân phó?”

Trương Gián Chi nhẹ nhàng hỏi: “Tại sao người nọ đột nhiên khóc? Đồ ăn hôm nay nhà bếp làm có vấn đề gì à?”

Bạch Mẫn Trung cảm thấy có chút áy náy, vội nói: “Không liên quan đến nhà bếp...Chỉ là, nghe nói đột nhiên nhớ tới con trai đã mất, trong lòng có chút khổ sở.”

Trương Gián Chi nhàn nhã cúi đầu viết thư, nhanh chóng đổi chủ đề: “Buổi tối ngươi mơ nhiều lắm hả?”

Trong lòng Bạch Mẫn Trung nghĩ có lẽ nói đến chuyện tối qua: “Thật ra...không sao đâu.”

Trương Gián Chi khép thư lại: “Ta ra ngoài một chuyến, chú ý khách khứa chút.”

____*____*____*____*_____

Hắn ra cửa tìm thợ xây ở Trấn Song Kiều. Lúc này, hầu hết các thợ xây đều nhàn rỗi, Trương Gián Chi đi trấn Đông bàn việc, ấn định ngày tốt để tới nhà trọ khởi công.

Mấy gian phòng ở sân sau xác thực cần được xây dựng lại, và không có gì đảm bảo rằng một ngày nào đó một gian khác sẽ không sụp.

Xây phòng mất một thời gian, thời gian tới Bạch Mẫn Trung không còn nơi nào để đi, đành phải ở chung phòng với Trương Gián Chi. Đơn giản là bây giờ là mùa hè nóng nực, ngủ trên đất ngược lại mát mẻ hơn, chỉ cần vong hồn không xuất hiện vào ban đêm, nàng cảm thấy không có gì phải lo lắng.

Không ngờ, khi chạng vạng Trương Gián Chi từ trấn Đông về, dùng xe lừa kéo tấm ván giường. Thắp đèn trong sân, gõ gõ đập đập, lát sau đã mân mê ra một chiếc giường, dựng xuống đất rất bằng phẳng, nhưng hình như...ván giường có hơi mỏng, không chắc chắc lắm?

Đại Vinh đứng một bên quan sát, nhịn nọt khen: “Chưởng quầy thật khéo tay.” Nói đoạn lập tức tiến lên giúp Trương Gián Chi khiêng giường nhỏ vào phòng, tay chân nhanh lẹ đem chiếu dưới đất trải lên giường, phủi phủi mảnh vụn trên tay, quay đầu lại nhìn Bạch Mẫn Trung: “Buổi tối có giường ngủ rồi nha, phúc khí ghê.”

Bạch Mẫn Trung lẳng lặng đi ra sân múc một chậu nước giếng.

Trương Gián Chi đi đến ngăn tủ lật một tấm đệm cũ, đến trước giường cuốn chiếu lên, lót tấm đệm xuống dưới. Bạch Mẫn Trung bê chậu nước vào định lau chiếu, thấy Trương Gián Chi trải đệm giường cho nàng, không khỏi dừng bước, đứng phía sau hắn.

Trương Gián Chi cũng không quay đầu, nhàn nhạt nói: “Ván giường quá cứng, ngươi tạm ngủ vậy.” Trên mặt không chút biểu tình đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn mình Bạch Mẫn Trung đang lau chiếu.

Sắc trời tối sầm, khách khứa lần lượt lên lầu, Bạch Mẫn Trung vào bếp ăn cử thứ ba.

Trương Gián Chi đang rà lại sổ sạch đằng trước, Bạch Mẫn Trung đang không có việc gì làm, liền tay chân nhẹ nhàng bước đến hỏi hắn: “Chưởng quầy, có sách nào để đọc không?”

Trương Gián Chi biết nàng biết đọc nhiều chữ, phỏng chừng nàng không phải con nhà nghèo, bây giờ lưu lạc đến tình cảnh này cũng chỉ có thể trách loạn thế.

Hắn rút quyển sách dưới ngăn tủ đưa cho nàng, Bạch Mẫn Trung mượn đèn ở quầy xem, khóe mắt nhìn thấy sổ sách của Trương Gián Chi.

Hắn đang viết chi tiêu một tháng trước, cúi đầu gảy bàn tính.

Bạch Mẫn Trung đang xem sách đột nhiên cúi đầu xuống, thấp giọng nói: “Hình như...có điểm không đúng.”

Trương Gián Chi giương mắt nhìn nàng, gia hỏa không chuyên tâm này rốt cuộc có đang đọc sách không vậy.

Hắn lại tính lại lần nữa, phát hiện quả nhiên không đúng, mím môi không nói gì.

Bóng đêm càng ngày càng đậm, Bạch Mẫn Trung cũng mệt nên định đi ngủ, Trương Gián Chi liền để nàng về.

Bạch Mẫn Trung tắm rửa đơn giản một chút, thay quần áo rồi nằm xuống quấn chăn. Ngoài phòng có tiếng gió, Bạch Mẫn trung mệt mỏi một ngày, nghe tiếng gió, thoải mái ngáp một cái, nhắm mắt ngủ.

Tuy nhiên nàng vừa mới mơ mơ màng tiến vào mộng đẹp lại nghe thấy tiếng gọi sâu kín.

“Bạch...cô...nương.”

Bạch Mẫn trung tiếp tục ngủ.

“Bạch cô nương, Bạch..cô...nương”

Bạch Mẫn Trung bổng mở mắt, thấy tên Thái Quỳnh kia lúc này đang cách nàng mười bước chân, có vẻ hơi sợ hãi.

Thái Quỳnh: “Bạch cô nương, cảm ơn cô nhiều. Chờ phụ thân ta đốt vàng thỏi cho ta, ta sẽ đi liền.”

Bạch Mẫn Trung nghĩ, chờ Thái Hành Thanh về tới Đông Hải rồi mới hóa vàng mã cho hắn không biết tới khi nào? Bộ hắn muốn ở lại khách điếm tới lúc đó luôn à?

Thái Quỳnh dường như đoán trúng tâm tư nàng: “À thì Bạch cô nương đốt trước cho ta một ít nhé...ta đói lắm rồi.” Giọng hắn yếu ớt, Bạch Mẫn Trung nghe không rõ nên ngồi dậy hỏi: “Huynh không thể nhích gần lại nói sao?”

Thái Quỳnh dáng vẻ sầu khổ nói: “Bạch cô nương, ván giường của cô làm bằng gỗ xoan đào tôi tới gần không được a.”

Bạch Mẫn Trung: “...” Trương Gián Chi thế nhưng lấy gỗ xoan đào làm ván giường? Tại sao hắn phải dùng gỗ xoan đào? Chẳng phải ván giường đều dùng gỗ sam sao?

Nàng bổng định thần, vậy có nghĩa Thái Quỳnh không thể uy hϊếp nàng nữa, vừa lúc, có thể ngủ yên, liền bảo: “Tôi ngủ, có gì xong rồi tính.”

Vừa dứt lời, Trương Gián Chi đẩy cửa bước vào, hắn đứng trước cửa hồi lâu, mới hỏi: “Ngươi đang nói chuyện với ai đấy?”