Hẻm Sâu Có Ánh Sáng

Chương 24-2: 2

Khi Chu Thư đến biệt trang Kỳ gia, trùng hợp Kỳ Hữu Vọng đang đến "Sinh cơ nhàn viên", Chu lão mẫu mời nàng chờ ở đây, sau đó cho người đi gọi Kỳ Hữu Vọng về.

Chu Thư cũng không vội, nàng vừa uống trà, vừa thưởng thức cảnh trí trong đình viện.

Thấy trong viện hoa nở muôn hồng nghìn tía, trăm hoa đua nhau khoe sắc, nàng cảm thấy phúc chí tâm linh*, hỏi Chu lão mẫu: "Ta nghe kỳ tứ công tử nói, khi hắn được sinh ra, Kỳ gia có tường thụy?"

(*Phúc chí tâm linh; phúc đến thì lòng cũng sáng ra (khi vận may đến, thì người ta linh hoạt khôn ngoan hơn))

Chu lão mẫu thấy đây cũng không phải việc cần giấu với bên ngoài, lập tức cười hề hề kể lại cho Chu Thư dị tượng khi Kỳ Hữu Vọng được sinh ra. Nàng nghe cũng cảm thấy ngạc nhiên, trong lúc đó tựa hồ như hiểu rõ vì sao Kỳ Hữu vọng lại được cưng chiều đến vậy.

"... Thế nhưng mà, tất cả mọi người lại không tin chuyện này." Chu lão mẫu lại có chút cảm khái, chỉ có bà và lão phu nhân là vẫn luôn tin những dị tượng xảy ra trong ngày đó là vì Kỳ Hữu Vọng, về phần những người khác ở Kỳ gia, đều chỉ cho rằng đó chẳng qua là đúng dịp mà thôi.

Chu Thư cười cười hữu lễ, cũng không nói bản thân có tin hay không.

Rất nhanh Kỳ Hữu Vọng đã quay về, nàng đi rất vội, mặt trời đã khuất, trên trán thoáng chốc xuất hiện một tầng mồ hôi. Sau khi nàng thấy Chu Thư, vì hình tượng của bản thân, nên thuận tay lấy ra chiếc khăn lau mồ hôi trên trán.

Chu Thư tinh mắt, cảm thấy chiếc khăn này dường như có hơi quen mắt.

"Tiểu thư, nghe nói ngươi đến tìm ta."

Có thể nói chuyện ái muội như vậy, lại trông hết sức chân thành cũng chỉ có cái người đơn thuần này. Chu Thư nghĩ.

"Hôm nay cùng người đàm luận chuyện mua bán, đi ngang qua quý trang, muốn vào xin uống tách trà." Chu Thư ung dung hữu lễ mà nói.

Những lời này đều là lời khách sáo, không ai cho là thật.

Kỳ Hữu Vọng dẫn nàng ngồi xuống, mà sau khi Chu Thư đánh giá chiếc khăn này một hồi, rốt cuộc xác định được vì sao chiếc khăn này lại quen mắt đến vậy - - Đây là chiếc khăn nàng đã vứt đi!

Nàng nhìn Kỳ Hữu Vọng, ánh mắt có chút ý vị sâu xa: "Kỳ tứ công tử, chiếc khăn này có thể cho ta mượn xem một chút không?"

"Hả?" Kỳ Hữu Vọng sững sờ một lúc, theo bản năng chuyển khăn qua, nhưng chờ đến khi nàng thấy rõ hình dáng chiếc khăn trong tay mình, trong lòng nàng liền căng thẳng, vội thu trở về, lại đổi một cái khác đưa qua.

Chu Thư: "..."

Ngay dưới mắt nàng mà lại làm ra hành động treo đầu dê bán thịt chó này, cho là mắt nàng mù hay sao?

Nàng không nói một lời mà nhìn chằm chằm vào Kỳ Hữu Vọng, thế nhưng người này da mặt dày, liều chết không nhận vừa rồi cái khăn bản thân lau mồ hôi là một cái khác.

"Sao ta cảm thấy chiếc khăn vừa rồi, giống như chiếc ta bị mất vậy?" Chu Thư cũng không muốn dung túng nàng ấy.

"Ngươi đã ném đi, ta nhặt được." Kỳ Hữu Vọng nói.

Chu Thư hít sâu một hơi, nếu không phải nàng có phỏng đoán thiếu niên trước mắt nàng đây có khả năng là một nữ tử, chi với hành động này, sợ là vừa rồi nàng đã xếp người này vào hạng "Đăng đồ tử" rồi.

Chu Thư không thể không thừa nhận: "Là ta ném đi, chỉ là, sao Kỳ tứ công tử lại nhặt nó chứ?"

Ngày ấy nàng cho rằng Kỳ Hữu Vọng đùa giỡn nàng, nhất thời buồn bực mới làm như vậy. bây giờ biết Kỳ Hữu Vọng tư tàng khăn của nàng, bất giác nàng cũng tức giận.

Kỳ Hữu Vọng nói vẻ đúng lý hợp tình: "Ta không thể trơ mắt nhìn ngươi vứt đồ bừa bãi, cho nên xử lý giúp ngươi."

Nói xong, nàng lại lấy chiếc khăn ra lần nữa, nói: "Ta giặt giúp ngươi, chỉ là vẫn luôn không có cơ hội trả lại cho ngươi. Vừa rồi lau mồ hôi là lấy nhầm khăn, khăn này đã dính mồ hôi của ta, cho nên sau khi lại giặt sạch, sẽ trả lại cho ngươi sau!"

Vốn Chu Thư cũng không trông mong sẽ lấy lại khăn về, chỉ là nghĩ đến việc Kỳ Hữu Vọng vẫn luôn cất giấu khăn của nàng, trong lòng nàng có cảm giác là lạ, có chút cảm giác ngượng ngùng khi vật bên người bị người khác cất giữ.

Mà khi ý niệm này sinh ra, Chu Thư theo bản năng kháng cự lại. Chỉ là một cuộc khăn tay chi giao giữa nữ tử, nàng muốn thành đại sự, sao có thể vì chút việc nhỏ này mà cảm thấy ngượng ngùng chứ?!

Thừa lúc Chu Thư chưa tức giận, Kỳ Hữu Vọng nhanh chóng đổi đề tài: "Tiểu thư này, ngươi muốn nghe cầm khúc không?"

Chu Thư muốn nghe, nhưng mục đích nàng đến đây không phải để nghe cầm khúc, nên khắc chế lại: "Không cần nhọc phiền Kỳ tứ công tử như vậy, hôm nay ta đến đây là đặc biệt muốn cảm tạ Kỳ tứ công tử đã chăm sóc tốt cho những cây trà kia."

Kỳ Hữu Vọng sờ sờ sau gáy, có chút ngượng ngùng: "Ta cũng không làm gì, chỉ là xới đất cho chúng, tu bổ cành lá, bón phân tưới nước, không ngờ chỉ mới qua hai ngày, lại sinh trưởng ra lá mới."

Kỳ Hữu Vọng rất thẳng thắn thành thật, Chu Thư tin nàng ấy không cần phải nói dối, vì thế những nghi vấn quấy nhiễu nàng vẫn chưa có đáp án, cứ như vậy không giải quyết được điều gì.

- -

Mấy ngày này Trần Tự Tại đến Chu gia, cũng không phải ngày nào hắn cũng đến trà viên làm việc nặng, hắn có rất nhiều thời gian nhàn hạ rong chơi nghe kể chuyện, cũng làm quen với vài học trò tư thục, hẹn nhau đạp thanh, tham gia nhã tập.

Hắn cùng bọn họ đánh đàn, đấu trà, phẩm rượu, làm những việc hết sức văn nhã.

Khi cao hứng, bỗng hắn nhớ đến một chuyện, liền nói bóng nói gió dò hỏi: "Phùng huynh và Trương huynh đều là người Thượng Nhiêu, thuở nhỏ đã lớn lên trong thành Tín Châu, tin chắc rằng không gì là không biết. Nhị vị có biết tứ công tử Kỳ gia không?"

Hai người Phùng, Trương bất giác được hắn tâng bốc, trong lòng thập phần thoải mái, nghe vậy, không suy nghĩ mà nói: "Người trong thành Tín Châu ai mà không biết Kỳ tứ thiếu? Cũng chỉ là tên hoàn khố, không đáng để Trần huynh chú ý."

"Hoàn khố?" Ánh mắt Trần Tự Tại lóe lên.

Hai người Phùng, Trương như được khai khẩu, nói: "Vận khí của Kỳ tứ thiếu này khá tốt, đầu thai vào được Kỳ gia, bên trên có phụ thân từng được Quan Gia (cách gọi vua thời xưa) khâm điểm làm Giảng dụ thư viện Ứng Thiên Phủ, còn có một huynh trưởng là Tri giám của Bảo Tuyền Giám, huynh trưởng của hắn cũng rất lợi hại, cưới được thê tử là nữ nhi của Tả Đô ngự sử..."

Từ lão phu nhân Kỳ gia đến Kỳ Hữu Vọng, bọn hắn nói đến không ngừng nghỉ, Trần Tự Tại cũng bắt được một chi tiết trong lời kể đó: "Các huynh nói hắn xếp vào hàng lão tứ ở Kỳ gia, nhưng các huynh đều nói về huynh trưởng và nhị ca của hắn, vậy thì vị tam ca thì sao?"

Hai người vốn đang vui vẻ, cả người đều thư thái, nghe hắn đề cập đến Kỳ tam thiếu, nhất thời liền thanh tỉnh vài phần: "Kỳ tam thiếu sao, cái này cũng khó nói."

Không nói đến Trần Tự Tại, đến cả ba người học trò đến từ các thành khác cũng rất tò mò, vội truy vấn: "Kỳ tam thiếu thế nào?"

Hai người Phùng, Trương ngắm nhìn bốn phía, sau đó đè thấp giọng mà nói: "Kỳ tam thiếu này ở Kỳ gia không được sủng ái, nghe nói sau khi hắn sinh ra được mấy canh giờ, nương hắn đã bị hắn khắc chết, ngày ấy hỉ sự của Kỳ gia lại biến thành tang sự, thật sự là xúi quẩy."

"Kỳ Giáo dụ và chính thê rất ân ái, nếu không phải chính thê đã chết, hắn cũng sẽ không đến mức tái giá. Người hắn tái giá vừa khéo là ngoại sinh nữ của lão phu nhân Kỳ gia, năm đó mới mười tám tuổi, vui tươi hớn hở vào cửa Kỳ gia, năm thứ hai đã sinh ra Kỳ tứ thiếu."

"Nghe nói khi Kỳ tứ thiếu sinh ra, đúng vào ngày trời đông giá rét, nhưng vào ngày đó con trâu của Kỳ gia sinh song thai, cỏ cây hoa lá như nắng hạn gặp mưa rào, đều sống lại, cho nên lão phu nhân cho rằng đây là điều tường thụy, càng yêu thương Kỳ tứ thiếu hết mực!"

"Một người sinh ra đã khắc chết thân mẫu, một người sinh ra đã mang đến tường thụy, có thể thấy, địa vị trong nhà của lão tam và lão tứ Kỳ gia có bao nhiêu khoảng cách rồi."

Hai người lại nhìn một cái rồi bổ sung: "Sau này Kỳ tam thiếu chuyển ra khỏi đại trạch Kỳ gia, vào ở biệt viện ở phía tây nam của thành."

Trần Tự Tại vuốt ve lòng ngón tay, ánh mắt thâm sâu khó dò.

Sau khi nhã tập kết thúc, hắn trở về Chu gia. Trong khoảng thời gian này, hắn có chỗ dựa là cô cô của hắn, khi hắn ra ngoài đều là đi xe ngựa, sau khi trở về, hạ nhân Chu gia cũng không dám dùng ánh mắt khinh miệt mà nhìn hắn, giống như hắn là chủ nhà lớn lên ở nơi này vậy.

Thế nhưng, ánh mắt của Chu Thư đã đánh hắn trở về nguyên hình, như nói cho hắn biết, mọi thứ của Chu gia đều không có quan hệ gì với hắn. Tâm hắn nhất thời lạnh xuống, lạnh đến phát đau.

Tiếng cười của cô phu trong chính đường nghe rất chói tai, mà dáng vẻ bị nói đến hôm nay càng làm trái tim nhạy cảm của hắn thêm đau đớn. Hắn mím môi mắt lạnh mà nhìn, cho đến khi hắn đi đến trước mặt bọn họ, mới trưng lên nụ cười trên mặt.

"Cô phu, biểu muội, ta đã về rồi!"

Chu viên ngoại cười nhìn hắn: "An Ca về rồi sao, hôm nay nhã tập thế nào?"

"Ta và bọn họ chí thú hợp nhau, trò chuyện với nhau rất vui, hôm nay nhã tập xem như là có thu hoạch." Trần Tự Tại nói xong, hướng ánh mắt đến kỳ hữu vọng, "Sao hôm nay Kỳ tứ công tử lại đến đây?"

Khóe môi Kỳ Hữu Vọng nhếch lên, có vẻ rất sung sướиɠ: "Chu tiểu thư mời ta đến làm khách, ta liền đến ngay!"

Trần Tự Tại giật giật khóe miệng, cũng không trên chọc nàng nữa, mà sau khi ân cần thăm hỏi Chu viên ngoại và Chu Thư, liền trở về khách viện.

Hắn ở khách viện nhìn thấy Trần Kiến Kiều, có chút nghi hoặc: "Kiều Nương, sao muội lại ở trong này, Kỳ tứ thiếu đến đây, muội không ra gặp hắn sao?"

Trần Kiến Kiều nói: "Cô cô nói đó là ngoại nam, muội còn chưa gả, không thể làm chuyện thất lễ như vậy."

Nếu không phải đang ở dưới mắt cô cô, nàng cũng sẽ không câu nệ chút lễ tiết này làm gì!

Trong mắt Trần Tự Tại xẹt qua tia bất mãn, nói: "Cô cô không cho muội ra ngoài, mà lại để biểu muội ở bên ngoài à."

Hắn nghi ngờ là cô cô nhìn trúng gia thế Kỳ Hữu Vọng, muốn tác hợp cho hai người đó!

Trần Kiến Kiều không biết suy nghĩ trong lòng hắn, nói: "Đó là vì a tỷ đã gặp Kỳ lão tứ ở bên ngoài, cho nên cô cô mới không cho muội học theo tỷ ấy. Huynh cũng biết từ trước đến nay a tỷ là người có chính kiến, cô cô cũng không lay chuyển được tỷ ấy."

Trần Tự Tại nghĩ nghĩ, nói nhỏ với Trần Kiến Kiều: "Kiều Nương, cha nương dùng nhiều tiền bạc cho muội học cầm kỳ thư họa, vì để một ngày nào đó cho muội kết bằng hữu với nhóm tử đệ danh môn vọng tộc, bây giờ vừa lúc Kỳ tứ thiếu này thích hợp, muội --"

Lười còn chưa nói xong, Trần Kiến Kiều đã hờn giận nói: "Đại ca đừng nói nữa, muội và Kỳ tứ thiếu tương giao, cũng không phải để gả vào hào môn."

Trần Tự Tại không nói thêm nữa, chỉ là lạnh lùng nhìn nàng ấy một cái.

- ------

Tác giả có lời muốn nói:

Vượng Vượng: Trả khăn lại cho ngươi... nhưng bẩn rồi, ta giặt sạch rồi lại trả sau ha, hì hì

Thư Thư:... Nhặt rác mà cũng có thể cao hứng như vậy?