Chỉ có được sư phụ ôm vào trong lòng mới có thể chữa lành vết thương cho nàng.
Mà giờ phút này, ma khí trên người của thiếu nữ đang bắt đầu khôi phục lại, Thanh Tâm Linh đã cảm nhận được điều này cho nên nhanh chóng truyền tin đến chỗ của Ly Vọng.
"Vãn Vãn…Vãn Vãn.”
Nam nhân ở sâu trong động đang đứng thẳng người, trên khuôn mặt tuấn tú có một lớp mỏng màu đỏ.
Lạch tạch, một tiếng vỗ nhẹ vang lên, đột nhiên hắn mở mắt ra, mồ hôi nhễ nhại rơi trên khuôn mặt và hàng mi dài của hắn.
Đam mê bỗng nhiên tan biến, những ham muốn nhuộm đầy bên trong đồng tử của nam nhân nhanh chóng rút đi, lúc này sắc mặt của hắn tái nhợt.
Y phục của thiếu nữ ở trong tay của Ly Vọng không biết từ lúc nào đã bị vo thành một nắm, dính đầy những thứ dơ bẩn, vào lúc hắn bị mất đi lý trí, nó đã theo cơn gió bay xuống dưới đất.
Thanh Tâm Linh đã truyền đến những biến động khác thường, hình như ma khí trên người của tiểu đồ đệ hắn đang có dấu hiệu sống lại.
Ly Vọng khẽ giật mình một chút, sau đó liền giơ tay lên, chạm vào thăm dò một linh cốt trong l*иg ngực của hắn.
Một trong hai mươi tư linh cốt đã bị gãy nát, hiện giờ sự giam cầm của đinh tỏa hồn đã đến tầng thứ năm, nếu như muốn được giải thoát thì hắn cần phải phá nát thêm mấy đoạn linh cốt nữa.
Nam nhân thấp giọng cười nhẹ, giọng cười đó lại lan tỏa khắp nơi trong hang động, nhưng lại mang theo một nỗi buồn không thể diễn tả được.
Nàng đã nhốt hắn ở nơi này, khóa toàn bộ một thân linh cốt của hắn lại, lúc mới bắt đầu còn dùng dao cắt vào da thịt của hắn, sau đó rằng hắn không được bỏ trốn, nếu không nàng sẽ gϊếŧ chết hắn.
Nhưng mà Ly Vọng chưa từng nổi giận với nàng, cũng chưa từng trách cứ nàng, mà chỉ xem nàng như là một tiểu hài tử nghịch ngợm, một tiểu hài tử không hiểu chuyện.
Nàng là đồ đệ do chính một tay hắn nuôi lớn và hắn lại chính là sư phụ duy nhất của nàng, cho nên hắn phải bảo vệ nàng, phải dỗ dành nàng, hắn không thể la mắng hù dọa làm cho nàng sợ hãi… Nàng rất là ngây thơ, đáng yêu và hồn nhiên, Ly Vọng bỗng kêu lên một tiếng, sau đó máu từ khóe miệng chảy xuống… Hắn sẽ không bao giờ… Để cho nàng nhập vào ma giới.
— Tại một nơi khác, trên vách núi của Vạn Yêu Quật, Ma Tôn nhìn thiếu nữ trước mắt, khóe môi nhếch lên cười, sự điên cuồng trong ánh mắt của hắn không hề giảm bớt, tà khí xung quanh thân hắn thật sự rất bức người, hắn lại nói: "Chủ nhân, bọn họ mới là những người tà ma, những người đáng chết, tại vì sao chủ nhân lại không gϊếŧ chết hết bọn họ? Toàn bộ người của Thanh Vân môn đều là những kẻ đáng chết, không phải sao chủ nhân?”
Lâm Vãn chỉ im lặng và không nói gì.
Sau đó, Ma Tôn lại tiếp tục nói: "Chủ nhân, hiện nay ngài chỉ đang ở giai đoạn Kim Đan kỳ, rất khó có thể đấu lại với bọn họ, không lẽ ngài không muốn bản thân trở nên mạnh mẽ hơn hay sao? Nếu như chủ nhân cần phải gϊếŧ người mới có thể tiến giới, vậy thì tại sao ngài lại không gϊếŧ chết hết bọn chúng đi, làm như vậy không phải là tốt hơn hay sao?”
“Ta đã hứa với sư phụ rằng, sau này sẽ không gϊếŧ hại đồng môn nữa." Trong lòng Lâm Vãn vẫn nhớ những lời mà nàng đã hứa với sư phụ trước lúc nàng rời đi.
Mặc dù hiện tại ý thức của nàng có một chút mơ hồ, không rõ ràng.
"Vậy sao…" Ma Tôn bước tới vài bước, giơ một bàn tay không có một chút màu máu lên, che nó lên trên đỉnh đầu của Lâm Vãn, sâu kín thở dài nói một cách nhẹ nhàng: "Chủ nhân, ngài không nên như vậy…”
"Nhưng mà điều đó cũng không quan trọng, bởi vì ta chính là nô ɭệ trung thành nhất của ngài, là con chó của ngài, ta sẽ giúp ngài trở nên mạnh mẽ cường đại hơn.”
Khi hắn ta vừa dứt lời, ngay lúc Lâm Vãn chán ghé đẩy tay hắn ra thì một tay còn lại của Ma Tôn đưa ra phía sau người, trên đầu ngón tay liền xuất hiện một đoạn hắc khí nhỏ và nhắm hướng trận pháp mà tấn công vào.
Rất nhanh sau đó, dị động của trận pháp đã truyền đến đại điện của Thanh Vân môn, tứ đại trưởng lão đều cùng đứng dậy.
Minh Vãn trưởng lão nói: "Không ổn rồi, trận pháp Thiên Cương đã bị người khác tấn công.”
"Không cần quá hoảng sợ, bây giờ đi tập hợp các đệ tử từ Kim Đan giới trở lên, đi đến Vạn Yêu Quật xem thử tình hình như thế nào.”
Mấy người còn lại đều đồng ý, nói: "Được.”
Không bao lâu, ở bên trong Vạn Yêu Quật nổi lên sấm sét, mây đen kéo đến cuồn cuộn, ngay khi, Lâm Vãn vẫn đang còn mờ mịt không hiểu chuyện gì thì trong một cái chớp mắt, đã nhìn thấy một vài vị trưởng lão đã dẫn theo rất nhiều đệ tử đi đến đây, làm bóng tối bao trùm lên một mảnh, gần như là bao vây xung quanh nàng.
"Thật không ngờ rằng lại là con ma vật nhà ngươi." Phù Thanh không thể kiềm chế được sự tức giận, giơ ngón tay lên chỉ về phía nàng: "Ngươi chính là một con ma vật, lúc trước, gϊếŧ hại đồng môn còn thấy chưa đủ sao, bây giờ lại muốn phá tan trận pháp Thiên Cương ngăn chặn Ma giới, ngươi đây là muốn cho Tu Chân giới phải chịu cảnh sinh linh đồ thán có phải không?”
Lâm Vãn quật cường ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào bọn họ, đôi mắt của nàng trong veo mang theo sự vô tội nhìn vào bọn họ, nhưng giọng nói ra lại lạnh lùng đến cực điểm: "Ta không làm.”