"Chết cha mợ sốt rồi Mận ơi, lẹ lẹ chạy đi ra ngoài anh Khánh hỏi thuốc đi. Ủa hông hông đi kêu ông Bình qua khám luôn đi."
Con Mén hoảng quá, đẩy Mận ngã lộn nhào xuống ghế. Mà nhờ vậy nó mới tỉnh ngủ được, vuốt vuốt cái mặt vài cái rồi lật đật chạy ra ngoài.
"Mận Mận, đi đâu mà gấp dữ vậy con, qua đây bà biểu."- Tiếng bà hai vọng từ phía sau khiến nó phải dừng bước, quay đầu chạy lại thưa.
"Dạ bà mợ hai sốt, con chạy đi tìm thầy lang Đặng."
"Mèn đét ơi, thôi bây chạy lẹ lẹ ra ngoài ngoải đi." - Bà hai làm ra vẻ mặt hoảng hốt, đẩy đẩy nó.
"Dạ."
Vừa dứt lời, nó chạy ù một cái, thoáng chốc đã không thấy tăm hơi. Bà hai định gọi nó lại dúi cho vài đồng nhưng làm không kịp nó, ngồi xuống thở dài ngao ngán. Cô hai mới về nhà đã làm nhộn nhạo hết cả lên.
"Anh Khánh, anh Khánh ới ơi."
Người được gọi là Khánh này là con trai thầy lang Đặng, theo cha học nghề thuốc từ năm ảnh mới chín mười tuổi. Hồi đó thằng Thắng hay bệnh lặt vặt lắm, con Mận sang bốc thuốc hoài riết ảnh chai mặt, hai người cũng thân từ lúc đó tới giờ.
"Hả?"- Khánh tay cầm cây đũa bếp chạy ra, mặt mày lấm lem nhọ nồi, quần thì chân thấp chân cao. Hình như là đang nấu thuốc.
"Ông Bình đâu?"- Nó chạy vào, thuận tay bốc một trái quýt, lột vỏ ăn.
"Sau lưng mày."- Một giọng nói trầm thấp chậm rãi vang lên sau lưng nó.
Đây hẳn là thầy lang Đặng, người mà tụi nó toàn gọi thân thương là ông Bình, là một người đàn ông đứng tuổi, mắt sáng trán cao, dáng người không quá đẹp nhưng nom vô cùng lịch sự, nhã nhặn. Ông là lương y giỏi nhất làng, ai bị bệnh nặng cỡ nào nặng mà ghé ông là khỏi, tuy nhiên không phải ai ông cũng chịu bắt mạch kê đơn, mấy lần Mận phải kì kèo hứa hẹn một hồi ông mới đồng ý đi với nó.
"U trời ơi mô phật phật độ con."- Con Mận giật thót người, vuốt vuốt ngực quay sang nhìn ông ai oán.
"Kiếm tao mần chi?"
"Ông đi theo con đi, rốp rẽng rốp rẽng."- Nói dứt lời, nó cạy mạnh lôi lôi kéo kéo ông ra cửa bắt đầu chạy.
"Mày kéo tao đi đâu mà chạy bang bang ra đường, coi chừng cái gánh tàu hủ, ê ê tầy quầy cái gánh người ta rồi!!!"- Ông Đặng mất đà, bật ngửa ra đằng sau, cũng may là nó lôi ổng nên ổng vẫn chưa ngã theo quán tính. Già cả rồi xương cốt lỏng lẽo còn bị hành nữa đa.
"Đi...đi cứu người, có người bịnh ông ơi."
"Ai bịnh?"
"Nhà con... cô nhà con... mợ nhà con sốt nằm chèm bẹp ở nhà á, chạy lẹ ông ơi."- Nó vừa dắt tay ổng chạy vừa thở hổn hển trả lời. Trời ơi Xuân sốt nóng sắp chiên được cái trứng ốp la rồi hỏi quài!
-
"Hồi khuya mợ mày có ra ban công ngắm trăng không?"- Thầy lang Bình bắt mạch xong thì nhíu mày hỏi.
"Dạ hông, có trăng đâu mà ngắm."- Con Mận lắc đầu lia lịa đáp
Chần chừ một chút, tuy có hơi mạo phạm nhưng mà ông vẫn hỏi.-"Ờ. Vậy hồi tối mợ bây có bận đồ đàng hoàng không?"
"D...dạ?" - Nó ngẩn ra, có chút chột dạ. Cũng tại nó chần chừ mãi không chịu thay đồ cho nàng, báo hại nàng bệnh nặng.
"Tao hỏi hồi tối mợ bây có bận đồ đàng hoàng không?" - Ông gạn hỏi lại lần nữa, giọng nói có phần gấp gáp hơn.
"Sao ông biết?"
"Chứ mày thấy ai đương hè không đi hóng gió, bận đồ đàng hoàng đi ngủ mà sáng ra trúng gió độc sốt không? Huống hồ trên cổ..."
"Dạ... cái đó thì con hông biết, nhưng mà ông cứ kê thuốc cho cổ đi." - Nó lảng sang chuyện khác, đẩy đẩy vai ông.
"Nhà mày có tần dày lá không? Chưng với đường phèn với tắc cho mợ hai uống, hai ba bữa nữa khỏi."
"Vậy thôi hả ông? Có cần xông hay gì hông?"
"Không, hai đồng, nè."- Ông Bình vừa nói vừa dọn đồ nghề vào, vuốt thẳng lại chiếc áo sơ mi trên người rồi rời đi. Ủa có hai đồng thôi hả, mát trời ông địa dữ ta!
Mận tiễn thầy lang ra tới cổng nhà, giao tiền rồi đứng đó đợi bóng người đàn ông trung niên kia mất dạng mới dám chạy tọt vào trong, đặt chiếc lọ lên bàn gỗ nhỏ đọc sách, thở phào một hơi. Nó ngồi lên chiếc ghế cạnh giường Quỳnh Xuân, rụt rè đưa tay lên trán người đang thϊếp đi, đỡ hơn lúc sáng nhiều nhưng vẫn còn nóng quá. Nhìn nàng hơi thở yếu ớt, mặt mày tái nhợt mà xót không thôi.
"Nước..."- Quỳnh Xuân từ từ mở mắt, nhìn về phía Mận, thều thào nói.
"Đây đây nước đây." - Nó bật ngồi dậy chạy ra ngoài đi lấy nước. Khát cũng phải rồi, sớm giờ toàn khóc rồi xỉu khóc rồi xỉu chứ có ăn uống miếng nào đâu mà đòi hổng khát.
"Từ từ thôi nha, con đỡ cô hai dậy ha."- Nó đặt chén nước xuống bàn, vụng về đỡ nàng dựa vào ngực nó, mớm nước.- "Uống từ từ thôi coi chừng sặc đó, đúng rồi ừa đúng rồi, giỏi quá."
Chật vật một hồi lâu Quỳnh Xuân cũng tỉnh táo hơn một chút. Nàng cứ như người không xương mà dính lấy Mận, môi mỏng chun chun, cánh mũi cao cao cạ vào vai áo nó.
"Tui hổng phải con nít để mà em dỗ kiểu đó nghe, với ai cho em kêu tui là cô hai nữa?"
"Thì ờm, con xin lỗi cô h...Xuân..."
"Bộ mấy người thấy tui già lắm hả? Cỡ bà Năm hông?"- Nàng ỉu xìu nói.
Mận cười phì một hơi, giở giọng nịnh nọt -"Hông có, cô hai là đẹp nhất."
"Thiệt hông đó đa? Hay xạo tui."
"Hông, xạo ke đó. Nhưng mà cô hai nằm nghỉ xíu rồi em đưa cô lên nhà trên. Bà hai biểu em ngày mơi cô Năm về, em hông chắc nhưng mà hình như ý bà muốn cô hai lên trển á."
Người được gọi là cô Năm này là Trần Hà An, con gái đầu của bà ba, được ông Trần gửi lên Sài Gòn học hồi hai năm trước. Cổ đi cùng một đợt với thằng Thắng em con Mận, hai đứa tụi nó thân nhau lắm như anh em ruột thịt trong nhà, luôn luôn ở bên bảo ban tương trợ nhau.
"Rồi tui nằm đây xíu, nào tới giờ mấy người nhớ kêu tui đó." - Quỳnh Xuân bĩu môi, lười biếng nhắm nghiền mắt lại.
"Dạ, cô hai nghỉ ngơi đi. Con hông làm phiền nữa nghen." - Nói rồi nó cầm lọ thuốc đi ra ngoài, cúi đầu đi xuống nhà sau.
-
"Ê giống cái xe nhà binh bữa dữ mậy."- thằng Hiện khều khều tay con Mận xì xầm.
Chiếc Citroën Traction Avant màu đen chậm chạp lăn bánh vào trong khuôn viên nhà ông Trần. Cạch một tiếng, một cô gái với mái tóc đen dài đen bóng, được búi gọn sau gáy bằng chiếc nơ hồng xinh xắn bước xuống.
"Nghe con Lài nói anh hai mới dụ được cô nào về hả cha?"- Nàng ta kéo hờ chiếc kính râm xuống, nâng mắt nhìn một vòng, nơi này so với ba năm trước cũng không có nhiều điểm khác biệt, chỉ là nhà trên dường như có thêm sinh khí. Ánh mắt nàng ta dừng lại trên vài mảnh xác pháo vu quy còn xót lại bên thềm nhà, cười cười nói. -"Ở nhà không có con ngó bộ vui dữ đa."
"Hà An!"- Bà ba trừng mắt khẽ mắng.
"Chà ngó bộ đám cưới vui lung lắm.."- Ngưng trệ một hồi, nàng lia mắt qua nhìn thẳng vào mặt Quỳnh Xuân đáy mắt ánh lên một tia kinh ngạc, cất lời.- "Là chị Quỳnh Xuân sao?"
"Trần Hà An!" Ông Trần tức đến đỏ mặt quát Hà An một tiếng rồi ái ngại nhìn sang nàng. Nàng chỉ khẽ cười, lắc đầu ý bảo mình không sao rồi quay qua gật đầu chào nàng ta.
"Ừm, đã lâu không gặp. À mà về sau đừng kêu thẳng tên chị như thế, gọi chị hai đàng hoàng."
"Hoá ra họ Phạm của chị là họ của Phạm Xuân Phú, hèn chi."- Hà An không kiêng kị xà vào lòng Quỳnh Xuân, hôn chụt một cái rõ kêu lên má nàng. Mà nàng cũng không tỏ vẻ khó chịu, chỉ cười xoà xoa xoa mái tóc xoăn nhẹ của nàng ta.
"B-bộ hai đứa quen nhau hả?" Ông Trần nhìn một màn vừa rồi, hoang mang lên tiếng.
"Dạ cha, chị Quỳnh Xuân chung trường Gia Định với con, học trên con ba khoá nhưng mà tụi con được xếp ở chung phòng, ở chung được một năm thì chị tốt nghiệp, giường bên con vẫn trống tới giờ"- Hà An thân thiết câu lấy cánh tay nàng. Hai người bọn họ được giáo dục theo Tây nên cũng phóng khoáng như Tây chứ không có như người dưới này, bọn gia đinh nhìn cô Năm hôn một cái chóc lên má mợ hai cũng trợn tròn mắt. Không phải chỉ có người thương mới thơm má nhau hả?
"Thắng!"- con Mận ở trong bếp nghe tiếng xe thì lật đật chạy ra, bỏ thí luôn nồi nước cốt dừa đang khoáy.
Nãy giờ mọi người chỉ lo chú ý đến Hà An, cũng quên béng cậu trai mặt mày sáng sủa cao ráo đứng tồng ngồng bên cạnh cô Năm. Nhìn tướng tá cũng ngon lành dữ lắm, vai rộng lưng dài mà chân cũng dài nữa, bận áo sơ mi ăn-ta-ni với quần âu nhìn bảnh tỏn quá trời. Nhưng mà hình như nó có bệnh trầm kha hay sao á, hồi nhỏ cứ bệnh miết à. Trở trời là bệnh, ăn đồ lạ cũng bệnh, có khi ngồi không vậy cũng lật ngang bệnh nữa. Cứ mỗi lần như vậy là nằm li bì trên giường, mặt mày tái mét thấy ghê, thế là con Mận lại chạy tuốt ra ngoài thầy lang Đặng mua thuốc, riết rồi bên đó người ta cũng quen mặt nó luôn.
"Chị hai!"- Thắng đi lại, nhào vào lòng Mận như lúc trước. Mà cu cậu lớn nhanh quá, mới hai ba năm không gặp mà muốn cao hơn nó luôn đa. Nó rưng rưng nước mắt nhìn thằng Thắng, cu cậu thì khỏi phải nói, nước mắt lưng tròng khóc còn mặt mũi thì tèm lem.
"Thắng...Thắng về rồi nè."- Cậu hít một hơi thật sâu, tằng hắng cho rõ giọng rồi nói. Khóc cũng phải thôi, thằng nhỏ ngày trước quấn chị hai dữ thần lắm mà giờ tách ra tới hai ba năm, hỏi sao không nhớ rồi khóc cho được.
"Rồi rồi đông đủ hết thì vào nhà đi, cha có chuyện muốn thông báo với mấy đứa. Thằng Hữu ra nhà sau dìu bà Năm với cậu Út lên đây, kêu luôn cậu tư với cô Út nữa. Còn thằng Hiện ra kho lúa nói với cậu ba một tiếng."- Ông Trần đứng đó nhìn thêm một màn chị em sum vầy, gật gù rồi hắng giọng nói lớn.