Tần Thanh Trác chỉ vào phòng nghỉ uống ngụm nước, lúc anh quay lại, bầu không khí ở trường quay đã thay đổi.
Giọng ca chính cầm guitar và đạo diễn hiện trường đang mặt đối mặt giằng co với nhau, cách xa mấy mét cũng có thể cảm nhận được khí thế giương cung bạt kiếm giữa hai người.
Sau sân khấu, tay trống đứng lên, bước đến bênh vực hát chính. Tay bass cũng bỏ nhạc cụ trước người xuống, tiến lên níu người lại, như là muốn kéo cậu ta xuống sân khấu.
Lúc này không biết âm thanh xảy ra vấn đề gì, đột nhiên vang lên một tiếng chói tai cao vυ't khiến màng nhĩ Tần Thanh Trác đau nhói.
Tần Thanh Trác dừng bước lại theo bản năng, giơ một tay lên bịt bên tai trái bị đau, nhưng lại chẳng thấm vào đâu với tiếng ồn này.
Cách đó không xa, một nhân viên công tác nhìn thấy Tần Thanh Trác thì chạy qua như gặp được vị cứu tinh: “Anh Tần, cuối cùng anh cũng tới rồi. Trên sân khấu sắp đánh nhau, anh mau đi xem thế nào…” Đến gần mới thấy rõ động tác của Tần Thanh Trác và hàng lông mày nhíu chặt, “Anh Tần ơi, anh không sao chứ… Anh Tần?”
Tần Thanh Trác xoa tai trái của mình, bỏ tay xuống nhìn về phía nhân viên kia: “Không sao… Cậu vừa nói gì nhỉ, xảy ra chuyện gì?”
“Nhóm nhạc Collapse City yêu cầu gỡ l*иg kính của tay trống, nói là tiếng trống từ tai nghe IEM[1] không cảm nhận được cảm xúc, đạo diễn hiện trường không đồng ý, hai bên chẳng ai nhường ai. Bây giờ nhóm nhạc đe dọa sẽ không lên sân khấu nếu không bỏ l*иg kính…”
[1]
Tần Thanh Trác gật đầu tỏ ý đã hiểu đầu đuôi của cuộc tranh chấp này. Mấy cái l*иg kính úp lên tay trống gọi là chắn trống, được bố trí để phòng ngừa nhiễu xuyên âm trong lúc thu âm trực tiếp. Bây giờ nhạc công yêu cầu tháo tấm chắn trống ra, chắc chắn sẽ mang đến nhiều rắc rối lớn cho việc trộn âm thanh[2] sau này. Thảo nào đạo diễn hiện trường nói sao cũng không đồng ý.
[2]
Tần Thanh Trác nhìn thoáng qua đạo diễn hiện trường đứng đối diện nhạc công. Cô gái này tên là Trần Gia, cao chưa tới một mét sáu, nhiều lắm cũng chỉ hai lăm hai sáu tuổi. Đơn phương độc mã giằng co với mấy nhạc công cao trung bình một mét tám, quả thực rất can đảm.
Đi đến bậc thang lên sân khấu, chỉ nhìn từ bóng lưng, Tần Thanh Trác đã có thể cảm nhận được cô gái này đang đứng trên bờ vực sụp đổ. Sống lưng căng cứng như sợi dây đàn bị kéo quá độ, có thể bị căng đứt bất cứ lúc nào.
Liên tục xem hơn ba mươi nhóm nhạc diễn tập trong mấy tiếng đồng hồ, Tần Thanh Trác tận mắt nhìn thấy cô gái này đã trải qua những chuyện bực mình gì: Đầu tiên là có nhóm nhạc khăng khăng lâm thời đổi bài hát, khiến hiệu ứng sân khấu mà tổ chương trình chuẩn bị trước đó đều không dùng được. Tiếp đó là chuyện ca sĩ chính của một nhóm nhạc tạm thời vắng mặt trong buổi ghi hình vì đêm hôm trước anh ta uống say đánh nhau nên bị tạm giam. Vô lý hơn nữa là trong lúc diễn tập có hai nhóm nhạc không vừa mắt nhau, chả hiểu sao lại vì một chuyện cũ mà đánh nhau trên sân khấu…
Dù là ai gặp phải một loạt chuyện bực mình này cũng sẽ gục ngã, ngay cả Tần Thanh Trác cũng hơi hối hận vì đã nhận công việc giám đốc âm nhạc này. Bây giờ cô gái này vẫn có thể không giảm khí thế giằng co với nhóm nhạc, anh cảm thấy cô hẳn là người có thể làm nên thành công.
Tần Thanh Trác suy nghĩ cách ổn thỏa nhất để giải quyết vấn đề tấm chắn trống, còn vài bước nữa là tới gần mấy người đang hầm hè nhau, anh lên tiếng: “Chuyện gì đây?”
Mấy người liếc nhanh một cái, lại nhanh chóng ai về chỗ nấy tiếp tục giằng co. Trần Gia nghiêm mặt, giọng điệu cũng không hề yếu thế: “Không bỏ được là không bỏ được, đừng dọa rút lui với tôi. Đây là trường quay của tổ chương trình, không phải buổi hòa nhạc của nhóm nhạc các anh.”
Tần Thanh Trác đi đến bên cạnh Trần Gia, trao đổi một ánh mắt làm yên lòng với cô, ra hiệu để anh giải quyết chuyện này.
Trần Gia im lặng một lát, quay mặt đi giả vờ nhượng bộ. Từ sự tin tưởng dành cho Tần Thanh Trác, cô không nói nữa, giao chuyện này cho anh hòa giải.
Tần Thanh Trác không vội giải quyết chuyện tấm chắn trống, trái lại nói chuyện khác với ca sĩ chính kia: “Tôi vừa đi uống ngụm nước nên không xem được các cậu diễn tập. Thế nào, có hài lòng với hiệu quả lần này không?”
Đối diện với Tần Thanh Trác, vẻ mặt của ca sĩ chính dịu đi một chút: “Tốt hơn lần trước nhiều. Anh Thanh Trác, gợi ý biên khúc trước đó anh đưa ra rất hiệu quả, em về soạn lại cả bài hát theo lời anh nói, hiệu quả thực sự bùng nổ. Hôm nào bọn em mời anh uống rượu để cảm ơn anh đàng hoàng.”
Tần Thanh Trác cười một tiếng: “Vậy là tốt rồi.” Bầu không khí hơi dịu xuống, anh mới nhắc lại chuyện chắn trống, “Vừa rồi có chuyện gì, nghe nói các cậu yêu cầu bỏ tấm chắn trống?”
“Vâng, không bỏ chắn trống thì thực sự không thể hát được, tiếng trống trong phòng kính ngộp gần chết.” Giọng hát chính không nhiều lời, đưa tai nghe cho Tần Thanh Trác, “Anh nghe thử đi. Bài hát của bọn em vốn nhấn mạnh tiếng trống, nhưng nghe trống kiểu này, em thà gào khan còn hơn.” Nói đoạn cậu ta quay đầu nói với những nhạc công khác, “Chơi lại đoạn điệp khúc cho anh Thanh Trác nghe thử.”
Mấy nhạc công gật đầu, quay lại vị trí trước đó, chơi một đoạn điệp khúc ngắn.
Tần Thanh Trác đeo tai nghe lên, nghe âm thanh vang lên bên trong. Thật ra dù không nghe thì anh cũng biết sơ sơ hiệu quả như thế nào.
Chương trình tạp kỹ khác với biểu diễn live house bình thường. Tại một địa điểm rộng như thế, nếu không thêm tấm chắn trống, các nhạc cụ sẽ xuyên âm với nhau, công việc trộn âm thanh hậu kỳ sẽ khá nặng nhọc.
Tất nhiên, không thêm tấm chắn trống cũng có lợi, hiệu quả của buổi biểu diễn trực tiếp sẽ tốt hơn, cũng dễ khơi dậy bầu không khí của khán giả hơn. Nhưng nói cho cùng tiết mục không chỉ dành cho mấy trăm nghìn khán giả ở hiện trường, phải theo đuổi hiệu quả truyền thông trên mạng, tốt nhất là có thể trở nên phổ biến… Nếu không có đảm bảo về chất lượng âm thanh và hậu kỳ tốt sẽ không thể thực hiện được những điều này.
Tần Thanh Trác cân nhắc thiệt hơn, suy nghĩ một lát rồi đưa ra quyết định. Anh tháo tai nghe ra đưa cho cậu trai: “Đúng vậy, thêm tấm chắn trống sẽ khiến tiếng trống hơi lệch.”
Trần Gia bên cạnh thấy Tần Thanh Trác như sắp phản chiến về phía nhóm nhạc, lập tức đυ.ng vào cánh tay anh, ra hiệu cho anh nghĩ rõ ràng mới quyết định.
Tần Thanh Trác nhìn thoáng qua Trần Gia, suy tính một lát, sau đó nói với các thành viên nhóm nhạc: “Tôi rất thích thái độ theo đuổi hiệu quả biểu diễn cao nhất của các cậu, nhưng cậu phải biết rằng một khi tháo chắn trống ra, công việc trộn âm thanh ở hậu kỳ sẽ không chỉ tăng lên gấp trăm lần.”
Đối phương không lên tiếng, im lặng tỏ rõ thái độ của mình.
Dừng một lát, Tần Thanh Trác tiếp tục nói với giọng ca chính: “Hơn nữa, hiệu quả biểu diễn trực tiếp sẽ tốt hơn khi bỏ chắn trống ra, nhưng liệu có phải có phần bất công với các nhóm nhạc khác không? Cậu nghĩ với thực lực của nhóm nhạc cậu, có hy vọng đoạt giải quán quân không?”
Đối phương hơi nghiêng đầu đi, không mở lời nhưng thái độ không nói cũng hiểu – tất nhiên rồi.
“Hy vọng rất lớn phải không? Tôi cũng đồng ý. Cho nên, càng như vậy, hành vi của các cậu càng phải cẩn thận hơn. Chuyện gỡ bỏ chắn trống, nói theo hướng tốt là các cậu muốn nâng cao hiệu quả của buổi biểu diễn lên tốt hơn. Nói theo hướng xấu thì mỗi lần nhóm nhạc thăng hặng đều được quyết định bằng việc bỏ phiếu tại chỗ, các cậu bỏ chắn trống, tất nhiên hiệu quả biểu diễn và không khí hiện trường sẽ tốt hơn các nhóm nhạc khác. Nếu cuối cùng nhóm nhạc thực sự giành được quán quân, liệu có vì vậy mà để lại đề tài câu chuyện cho người ta không, là kiểu thắng mà không vẻ vang gì?”
Cậu ca sĩ nhìn thoáng qua đồng đội của mình, tuy vẫn không nói chuyện nhưng Tần Thanh Trác có thể cảm nhận được, thái độ của cậu ta đã bắt đầu hơi dao động.
“Còn một điều nữa.” Tần Thanh Trác hơi nghiêng người về phía chàng trai, lại gần đối phương, giọng nói giảm rất thấp, “Một nhóm nhạc vừa bắt đầu đã không hợp với ban tổ chức, cậu nghĩ họ sẽ để nhóm nhạc đó đi được bao xa? Tôi biết sơ sơ về tình hình nhóm nhạc của các cậu, nhưng các cậu vẫn nên nắm chắc mức độ trong đó.”
Nói xong Tần Thanh Trác đứng thẳng lên, không nói gì nữa, chờ đối phương đưa ra câu trả lời.
Ca sĩ chính há miệng, muốn nói lại thôi, lại trao đổi ánh mắt với nhạc công khác. Do dự mãi, cuối cùng cậu ta thở dài một cách không tình nguyện: “Vậy… thôi, không bỏ thì không bỏ.”
Trên mặt Tần Thanh Trác không có thay đổi gì, vươn tay vỗ bả vai đối phương: “Tập tiếp đi.”
Lúc bước xuống sân khấu, anh có thể cảm nhận rõ ràng Trần Gia bên cạnh đã thả lỏng hơn, ngay cả bước chân cũng khoan khoái hơn nhiều.
“Anh Thanh Trác ơi, cảm ơn anh nhiều lắm.” Đi đến một chỗ im lặng dưới sân khấu, Trần Gia dừng bước, liên tục nói cảm ơn với Tần Thanh Trác, “Nhóm nhạc này khó giải quyết quá. Nếu thực sự đồng ý bỏ tấm chắn với họ, lỡ như dẫn đến phản ứng dây chuyền với nhóm nhạc khác, ai cũng đến yêu cầu em bỏ chắn trống, khối lượng công việc này đè xuống, chẳng phải người trộn âm thanh hậu kỳ bận đến mức ói máu luôn?”
Tần Thanh Trác nhìn thoáng qua sân khấu, lúc này lại nói giúp mấy nhạc công kia: “Người làm nhạc khó tránh sẽ có sự kiên trì của mình.”
“Anh còn giải vây giúp họ á? Mấy nhạc công này nói dễ nghe là có tâm với phần biểu diễn của mình, nói khó nghe là không quan tâm sống chết của culi văn phòng. Với lại họ có phải người phụ trách hậu kỳ đâu…” Trần Gia nhìn Tần Thanh Trác, trong mắt ẩn chứa một chút không hiểu, “Nếu anh cảm thấy họ không sai, tại sao vừa rồi không giải quyết cho họ gỡ chắn trống?”
“Anh vừa nói câu tiếng trống lệch, em suýt nữa dùng ánh mắt gϊếŧ anh. Nếu anh đồng ý cho họ gỡ chắn trống thật,” Tần Thanh Trác cười híp mắt nhìn cô, “Cô em Trần Gia, phải chăng em sẽ liều mạng với anh ngay tại trận?”
Tần Thanh Trác là người đàn ông có ngoại hình xuất chúng, nhất là khi cười, đôi mắt hơi cong lên đẹp đến mức sắc bén, có thể mê hoặc người khác. Bảo sao đã giải nghệ bốn năm vẫn có lượng người hâm mộ rất lớn, trong đó cuồng nhan sắc có lẽ chiếm hơn phân nửa.
Anh cười một tiếng, cô gái trẻ tuổi vừa rồi còn không hài lòng ngay lập tức tịt ngòi, nhưng giọng điệu vẫn không tha cho, lạnh lùng đáp: “Anh là nhân vật siêu quan trọng được tổ chương trình bỏ nhiều tiền mời đến, em nào dám chứ…”
“Người làm nhạc có sự kiên trì của họ, tổ chương trình cũng có quy tắc của người ta, cả hai có xung đột là điều dễ hiểu. Phải rồi,” Tần Thanh Trác bỏ qua chuyện gỡ tấm chắn trống, lái sang chuyện khác, “Nhóm nhạc tối qua đánh nhau bị giam thế nào rồi, còn đến được không?”
“Vốn đã trao đổi với bên cảnh sát xong rồi, chỉ cần hai bên hòa giải là không có vấn đề gì. Ai biết sau đó họ lại gây hấn với đối phương, nói gì cũng không chịu hòa giải…” Trần Gia thở dài, “Cũng may trước đó thử giọng cũng có vài nhóm nhạc ứng cử viên, em đã liên hệ với một nhóm trong đó, lát nữa họ sẽ đến.”
Tần Thanh Trác gật đầu: “Có thể tìm người thay thế thì tốt. Em bận thì đi đi, để anh trông bên này.”
Trần Gia đáp một tiếng, lại nói cảm ơn lần nữa với Tần Thanh Trác mới xoay người đi xử lý mớ hỗn độn khác.
Thuận lợi giải quyết chuyện gỡ tấm chắn trống, Tần Thanh Trác thở phào một hơi.
Nếu biết trước giao tiếp với những nhóm nhạc mới sẽ khiến người ta mệt mỏi đến thế, lúc trước Tần Thanh Trác sẽ không nhận công việc này dễ dàng như vậy.
Một tháng trước, tổng đạo diễn Thi Nghiêu và nhà sản xuất Hạ Ỷ của tổ chương trình đến nhà tìm, nói rằng muốn làm một chương trình tạp kỹ về các nhóm nhạc trẻ tuổi mới nổi trong nước, tên là “Cháy lên đi, ban nhạc”. Mời Tần Thanh Trác đến làm cố vấn dẫn đội, anh từ chối ngay lập tức. Sau đó đàn em Hạ Ỷ lại đến nhà lần nữa, thấy Tần Thanh Trác không thay đổi ý kiến, cô chỉ có thể xuống nước thuyết phục anh làm giám đốc âm nhạc.
Lúc ấy cô nói hay lắm, gì mà “Sau khi đến, anh chỉ cần phụ trách mảng âm nhạc, không cần quan tâm những cái khác”. Nhưng khi tới trường quay ghi hình, những tình huống đột phát không cho phép anh đứng ngoài cuộc.
Tần Thanh Trác đi đến bên cửa sổ ngoài hành lang, mở cửa ra hít thở không khí.
Khán giả chờ ở tầng dưới đã xếp thành hàng dài. Vì thời tiết nóng bức, trên mặt ai nấy đều đỏ ửng vì nóng, hầu như mọi người đều quạt tay liên tục. Có lẽ do thời gian chờ quá dài, trên mặt nhiều người đã lộ vẻ thiếu kiên nhẫn.
Không biết tổ chương trình kiếm được nhiều người xem bất đắc dĩ như vậy từ đại học nào gần đây.
Tần Thanh Trác nhớ về bốn năm trước, cũng là một mùa hè nóng nực. Khoảng bốn tiếng trước buổi hòa nhạc của anh, lúc lên sân khấu diễn tập một lần cuối cùng, đã có hơn mười nghìn người chờ bên ngoài trường quay. Một hàng dài đến mức không nhìn thấy người cuối cùng, Tần Thanh Trác vừa bước xuống xe đã gây nên một trận náo động xung quanh.
Dường như hôm đó còn nóng hơn hôm nay, các fan chờ nghe hát cũng nóng đến mức mặt đỏ bừng. Nhưng không ai tỏ vẻ thiếu kiên nhẫn như này, trên mặt họ là biểu cảm chờ mong, gọi to tên của Tần Thanh Trác:
“Tần Thanh Trác, Tần Thanh Trác, Tần Thanh Trác…”
“Thanh Trác… Tần Thanh Trác!”
Mãi đến khi có người vỗ vai mình, Tần Thanh Trác mới hoàn hồi lại. Hạ Ỷ đứng sau lưng anh, “Nghĩ gì mà nhập tâm thế?”
Tần Thanh Trác quay đầu lại, nhìn thấy Hạ Ỷ, anh cười một tiếng: “Đang nghĩ xem tìm em tính sổ thế nào, em lại tự tìm đến trước. Giám đốc âm nhạc đâu nhẹ nhàng như em nói?”
Hạ Ỷ lại không có tâm trạng nói đùa, vội vàng kéo Tần Thanh Trác đi đến phòng nghỉ, vừa đi vừa nói: “Tạm thời không nói chuyện này. Thanh Trác ơi, xảy ra chuyện rồi, lần này anh nhất định phải giúp em.”
“Sao vậy?” Cả buổi sáng đủ thứ chuyện, bây giờ vừa nghe đến từ “xảy ra chuyện” là Tần Thanh Trác lại đau đầu.
“Đỗ Hòa Phong không làm cố vấn được nữa.” Kéo Tần Thanh Trác đi vào một phòng nghỉ bỏ trống, Hạ Ỷ đóng cửa lại, “Lúc sắp ra ngoài thì tái phát bệnh ở eo, đi không được ngồi cũng chẳng xong, được người nhà vội vàng đưa đến bệnh viện. Bây giờ thiếu một người cố vấn, Thanh Trác à, anh cũng thấy rồi, khán giả đã chờ dưới tầng rất lâu, buổi ghi hình sắp bắt đầu, chỉ anh giúp được em..”
“Anh giúp em tìm xem có ai thích hợp có thể đến giúp không.” Nói đoạn Tần Thanh Trác lấy điện thoại ra chuẩn bị mở danh bạ.
“Chưa đến một tiếng nữa là khởi quay chương trình, cho dù tìm được người thì hiệu quả cũng sẽ không tốt lắm, ” Hạ Ỷ giữ tay Tần Thanh Trác ngăn động tác của anh lại, “Thanh Trác à, anh là giám đốc âm nhạc, là người hiểu rõ những nhóm nhạc này nhất, không ai thích hợp hơn anh.”
Thấy Tần Thanh Trác không chút động lòng, Hạ Ỷ tăng giá, “Thù lao không thành vấn đề, dù anh thêm một số không vào số tiền trong hợp đồng, em cũng không nói hai lời đi bàn bạc giúp anh…”
Nhưng Tần Thanh Trác mỉm cười lắc đầu, hệt như mấy lần trước, từ chối rất dứt khoát: “Hạ Ỷ à, anh thực sự không thể giúp em việc này được.”
Nói xong, anh đi đến trước bàn trà, lấy cái cốc sạch dùng một lần để rót nước cho mình.
Hạ Ỷ cũng đi theo anh, cứng rắn không được, cô bắt đầu mềm với Tần Thanh Trác: “Tần sư huynh[3] ơi, thầy Tần ới, anh Tần ời… Anh phải giúp em chuyện này, nếu không em sẽ bị các kim chủ băm thành tám mảnh, anh nỡ lòng ư?”
[3]
Tần Thanh Trác đưa cốc lên miệng chuẩn bị uống nước, không nhịn được bật cười bởi một loạt xưng hô này, trêu đùa: “Thôi đừng, anh là anh yêu của cô, vậy Đoàn Sùng là gì?”
Đoàn Sùng là bạn trai của Hạ Ỷ, nhưng lúc này Hạ Ỷ không nhận người thân: “Chỉ cần anh giúp em, anh ấy yêu ai thì tùy!”
Lúc này cửa phòng họp vang lên một tiếng kẹt rất nhỏ, ngay sau đó cánh cửa bị đẩy ra, Trần Gia vừa rồi vẫn đang găng nhau với nhạc công trên sân khấu thò đầu vào: “Phòng nghỉ khác kín chỗ rồi, em đến mượn chỗ.”
Thấy Hạ Ỷ gật đầu, Trần Gia đẩy cửa đi vào, theo sau cô là một chàng trai đeo đàn guitar, cao hơn Trần Gia không chỉ một cái đầu, đoán chừng phải gần một mét chín.
Hạ Ỷ quay đầu nhìn thoáng qua, thuận miệng hỏi: “Là người đến thay nhóm nhạc đánh nhau hả?”
Trần Gia đáp một tiếng, dẫn chàng trai kia đi vào bên cạnh phòng nghỉ. Bên trong không có ghế sofa, hai người đi đến bên cửa sổ rồi đứng lại.
Hạ Ỷ tiếp tục “đọ sức” với Tần Thanh Trác, điệu bộ nếu như Tần Thanh Trác không đồng ý, cô sẽ kiên quyết ở lì không đi.
Có lẽ vì liên tục nghe quá nhiều buổi diễn tập ở hiện trường, lại bị bộ gõ[4] vây quanh ở khoảng cách gần trong thời gian dài, tai trái Tần Thanh Trác bắt đầu hơi ù, đến mức giọng nói của Hạ Ỷ như xuyên qua bức tường lấp kín truyền vào tai, trầm thấp và yếu ớt.
[4]
Thật ra Tần Thanh Trác không muốn chú ý đến cuộc trò chuyện của hai người trong phòng nghỉ, tai trái nghe không rõ, âm thanh bên tai phải lại truyền vào rất rõ ràng…
“Sao chỉ có mình cậu? Những người khác trong nhóm nhạc đâu?”
“Bàn xong tiền nong họ sẽ đến.”
Tần Thanh Trác không có hứng thú với nội dung trò chuyện của họ, nhưng anh rất nhạy cảm với âm sắc, mà âm sắc của cậu thiếu thiêu đang nói chuyện này rất đặc biệt. Trầm, lạnh, có chất kim loại, nghe ra vẫn còn rất trẻ. Trong giọng nói pha lẫn chút giọng điệu chẳng quan tâm chuyện gì.
Tần Thanh Trác liếc một cái về phía bên trong. Cậu thiếu niên khoảng mười tám mười chín tuổi, góc nghiêng ngược sáng, đường nét lên xuống rõ ràng được ánh sáng mạnh bên ngoài cửa sổ bao bọc, tạo thành hiệu ứng thừa sáng của những bộ phim nhựa cũ. Cậu đút tay vào túi, cơ bắp cánh tay như ẩn như hiện, cúi đầu nhìn Trần Gia trước mặt, bên mặt đeo guitar giống như giọng nói của cậu, dáng vẻ có vài phần hờ hững không quan tâm: “Hát một buổi rốt cuộc bao nhiêu tiền, trong điện thoại chị nói muốn gặp mặt bàn còn gì?”
“Là thế này, Giang Ngập,” Trần Gia hắng giọng một cái, “Để chị kể tình hình đại khái cho cậu, trận đầu của chương trình là giai đoạn tuyển chọn, tất cả các nhóm nhạc đều không có phí biểu diễn, bắt đầu từ buổi thứ hai mới chính thức bước vào chế độ thăng hạng. Nếu cậu có thể lọt vào trận thứ hai, bọn chị sẽ có người bàn bạc vấn đề phí biểu diễn với các cậu…”
Cậu thiếu niên ngắt lời Trần Gia: “Nói cách khác là trận đầu không có tiền?”
“Em muốn hiểu như vậy cũng được, nhưng nếu em có thể lọt vào trận hai, phí biểu diễn nhất định không khiến em thất vọng. Hơn nữa nhóm nhạc chỉ cần lên chương trình, sau đó dù đi đâu thì phí biểu diễn chắc chắn…”
Không đợi Trần Gia nói xong, thiếu niên ngắt lời cô, dứt khoát xoay người đi về phía cửa.
“Thôi bỏ đi, buổi tối em còn phải làm việc.”
Bước chân đi về phía cửa không lưỡng lự chút nào, mở cửa, đóng cửa, làm liền một mạch.
Trần Gia vừa rồi đối đầu với mấy nhạc công cũng chẳng sợ hãi, lúc này bị bỏ lại tại chỗ, hiếm khi nhìn Hạ Ỷ đầy lúng túng.
Cuối cùng Hạ Ỷ dừng việc niệm kinh bên tai Tần Thanh Trác, nhỏ giọng nói nhanh với Trần Gia: “Đuổi theo hỏi xem cậu ta muốn bao nhiêu tiền, nhiều nhất là hai mươi nghìn, không được thì thôi.”
Nhìn Trần Gia bước nhanh mở cửa đuổi theo ra ngoài, Tần Thanh Trác thầm nghĩ, cò kè mặc cả với tổ chương trình, trẻ con bây giờ nổi loạn thật đấy.
“Nhóm nhạc kia?” Tần Thanh Trác đặt cái cốc trong tay xuống ngước mắt nhìn Hạ Ỷ.
“Tên là Mây Tận Thế, một nhóm nhạc mới không có kinh nghiệm biểu diễn.” Hạ Ỷ lắc đầu, “Nếu không phải lâm thời xảy ra sự cố, đâu đến mức bị thằng nhóc con gây khó dễ.”
“Có thể được gọi đến cứu trận, có lẽ vẫn có chút thực lực đúng không?” Tần Thanh Trác nói, “Cũng có chất giọng tốt.”
“Anh có hứng thú với nhóm nhạc này à?” Hạ Ỷ tận dụng mọi thứ để nói về chủ đề chính, “Vậy nhanh chóng làm cố vấn dẫn đội đi, tay cầm tay chỉ bảo.”
Nhưng Tần Thanh Trác chỉ cười: “Không đến mức đó.”
Thấy Tần Thanh Trác vẫn không thay đổi ý kiến, Hạ Ỷ lại bắt đầu một vòng thuyết phục mới.
Trong phòng không còn âm thanh khác, lần này giọng nói của Hạ Ỷ chui vào tai Tần Thanh Trác rất rõ ràng.
Lúc này cô đã chuyển từ thẳng thắn cầu xin sang giai đoạn chơi bài tình cảm: “Thanh Trác à, dù anh không nể mặt em thì cũng nên nể mặt lão Đoàn chứ. Năm đó anh trốn học tham gia biểu diễn ở lễ hội âm nhạc, lão Đoàn đã đi học hộ anh trong mùa đông giá rét. Đi học về, đêm hôm ấy đã sốt bốn mươi độ, não nóng cháy, như nấu chậm ấy[5], nghe ùng ục ùng ục…”
[5]
Tần Thanh Trác không nhịn được bật cười: “Cái miệng của em…”
Tần Thanh Trác không phải người dễ dàng bị người khác thuyết phục, trước đó Hạ Ỷ chơi bài tình cảm rồi, nhưng lần này đã đánh trúng nhược điểm của anh. Vừa rồi Tần Thanh Trác để ý thấy sắc mặt Hạ Ỷ rất mệt mỏi, dưới mắt có quầng thâm, nhìn là biết liên tục thức đêm. Bờ môi tróc da, chắc là bận cả buổi sáng cũng chưa kịp uống ngụm nước.
Một cô gái rõ là xinh xắn, trước sau trái phải đã bị chương trình hành hạ đến mức già đi mấy tuổi.
Tần Thanh Trác nghĩ thời gian thật sự rất đáng sợ. Chỉ mới bảy tám năm sau khi tốt nghiệp đại học, đàn em năm đó đối mặt với người khác nói năng không tròn lời, từ khi nào đã trở nên nhanh mồm nhanh miệng như thế?
Tần Thanh Trác hơi mềm lòng, nghe Hạ Ỷ hồi tưởng quá khứ cực khổ, nhớ lại tuổi trẻ, không thể phủ nhận rằng anh bắt đầu dao động.
Hơn nữa, trao đổi hợp tác với tổ chương trình và các nhạc công trong một tháng liên tục, anh không khỏi sinh ra một chút đồng cảm với chương trình này. Thực sự không đành lòng nhìn sự cố gắng của nhiều nhân viên và các nhạc công sắp đi đến cuối lại thất bại.
“Lúc tốt nghiệp, Đoàn Sùng vẫn chưa có việc làm, trộn âm thanh giúp anh không biết ngày đêm, em thực sự nghi ngờ hai người mới là một đôi…” Hạ Ỷ nói khô cả họng, cũng không để ý uống một ngụm nước.
Tần Thanh Trác bình tĩnh thở dài, rót cho Hạ Ỷ cốc nước, đẩy đến trước mặt cô: “Hạ Ỷ, uống ngụm nước đã, để anh suy nghĩ, cho anh chút thời gian.”
“Vâng.” Thấy Tần Thanh Trác hiếm khi tỏ ra dao động, Hạ Ỷ đồng ý rất dứt khoát, lập tức ngậm miệng lại.
Tần Thanh Trác đứng dậy đi ra khỏi phòng nghỉ, bước đến bên cửa sổ suy tư một lúc lâu, sau đó lấy điện thoại ra.
Ngón tay anh nhấn vài lần trên màn hình, bên trên hiển thị một cái tên – “Quý Trì”, bên dưới là một dãy số điện thoại.
Quý Trì là bạn trai của Tần Thanh Trác, yêu nhau gần bốn năm. Để đưa ra một quyết định khó khăn như vậy, anh cần một chút tự tin để chống đỡ bản thân, mà sự tự tin này chỉ có thể đến từ người gần gũi nhất.
Điện thoại kết nối, bên kia vang lên tiếng “tút tút”, mãi không có ai nghe máy.
Trong ống nghe vang lên tiếng nhắc nhở “Không có ai nghe”, Tần Thanh Trác cúp điện thoại, hít một hơi thật sâu.
Xem ra mình chỉ có thể tự đưa ra quyết định này.
Đứng tại chỗ thêm một lúc, như đã trải qua trăm ngàn lo nghĩ, cuối cùng anh bước chân đi về phía phòng nghỉ. Đẩy cửa ra, anh nhìn Hạ Ỷ: “Được rồi Hạ Ỷ, anh đồng ý.”
Hạ Ỷ vốn đang ngồi ủ rũ trên sofa, trong nháy mắt Tần Thanh Trác lên tiếng, sự tang thương dưới mắt lóe lên rồi biến mất, ngay lập tức bắn ra niềm vui của thiếu nữ.
Trước khi Hạ Ỷ mở miệng, Tần Thanh Trác bổ sung một câu: “Anh nói trước, chỉ một tập.”
“Vâng!” Thiếu nữ Hạ Ỷ nhảy khỏi sofa, tràn đầy năng lượng hét ra ngoài cửa, “Nhanh lên, dẫn thầy Tần đi trang điểm, làm tóc!”
Hết chương 1