Dáng Em

Chương 2

"Lẹ lên coi mấy cái đứa này, nay đám cưới cậu hai mà đứa nào đứa nấy lề mà lề mề."

"Trời ơi con Mén tao kêu mày để cái dĩa trái cây này ở đây hả?"

"Thằng Hiện đâu, tao kêu mày ra chợ mua bó nhang mày mua chưa?"

"Con Mận đâu? Bây chạy đi kiếm con Mận cho tao coi. Cái con này thiệt, hồi sớm dặn nó đi theo cậu qua bên bển mà nãy giờ đi đâu mất dạng."

Giọng nữ trung niên lanh lảnh vang khắp các ngõ ngách trong nhà. Bà Năm là người cầu toàn, kĩ tính đó giờ, khó dữ lắm. Bởi vậy ông hội đồng vô cùng tin tưởng bả, trong nhà hễ mà có lễ đám lớn lớn là giao sạch cho bả xử lý.

"Bà Năm ơi nhang!"- Thằng Hiện thở hỗn hễn chìa bó nhang cho bà Năm. Tội nghiệp thằng nhỏ, sáng giờ bị sai vặt chạy đi khắp nơi, đến nước còn chưa kịp uống.

"Bây coi kiểm tra kĩ kĩ mấy mâm cỗ đằng kia đi. Mỗi mâm phải đủ bốn chén, sáu dĩa nghe chưa?" - Bà Năm chộp đại lấy một đứa dặn dò.

Thế là nhà hội đồng Trần làng Hữu Trường lại được một phen nhộn nhạo. Gia đinh trong nhà đi đi lại lại chuẩn bị mồi nhậu cho khách, mấy đứa khéo khéo thì dán đèn l*иg, chữ hỷ khắp nhà và gian phòng của cậu mợ hai.

Ông hội đồng ngồi trên bộ ghế phượng hoàng phe phẩy cây quạt mo, ngồi kế bên ông là một thiếu niên mỹ mạo, sống lưng cậu thẳng tắp, hai tay đặt ngay ngắn trên đùi tỏ vẻ nghiêm túc. Tuy vậy ánh nhìn láo liên nhìn xung quanh lại bán đứng đáy lòng nhấp nhổm đứng ngồi không yên kia của cậu. Ông Trần nhìn sang, phì cười rồi vỗ bốp bốp lên lưng cậu ta hòng trấn an. Người kia cũng quay sang cười cười rồi gãi đầu.

"Làm cái gì mà cuống quýt hết cả lên, nôn vợ đến vậy à?"

Thế Hoàng bị nói trúng tim đen, mặt mày đỏ lựng, cười tủm tỉm không trả lời lại. Quả thực lòng cậu bây giờ như lửa đốt, chờ đợi chiếc kiệu hoa đến nhà, chờ đợi cô vợ yêu kiều của mình chậm rãi từng bước đến cạnh bên, cùng nhau nên nghĩa phu thê. Pháo hoa ở cổng bắt đầu phát ra tiếng nổ rộn ràng vang xa khắp làng, đoàn người mặc áo dài rình rang xuất hiện, trên vai sáu người đàn ông đi trước là một chiếc kiệu hoa hoành tráng đến lóa mắt. Thế Hoàng ngay lập tức bật dậy, nhanh nhẹn sửa lại tóc tai, chỉnh lại chiếc vấn trên đầu rồi nghiêm chỉnh đứng hướng ra cửa.

"Cô hai tới rồi kìa." - Con Mén đẩy đẩy tay Mận, hất cằm ra cổng nhà.

Mận ngoái đầu lại, bỏ luôn công việc mình đang làm dở dang, muốn tận mắt nhìn thấy cô hai Quỳnh Xuân xinh đẹp rạng ngời như thế nào trong bộ áo Nhật Bình kia. Quả nhiên nó được một phen thất thần ra mặt, mái tóc dài của Xuân được búi gọn gàng trên chiếc khăn vành*, để lộ ra gương mặt trắng trẻo thanh thoát, đôi môi điểm tô sắc đỏ lại càng thêm phần sức sống.

Nàng mỉm cười nhẹ, đuôi mắt đan phượng khẽ liếc nhìn xung quanh, lại chạm vào ánh nhìn mê đắm của nó. Mận giật thót mình một cái, lại cúi đầu xếp nhanh mấy dĩa thịt kho lên bàn rồi chuồn xuống bếp. Nó thở hổn hển, đầu cũng nóng cả lên, ngồi bệt xuống sàn nhà ôm l*иg ngực. Phải nói cuộc đời của nó chưa gặp người nào kinh diễm, yêu kiều như thế. Nó lắc lắc đầu mấy cái, tự nhủ bản thân phải thật tỉnh táo, tát nhẹ vào má mình vài lần. Dù sao người ta cũng là chủ của mình, không được phép quá phận.

Nhà trên tưng bừng hết thảy, Thế Hoàng và vợ cầm hai chiếc chung nhỏ đi hết bàn này đến bàn khác mời rượu. Đương nhiên cậu hai có vẻ ngoài thư sinh này tửu lượng không tốt, vừa mới được vài ba ly đã loạng choạng không đi nổi, tay chân ướt đẫm mồ hôi vụng về chùi vội vào quần, phải nhờ đến Quỳnh Xuân dìu mới có thể miễn cưỡng đứng vững, toàn bộ trọng lượng đều dựa hết vào người nàng. nhưng mà cho dù Hoàng có là một cậu chàng có dáng người nho nhã, thanh mảnh, không mấy to con thì cũng là đàn ông, so ra với nàng cao hơn một cái đầu lận. Quỳnh Xuân chật vật một hồi, men theo bức tường, nửa dìu nửa ôm cũng đưa cậu vào được cái bộ ngựa trong nhà.

Nàng nhờ người hầu đem ra một thau nước ấm, gỡ cái khăn vấn trên đầu chồng xuống. Nàng đỡ Hoàng nằm dài ra sau đó cẩn thận vén tay áo lau đi mồ hôi trên mặt cậu, lấy khăn lụa trần một lượt qua nước rồi lau mặt cho chồng. Vừa lau nàng vừa giở giọng trách móc.

"Uống không được thì thôi đừng cố quá."

"Ừm, mà mình cũng đi nghỉ đi. Đã có cha ở ngoài đó rồi."

"Em không sao, anh Hoàng ngủ một giấc đi đã."

Nói đoạn, Xuân đứng lên xoay người rời đi, Hoàng còn chưa kịp chạm lấy bàn tay của nàng.

Đêm tân hôn, Quỳnh Xuân một mình nằm trong hỉ phòng, đem gương mặt mang theo biểu tình tiếc nuối cùng buồn bực vùi vào gối, nhưng loáng thoáng trong đáy mắt tràn đầy mị lực xinh đẹp kia lại vương một chút ý cười.

-

"Ủa Mận mày cắt lông chôm chôm chi vậy?"- Con Mén từ đâu nhảy lại, ngồi xổm xuống kế bên nó hỏi. Mới đầu nhỏ tính hù Mận một phen cho vui, nhưng mà nhỏ thấy nó cứ lạ lạ nãy giờ, à không phải, là từ qua giờ lận. Mặt mày nó cứ ngu ngu, miệng lúc nào cũng cong cong, hai mắt tuy nói đờ đẫn nhưng mà sáng rực ngập tràn sinh khí.

"Hả lông chôm chôm gì má?"- Mận nghệch ra hỏi nhỏ.

"Mày dòm xuống cái tay mày đang làm cái gì đi."- Vừa nói nhỏ vừa hất hất cái cằm xuống bồn nước, lời nói có ý cà khịa rõ ràng.- "Mày hay ha, bà Năm bả kêu lấy chùm cây chôm chôm nhãn xuống cắt gọn nhánh rồi đem vô phòng cho mợ ăn. Mày coi kĩ lại coi nãy giờ mày cắt cái gì. Giờ thì nó đúng là chôm chôm nhãn luôn rồi."

"Trời đất ơi là trời sao mày không nhắc tao nhỏ này."

"Ai kêu mày ngồi đực cái mặt ra làm gì? Mày nói thiệt đi mày để ý thương anh nào rồi chứ gì, tao thấy cỡ một tuần nay mày lạ lắm nghe."

"Hông có, tao đυ.c cái cùi trỏ dô trong mặt mày giờ chứ anh nào."

"Chứ mần sao mà mày cứ ngồi thất thần hoài vậy, bộ..."- Nói đoạn nhỏ làm ra vẻ thần thần bí bí, ngoắc con Mận ghé sát vô. Mà con Mận cũng tò mò, cũng chụm cái đầu vô nghe thử.

"MÀY TÍNH CẮT TRỤI LÔNG CHÔM CHÔM RỒI GẮN LÊN NGƯỜI LÀM KHỈ HẢ?"

Nhỏ hét thật to vô tai con Mận rồi vùng dậy chạy đi bỏ lại con nhỏ mặt mày bực dọc, nhăn y hệt con khỉ đứng trân trân ở đó.

"Con này mày ráng mà chạy cho nhanh đi nha để tao mà bắt được thì đừng hỏi tại sao nước biển lại mặn."

Hai đứa nó cứ thế rượt nhau chạy vòng vòng nhà sau, một đứa thì mặt mày méo xệch như đưa đám, đứa kia thì hớn ha hớn hở như con nít mới được cho kẹo ăn. Bà Năm đứng trong bếp nhìn ra cũng lắc đầu cười trừ. Tụi nó là như vậy đó, lúc nào cũng như chó với mèo cãi nhau suốt, nhưng mà một trong hai đứa mà đυ.ng chuyện thì đứa còn lại thế nào cũng sốt sắng tìm cách giải quyết cho bằng được, cứ như đứa gặp chuyện là bản thân nó vậy. Rượt một hồi thì con Mén thấm mệt mà ngồi bệt xuống đất thở hổn hển. Bà Năm cũng đi ra rầy hai đứa nó một trận cho có như mọi lần, tại bà biết đâu rồi cũng vào đấy, có sửa được đâu.

Vốn dĩ quanh năm suốt tháng con Mén chỉ lẩn quẩn quanh khu bếp với bà Năm, lâu lâu cũng bưng cơm lên hầu ông bà cô cậu hay là dâng mấy mâm đồ cúng phụ mấy đứa kia. Còn Mận thì khác, chỗ nào làm việc nặng cần dùng sức thì sẽ có mặt nó. Khi thì thấy nó đi theo thằng Hữu khuâng vác phụ tá điền, khi thì ở trong kho gạo phụ ông Hùng, cũng có lúc thấy nó đi với thằng Hiện làm mấy đồ lặt vặt, nó còn kham luôn cái vụ bổ củi nữa. Bởi nhìn nó gầy như con cò vậy thôi chứ khoẻ lắm đa.

Cái hồi cậu còn nhỏ, bà bắt cậu ăn mấy cái đồ bổ gan bổ thận, mà lúc nào cậu cũng ăn không hết lại sợ bà la nên toàn thồn cho nó ăn. Bởi thế nên nó lớn tướng lắm, cao hơn bà Năm với con Mén tới hai cái đầu, so với mấy anh trong làng thiếu điều còn cao hơn. Hồi đợt tự nhiên nó phất tướng lên, con Mén cứ đi theo chọc nó "mày bự vậy anh nào mà thèm lấy mày?". Mấy lúc như thế nó cũng chỉ biết cười cười cho qua chuyện, bởi vì việc cao lớn hơn người khác mặt dù hơi bất ngờ, nhưng thật ra cũng không phải chuyện ngoài mong muốn của nó.

"Mận, đứng bên kia thừ người ra làm gì đó, sang đây mợ biểu."

Quỳnh Xuân ngồi trong cái chòi gỗ cạnh hồ nước đọc sách, đưa tay phẩy phẩy ý bảo nó lại gần. Mận lưỡng lự nửa muốn đến nửa lại không, nhưng cuối cùng vẫn yên lặng tiến tới trước mặt nàng, duy trì một khoảng cách nhất định. Quỳnh Xuân híp mắt, nghiêng đầu cười cười nhìn gương mặt lấm lem lọ nồi của Mận.

Nó đứng đó, chần chừ một hồi vẫn không trả lời được, vì nó không biết xưng hô với mợ làm sao mới phải phép. Trước giờ nó toàn làm ba cái việc chân tay với tụi thằng Hiện thằng Hữu, hay cùng lắm là hầu cậu học, quạt cậu ngủ. Nó có bao giờ được nói chuyện với chủ đàng hoàng như bây giờ đâu.

Bỗng chốc nó thấy cô hai Xuân sao mà dịu dàng quá, mặc dù bình thường lúc cổ nào cũng kiếm cớ ghẹo nó. Chân nó mềm nhũn ra, tim đập thình thịch, nhưng cũng cảm thấy buồn buồn. Nó không biết tại sao mình lại cảm thấy như vậy mỗi khi thấy cô hai nữa, chỉ là mỗi lúc nghe thấy tiếng "mợ" thì tim nó co thắt lại, khó chịu lung lắm. Ai nói nó hỗn cũng được chứ thiệt tình mà nói Mận thấy cô hai chẳng hợp với chữ "mợ hai Hoàng" chút xíu nào hết á.

"Lại thả hồn đi đâu nữa rồi." - Giọng nữ thanh mảnh mang theo ý chậm rãi vang lên bên tai nó, Mận giật mình, ý thức bị kéo về thực tại. Nó ngượng ngùng đưa tay lên gãi đầu.

"Mợ kêu Mận hả?"

"Ừa kêu em, mà sao cứ đứng ngây ra đó hoài vậy, qua đây ngồi với mợ nè." - Quỳnh Xuân đung đưa hai chân, cái đầu nhỏ gật gật, tay vỗ lên chỗ trống bên cạnh, đôi mắt như chứa ngàn vì sao chiếu thẳng lên người nó.

"Dạ... a đúng rồi, bà Năm kêu em đem chôm chôm cho mợ nè."

"Trái này..." - Quỳnh Xuân cầm một trái chôm chôm nhẵn nhụi lên, nghĩ thầm có phải họ kĩ tính quá rồi không, đến cả chôm chôm cũng cắt sạch lông thế này - "Là ai làm vậy?"

"Dạ em làm." - Mận rũ mắt xuống, rụt rè đưa tay lên hệt một chú cún cụp đuôi sợ chủ mắng.

Thế nhưng ngược lại với suy nghĩ của nó, Quỳnh Xuân lại bật cười, đưa tay vuốt mấy lọn tóc trên trán Mận. Nó thở phào một hơi, thần kinh đang căng ra dần được thả lỏng, ngẩng đầu bắt chước híp mắt tươi cười cùng nàng.

-

*: Khăn vành là một loại khăn vấn, là một loại phụ kiện đi đôi với Nhật Bình. Thông thường có hai cách vấn, cách chít khăn trong cung đình Huế và ở đàng ngoài. Từ độ rộng 30cm, khăn vành dây được xếp thành bề rộng 6cm với cạnh hở hướng lên trên, rồi quấn thành hình chữ Nhân, tức là chữ V ngược, che tóc, một phần tai và vòng khăn chít bên trong. Khi khăn đã bao giáp vòng, gấp khăn lại còn nửa chiều rộng, bắt đầu từ đằng sau gáy, vẫn để cạnh hở hướng về phía trên, rồi vấn tiếp. Khăn vành được bao chặt ra ngoài phần khăn chit, tạo thành một cái đĩa lớn. Vì nhiễu cát có độ co dãn và nhám cao nên khăn vành ít khi tuột. Phần cuối của khăn được vén khéo vào trong vành khăn phía sau, rồi dùng kim găm dấu cho khéo. Về sau khi tóc uốn trở nên thông dụng, người Huế tạo ra một vòng vải ống tròn nhồi bông chụp vừa lên đầu giả khăn vấn để lót cho khăn vành dây. Một trong những người đầu tiên xử dụng loại khăn vấn sẵn này là Hoàng hậu Nam Phương. Khi mới nhập cung, tóc Hoàng hậu vẫn còn uốn ngắn như hồi còn ở bên Pháp. Phải có cái ống khăn chít giả bên trong người ta mới vấn được khăn vành cho Hoàng hậu, để bà có thể mặc áo mệnh phụ khi làm triều lễ. (chi tiết hơn tại: https://www.aodaicosau.com/2020/06/cach-van-khan-vanh-cho-ao-nhat-binh.html)